“Tốt lắm, ông muốn động đến tôi thế nào đây? Đem tôi điều đến nơi khác mồm kêu là đi trợ giúp, vẫn là đem một đống người đến giao công tác khó khăn cho tôi làm? Bất quá không phải tôi muốn hắt nước lạnh vào người ông, ông hắn là không biết nên quản ta như thế nào, cuối cùng thì tổng giám đốc càng khẳng định thêm năng lực của tôi mà thôi. Mà ông sở dĩ có thể tiếp tục làm thủ trưởng của tôi, chính là bởi vì ông có được sự ủng hộ của đồng nghiệp đã mất, cũng chính là bố ông trước khi ra đi đã để lại chức vị trong công ty cho ông mà thôi.” Cô nói thẳng không kiêng kị gì.
“Cô có can đảm nói lại lần nữa xem!” khuôn mặt của Trần cùng nhau giải quyết càng lúc càng trắng bệch, hắn giận không thể quát át cô được.
“Tôi không muốn lãng phí thời gian, bởi vì tôi còn có rất nhiều việc phải làm, không giống ông có thời gian rảnh rỗi. nếu ông tìm tôi chỉ vì muốn biểu thị công khai là ông vẫn là thủ trưởng của tôi, thì ông đã làm được rồi đấy, xin cho tôi cáo lui.” Nói xong, cô xoay người bước đi.
“Cô đứng lại cho tôi!” hắn hổn hển gọi cô lại.
Hà Xảo Tình cước bộ dừng lại, quay đầu nhìn hắn, biểu tình nhàm chán không kiên nhẫn.
“Còn có chuyện gì nữa?”
“Cô__lập tức ra khỏi công ty, hiện tại thôi việc!”
Cô trầm mặc một chút, nhịn không được khinh nhíu chân mày nhìn hắn nói:
“Ý của ông sẽ không phải là muốn đuổi việc tôi đi?”
“Đúng vậy!”
“Không cần tôi phải dạy ông chứ, nhưng tôi nghĩ muốn đuổi việc một nhân viên thì cần phải có lý do. Là vì ông nghĩ đến tổng giám đốc cùng Cùng giải quyết ông nghĩ tôi không coi ai ra gì, hoặc là lý do tôi có thói quen bắt cá hai tay kết giao hai nam nhân, liền phê chuẩn cho ông sa thải tôi?” cô ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, tò mò hỏi.
Nhưng điều làm cô kinh ngạc nhất lúc này là, quản lí không có vì nguyên nhân cô vô lễ trào phúng mà thẹn quá hóa giận, ngược lại còn khoái trá nở nụ cười.
“Hội nghị quan trọng hôm qua của công ty đã bị hỏng, hẳn cô đã biết rồi chứ?” hắn đắc ý cười.
Hà Xảo Tình kinh ngạc sửng sốt một chút, nhíu mày khó hiểu:
“Có ý tứ gì?” cô trầm giọng hỏi.
“Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cô cũng phải biết rồi chứ, tổng giám đốc rất quan tâm tới hợp đồng lần này của công ty với tập đoàn Trường Kì, kết quả ngày họp hôm qua, người phụ trách phần thuyết minh không chỉ không tìm thấy người, còn đem tất cả các tư liệu liên quan khóa lại, cô có thể tưởng tượng được lúc đấy biểu hiện của tổng giám đốc tức giận thế nào không?” hắn lộ ra vẻ mặt bỏ đá xuống giếng, tươi cười.
“Ông chưa nói cho tôi biết hôm qua có họp!” Hà Xảo Tình khó có thể tin được, trợn to hai mắt, giận không thể lên án.
“Tôi nghĩ cô phải biết rồi chứ, huống hồ lúc đó người xin phép nghỉ không đến không phải là cô sao?”
Hà Xảo Tình đáy lòng hơi hơi chấn động. nói đúng là vậy, tuy rằng hắn cũng có sai, nhưng chân chính người phạm sai lầm cũng là cô, cô nên phải là người chịu trách nhiệm.
“Tôi đã biết, như thế này tôi sẽ bắt tay vào việc bàn giao công tác cho người tiếp theo, sau đó sẽ đi.” Cô gật gật đầu nói, nói xong không đợi hắn có phản ứng gì, xoay người mở cửa phòng bước ra ngoài.
“Học tỷ, thế nào? Không có việc gì đi?” vừa thấy cô đi ra, Trương Chấn lập tức chạy lại quan tâm.
“Cậu thực nhàn a, không có việc gì làm sao?” Hà Xảo Tình nhìn hắn nói.
“Bái phục học tỷ ban thưởng, em thật sự rất nhàn.” Trương Chấn cũng nhún vai, bởi vì hắn cùng Hà Xảo Tình đều bị Cùng nhau giải quyết chèn ép, mặc dù có năng lực công tác nhưng lại không nơi dùng.
Hà Xảo Tình kỳ thật cũng biết điểm này.
“Nếu cậu đã nhàn rỗi như vậy, theo tôi lại đây.” Cô mệnh lệnh nói, quyết định bắt tay chuyển giao công tác cho học đệ có năng lực không thua kém gì mình.
Cô tưởng, chính mình là một tội nhân, nhưng lấy tổng giám đốc đi qua đối với cô mà nói, hắn hẳn là người tốt, hơn nữa sẽ không đối xử bất công đối với nhân tài đi.
Cô sẽ từ chức nhưng vẫn sẽ viết một bức thư tiến cử, hy vọng tổng giám đốc khi xem đơn của cô, cũng nể tình cô vì công ty lập được không ít công lao, sẽ cho Trương Chấn một cơ hội. đây là việc duy nhất mà một người học tỷ như cô có thể giúp được hắn.
Cô không thanh minh trước ai cả cô chỉ lẳng lặng thu dọn đồ, Hà Xảo Tình phải mất thời gian hai ngày thúc giục học đệ thu dọn cùng khiến hắn thiếu chút nữa kêu cứu mạng, sau đó viết một lá đơn xin từ chức nhẹ nhàng đặt lên trên bàn của tổng giám đốc, liền ly khai khỏi công ty.
Bộ dạng cô tựa nhiên khoan thai tựa như lúc tan tầm bình thường, cho nên căn bản không ai phát hiện ra cô tạm thời dời khỏi cương vị công tác, chỉ trừ bỏ ở ngoài vẻ mặt không có hảo ý tươi cười bắt tay nam nhân.
Hừ hừ hừ, hắn nghĩ đem cô đuổi khỏi công ty, là hắn liền thẳng cô, cô sẽ chết đói sao? Nếu hắn có ý nghĩ này thì thật là ngu xuẩn, ngu xuẩn hết mức!
Cái này với năng lực công tác của cô không có quan hệ gì, mà ở chỗ cô cô vừa vặn có thật nhiều tiền, lái đối với cô tốt không đằng nào tốt hơn. Vị hôn phu Niếp Huân vừa nghe nói cô bị thất nghiệp, thậm chí còn cao hứng hướng cô hôn lại ôm, so với trúng giải độc đắc còn cao hứng hơn nhiều, bởi vì anh nói như vậy cô có thể chuyên tâm bồi anh, chuyên tâm thay anh sinh đứa nhỏ, chuyên tâm giúp chồng dạy con. Còn nói, muốn cô thay anh sinh ít nhất là ba đứa, mà hiện tại cố gắng là vừa vặn.
Nhớ tới tối hôm qua vẻ mặt anh nói những lời này, cô hạnh phúc khóe miệng giơ lên.
“Suy nghĩ cái gì, ở trong này một mình cười trộm?” Niếp Huân hỏi cô một tiếng.
Thình lình anh xuất hiện, làm cho cô kinh hỉ không thôi.
Mặt mày cô hớn hở hướng anh bật thốt lên hỏi:
“Sao anh lại tới đây?”
“Lo lắng xem em tâm trạng có tốt không, cho nên mới tới nơi này tiếp em. Bất quá, xem ra là anh đã lo lắng nhiều rồi.”
“Không phải như vậy đâu, thực sự tâm tình em cũng không tốt lắm, là vì nhìn thấy anh nên mới có sự chuyển biến như vậy. Cám ơn anh tới xem em.” Cô đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, nép sát vào bên người anh, ngẩng đầu lên đối anh nhẹ giọng làm nũng.
Nụ cười cô rất mê người, làm cho anh nhất thời kìm lòng không đậu cúi đầu hôn cô một chút.
“Bữa tối muốn ăn cái gì?” anh ôn nhu hỏi cô.
Cô còn không kịp trả lời, phía sau lại đột nhiên truyền đến một âm thanh sốt ruột__Xảo Tình! Hà Xảo Tình! Cô chờ một chút hãy đi!
Là thanh âm của tổng giám đốc.
Cước bộ của cô dừng lại quay đầu xem, chỉ thấy vẻ mặt sốt ruột của tổng giám đốc, vội vàng hướng cô chạy tới.
“Sao cô lại đưa cho tôi đơn xin từ chức, chuyện gì xảy ra vậy?” tổng giám đốc ngay cả thở cũng không kịp, cầm trong tay phong thư, húc đầu liền hướng cô chất vấn.
“Tôi đã nói lý do rất rõ ràng rồi, tổng giám đốc không thấy sao?” cô trừng mắt nhìn, khó hiểu hỏi lại.
“Thấy, nhưng là tôi từ đầu tới cuối không nói cô phải là người chịu trách nhiệm trong chuyện này! Tôi có nói sao?” vẻ mặt tổng giám đốc nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói.
“Không có, nhưng là__”
“Có phải hay không Trần quản lí đối với cô nói muốn cô chịu trách nhiệm?” hắn bỗng nhiên đánh gãy lời của cô.
“Tôi biết ông ấy vẫn thực chấp nhặt cô, nhưng không phải tôi cũng nói với cô rồi sao, không cần phải để ý lời ông ta nói cái gì. Lá đơn xin từ chức này mong cô lấy lại, tôi sẽ đi tìm ông ấy nói chuyện sau, cô cứ yên tâm.”
“Không phải, tổng giám đốc.” Hà Xảo Tình lắc đầu, cự tuyệt tiếp nhận phong thư từ chức kia.
Tổng giám đốc ngạc nhiên nhìn cô.
“Kỳ thực tôi không chỉ vì chuyện này mới từ chức.” cô giải thích.
“Không chỉ vì chuyện này?”
“Vâng, kỳ thật sắp tới tôi sẽ kết hôn.” Cô có chút ngượng ngùng nói.
“Kết hôn?” tổng giám đốc có điểm ngây người.
“Xin chào, tôi là vị hôn phu của Xảo Tình, tên gọi là Niếp Huân.” Niếp Huân nhất thời lên tiếng.
Tổng giám đốc quay đầu nhìn về phía anh, thế này mới phát hiện ra bên người Hà Xảo Tình còn có một nam nhân đang đứng cạnh.
Niếp Huân? Trong suy nghĩ của hắn đột nhiên có một chút hoài nghi, nhìn nam nhấn cao lớn đeo kính trước mặt.
“Đây là danh thiếp của tôi.” Niếp Huân lễ phép đưa danh thiếp.
Hắn tiếp nhận danh thiếp, cúi đầu xem, công ty “quản lý tài chính tư nhân Niếp Huân” tám chữ này như sấm nở bên tai, làm hắn kích động trong nháy mắt, thoáng chốc hắn cũng hiểu được.
Nguyên lai…
Có Niếp Huân làm vị hôn phu như vậy ai còn cần đi làm nha?
Tổng giám đốc không tiếng động than nhẹ một hơi. Tuy rằng luyến tiếc một nhân tài như Hà Xảo Tình, nhưng xem tình huống như vậy, hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận đơn từ chức của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...