Xe nhanh chóng chạy ra khỏi bãi đỗ xe, dọc theo đường đi anh đều xụ mặt trầm mặc không nói, mà cô thì lại khóc đến nỗi không nói nên lời. bên trong xe bầu không khí trở nên kỳ quái, sau đó một thời gian chạy đến bãi đỗ xe của bệnh viện.
Lúc xe dừng lại Hà Xảo Tình, vẫn không ngăn được tiếng khóc thút thít, căn bản không có tâm trí đâu chú ý đến xem xe dừng lại chỗ nào chứ, cho đến khi anh xuống xe mang theo cô đi vào cửa bệnh viện, cô mới có thể dừng lại cước bộ để nhìn cho rõ ràng, cũng ngừng khóc thút thít luôn.
Khoa phụ sản bệnh viện? vì sao anh muốn dẫn cô đến nơi này? Cô—đột nhiên cô bừng tỉnh đại ngộ, huyết sắc trên mặt nhanh chóng mất đi, để lại một phen khiếp sợ sau tới nhợt.
Từ lúc ở chung với anh, kinh nguyệt của cô đã tới sao? Có hay là không có?
“Niếp…Huân?” cô ngẩng đầu lên kinh hoàng nhìn anh.
“ Em không phát hiện ra sao?” anh nhìn cô không chuyển mắt hỏi.
Cô nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu nhìn chính mình không biết khi nào hai tay đã nhẹ nhàng đặt lên bụng bằng phẳng. trong cơ thể của cô thật sự có một sinh mệnh nhỏ bé sao?
“Như thế này kiểm tra sẽ xác định.” Như là nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, anh bình tĩnh trả lời.
Cô mang thai, hai tháng, dựa theo ngày để tính, đại khái là ngày đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ liền thụ thai.
Hà Xảo Tình đầu một mảnh hỗn loạn, tâm trí hoàn toàn rối loạn, không biết làm sao. Đột ngột ngoài ý muốn, làm cho cô còn không biết nên kinh hỉ hay kinh hách, chỉ có thể gọi là bất ngờ ngoài ý muốn, nhất thời làm đảo lộn hết những quyết định cùng kế hoạch của cô.
Em bé? Cô chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ mang thai, ít nhất gả cho anh, lúc trước nghĩ cùng anh kết hôn cũng không nghĩ đến, quyết định rời khỏi anh càng không có.
Nhưng cô lại đang mang thai, hoài tâm niệm của anh, hy vọng chờ mong một đứa con. Hai người bọn họ cùng đứa nhỏ, lớn hai tháng. Tất cả, đều là giấc mơ sao?
“Hiện tại em còn muốn chia tay sao?”
Nháy mắt thanh âm lạnh lẽo làm cho cô xác định đây không phải là một giấc mộng, là cô mang thai thật, mang thai đứa con của anh.
Ông trời ơi, rốt cuộc người là rất nhàn, vẫn là rất nhàm chán, cho nên mới cho tôi loại vui đùa này? Tôi đã chấp nhận số phận, vứt bỏ đi, lúc này người lại cho tôi một niềm hy vọng mới, rốt cuộc người muốn tôi phải làm sao bây giờ đây?
“Chuyện tới nước này, em còn muốn chia tay sao?” anh lại hỏi.
Không, cô tuyệt đối không nghĩ đến. trên thực tế cho tới bây giờ cô cũng không muốn chia tay với anh, chỉ là do bất đắc dĩ, bị bức bách không thể không cúi đầu cam chịu số phận, mới có thể đau đớn hướng vận mệnh thỏa hiệp như vậy. đau dớn của cô, chỉ có thể tự mình biết, cô tuyệt đối không muốn mình gây cho anh thống khổ, nhưng hiện tại…
“Được, nếu em thực sự muốn chia tay như vậy, vậy chia đi. Nhưng đứa trẻ này anh muốn nuôi, em phải đợi sinh hạ con xong mới có thể rời đi.”
Cái gì? Hà Xảo Tình khiếp sợ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Anh vừa nói cái gì đó?
“Anh…anh nói cái gì?”
“Em phải đợi sinh hạ được đứa nhỏ sau mới có thể rời đi, đến lúc đó anh sẽ không cản em.”
Thời gian tựa hồ dừng lại một khắc, bốn phía trở nên một mảnh trầm tĩnh, thanh âm gì cũng không có.
Anh muốn đứa con này, em phải đợi sinh hạ xong mới có thể rời đi, đến lúc đó anh sẽ không ngăn cản em…sẽ không ngăn cản em…..
Tuyên bố câu trả lời, cô còn tưởng anh làm sao không hận cô, không oán cô, nguyên lai anh nguyện ý tha thứ cho cô, muốn đáp ứng nguyện vọng của cô không cho phép cô rời đi, tất cả đều là vì đứa nhỏ trong bụng cô.
Nước mắt không báo trước nháy mắt tràn ngập trong hốc mắt cô, rơi xuống dưới. Cô cảm thấy khổ sở, sắp thể thởi nổi…
Cô vừa khóc, tâm Niếp Huân liền nhanh thu lại.
Nhìn cô nước mắt không ngừng rơi xuống khỏi hốc mắt, anh cảm thấy bản thân mình sắp bị cô bức đến điên rồi.
“Rốt cuộc anh nên làm gì với em bây giờ?” anh đem cô kéo vào trong lòng hỏi.
“Không đồng ý chia tay em cũng khóc, đồng ý chia tay em cũng khóc, rốt cuộc em muốn anh làm như thế nào em mới có thể không khóc?”
“Em không muốn chia tay.” Cô không thể tất cả những gì chất chứa trong lòng đem ra nói ngoài miệng.
Niếp Huân đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc ngăn không được. Hà Xảo Tình kích động nắm chặt lấy quần áo anh, ở trong lòng anh không khốc chế được khóc lên:
“Em không muốn chia tay, không cần anh chỉ cần đứa nhỏ, không cần em. Em không muốn anh hận em, không muốn anh oán em, không cần anh vì đứa nhỏ mới tha thứ cho em. Em không cần, không cần. anh không thể đối xử với em như vậy, em yêu anh, em rất yêu anh, anh có biết hay không? Niếp…”
Thanh âm của cô đột nhiên biến mất, cả người bỗng nhiên như con rối bị cắt đứt dây mất trọng lượng ngã xuống.
“Xảo Tình?!” anh quá sợ hãi nhanh chóng đỡ lấy cô, cả khuôn mặt bị dọa cho đến trắng nhợt.
“Xảo Tình?! Em làm sao vậy, em đừng làm anh sợ.” tâm hoảng ý loạn anh khẽ hôn khuôn mặt cô sốt ruột hỏi, cô cũng không nhúc nhích trả lời đáp lại.
Không để lãng phí một giây đồng hồ, anh lập tức đưa ôm ngang người cô, cấp tốc lao ra khỏi bãi đỗ xe, lần thứ hai trở nơi mà bọn họ vừa rời đi cách đây mười lăm phút-khoa phụ sản.
“Mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ cùng cảm xúc bị kích động, đối với phụ nữ có thai không phải là chuyện tốt, cần phải chú ý.”
Lời nói của bác sỹ làm cho Niếp Huân nghĩ muốn đem mình đánh chết. anh làm sao có thể ngay cả kiến thức cơ bản này cũng không biết chứ? Vậy mà lúc nãy còn cố tình dùng lời nói kích động cô, bức cô thừa nhận yêu anh thật lòng. Anh thật sự là đồ ngu ngốc chết tiệt!
Nhìn khuôn mặt cô trắng bệch không một chút máu nằm trên giường, cánh tay còn cắm ống truyền nước biển, vẻ mặt anh tràn ngập hối hận ảo não cùng đau lòng không thôi.
Nếu cô hoàn toàn không biết chuyện bản thân mình mang thai, thì làm sao có thể sẽ vì nôn nghén mà gầy yếu chứ? Anh thật sự là một kẻ ngu ngốc mà, đại ngu ngốc chết tiệt! mà cô còn là tiểu ngu ngốc, thế nhưng anh đối với cô lại là yêu thương trân quý vô cùng, nghĩ đến chuyện cô có rời khỏi anh, thật sự là một tiểu ngu ngốc mà.
Nhưng anh yêu tiểu ngu ngốc này…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...