"Ngươi, ngươi quả thực là ma quỷ!" Cố Tư chống đôi tay lên đất, thân hình xấu xí khôn khắc chế được lùi bò lại.
Tâm tình Thiển Bạch tựa hồ rất tốt mà cười một chút.
Anh ta không hề để ý tới Cố Tư, giơ tay gõ nhẹ tay vịn trên xe lăn một chút, giữa không trung liền xuất hiện hình ảnh màn hình thực tế ảo.
Cố Tư bắt đầu hoang mang, tiện đà hai mắt mở to "Cố Thượng Nghiêu! Hắn tới Thủ Đô Tinh! Hắn....." Ngay sau đó ông ta ý thức được không đúng, bởi vì hình ảnh phát ra chỗ Cố Thượng Nghiêu đang ở có chút không đúng, rõ ràng chỉ có phế tích và thi thể! Này, này không phải tổng nghệ phát sóng trực tiếp gần đây đang hot sao?
Cố Tư nhìn Thiển Bạch, trong mắt hiện ra khó hiểu "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Ngón tay tái nhợt của Thiển Bạch không hề hay biết gõ gõ đùi "Để cho mọi người xem, Hoàng Thái Tử điện hạ của các ngươi đến tột cùng là dạng người gì"
Cố Tư có chút kinh ngạc nhìn hình ảnh thực tế, mà giờ phút này ác ý bên ngoài màn hình, Cố Thượng Nghiêu biên trong lại không hề có cảm giác.
Thế giới trong màn hình phát sóng trực tiếp.
Hoàng hôn treo bên cạnh tòa nhà, bầu trời vẫn như cũ ô áp tràn đầy nùng vân.
Cố Thượng Nghiêu dứng trong đống phế tích, thưởng thực lại tò mò nhìn thiếu nữ áo đỏ trước mặt.
Nhìn cô linh hoạt đá bay một tang thi, hoàn toàn không có chút sợ hãi!
Kết quả sau khí đánh một tầng của sóng tang thi, thiếu nữ Triều Lộc bớt thời giờ liếc hắn một cái "Còn không mau tới giúp!"
Đã lớn như vậy mà Cố Thượng Nghiêu còn chưa từng bị người nào vênh mặc hất hàm.
Mới đến, hắn còn cảm thấy nơi này rất mới mẻ thủ vị, cười nhẹ một tiếng "Còn rất dữ nha"
Vũ khí tùy thân của Cố Thượng Nghiêu đều bị chân vùi dưới phi hành khí sau người, cho nên giờ phút này đối với tang thi, hắn chỉ có thể đánh nhau với nó!
Lúc này phải cảm thấy may mắn mình đã không chốn tiết rèn luyện của Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, thân hình Cố Thượng Nghiêu mạnh mẽ, ra tay lại tàn nhẫn, tang thi căn bản không tới gần được.
Dần đần, thi thể tang thi bên người hắn cũng đã sàn sàn không phân biệt được so với Triều Lộc.
Đến nơi này, ánh mắt Triều Lộc nhìn hắn bắt đầu thay đổi.
Còn dùng được.
Hai người chỉ một lúc đã xử lí xong đàn tang thi.
Con tang thi cuối cùng ngã xuống, cả thiên địa lần nữa an tĩnh lại.
Ánh sáng đỏ dần dần đổ xuống chân trời, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi.
Thế nhưng trong thế giới chỉ còn lại hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Triều Lộc bắt đầu trước.
Chỉ thấy cô bước nhanh đến bên người Triều Lộc, giơ tay cầm lấy áo khoác quân trang của hắn.
Cố Thượng Nghiêu "!!!" Người địa cầu đều nhiệt tình như vậy sao?!
Triều Lộc "Máu tang thi sẽ làm người cảm nhiễm.
Mau cởi ra!"
Cố Thượng Nghiêu lúc này mới chú ý tới, dưới cổ áo khác của mình dính một ít máu đen.
Nhưng điều này cũng không làm Cố Thượng Nghiêu khiếp sợ, điều làm hắn ngoài ý muốn là —— giọng nói cô.
Tiếng nói cổ địa cần thế mà lại là một ngôn ngữ duyên dáng đến vậy! Ngôn ngữ từ trong miệng bé gái nói ra, rất giống như ca hát!
"Còn không cởi ra!" Triều Lộc hung dữ, nhưng Cố Thượng Nghiêu nghe vào trong tai lại cảm thấy cô đang ca hát.
Hắn ngoan ngoãn cởi áo khoác ra, lộ ra cái áo sơ mi trắng ở dưới.
Áo trắng quần đen, càng làm cho hắn thêm vai rộng thân dài, người đứng thẳng.
"Anh là người nào?" Triều Lộc ôm cánh tay, bắt đầu hỏi chuyện.
"Người trong quân đội" Cố Thượng Nghiêu dõng dạc.
Trước khi tới địa cầu, hắn đã dành một thời gian để học ngôn ngữ địa cầu qua quang não.
Nhưng dù sao cũng là một ngôn ngữ bác đại tinh thâm, thời điểm Cố Thượng Nghiêu nói cũng không tránh khỏi có chút khẩu âm ngoại tinh, người không rõ nghe vào nội tình thì sẽ cảm thấy hắn có chút quê mùa.
Ở bộ đội trong nông thôn tới?
Cố Thượng Nghiêu nói mình là bộ đội thất lạc, yêu cầu gia nhập tiểu đội Triều Lộc.
Triều Lộc suy nghĩ mọt lúc, rồi đáp ứng.
Lúc đầu cô có chút cảnh giác với người đan ông toát ra cái sự rỗng toát này, nhưng sau lại phát hiện, người này giống như có chút ngốc.
Ví dụ như, hắn hình như rất thích nghe cô nói chuyện, còn thỉnh thoảng hỏi cô một ít vấn đề kỳ kỳ quái quái:
"Ấn tượng đầu tiên của cô với tôi là gì?"
Triều Lộc nghiêm túc nghĩ lại "Bình hoa"
Cố Thượng Nghiêu "Cô nói cái gì?!"
Nhìn bộ dáng hắn xù lông, trong mắt Triều Lộc xuất hiện ý cười nhợt nhạt.
Sự thật là, lúc đầu cũng cảm thấy hắn là bình hoa, nhưng hiện tại, càng dùng càng cảm thấy tốt! Chủ yếu là trong tiểu đội ngoại trừ Triều Lộc, không vài người có thể đánh lại, nhưng ở mạt thế, tiểu đội cần phải có càng nhiều thực lực lớn mạnh!
Tóm lại, Cố Thượng Nghiêu đi cùng tiểu đội Triều Lộc, mọi người vui sướng khi vượt qua giai đoạn hung hiểm này.
Biến cố chân chính là trong một lần họ đang nghiên cứ nghĩ cách cứu viện.
Khi đó, Triều Lộc bọn họ đã tìm đủ vật tư, tính toán đi vòng vèo lảng tránh nguy hiểm.
Triều Lộc lại nhận được tin tức dì nhỏ gửi tới, bảo cô trên đường về nhà mang một phần tư liệu trong viện nghiên cứ về.
Sở trưởng viện nghiên cứu kia là bạn học dì nhỏ, Triều Lộc quan hệ không tồi với ông ấy.
Nhưng đợi đến khi Triều Lộc chạy tới, viện nghiên cứ đã bị tang thi công hãm!
Cả viện nghiên cứu không còn một người tồn tại, chỉ trừ một thiếu niên trong phòng thí nghiệm ngầm.
Trên thực tế, thời điểm Triều Lộc tìm thấy cậu ta, thiếu niên đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, người thì hít nhiều hơn thở ra.
"Đi thôi, nơi này mùi máu quá nồng sẽ dẫn tang thi tới đây" Cố Thượng Nghiêu sau khi xem xét địa hình viện nghiên cứ, nói với Triều Lộc.
Triều Lộc chỉ nhịn đau mang thiếu niên đi, vội vàng rời đi với thành viên trong tiểu đội.
Sau khi cứu chữa một hồi, thiếu niên cuối cùng cũng đã tỉnh.
Cậu ta có một đôi mắt đen ướt dầm dề, nhìn như một động vật nhỏ vô hại.
"Cậu tên gì?" Triều Lộc hỏi câu ta.
Thiếu niên đến mắt không chớp nhìn Triều Lộc, đầu lưỡi hơi run run, cố sức nói ra hai chữ "Thiển, Bạch"
Như tên cậu ta, Thiển Bạch gầy yếu đến tái nhợt, rất có tiềm năng kích động ý muốn bảo vệ của mấy người khác trong tiểu đội.
Chỉ có Cố Thượng Nghiêu là ngoại lệ.
Thậm chí trong một lần Triều Lộc dẫn thành viên trong tiểu đội ra ngoài, chỉ còn một mình Cố Thượng Nghiêu ở lại trông coi, hắn nói với Thiển Bạch:
"Mấy con tang thi trong viện nghiên cứu là ngươi bỏ vào"
Hô hấp Thiển Bạch cứng lại trong phút chốc.
Trong phòng, câu ta với Cố Thượng Nghiêu người nam người bắc ngồi cách nhau rất xa nhưng trong nháy mắt kia, Thiển Bạch lại cảm giác được một uy áp cực kỳ cường đại! Cậu ta bị ép đến mức hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên!
Mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống theo thái dương Thiển Bạch, cậu ta tự trấn định "Anh, anh không có chứng cứ"
Cố Thượng Nghiêu nheo mắt lại, trong không khí phảng phất như sức uy hiếp của hùng sư thành niên càng mạnh lên, mạnh đến mức Thiển Bạch sắp kêu thành tiếng!
Vào thời điểm cậu ta như không chịu nổi nữa, lực uy hiếp kia cuối cùng cũng giảm xuống.
"Cách xa cô ấy chút đi" Cảnh cáo xong, Cố Thượng Nghiêu liền mở cửa đi ra ngoài.
Bên ngoài viện truyền đến động tĩnh, là mấy người Triều Lộc đã trở lại.
Qua cửa sổ còn mở hé, Thiển Bạch thấy Cố Thượng Nghiêu nghênh ngang đi đến chỗ Triều Lộc.
Cũng không biết hắn nói cái gì, Triều Lộc vừa nãy còn lạnh mặt đã nâng khóe miệng lên, nở một nụ cười.
Cố Thượng Nghiêu cũng rất tự nhiên nhận lấy túi trong tay cô, còn giơ tay sửa lại mái tóc đang tán loạn trên trán cô.
Vật tư trên địa cầu ngày càng ít, Triều Lộc vù tìm nguồn đồ ăn sung túc, lần này đã phải đi rất xa, đường đi dự tình phải mất đến hai, ba tháng.
Nhưng lần này chỉ sau hai ngày, cô đã về nhà.
Mấy thành viên trông tiểu đội rất cao hứng, nhưng Triều Lộc lại phát hiện Cố Thượng Nghiêu hình như có chút thất thần.
Cho đến khi tối nay hai người ở một mình trên xe, cô nói với hắn "Dì nhỏ sẽ rất thích anh"
Cố Thượng Nghiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó khẽ cười một tiến "Đã vội mang anh về ra mắt mẹ vợ sao?" Hắn đã biết thân thế Triều Lộc, dì nhỏ đối với cô mà nói còn thân cận hơn cả mẹ ruột.
Triều Lộc "Ừm" một tiếng, thản nhiên nhìn thẳng hắn.
Cố Thượng Nghiêu bị cô nhìn đến động tình.
Lúc này, họ đã ở bên nhau trải qua rất nhiều việc.
Bởi vậy hắn cởi bao cổ tay ra đưa cho cô, ôn nhu nói "Nó có thể bảo vệ em"
"À" Cô ngoan ngoãn cúi đầu, nhìn hắn kéo tay mình qua, nhẹ nhàng đeo bao cổ tay lên cổ tay mình.
Thần kì chính là, tay hắn rõ ràng lớn hơn một vòng so với cô nhưng bao cổ tay này khi đeo vào tay cô lại vô cùng vừa vặn.
Triều Lộc thử xoay xoay cổ tay một chút, lập tức cảm thấy có một vòng nóng từ bao cổ tay sinh ra, chậm rãi dung nhập vào da cô, từ từ dẫn dẫn thẩm thấu vào khớp xương cô.
Triều Lộc đã quen cầm đao chém tang thi, khớp xương dầm mưa lâu ngày nên sẽ không thoải mái.
"Rất giống mát xa nha" Triều Lộc nói thầm một câu, trong lòng lại vô cùng ấm áp.
"Mát xa..........." trên mặt Cố Thượng Nghiêu dở khóc dở cười "Cũng giống vậy, em nói gì thì chính là cái đó"
Triều Lộc nghĩ nghĩ, cởi sợi tơ hồng trên cổ tay mình xuống "Này, đưa anh"
Không gian hẹp trong xe, Cố Thượng Nghiêu cúi người nhìn cô, lấy tơ hồng trên tay cô đeo vào, trong miệng lại nói lên ý vị trên đùa "Này tính là gì? Tín vật đính ước?"
Trong xe tựa hồ nóng lên, mặt Triều Lộc cũng theo đỏ mà đỏ bừng.
Dưới tầm mắt nóng rực của Cố Thượng Nghiêu, cô cúi đầu, không biết nên nói câu gì.
Lúc này, mây đen che phủ ánh trăng, không có ánh trăng làm nền, mọi thứ trong xe đều không thấy rõ ràng.
Đợi sau khi Triều Lộc ngủ, Cố Thượng Nghiêu mở cửa xe đi xuống.
Toàn bộ doanh địa im ắng, tất cả mọi người đều ngủ rồi.
Đừng ở chỗ đó châm điếu thuốc, Cố Thượng Nghiêu nâng bước đi đến bên trong rừng rậm.
Cố Thượng Nghiêu vừa mới đứng lại đã có một bóng người đi sau một cây đại thụ đi ra.
Đó là một người đàn ông, chỉ thấy anh ta bước nhanh đến bên người Cố Thượng Nghiêu, giơ tay liền quân lễ trịnh trọng với hắn "Hoàng Thái Tử điện hạ! Cuối cùng tìm được ngài! Thật tốt quá!"
Cố Thượng Nghiêu một tay đặt sau người, lúc này, đêm tối hoàn toàn bao phu khuôn mặt hắn "Nhiệm vụ tiến hành thế nào?"
"Hồi điện hạ, virus tang thi lần thứ ba phát sinh dị biến.
Đến lúc đó, nhân loại trên địa cầu sẽ biến thành cái xác không hồn, kế hoạch hóa thực dân địa cầu của điện hạ rất nhanh sẽ thành!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...