Triều Lộc giơ tay chém xuống, một cái rìu bổ thẳng vào sau cổ con hổ!
Một con hổ khác cũng ngã xuống.
Chung quanh cực kỳ an tĩnh, như thể đến không khí cũng đều lặng yên.
Ước chừng khoảng hai mươi giây trầm mặc qua đi, các nữ nhân mới như nước được đun trong nháy mắt sôi trào lên!
"Là là Triệu Giai Giai!"
"Cô ta đã cứu chúng ta!!!"
"Trời ạ, cô ta cũng lợi hại quá đi!"
"Hai con hổ! Hai con hổ đều bị cô ta đánh chết!"
"Kể cả thủ lĩnh chúng ta thời kỳ toàn thịnh cũng không có sức chiến đấu như vậy!"
"Nữ thần!!! Hãy nhận một lạy của ta!!!"
"Còn có ta nữa!!!"
Trong giây lát, các nữ nhân hằng ngày tôn A Thanh như Thiên Lôi sai đâu đánh đó đều bội phục sát đất Triều Lộc, sôi nổi quỳ xuống gọi nữ thần.
A Thanh "........"
Phản đồ!!!"
A Thanh hận không thể một chân đà vào mông các nữ nhân kia để mấy cô ta đều bị đá bay! Nhưng rồi lại bất đắc dĩ nhận thức được, các cô ấy nói đều đúng.
Triệu Giai Giai này đúng là lợi hại, cô A Thanh đúng là không bằng cô ta.
Lúc đầu cho rằng Triệu Giai Giai đi theo bên người thủ lĩnh sẽ mê hoặc thủ lính, A Thanh mới khắp nơi gây khó dễ cho cô.
Nhưng hôm nay xem ra, hoàn toàn không có việc như vậy!
A Thanh vừa buồn vừa ảo não, lại vào ngay lúc này, cô ta bỗng thấy Triệu Giai Giai đi về phía mình.
A Thanh đột nhiên ngồi thằng, sao, cô ta tính toàn tới nhục nhã mình sao?
Trên mặt A Thanh giả vờ trấn định, nội tâm lại đã sớm cảm thấy mình thua, cô ta vạn phần hổ thẹn, toàn thân trên dưới như có hàng vạn con kiến bò lên bò xuống, cô ta hận ngay bây giờ không thể đào một cái hố chui xuống!
Nhưng vào lúc này, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, Triệu Giai Giai ném thứ gì tới trước mặt cô ta.
Một cái rìu bổ củi.
A Thanh "?"
"Làm, làm gì?"
Triều Lộc kỳ quái nhìn cô ta một cái "Làm việc"
A Thanh "???"
A Thanh "Cô có ý gì?"
Rất nhanh A Thanh đã hiểu được, "Làm việc" chính là ý trên mặt chữ.
Lúc trước Triều Lộc đã săn được mấy cái đầu heo, chắc là không biết khi nào mình lại được lên núi.
Cô làm cái này là giúp mấy nữ nhân.
"Buổi tối ăn thịt nướng" Triều Lộc trịnh trọng tuyên bố chuyện lạ.
【ha ha ha CMN buổi tối ăn thịt nướng!】Trong thế giới hiện thực, làn đạn phòng phát sóng trực tiếp đã là một mảnh suиɠ sướиɠ.
【Lại ăn thịt nướng! Triều Lộc rất thích ăn thịt nướng nha!】
【 ha ha ha đi theo Lộc tỷ là có thịt ăn!】
【cao tam sinh tỏ vẻ hôm nay học được một cái thành ngữ mới: Triều Lộc đánh hổ!】
【ha ha ha lầu trên bạn xác định khôn phải anti-fan sao?】
【Triều Lộc đáng yêu quá đi! Các bạn mau bỏ phiếu cho chị ấy đii!
【Bỏ bỏ bỏ! không bỏ không phải người!!!】
.........
Các fan bỏ ra rất nhiều lực, dẫn tới số phiếu Triều Lộc tăng lên vượt bậc, lập tức từ vị trí thứ bảy nhảy lên thứ hai, lại một lần nữa giống với kỳ ba phát sóng lúc trước, cơ hồ là chạy song sóng với Lâm Bắc.
Trong lúc nhất thời "Triều Lộc nghịch tập" đề mục cứ như vậy xuất hiện trên mạng xã hội "Tra lang"
Tài khoản "Triều Lộc tiểu sư tử" lúc trước làm không ít chuyện lần thứ hai xuất kích, cắt từ kỳ một đến kỳ ba thời khắc Triều Lộc cao châm cao quang phát mạng.
Chất lượng hình ảnh cao, cắt nối biên tập chuyên nghiệp, lại lần nữa nghiền áp mọi thứ, từ khi đang lên không đến một giờ đã đạt lượt chia sẻ ngàn vạn!
Mặc kệ có phải fans Triều Lộc hay không, vô số cưa dân mạng chạy đến phía dưới tài khoản "Triều Lộc tiểu sư tử" nhắn lại, thúc giục anh ta ra sản phẩm tiếp theo:
"Chúng tôi muốn xem đoạn cut Triều Lộc của anh!!!"
Sự tích Triều Lộc thậm cho đương kim rất nhiều mê mang, không biết mình nên làm gì để cho người trẻ cổ vũ như vậy "Thiên hồ khai cục lại như thế nào! Thì ra nỗ lực thật sư có thể nghịch tập!
Vì thế, nhiệm vụ hàng ngày là bầu phiếu cho Triều Lộc.
Số phiếu Triều Lộc lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy vợt qua đỉnh lưu Lâm Bắc, trở thành đệ nhất!
Nghê được tin tức này, Mã Tường đang ở văn phòng tổng giám đốc kỹ thuật thật là hai mắt bôi đen mốt, suýt nữa lạ tức ngất lần thứ hai
Tổng giám độc kỹ thuật chạy nhanh tới đã ông ta, nghĩ nghĩ vẫn là nên cho ông ta một lời cảnh báo "Mã đạo, lần này không thể hắc số phiếu được, còn hắc nữa chúng ta nhất định sẽ bị kiện..."
"Câm miệng!!!" Mã Tường tức muốn hộc máu.
Mão hiểm lớn như như vậy để bôi đen số phiếu Triều Lộc, kết quả lúc này mới qua lấy ngày! Số phiếu Triều Lộc lại trở vè rồi, còn vô hình trung tăng cho cô ta một đống hảo cảm của người qua đường, một đống người qua đường thành fans.
Mã Tường thật sự bị chọc giận đến muốn hộc máu! Ông ta thậm chí còn bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ Triều Lộc này có khí vận thiên phú dị bẩm khác hẳn với người thường, sao lại bôi đen đều bôi không được?
Hai người ai cũng không chú ý, ở ngoài cửa văn phòng mở hé, có một người đang nghe lén.
Là nhân viên công tác Tiểu Hoành, anh ta tới đưa trà.
Tiểu Hoành là nhân viên công tác ở kì ba được phát sóng lúc trước đưa Triều Lộc đến "Khoang ngủ".
Khi đó, Tiểu Hoành cũng là đang đưa trà trên đường, không để ý nghe được Mã Tường cùng tổng giám đốc kỹ thuật bàn chuyện hắc số phiếu Triều Lộc.
Anh ta còn bởi vì mình không thể đứng ra thay Triều Lộc nói tình hình thực tế mà tự trách rất lâu.
Nay biếu Triều Lộc nghịch tập thành công, Tiểu Hoành cao hứng đến mức thiếu chút nữa nhảy lên, khay trà trong tay cũng không cầm được nữa!
Anh ta nghĩ đến lúc bắt đầu tiếu múc ở kì ba, ở trong phòng "khoang ngủ" được sắp đặt kia, Triều Lộc có nói với mình:
"Dù diễn nhân vật gì thì kết quả cuối cùng cũng giống nhau"
Lúc ấy, ánh mắt Triều Lộc vô cùng chắc chắn, thần sắc đạm nhiên, toàn thân trên dưới mang theo một cỗ khí tráng khiến người ta phải tin phục.
Chỉ là không nghĩ tới, lời cô nói nhanh như vậy đã ứng nghiệm! Triều Lộc nói không sai! Mặc kệ đống nhân vật gì, kết quả cuối cùng đều sẽ không thay đổi.
Dù sao Triều Lộc chính là ngôi sao (viên tinh) lóe mắt trong trời đêm kia!
Tiểu Hoành quá đắc ý, thế nên đã quên tình hình, đến phía sau mình từ khi nào đã có một người đứng đó cũng không biết.
Đột nhiên xoay người lại, anh ta sắp đụng phải người đó rồi!
Người đó thế mà lại đỡ khay trà cho anh ta, cười tủm tỉm nhìn anh.
Đó là một người đàn ông trung niên mặc chế phục xanh biển, trên người có một loại thuộc về quân nhân.
Tiểu Hoành lập tức cảnh giác "Ông là ai? Ông vào đây bằng cách nào?" Anh ta ở tổ tiết mục chưa từng thấy qua người này!
Người mặc chế phục lam liếc văn phòng phía sau Tiểu Hoành một cái, nói với anh ta "Tiểu tử, có chuyện không biết cậu vui hay không vui? Là về.....Triều Lộc tiểu thư"
Tầm mắt lại trở lại thế giới Kịch Bản.
Lúc Triều Lộc lên núi chỉ có một cái rìu đốn củi, lúc xuống núi vẫn chỉ có một cái rìu đốn củi.
Chẳng qua phía sau lại có một nhóm lâu la đi theo, nhóm lâu la này còn khiên hai con hổ lớn.
Tiểu lâu la này lúc đầu tất cả đều là thủ hạ A Thanh, giờ phút này lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi phía sau Triều Lộc, phía sau phía trước đến muốn gần cô thêm chút, mặt có chung vẻ vinh dự!
Còn gặp người là nói "Lão đạo chúng tôi đánh chết con hổ, tận hai con!"
"Hả? A Thanh lợi hại như vậy sao?" Người qua đường liền hỏi.
"Không đúng không đúng! Là lão đạo mới của chúng tôi"
Khập khiễng đi sau cùng đội ngũ - A Thanh "......."
Sự tích tay không giậu đổ bìm leo thật sực quá mức đồ sộ, người qua đường thấy vậy sôi nổi xúm lại, muốn nghe xem lão đại mới làm thế nào giậu đổ bìm leo!
Nữ nhân chúng ta thích nhất là bát quái!
Đội ngũ phía sau Triều Lộc theo mắt thường có thể thấy phát triển lớn mạnh, đợi đến khi cô trở về nơi tụ cư, tất cả nữ nhân đều ra xem! Mọi người cười, nháo, vây xem con hổ lớn, thật là có cảm giác muôn người đều đổ xô ra đường!
"Nơi tụ cư chúng ta đã lâu không náo nhiệt như vậy........" Tiểu Ngọc cười cười đứng bên người thủ lĩnh.
Nhưng lời cô nói còn chưa xong, thủ lĩnh đã đi thẳng đến chỗ Triều Lộc.
Thủ lĩnh banh mặt, bất kể ai đều nhìn ra thủ lĩnh đang không cao hứng.
Trong nhất thời, các nữ nhân sôi nổi lùi xa "cô" ba bước.
Kể từ đó, liền biến thành "Cô" cùng Triều Lộc hai người đơn độc đứng đối diện nhau.
Triều Lộc cười cười với hắn, lộ ra hai cái răng nanh "Mời thủ lĩnh ăn thịt nướng"
Cố Thượng Nghiêu ".........."
Trời mới biết nghe người tan nói cô đánh hổ, hắn có bao nhiêu lo lắng! Cố Thượng Nghiêu trong lòng vừa lo vừa tức, một đống cảm xúc chờ được phát tiết! Nhưng thấy cô cười như vậy, gánh nặng trong lòng hắn như được giải thoát, giống như bị ngươi thả gió cuốn bay, tất cả cảm giác tức giận cũng lập tức biến mất sạch sẽ.
"Đi thôi" Triều Lộc lại không đợi hắn nói xong đã lôi kéo cánh tay hắn "Đi ăn thịt"
Cố Thượng Nghiêu "!"
Các nữ nhân thấy sắc mặt thủ lĩnh biến thành mây, sôi nổi cao hứng kêu lên "Được nha, đi ăn thịt!"
Chẳng qua......
"Ế, thủ lĩnh sao mặt lại đỏ như vậy? Nóng sao?"
Địa điểm nướng thịt là trung tâm nơi tụ cư, nơi đó có một bãi đất trống to.
lại có một cái ao hồ lnoong.
Sắc trời ngả chiều, trên đất trống được đột lên một đống lại một đống lưa trại, các nữ nhân bận trước bận sau mà đi tới đi lui, rất náo nhiệt!
Không bao lâu, mùi thịt tỏa ra bốn phía.
Mà mọi người dôi sổi đưa miếng thịt nướng tốt nhất của mình tới chỗ Triều Lộc.
"Giai Giai! Cô lợi hại thật đó!"
"Nhận lấy thịt nướng của ta này!
"Ăn tôi ăn tôi! Tôi ăn ngon hơn!"
"Ai nha, người đưa Giai Giai thịt nướng thì xếp hàng đi!"
Càng có người nhân cơ hội nói "Giai Giai, cô dạy chúng tôi săn thú đi!" Mãnh thú trên Đông Sơn quấy nhiễu các nữ nhân đã rất lâu! Mãnh thú còn thường xuyên xuống núi tập kích người, các cô muốn tự bảo vệ mình!
Triều Lộc bị nhiệt tình của các cô ấy làm cho ăn có chút không tiêu, mọi người như muốn tôn thơ cô, Triều Lộc chính mình lại cảm thấy không có gì.
Trước kia lúc cô đánh tang thi, mãnh thú biến dị từ vườn bách thú chạy ra đầy đường, cô một quyền đánh chết một con đều không có chút sợ.
Tang thi thấy cô còn phải run run, càng đừng nói đến hổ.
Nhưng mà, nhìn thấy từng đôi mắt khát vọng, cô vẫn gật đất "Ta có thể huấn luyện các cô"
"Được Được"
"Giai Giai cô tốt thật đso!"
"Xin cho phép ta gọi cô là lão đại!"
Triều Lộc "Nhưng mà........"
Các nữ nhân nháy mắt khẩn trương nhìn nhìn cô.
"Lấy thịt về đi" Muốn ăn thịt cô thích tự mình làm hơn.
Đợi đến khi các nữ nhân tản ra, Triều Lộc không khỏi thở dài nhẹ nhõm, được quá nhiều người thích cũng là một loại áp lực.
Ngẩng đầu, phát hiện thấy Cố Thượng Nghiêu cười như không cười nhìn mình.
Không biết làm sau, sau ánh lửa nhảy lên bập bùng, bị hắn nhìn với ánh mắt như vậy, Triều Lộc tự dưng cảm thấy trong lòng hoảng hốt, tay run lên, thịt nướng trong tay cũng theo thể mà rơi xuống đấy!
"Để anh làm" Bàn tay to của Cố Thượng Nghêu duỗi tới, thuật thế tiếp lấy cây gậy.
Triều Lộc hoài nghi nhìn hắn "Nhưng mà anh đến vỏ táo gọt cũng không xong"
Động tác Cố Thượng Nghiêu dừng lại, ngay sau đó lại cười như không cười nhìn cô "Em sao lại biết anh đến vỏ táo gọt cũng không xong?"
Triều Lộc ".........." Không xong! Lỡ miệng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...