Một.
Một hôm nọ, Miểu Miểu hỏi Khang Duật một câu hỏi tâm lí: Khi máy bay gặp tai nạn, chắc chắn là không thể cứu được, việc đầu tiên anh làm là gì?
Khang Duật liếc cô: Anh mà lái thì không thể nào có chuyện đó.
Miểu: Nếu mà anh không lái, là hành khách thì anh sẽ làm gì?
Khang: Chạy tới khoang điều khiển, đá bay gã phi công.
Miểu: Hả?Muốn trả thù trước khi chết à?
Khang: Dù sao cũng phải chết, sao lại không để anh hưởng thụ cảm giác lái máy bay một chút chứ!
Miểu đổ mồ hôi, thế rốt cuộc anh yêu máy bay được bao nhiêu thế hả?
Hai.
Con đường đi của Khang Hi hoàn toàn không tầm thường. Bố là phi công, anh rể cũng làm phi công, những ông chú bên cạnh luôn nịnh bợ cậu từ bé để tránh bị bố cài bẫy cũng đều là phi công, thế mà cậu lại bước chân vào giới nghệ thuật, lại còn rất nổi tiếng. Hỏi vì sao, cậu trả lời: Việc gì phải liều chết ở độ cao ba mươi ngàn feet để lái máy bay chứ, mua một chiếc mũ hình ảnh ba chiều, có thể đưa người lạc vào thế giới kì lạ, vừa tốt lại rất an toàn, hoàn toàn miễn phí (vì đó sản phẩm cậu đại diện quảng cáo mà).
Đổ mồ hôi…
Ba.
Biệt danh của Khang Duật là Vương Gia, còn Khang Hi nhảy thẳng lên làm Vạn Tuế Gia. Vạn Tuế Gia cũng đến tuổi kết hôn, cậu cứ khăng khăng không chịu, khiến người ta nghi ngờ cậu đồng tính. Hôm nọ quay phim, một nhóm diễn viên nữ phụ rất xinh đẹp bước vào. Đạo diễn muốn để cậu chọn vài người thuận mắt đóng vai phi tần, ai cũng muốn được để ý, không dám phật lòng. Khang Hi vừa đi vừa nhìn ngắm, đột nhiên con mắt đục ngầu, cũng như khi bố cậu năm đó nhìn mẹ, cầm thú nói – “Đạo diễn, trẫm muốn lập hậu được không?”
LỜI CUỐI SÁCH
Tác giả nói ra vài dòng suy nghĩ.
Cuối cùng cũng viết xong bản gốc, bởi vì hợp đồng của nhà xuất bản, nên mọi người hãy chờ đến khi sách được ra mắt nhé.
Nếu có bất tiện, hay giận dỗi, kính mong được mọi người thông cảm.
Trước khi viết quyển sách này, tôi chưa bao giờ thử qua loại văn như vầy, nhẹ nhàng, ấm áp, hài hước, nhận thức về tình yêu và hôn nhân sau những năm 80, trong khi những tiểu thuyết khác đều ngược tâm ngược phế, đến mức mọi người đều gọi tôi là ‘Hoàng thái hậu mẹ kế’, thật đúng là vừa cười vừa khóc.
Tuy nhiên quyển sách này hoàn toàn là hư cấu, nói đùa, mọi sự trùng hợp đều là ngẫu nhiên. (Không nói thế, chắc chắn tôi sẽ chết rất thảm!)
Tôi là một phụ nữ ba mươi tuổi, thế những rất nhiều bạn bè đều nói rằng, tôi như một đứa bé lớn xác, thích ảo tưởng, yêu mơ mộng, cũng không hề lo lắng cho tương lai mai sau.
Tôi hoàn toàn đồng ý, tôi chính là một người ăn bậy uống loạn, nằm dài chờ chết. Bên cạnh có rất nhiều bạn bè xinh đẹp, đứa thì quyến rũ, kẻ mạnh mẽ, nếu dùng cách nói của Thượng Hải thì quen biết với bọn nó, trán tôi thật sự cao đụng tới trần.
Những người bạn của nữ chính trong truyện đều lấy nguyên mẫu từ nhóm bạn của tôi, trong đó quá nửa là đã chơi với nhau được 20 năm trời, cho dù bây giờ đã trưởng thành, đi làm, kết hôn, chúng tôi vẫn thường xuyên tụ tập.
Nhưng mà đề tài tụi nó hay nói không phải là loại tôi có thể nói chen vào – chính là con cái.
Buồn ơi là sầu… Bởi vì mãi chỉ có mình tôi chưa từng ‘đẻ trứng’ mà thôi.
Tiếp tục buồn, tiếp tục rớt nước mắt.
Nhìn thấy năm 2011 sắp đến, tôi và đám bạn bè thân thiết này cũng sắp qua tuổi 30, tuy tuổi này không được xem là đã qua nửa đời người, nhưng cũng là một bước ngoặt rất quan trọng.
Phụ nữ ba mươi, sự nghiệp, gia đình cũng chỉ vừa mới thành hình, tất cả đều xem hết thảy là một khởi đầu mới.
Ở đây, tôi xin chúc các bạn của mình, hôn nhân hạnh phúc, sự nghiệp thành công, vạn sự như ý.
Nếu Đại Song và Tiểu Song nhìn thấy những lời cuối sách này, chắc sẽ rưng rưng đây, hai người đó chính là một xô nước mắt.
Phàn Tuyển chắc chắn sẽ rất xem thường, nhất định sẽ mắng tôi một trận, mày là đồ thần kinh, dám viết tao thành như thế.
Lưu Lí Quân: Tao cũng chả biết nói thế nào với mày, thôi quên đi, mày cũng sắp sinh đứa thứ hai rồi, tao cũng không nói gì bất ngờ đâu.
Bạn học Từ Doanh: Nhớ kĩ, kiếp sau nhất định không được nói mình thi không tốt, mỗi lần nghe xong, tao chỉ muốn đập mày mà thôi.
Tông Lê Quân: Da có đẹp cũng không thể khoe khoang như thế, cái gì mà chưa bao giờ rửa mặt chứ hả… nghe xong mà buồn tới ngực.
Tôn Linh: Mày cũng đừng mải chơi bời như thế nữa, mau tìm một người để gả cho đi, không khéo chừng vài năm sau, chẳng còn ai bên cạnh.
Tôn Kha Trân: Bà cô à, phiền người đừng có độc miệng như vậy nữa được không? Đôi khi tao thật sự chỉ muốn nhảy lầu.
Vi Hồng Dục: Chỉ nói một câu thôi, nữ hoàng, cứ để tao tôn sùng mày!
Vương Nhạn: Tên ở nhà của Cách Cách, tao mượn dùng, ai bảo lại sinh ra cho tao một cô con gái nuôi dễ thương đến thế chứ!
Dư Tịnh: Đừng có chiều chồng như thế nữa, chiều chồng là rất trái với nguyên tắc làm vợ đó nha.
Cuối cùng một câu: Cầu mong cho tình bạn của chúng ta, dù sông có cạn, đá dẫu mòn, cũng không bao giờ phai nhạt.
Kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta sẽ vẫn làm bạn bè, vẫn làm chị em tốt của nhau nhé.
Để đáp lại lời nói của tao, mặc dù đang ở đâu, hãy cứ rống lên hai tiếng.
Tao nhất định sẽ nghe thấy được.
Khuyển Khuyển.
2 giờ sáng, ngày 15 tháng 8 năm 2010.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...