[Nguyên]
Khang Duật đúng là tuýp đàn ông truyền thống. Truyền thống đến cái độ mà dù tôi và anh đã có giấy kết hôn, bị mẹ đá đến sống chung, anh vẫn nhất định không làm gì cả, kiên quyết đợi tới sau lễ cưới.
Tôi đã từng nghi rằng, lẽ nào tôi không có sức hấp dẫn nào hết?
Có lần tôi không nhịn được, cố tình trêu anh, ban đầu thì anh còn dỗ tôi, sau anh không chịu được mà quát – “Em cút ra một bên! Tránh xa anh mau! Đợi đến ngày 11 tháng 11 rồi thì em ráng mà chịu!!”
Nói xong, còn xách tôi ra khỏi phòng, khóa trái cửa nhốt mình bên trong, cho dù tôi ở ngoài gõ cửa bao nhiêu cũng không được.
Cứ nhắc đến là tôi đành đau khổ quay đầu.
Sao anh lại cố chấp thế chứ!
Nhưng đến hôm nay thì…
Tôi ngồi trên giường tân hôn trong khách sạn, ngượng ngùng nhìn trộm Khang Duật đứng bên cửa sổ đang nói chuyện với mẹ chồng, cái câu ‘em ráng mà chịu’ cứ lởn vởn trong đầu.
Xấu hổ quá đi, tôi phải tìm chuyện để làm, chuyển sự chú ý sang cái khác.
Đếm tiền vậy!
Tôi kéo giỏ xách đựng tiền mừng, đem hết toàn bộ bao đỏ đổ ra, mở bao, lấy tiền, đếm.
Cái thời ấy, đa số mọi người đều trải qua đêm tân hôn như thế. Có những cặp chưa làm gì trước kết hôn như tôi và Khang Duật, cũng đếm tiền qua đêm.
Còn nhớ khoảng thời gian tôi và Khang Duật đang trong thời kì kháng chiến với mẹ, có một cô bạn vừa lấy chồng, hẹn tôi đi uống nước. Tôi cũng tò mò hỏi nó, đêm động phòng trôi qua thế nào? Chủ yếu là định hỏi han kinh nghiệm thôi.
Thế mà nó lại trả lời – “Lão chồng say quá nên nằm trên giường ngáy o o, còn tao thì ngồi trên nắp bồn cầu trong toilet đếm tiền đến nỗi tay co giật!”
Tôi đổ mồ hôi…
Tôi tiếp tục vừa đếm tiền, vừa len lén nhìn Khang Duật. Đêm nay có khi nào anh mặc tôi đếm tiền đến rút gân tay không.
Ối giời ơi…
“Dạ, thưa mẹ, con biết rồi, mẹ nghỉ sớm đi. Ngày mai? Ngày mai chắc không được đâu!” – Khang Duật đang gọi điện thoại, đột nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa hết sức kì lại, sau đó ung dung trả lời mẹ ở đầu dây bên kia – “Miểu Miểu sao, chắc ngày mai cổ không xuống giường được đâu!”
Tôi xấu hổ đến đơ mặt, suýt nữa là xé đôi tờ 100 tệ.
Anh… anh nói cái gì… cái gì thế hả?
“Cổ không sao, con nói là hôm nay cô ấy mệt lắm, mệt đến nỗi… chắc không xuống giường nổi. Vâng, ngày mai con với Miểu Miểu chắc không đi gặp mẹ được, nhưng cha mẹ vợ con sẽ đến đấy. Bảo là muốn đưa mẹ và bác Trương đi chơi một vòng. Dạ vâng, ngày mốt con và Miểu Miểu sẽ tới với mẹ. Tuần trăng mật à, cuối tuần này. Mẹ cứ yên tâm, con không làm cô ấy mệt mỏi đâu mà. Con biết rồi, cứ vậy đi, con cúp máy đây!”
Hai chữ ‘cúp máy’ vừa thốt ra, tim tôi cũng đập tới hai trăm hai, cảm thấy không thể thở được.
Đếm tiền, tiếp tục đếm tiền thôi!!
Bao nhiêu rồi nhỉ, biết làm gì, đếm lại!
“Miểu Miểu…” – Khang Duật gọi âu yếm.
Tôi càng hoảng hốt, nhảy dựng trên giường – “Dạ… Hơi… hơi chán nhỉ. Xem… xem… ti vi đi!” – Vừa lăn vừa bò xuống giường, đi tìm cái điều khiển, mở tivi.
Không biết là tên cầm thú nào từng ở đây,vừa mở là kênh thiếu nhi, đang phát từ đầu ‘Bài ca khỏe mạnh’ của Phạm Hiểu Huyên.
Ông tớ bảo buổi sáng phải dậy sớm nào, ‘lăn qua lăn lại’!
Bỏ bớt một số ca từ…
Tiểu Huyên Huyên đi theo ông nội cùng tập thể dục, nào cùng lăn qua lăn lại! lăn qua lăn lại!
Lăn qua lăn lại! Lăn qua lăn lại!
Lăn qua lăn lại! Lăn qua lăn lại!(1)
Tôi thét lên từ đáy lòng, sao có thể phát cái bài đen tối như vậy ở kênh thiếu như được cơ chứ!
Cầm thú, hết sức cầm thú!!
Lập tức tắt tivi, tắt hết mọi âm thanh.
“Miểu Miểu…” – Tiếng gọi của Khang Duật không chỗ nào không khêu gợi.
“Em… em…” – Tôi sợ!!!
Khang Duật ôm tôi từ sau – “Em cho rằng đến hôm nay mà anh còn tha cho em được sao!”
Anh thở ra hơi nóng bên tai tôi, nóng như thiêu như đốt.
Tôi bắt đầu run lên, chân cũng mềm nhũn cả ra.
Anh đỡ được tôi, sau đó bế ngang kiểu công chúa, tôi sợ đến vội nhắm chặt mắt, đến khi anh đặt tôi xuống giường cũng không dám mở ra.
Cảm thấy cơ thể anh đang nặng dần trên người, toàn tôi tôi đều căng thẳng.
“Miểu Miểu, mở mắt nào!” – Anh vỗ nhẹ lên mặt tôi.
Tôi run rẩy từ từ hé mắt, khuôn mặt anh gần trong gang tấc. Không biết liệu có phải do ánh đèn mà khuôn mặt anh như có một lớp ánh vàng, thật mông lung. Ánh mắt dịu dàng như nước nhìn tôi.
“Em chuẩn bị tốt rồi chứ?” – Anh hỏi.
Trong đầu nóng lên, buột miệng – “Em chẳng mặc gì trong áo choàng tắm cả.
Vừa vào đến khách sạn tôi đã vội tháo trang sức rồi đi tắm, trang điểm một lớp dày như thế, sớm chịu không nổi.
Bỗng anh cười sang sảng, ôm chặt, vùi đầu nơi hõm cổ tôi nỉ non – “Miểu Miểu, em thật đáng yêu!”
Tôi xấu hổ đến ngón chân cũng đỏ bừng.
“Có điều…” – Anh nói, ánh mắt như mờ như tỏ – “Cho dù em có nói thế, anh cũng phải tự nhìn xem có thật là không mặc gì không!”
Tôi cũng muốn biết trong áo choàng anh có mặc gì lắm chứ!
Chăm chú nhìn áo anh, tôi hồi hộp, có hơi dùng sức, liền kéo đai lưng áo choàng của anh xuống. Tức thì chiếc áo tuột xuống vai, lộ ra một mảng ngực màu đồng bóng loáng.
Đỉnh đầu muốn bốc hơi vì thẹn.
Anh tiếp tục khẽ cười – “Miểu Miểu, đừng vội, chúng ta cứ từ từ thôi!”
“Em không… không vội…” – Tôi xấu hổ phản bác, nhưng anh lại thừa cơ ngậm chặt môi tôi, cố sức mút lấy mút để, mặc sức trêu đùa.
Tôi bị hôn đến mơ màng, sau đó cảm nhận anh bắt đầu vuốt ve khắp người, chiếc áo choàng chẳng biết đã được cởi một nửa ra từ khi nào, làn da rõ ràng cảm giác từng vết chai mỏng trong bàn tay anh. Khi lòng bàn tay nóng rực ấy vuốt ve thân, thì ra lại có một cảm giác dễ chịu đến vậy.
Anh hôn từ môi rồi chuyển sang tai, cắn nhẹ.
Một cỗ tê dại đột nhiên dâng lên từ nơi thấp nhất của cả xương sống, khiến tôi rùng mình.
“Duật…” – Tôi gọi tên anh, vòng tay ôm thật chặt.
Phản ứng đáp lại của tôi làm anh không còn kiêng nể gì nữa rồi ngồi dậy, tinh tế đặt tại lấy bầu ngực đẫy đà của tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, nụ hôn chuyển từ thùy tai đến trước ngực.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng, anh thật sự rất thích ngực ngực tôi, tinh tế nắn bóp, khe khẽ hôn mút.
Quả là không phải nói dối, anh thật sự thích phụ nữ ngực lớn.
Tôi khẽ ngẩng đầu, thấy anh đang mút hút một đóa diễm lệ trên đầu ngực như đứa trẻ, đến khi tinh tế thưởng thức xong rồi, lại tiếp tục chuyển sang nhấm nháp bên kia.
Nơi xinh đẹp kia vừa anh liếm mút xong còn lưu lại nước bọt, lấp lánh ánh trong suốt. Nhờ tôi bình thường không hay mặc áo hở ngực nên bầu ngực cực kì trắng nõn, giờ đây bị bàn tay anh nhào nắn thành đủ mọi hình dáng.
Thật là vô cùng… hương diễm.
Cả người đã không còn mảnh vải, cảm nhận được dưới thân người không phải tấm ra bằng lụa mà lại là mặt giấy thô ráp. Khó chịu, tôi đưa tay sờ lấy, mới sực nhớ ra, ban nãy tôi còn ngồi đây đếm tiền.
Chúng tôi… lại làm chuyện này trên tiền, thật là… làm người thần phẫn nộ.
“Tiền… tiền kìa…” – Tôi thổ hổn hển, tiền này còn định ngày mai trả cho khách sạn, nếu dính cái gì đó… hoặc làm hư… sẽ không tốt đâu.
Khang Duật bị phá rối nên đôi chút bực mình, hung dữ cắn đỉnh đồi một cái trừng phạt, tôi ngay lập tức mẫn cảm mà phát run. Anh nâng eo tôi lên để cách ra trải giường một chút, sau đó phủi tay, hết đống tiền kia xuống đất.
Anh lại đè lên người tôi, tiếp tục ra sức dày vò bầu ngực.
“Duật…” – Tôi định gọi bảo anh đừng có làm khổ nó nữa, nhưng bất ngờ phát hiện thanh âm của mình hoàn toàn khác với bình thường, vừa ngọt vừa mềm như mật.
Hình như anh không nghe thấy, vẫn tiếp tục tựa như xem ngực tôi như món ngon nhất trần.
Đột nhiên, anh ngẩng mạnh đầu lên trước ngực tôi, ám mắt thâm u càng thêm đen tối, sắc mặt đỏ như thể sốt cao.
“Miểu Miểu…” – Trong giọng của anh, không hiểu sao như đang chịu sự đau đớn, kích động cắn tai tôi, nhưng tay vẫn lưu luyến đặt trên ngực, nhẹ nhàng vân vê.
Bên tai, tôi nghe tiếng thở anh càng ngày càng đậm.
Cảm giác tê dại từng đợt từng đợt bóp nghẹt lấy tôi. Theo phản xa tôi duỗi chân muốn quấn quanh eo anh lại.
Hình như anh có vẻ mừng thầm trước biểu hiện của tôi – “Miểu Miểu?”
Cả người tôi như đang muốn chờ đón một cái gì đó, không ngừng kêu tên anh – “Duật… Duật…” – Giọng nói không còn ngọt ngào như trước mà nay là từng tiếng nghẹn ngào vụn vỡ.
Ngay cả tôi cũng không biết tại sao mình có thể phát ra âm thanh như thế.
Sau đó, tôi cảm giác được ngón tay anh không còn đặt tại ngực tôi nữa, bắt đầu trượt xuống…
Tôi thoáng run, thật không thoải mái chút nào, rồi lại muốn tiếp tục, chân quơ quào, quấn quanh người anh một lần nữa.
Tựa như anh hiểu tôi đang muốn điều gì, đôi mắt sáng như thể có ngọn đèn chiếu xuống con ngươi thủy tinh đen óng, đột nhiên anh cúi đầu cười nói – “Miểu Miểu, em đừng vội, từ từ sẽ đến thôi!”
Cái gì từ từ đến chứ, tôi không có gấp nhưng tay anh ở bụng dưới tôi cứ nhịp nhàng dày vò, như có một dòng nước ấm đang từ rỉ ra.
“Ưmm…” – Tôi rên rỉ như con mèo con, thở hổn hển.
Khang Duật nghe xong, cả người đều run lên.
Tôi vô cùng ngạc nhiên không biết tại sao anh rùng mình, một lần nữa anh ngậm chặt đỉnh diễm lệ trên đầu ngực tôi, sau đó dùng đầu gối cấn giữa hai đùi tôi.
Tư thế này, càng làm tôi không yên, thân thể buộc phải cong lại, anh bắt đầu từ từ hôn dần xuống, trượt xuống chút nữa…
Trượt đến… Tôi chỉ có thể dùng tay để ngăn đầu anh lại, vô thức lại nắm lấy mớ tóc đen của anh, khe khẽ gãi.
Càng thêm rên rỉ như con mèo nhỏ, cả người cũng cong vồng hơn.
Hình như anh đang đợi đến lúc này thôi, cơ thể dùng sức tiến vào.
Dị vật tiến vào trong cơ thể tạo cảm giác căng sưng và đau đớn khiến tôi điếng người.
“Duật… đau… em đau!” – Tôi kêu khóc.
Anh tạm dừng động tác – “Ráng nhịn, Miểu Miểu, nhịn một chút là cảm thấy dễ chịu ngay thôi!” – Giọng nói có vẻ rất khẩn trương, anh tinh tế hôn lên những nơi nước mắt tôi chảy ra.
Tôi rất khó chịu, nhưng trông anh càng khốn khổ hơn.
Dần dà, tôi bắt đầu quen với cái cảm giác đau đớn vì bị sưng tấy, bắt đầu kêu như mèo, không an phận lại quấn chân lên người anh.
Anh cúi đầu hừ nhẹ, bắt đầu chậm rãi di chuyển.
Bắt đầu tuy chậm rãi nhưng dần dần anh càng lúc càng kích động.
Tôi hớp một ngụm không khí, bên tai nghe thấy tiếng anh thở hổn hển từng cơn, động tác càng lúc càng cuồng dã, muốn bắt theo nhịp điệu của anh nhưng lại nhận ra tần suất của anh thật sự quá nhanh.
Tôi muốn bảo anh chậm lại, nhưng không thể phát ra tiếng nào, toàn là những tiếng rên đơn lẻ, ư a a…
Tôi cảm thấy như con thuyền nhỏ dập dờn trong cơn sóng lớn. Bão to sóng lớn, đến lúc sắp bị lật nhào nhưng anh chẳng mảy may có ý dừng lại, càng lúc càng mạnh mẽ.
Tôi đành cào mạnh lên lưng anh, ý bảo muốn anh chậm lại một chút, dịu dàng một chút.
Nhưng tuyệt nhiên không có tác dụng nào cả, mặt anh lại càng có vẻ hưởng thụ.
Cơ thể do anh bắt đầu xâm lược mạnh mẽ mà đau đớn hơn, phát trướng, khổ sở đến không kiềm được, đành cắn mạnh vào vai anh để phát tiết.
Anh hừ một tiếng, nhưng lại trở nên vô cùng phấn khích, không còn mãnh liệt thôi đâu, bây giờ đã thành hành vi bạo ngược.
Tôi bắt đầu nức nở từng tiếng, cơ thể như bị xé rách, muốn khóc lóc cầu xin anh, đấm anh, muốn đẩy ranh ra.
Thế mà anh nhanh chóng bắt lấy tay của tôi, giữ chặt hai cánh tay trên đỉnh đầu rồi đè ở thành giường, sau đó càng thêm thô bạo.
Tôi cảm tưởng mình sắp chết đến nơi, muốn khóc nhưng không phát ra được bất kì âm thanh nào, chỉ có thể thở dốc từng cơn, nức nở từng tiếng.
Anh bắt đầu nhận ra, nói xin lỗi bên tai tôi – “Miểu Miểu… anh… anh xin lỗi… anh cố gắng… nhưng không thể nhịn được! Mười một năm… Suốt mười một năm đằng đẵng, anh đã luôn muốn em trọn mười một năm trời…”
Tôi mệt mỏi rã rời, chỉ đành mặc anh dằn vặt vật vã.
Không biết là đã bao lâu, tôi thực sự nghĩ rằng mình sắp đi đời thật rồi, anh khàn giọng rống lên một tiếng, biểu tình vặn vẹo, cả người như run lên, ngã sập vào người tôi như chết rồi.
Cuối cùng cũng yên ổn, sống lại rồi.
Tôi đẩy đẩy anh, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.
Tôi đẩy anh lần nữa, anh đột nhiên nổi điên đẩy mạnh một cái trong người tôi, khiến đầu tôi đập thẳng vào thành giường, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Tôi nhìn anh, vẻ mặt anh tỏ ra rất khoan khoái, nằm trên ngực tôi không có chút động tĩnh.
Đã chết hay chỉ là đang ngủ thôi?
Sau đó thì sao?
Sau đó phải làm thế nào?
Không ai dạy tôi hết hết hết hết hết hết hết hết!!
Đến khi Khang Duật tỉnh lại, thì mặt trời đã chiếu tới mông. Tôi bị anh đè cả đêm, đương nhiên không thể ngủ ngon, thế mà tinh thần anh lại sảng khoái, như thể vừa được ăn thuốc thập toàn đại bổ, khỏe mạnh tựa rồng hổ vậy.
Khi phát hiện ra tôi bị anh đè dưới thân cả đem, vẻ mặt tiều tụy hốc hác, lập tức biến sắc.
“Miểu Miểu, em có sao không?”
Tôi nằm trên giường như xác chết.
“Miểu Miểu, nói gì đi, em có chỗ nào không thoải mái không?”
Toàn là nói láo! Đàn ông rặt một lũ dối trá!
“Miểu Miểu…” – Anh dỗ dành tôi, vừa chắp tay vừa xin lỗi.
Tôi quay lưng, không thèm đếm xỉa gì anh nữa.
“Miểu Miểu, đừng vậy mà…” – Trong mắt anh toát ra tia thẹn thùng – “Anh… anh chỉ là rất muốn…”
Ai thèm quan tâm anh muốn gì chứ? Là tại anh muốn nhịn, tạ tại anh muốn sau hôn lễ mới làm chuyện ấy. Tôi cũng có nói anh không được làm gì tôi đâu. Giờ thì hay rồi, làm gì thì anh cũng làm rồi, đã thế còn xuống tay quá độc ác.
Thấy tôi không thèm đếm xỉa gì tới mình, anh bắt đầu dịu dàng hôn tôi, hôn lên mặt, lên cổ, lên lưng, những chỗ anh hôn qua đều tê dại cả ra. Trả qua một đêm, không còn là một thiếu nữ không rõ sự đời, bị anh khiêu khích như vậy, cả người tôi liền nóng ran.
Nhưng mà, tôi nhịn được.
“Miểu Miểu…” – Anh sốt ruột.
Mãi một lúc sau, anh quỳ gối bên giường, đáng thương phân trần – “Em không thể có yêu cầu quá cao ở trai tân được!”
“…”
Tôi vớ lấy cái gối, ném thẳng vào người anh.
Anh chụp được, tôi tức giận ngồi dậy, phẫn nộ trừng mắt lại tỏ ra rất vui – “Miểu Miểu, cuối cùng em cũng phản ứng lại rồi!”
Tôi quay lưng, tiếp tục phớt lờ anh.
Anh dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, thành khẩn thề son sắt với tôi – “Đừng giận nữa mà? Nha? Nếu không, làm lại lần nữa, cam đoan anh đã có bài học rồi, tuyệt đối không tái phạm nữa, nhất định sẽ làm em thỏa mãn!!”
“…”
Tôi không nhịn được, tát thẳng lên mặt anh.
Đi chết đi!
Đến giờ này, đêm đầu tiên của tôi trước thì hoảng hồn sau thì rơi nước mắt kết thúc.
Lần đầu tiên… rốt cuộc… rốt cuộc mất rồi!
——-
(1) Như đã giải thích ở chương trước, cụm ‘lăn qua lăn lại’ này là ý đó đó
(//∇//)
Trong bài hát cho thiếu như thì ý hiểu như là ‘hít thở hít thở’ đó mà. Ở đây vừa muốn nó mang hai nghĩa như bản gốc, nên mình chuyển thành thế này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...