Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)

Phạt Đứng

Tôi không biết là mình đã về nhà bằng cách nào, đã mặc quần hay chưa? Hay là không mặc cầm quần chạy về? Mà hai cái này có khác nhau sao? Cái gì cũng đã bị thấy hết thì mặc hay không mặc khác nhau chỗ nào??

Mặt mũi mất sạch, quẳng tới đời tổ tông nào rồi.

Về đến nhà, tôi chạy ngay lên lầu, xông thẳng phòng của mình, bổ nhào lên giường rồi sau đó lăn qua lăn lại. Lăn từ trên giường rồi xuống đất, từ đất lại mò lên giường lăn tiếp.

Tôi cho rằng đời tôi đến đây là hết.

Là báo ứng. Nếu tôi không đá anh thì sẽ chẳng xảy ra chuyện xấu hổ đến thế này.

Giờ thì có hối cũng đã muộn.

Tôi cứ tiếp tục lăn lộn, tiếp tục dộng đất rầm rầm, tiếp tục khóc nức nở.

Đột nhiên tôi sức nhớ ra, không biết ngày mai là thứ mấy, có cần đi học hay không? Liếc qua lịch treo tường một cái, khóc càng tợn.

Ngày mai là thứ sáu, là thứ sáu, thứ sáu chết tiệttttttt.

Tôi phải làm sao bây giờ? Ngày mai còn mặt mũi nào mà gặp Khang Duật nữa trời?

Hay là giờ tôi chạy ra khỏi cửa, mò ra đường cái, sau đó đứng ở giữa đường chờ xe tới… Tôi thấy cách này rất hay, hiệu quả rất nhanh!!

Nhưng mà, tôi không có gan làm liều…

Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một con chó berger từ từ mò vào. Được bố và tôi chăm sóc kĩ lưỡng, so với mấy con chó săn bình thường, Lassie to khỏe hơn nhiều, lông đen lại có màu xám như sói rất dày, mỗi tuần đều tắm một lần nên càng mượt mà. Lông ở cổ dày, tản đều trông giống khăn lông chồn. Nó cụp tai, hớn hở nhìn tôi, thấy tôi đang lăn qua lăn lại trên đất, hứng chí sủa vài tiếng.

Tôi không quan tâm tới nó, ngồi dậy, phẩy tay, ý bảo, chủ mày đang rất buồn, tự chơi một mình đi.

Chắc do tôi làm hư nó rồi. Thấy tôi không để ý gì tới, nó càng phấn khích, giơ hai chân trước lên, bổ nhào vào người tôi.

Mẹ ơi, nó ít nhất cũng 50 kg, đè tôi đến ngộp thở, xem tôi như cây kẹo mút mà liếm. Lát sau, mặt tôi toàn là nước dãi.

“Lassie, tránh ra! Tránh ra!!” – Tôi đẩy nó.

Những năm ấy, rất nhiều người nuôi chó, đặt tên là Lassie, theo như bộ phim điện ảnh ‘Lassie, come home’. Ai cũng muốn con chó của mình được như Lassie, trung thành như thế. Mọi người đều thích đặt tên chó của mình là Lassie, tôi cũng vậy.

Lassie rất bướng, nó còn hiểu nhầm thành tôi muốn chơi cùng nó, càng hăng hơn, ra sức liếm láp. Tôi bị nó liếm phát nhột, không nhịn được bật cười.

Thế là nó càng phấn khích, vẫy đuôi như mô-tơ.

Tôi chịu hết nổi, đành ra lệnh, nói – “Lassie, ngồi xuống.”

Chó berger Đức đúng là loại chó nghiệp vụ, được tuyển chọn kĩ càng, khôn cực kì, chỉ cần kiên nhẫn thì dạy cái gì nó cũng học được. Vừa ra lệnh, nó ngay lập tức ngồi xuống, thè lưỡi thở dốc.

Trên người bỗng nhẹ hẫng, cảm thấy thoải mái hơn, tôi ngồi dậy, nhìn nó.

Mà phải công nhận một điều rằng Lassie nhà tôi cực kì bảnh trai. Con mắt hình quả hạnh, màu đồng sẫm, rất sáng, ánh lên vẻ thông minh, cái mũi ươn ướt, vừa đen vừa bóng. Nói chung là vô cùng oai vệ, khí phách cực kì.

Tôi hài lòng, vỗ vỗ đầu nó – “Giỏi, ngoan lắm.”

“Gâu gâu!!”

Bị nó quấy thế này, tôi lập tức quẳng ngay cái ý định ngu ngốc ra đường cho xe đụng đi đâu mất, nắm lấy phần bọng cổ nó mà nghịch. Lassie khoan khoái phát ra tiếng thở khò khè, chẳng chốc nhe răng ra gặm gặm tay tôi. Không đau, là đùa thôi, dù răng nó hơi sắc một tí. Hồi tiểu học tôi từng bị chó cắn một lần. Nhưng không phải lỗi con chó mà chẳng qua do tôi nghịch ngợm, xém chút là đốt sạch lông nó, không trách được.

Nếu người thật sự thích sẽ không sợ bị chó cắn. Chó cắn người, không kể do bệnh dại, thì chẳng qua cũng chỉ là vì tự vệ, cắn một hồi thành thói. Hơn nữa, nếu để chó hay cắn bậy thì lỗi không phải ở nó, mà do chủ không dạy dỗ tốt.


Cho nên tôi chả sợ cái hàm răng trắng hếu của nó tẹo nào, ngược lại, trong đầu vừa nảy ra một sáng kiến.

Tôi duỗi ra, đưa cái cánh tay trắng mềm cho Lassie, nói với nó – “Lassie, tới đây, cắn tao đi.”

Lúc này, tôi chợt cảm thấy mình đúng là thiên tài.

Lassie ngoẹo đầu suy nghĩ, nhìn tôi, kêu ư ử, ra vẻ không hiểu lệnh mới này.

“Đến mau! Đến cắn tao này! Giò lợn tươi ngon này!” – tôi lắc lắc cái tay trước mặt nó.

Lassie quẫy đuôi, con mắt lóng la lóng lánh hẳn lên. Hình như hiểu được, há mõm ra…

Tôi mừng rỡ.

Lassie thè lưỡi… liếm…

Tôi tái mặt – “Ai cho mày liếm, cắn!!”

Lassie: Gâu gâu!! (Liếm rồi mà…)

“Cắn!!” – tôi quát lớn.

Nó, liếm…

“Cắn mau!!” – Tôi nạt.

Nó, vẫn tiếp tục liếm.

Tôi im lặng… bỏ ý này đi vậy. Tôi nằm lăn ra trên giường, khóc lóc đau thương cho cái kế hoạch không thành.

Người ta chẳng qua là muốn bị nó cắn một cái để mai có thể đàng hoàng xin nghỉ phép, không cần đến trường mà.

“Mày là đồ ngu!” – Tôi chỉ thẳng vào mũi nó.

Lassie thấy ngón tay tôi, lại liếm phát nữa…

Tôi cảm thấy thật vô vọng, nằm sõng soài trên mặt đất, cứ như đã chết rồi.

Hình như chơi cũng đã, Lassie thong thả bước đến cạnh tôi, nằm xuống, đem đầu gác lên bụng chủ.

Tôi muốn cứ thành một cái xác thế này rồi quên hết…

Ấy thế mà lại không đấu được cơn đói, vừa nghe mẹ gọi xuống ăn cơm, lại là đứa chạy xuống nhanh nhất.

Một nhà bốn miệng ăn, cơm canh nóng sốt, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được vị gì, trong đầu mải tìm cách nào để ngày mai không cần đi học.

Tôi cúi đầu nhìn xuống bát cơm của mình, thỉnh thoảng lại nhìn lén bố mẹ một cái. Hành động lén lút như vậy khiến con em tôi phát hiện được. Nó đá tôi một cái, thấp giọng hỏi – “Sao vậy?”

Tôi trả lời – “Chị muốn trốn học.”

“Điên à!!” – Nó gắp một miếng thịt, thảy vào bát tôi – “Thiếu muối rồi, ăn nhiều giùm chút đi!”

Học sinh cao trung muốn trốn học, chán sống!!

Bố tôi cũng nhận thấy biểu hiện kì lạ của con gái, lo lắng hỏi – “Sao vậy, cục cưng?”


‘Cục cưng’ là từ được dân Thượng Hải để gọi yêu con gái.

Tôi lắc lắc đầu, không dám nói.

“Không đủ tiền tiêu vặt phải không?” – Với tôi và em gái, bố rất rộng rãi, không keo kiệt tẹo nào.

Tuy sư thật không phải thế, nhưng tôi vẫn mặt dày gật đầu.

Gì chứ, học sinh tuổi này đứa nào mà chả muốn có nhiều tiền tiêu vặt hơn.

Bố tôi tỏ vẻ rất thông cảm, gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi – “Cơm nước xong thì bố sẽ cho, con nói muốn bao nhiêu? Ăn cơm đã, ăn nhiều một chút.” – Sau đó quay sang con em tôi, cũng nói như thế.

Đứa này có thì đứa kia cũng vậy, trước giờ bố tôi luôn công bằng, không thiên vị.

Ăn cơm xong, tôi tìm bố xin tiền, trong lòng nửa vui nửa buồn. Trở về phòng, hứng thú với tiền bạc cũng bay biến đâu hết, tôi càng sợ đến trường vào ngày mai hơn.

Mẹ nó, tiền đâu phải vạn năng.

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa làm bài tập về nhà, thế là càng đau đầu dữ dội. Có điều là đứa tự giác, lập tức lôi sách vở từ trong cặp ra, nằm dài trên bàn rồi bắt đầu làm bài.

Chữ nghĩa trong đầu tôi chảy ào ào, giống như muốn trút hết lo lắng buồn rầu nãy giờ vào bài tập.

Bài tập cấp hai không phải quá khó, tôi cũng thuộc loại học tốt, nên cũng nhanh chóng làm xong.

Làm bài xong, tôi định xem tivi. Nhưng vừa mở tivi, lại xem không vào, thế là tắt, mò đến tủ sách tìm quyển truyện tranh. Tôi rất thích đọc truyện tranh, nhất là truyện tranh Nhật bản. Lúc tôi còn học cấp hai, truyện tranh Nhật Bản bắt đầu phát triển, bởi thế, tôi mua không ít, ‘Nữ hoàng Ai Cập’, ‘Áo giáp vàng’, ‘Bảy viên ngọc rồng’, ‘1/2 Ranma’ đều có đủ. Khi đó, truyện tranh được nhà xuất bản Hải Nam phát hành, quyển truyện không dày như bây giờ, mà lại mỏng, có thể cuộn lại được nữa là. Phần lớn một tập có năm chương, chia làm nhiều quyển, vì thế nên tủ sách cũng nhanh chóng chật chỗ.

Tôi rất mê xem truyện, chỉ cần vừa cầm quyển truyện lên thì lập tức quên hết thảy mọi việc, dù cho đã đọc quyển này rồi hay chưa cũng như nhau.

Như thường lệ, tôi đọc xong, quay đi quay lại đã ngủ mất từ khi nào.

Khi đồng hồ báo thức reo thì đã là sáng sớm hôm sau.

***

Sáu giờ sáng, thời khắc đau khổ làm sao.

Tôi buồn bã rời khỏi giường, ăn sáng, sau đó đeo cặp lên lưng, ra khỏi nhà.

Suốt dọc đường đi, tôi cứ vắt óc suy nghĩ, không biết gặp Khang Duật thì nên nói gì?

Mà anh sẽ nói cái gì với tôi nhỉ?

Hôm qua khi bị anh nhìn thấy hết, tôi có nói cái gì quái dị không? Không biết sao lại mất một đoạn kí ức, nghĩ kiểu nào cũng không nhớ nổi.

Cứ đi một mạch như thế, nhanh chóng đến cổng trường.

Tôi cảm thấy rất run, đứng lì ở trước cổng, không dám bước vào.

Tụi học sinh đến trường đi ngang qua, đều nhìn tôi kì lạ nên đành giả vờ đứng đợi bạn.

Lúc này đã là bảy giờ mười phút, đành phải bước qua cổng, bằng không sẽ bị tính là đi trễ.

Tôi cứ kéo dài tới giây phút cuối cùng mới bước vào cổng trường, sau đó đi thật chậm, giống một con robot cần tra dầu từ từ bước vào phòng học. Đến cửa lớp, tôi đứng nép bên cạnh cửa, lén nhìn vào trong. Cả lớp đã tới đủ cả, bắt đầu giờ truy bài.


Tôi cũng thấy Khang Duật, đang lấy tay đỡ, nghiêng đầu về phía cửa sổ. Đang nhìn cái gì không biết?

Tôi lập tức ý thức lại, xây dựng tư tưởng cho mình.

Tôi tự nói với bản thân, chẳng qua là bị người khác thấy mình đang đi tè mà thôi, có gì đặc biệt đâu, ai mà chả phải đi tè? Ở nhà vệ sinh tôi còn không bị nhìn thấy nhiều hơn ấy chứ?

Ừ, đúng vậy! Không sao đâu, Âu Dương Miểu Miểu. Vĩ nhân ai cũng đều từng làm chuyện điên khùng nào đó, hay nói cách khác, chỉ có làm chuyện ngu ngốc rồi mới có thể trở thành vĩ nhân.

Tôi nhấc chân lên, hướng vào trong, còn chưa chạm đất đã rụt chân về.

Tôi tự chửi mình, thật là đồ vô dụng, chưa kịp vào đã vội vàng rút chân rồi.

Thế là cứ đứng ngay ở cửa, hết duỗi ra lại thụt vào.

Một bạn cùng lớp của tôi ngồi gần cửa nhìn thấy, lập tức hỏi lớn – “Lớp trưởng, đang làm cái gì thế hả?”

Đang bực mình, tôi quát lên – “Không cần cậu quan tâm!!”

Âm lượng quá lớn khiến cả lớp đều hướng về phía tôi, Khang Duật cũng quay đầu lại.

Bó tay, tôi đành đau khổ bước vào.

Đến chỗ ngồi, tôi để cặp sách xuống, nhưng không dám nhìn, lại nghe anh chào – “Sớm ha!!”

Sớm cái đầu cậu chứ sớm. Tôi chửi thầm nhưng ngoài mặt không dám biểu lộ gì, cười gượng một cái, trả lời – “Ờ… Sớm… Cậu cũng đến sớm quá ha… haha…”

Tôi lôi hộp bút, sách bài tập, còn có môn chính của tiết này, sách ngữ văn, sau đó ngồi xuống.

Anh cũng không nói gì thêm, tôi càng cảm thấy xấu hổ, lại nghĩ nếu mà không nói gì thì hình như có lỗi với tinh thần truy bài đầu giờ.

Không biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay không, lại có có cảm giác rằng Khang Duật đang nhìn mình, nhưng với người đang không dám nhìn mặt anh thì càng cảm thấy khó chịu, bứt rứt.

“Ngày hôm qua…” – Im lặng một hồi, Khang Duật cũng bắt đầu mở miệng.

Tôi vừa nghe tới hai chữ ‘hôm qua’, lồng ngực lại nảy lên một cái. Ngày hôm qua thì sao, hôm qua có cái gì??

Tôi nóng nảy, vội vàng cắt lời anh, đổi đại sang một đề tài khác, vốn là muốn hỏi ‘sáng nay cậu đi ăn chưa?’

Đây chính là câu chào hỏi phổ biến nhất của người Trung Quốc.

Đúng vậy, chính nó!

Tôi trong đầu rõ ràng là muốn hỏi câu này, nhưng lại nhớ tới sự tình đi nhỏ hôm qua của mình, kết quả lời nói ra lại trở nên lộn xộn.

Tôi cứng lưỡi, lắp bắp nói – “Thế cậu… cậu… sáng nay đã… đi… xi chưa?” (Từ ‘ăn –吃’ phiên âm là [chī], còn ‘đi tè, đi xi’ – 嘘嘘’ phiên âm là [shī], nên Miểu quíu quá, nói lộn.)

Lời vừa nói ra, tôi nhìn anh như bị sặc nước miếng, ho khan một trận.

Mấy phút đồng hồ sau tôi mới nhận ra mình vừa nói cái gì.

Mặt tôi lập tức đỏ ửng, lan tới tận mang tai.

Tôi thật là ngu.

Là vạch áo cho người xem lưng, là tự bôi tro trát trấu lên mặt mình đây mà.

Nhất định anh sẽ cho rằng tôi là sinh vật ngu ngốc nhất thế giới.

“Ha ha ha ha ha!!!”

Không như dự đoán của tôi, Khang Duật bỗng phá lên cười, cười cật lực, còn gục đầu xuống, lấy tay đập lên bàn rầm rầm, cười như điên.

Giọng cười của anh khiến các học sinh khác quay xuống nhìn. Một lần nữa, tôi lại trở thành trung tâm của cả lớp.


Tôi thấy xấu hổ chết đi được, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

Thấy mọi người đều quay xuống nhìn, không còn cách nào khác, tôi đành đưa tay qua bàn bên, kéo kéo tay áo anh.

Anh nhận thấy, cười nhỏ hơn. Mọi người thấy cũng không còn chuyện gì nữa, quay lên làm chuyện của mình.

Hình như Khang Duật nhịn cười rất khổ, cả người cứ run bần bật. Tôi trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng lại không dám nói gì. Nếu như anh nảy ra ý đồ gì, đem cái chuyện xấu hổ này của tôi nói cho người khác biết thì tôi còn nhìn mặt ai được nữa.

Bảy giờ rưỡi, ngoài trời bắt đầu mưa lâm râm, chúng tôi được ngồi trong lớp nghe phát thanh chương trình thể thao. Động tác của tôi cứng ngắc, cẩn thận từng tí một, không dám đụng chạm, không để cho anh có cơ hội kiếm cớ.

Truy bài xong, nghỉ một chút, tiếng chuông đầu tiên trong ngày vang lên, môn thứ nhất, ngữ văn, bắt đầu vào tiết.

Thầy giáo ngữ văn của chúng tôi cũng là phó chủ nhiệm của lớp, vì làm chủ nhiệm cấp hai sẽ khó lên cấp, giáo viên chủ nhiệm hiện tại dạy anh văn.

Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ chăm chú nghe giảng như trong tiết ngữ văn hôm nay, vô cùng chăm chú. Mỗi câu mỗi chữ đều ghi lại rất kĩ càng, cẩn thận đến từng nét bút.

Thế mà Khang Duật vẫn không tha cho tôi, nhích lại gần, nói khẽ – “Không muốn hỏi tôi hôm qua nhìn xong thì có cảm nghĩ gì à?”

Nghe xong, ngòi bút tôi chệch một cái, thành một đường cong kì dị.

“Cậu muốn… Cậu muốn gì?” – Tôi nghe kiểu gì cũng thấy rõ ràng là anh đang định đe dọa.

“Cậu nói thử xem?” – Tiếng anh rất êm, dễ nghe, nhưng vào tai tôi, lại thấy rất đáng sợ.

Da mặt tôi mỏng, đã thế lúc đó còn nhỏ nên cực kì ngây thơ. Nếu để chuyện đó vào mười năm sau, tôi hoàn toàn có thể trả đũa lại, khép anh tội nhìn lén con gái đi vệ sinh.

Nhưng lúc đó tôi chỉ là một đứa nhóc cấp hai, không có sâu xa được vậy, chỉ nghĩ chuyện mất mặt này do tự mình gây ra, không dám để cho người khác biết.

Khi trả lời, giọng tôi cũng run lên, căng thẳng nhìn anh – “Cậu muốn thế nào… thì… thì thế ấy… được hết…”

Tôi thấy Khang Duật đang nheo nheo mắt, hình như đang xem xét câu trả lời của tôi có mang tính khả thi hay không, lúc mở to ra, lại cảm tưởng như thấy tinh quang chợt lóe.

Tại sao cặp mắt này nhìn gian như vậy chứ?

Anh nhìn thẳng vào tôi, đối diện, khiến tôi càng sợ hơn.

Qua một giây, hai giây, ba giây, anh mới từ từ mở miệng – “Tốt lắm!!”

Tôi không hiểu lắm, tại sao con mắt anh lại ánh lên sự hài lòng thỏa mãn như thế?

Là ý gì??

Chẳng lẽ từ đầu anh đã giăng lưới rồi đợi tôi tự chui vào hả?

Chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã cảm thấy trên đầu có bóng người.

Ngẩng lên, là giáo viên ngữ văn.

Thầy nhìn tôi và Khang Duật, run run bóp vụn viên phấn, sau đó đưa tay đẩy cái gọng kính sáng chóe.

“Tốt cái gì? Các trò nói tôi nghe thử.”

Á…

“Đi học không nghe giảng, lại ngồi trong lớp nói chuyện riêng, thế là cái thể loại gì?”

Tôi cúi đầu, điệu bộ hối lỗi.

“Anh chị đến bục giảng, đứng đó tự kiểm điểm bản thân cho tôi ngay.”

Thời đó các hình phạt hầu như là phạt đứng.

Ngay sau đó, tôi bị bắt đứng bên bục giảng cùng Khang Duật, chịu bao ánh nhìn của cả lớp.

Dù gì tôi cũng là trưởng lớp mà, bao nhiêu uy nghiêm trước giờ mất sạch hết cả rồiiiiiiiiiiii.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui