Nghi đã cử Uông Thải Ngọc tới giúp đỡ nàng, vừa thấy đã biết là chẳng
giúp đỡ được gì rồi, bởi vì Uông Thải Ngọc căn bản là không để ý tới
nàng, trừ việc mỉa mai chế giễu ra, còn thường xuyên quăng đá xuống
giếng, chưa cố gắng phá hư nàng là nàng đã cảm tạ trời đất lắm rồi đấy,
cho nên từ đầu tới cuối báo cáo này vẫn là nàng hoàn thành một mình mà
thôi.
Mấy cái này Thi Ánh Điệp cũng chẳng muốn so đo gì với cô
ta cả, dù sao với thực lực của bản thân nàng cũng vẫn hoàn thành được
thôi, chỉ hơi mệt một chút.
Nhưng vấn đề bây giờ là Uông Thải
Ngọc đã không giúp nàng thì thôi lại còn đi rêu rao khắp nơi nàng cao
ngạo, có ô dù mà sinh kiêu căng, căn bản là coi thường năng lực của một
kế tóan bình thường nhỏ bé như cô ta, giống như muốn biết tất cả mọi
người thành đồng minh của mình vậy, làm cho tất cả quản lí đều chạy tới
xem việc gì đã xảy ra vậy, xem có phải nàng coi thường đồng nghiệp như
lời đồn không, thật sự là làm nàng tức muốn chết!
Nàng bất đắc
dĩ, đành phải dùng cách thức miêu tả nhẹ nhất nói với Trần quản lí, nàng chỉ là một nhân viên mới không có đủ trọng lượng để thỉnh câù các tiền
bối trợ giúp, cho nên nếu muốn hoàn thành tốt báo cáo này thì hi vọng
quản lí hạ lệnh phân công rõ ràng.
Nghe nàng nói như vậy, Trần
quản lí lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó nửa giờ, nàng liền bị
một đám người chặn ở cầu thang.
Bọn họ thật đúng là…nên nói là có động lực hành động? hay là quá mức nhàn rỗi rồi?
“Ngươi vừa nãy nói gì với quản lí đó?” Uông Thải Ngọc dùng sức nắm bả vai nàng giữ lại, hận không thể bóp chết nàng.
“Ta chẳng nói cái gì cả.”
“Ngươi không nói cái gì mà Trần quản lí lại chạy tới cảnh cáo ta sao,
bảo ta không được bắt nạt nhân viên mới hả?” Uông Thải Ngọc lại dùng sức đẩy nàng một cái.
“Nói chuyện thì nói chuyện, ngươi có cần sử dụng tay chân thế không? Lại thô lỗ như vậy chứ?”
Thi Ánh Điệp xoa xoa bả vai bị cô ta nắm đau quá.
“Ngươi nói cái gì? Ngươi có gan nhắc lại lần nữa xem?” Cô ta thực sự
bốc hỏa chuẩn bị tiến tới nàng lại bị Lí Trân Nghi quát bảo dừng lại.
“Thải Ngọc.”
“Phó lí, chị cũng vì nó mà bị quản lí mắng cho một trận còn gì, chẳng
lẽ chị không tức giận sao? Con tiện nhân này dám đi hớt lẻo với quản
lí.” Uông Thải Ngọc phẫn nộ bất bình kêu lên.
“Ta không có đi mách lẻo ai cả!”
“Ngươi còn nói là không có, quản lí nói là ngươi a!” Uông Thải Ngọc tức giận rống lên.
“Ta chỉ có sao thì nói vậy với quản lí thôi, toàn là sự thực, không
phải là mách lẻo các người!” Thi Ánh Điệp dùng vẻ mặt hết sức bình tĩnh, nhẫn nhịn nói.
“Con tiện nhân này!” bộ dạng bình tĩnh của nàng qủa thực là chọc Uông Thải Ngọc phát hỏa rồi, làm nàng thật không thể
ngờ được cô ta lại dùng hết sức bình sinh giáng cho mình một cái tát.
“Chát!” một tiếng vang vọng của hành lang vắng vẻ.
Thi Ánh Điệp đau đến nước mắt cũng chảy ra, nàng đưa tay sờ lên chỗ má bỏng rát kia, vẻ mặt phẫn nộ và không thể tin được mắt trợn tròn nhìn
hai người kia.
“Ngươi dám tát ta?”
“Ta…….” Uông Thải Ngọc có chút giật mình, nhưng vì mặt mũi, cô ta nhất quyết không nhận sai.
“Ta vì sao không dám, ngươi là con tiện nhân cần được dạy dỗ, ta chỉ
thưởng cho ngươi vài cái tát mới đủ đấy!” Cô ta tiếp tuc khiêu khích
nói.
Thi Ánh Điệp nhìn về phía Lí Trân Nghi, chỉ thấy cô ta như đứng yên quan sát, giống như hoàn toàn không thấy sự việc vừa xảy ra
vậy, cũng không có ý định ngăn cản hành động của Uông Thải Ngọc.
Hoặc là, từ đầu tới cuối sự việc xảy ra này thực đúng hy vọng của cô
ta? Cô ta đã có tính tóan cẩn thận rồi, cho nên mới gọi Uông Thải Ngọc
bốc đồng đi theo chứ không phải là Trần Nghi Quân trầm lặng.
Nếu quả thật đúng như vậy thì nữ nhân này thật vô cùng đáng sợ!
“Uông Thải Ngọc, ta khuyên ngươi không nên động thủ thêm lần nữa, nếu
không ta sẽ làm cho hai người các ngươi không có cách nào khác mà bị sa
thải khỏi công ty đấy!” Nàng buông tay xuống, vẻ mặt lạnh lùng giọng nói tràn ngập sự cảnh cáo.
“Ngươi đang uy hiếp ta sao? Ngươi thực
nghĩ nói như vậy là ta sẽ sợ sao? A!!” Uông Thải Ngọc giơ ta lên định
cho nàng một cái tát nữa.
Thi Ánh Điệp lần này thực sự bị chọc
đến nổi điên rồi, đưa tay nắm chặt tay Uông Thải Ngọc, sau đó trả lại
cho cô ta một cái tát.
Nàng ra tay vừa nhanh vừa thực sự rất đau, làm Uông Thải Ngọc nhất thời không kịp ứng phó với cái tát này, hoàn toàn ngây dại.
“Theo ta giải thích,” không để ý đến con rối này, nàng trực tiếp đối
với Lí Trân Nghi mở miệng “Nếu ngươi tình nguyện xin lỗi, mặc kệ hôm nay có xảy ra chuyện gì hay những lần trước ngươi cố tình chơi ta, ta cũng
đều sẽ cho qua, nếu không thì…”
“Nếu không thì sẽ như thế nào?
Ngươi sẽ đi mach với tổng tài sao? Đừng nghĩ đến ngươi dạo này được tổng tài chú ý mà nghĩ tổng tài sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi!” Lí Trân Nghi hừ lạnh.
Thi Ánh Điệp lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta. Nữ nhân này sao lại chẳng biết sống chết như thế chứ!
“Ta nhắc lại một lần nữa, hiện tại theo ta giaỉ thích, mọi việc còn có thể cứu vãn.”
“Ngươi có cứu vãn hay không, ta cũng không quan tâm!” Uông Thải Ngọc đột nhiên hồi phục lại “Ngươi lại dám tát ta, con này---”
“Ngươi câm miệng!” Thi Ánh Điệp quát cô ta.
Uông Thải Ngọc há mồm cứng lưỡi, không thể tin vào tai mình trợn mắt
nói “Ngươi vừa nói cái gì cơ? Ngươi dám bảo ta câm miệng, ngươi là cái
thá gì mà dám lớn tiếng nói chuyện với ta hả?” Cô ta như núi lửa phun
trào từng bước tới gần, mỗi câu nói đều dùng sức đẩy nàng một cái.
Uông Thải Ngọc cao hơn nàng một cái đầu, chân tay chắc khỏe, Thi Ánh
Điệp lúc này không thể ra tay đánh trả như vừa rồi được, căn bản dáng
người nhỏ nhắn như nàng không phải là đối thủ của cô ta, cho nên nàng
chỉ có thể lựa chọn cách né tránh thôi.
Nhưng mà cầu thang này
có lớn như vậy không? Thi Ánh Điệp lúc bị buộc lùi lại tránh né, vô tình bứơc hụt một bậc cầu thang, vô cùng hoảng hốt, nàng cảm thấy không có
chút sức lực nào chống đỡ nữa, cả người trong khoảnh khắc mất cân bằng
mà rơi xuống phía dưới.
“Bịch! bịch, bịch, bịch!”
tiếng người ngã xuống từng bậc cầu thang, làm cho người ta hồn phi phách tán.
Uông Thải Ngọc mặt cắt không còn giọt máu nào, ngu ngốc đứng ngây dại
trên cầu thang, nhìn xuống phía dưới chỗ Thi Ánh Điệp nằm bất tỉnh, bị
dọa đến kinh hãi.
Một bên Lí Trân Nghi cũng bị sự việc ngoài ý muốn vô cùng bất ngờ này làm cho hóa đá.
“Phó……” Uông Thải Ngọc lập cập nhìn về phía cô ta, hoảng sợ tột cùng nói không lên lời, giọng nói đều run rẩy lắp bắp.
Làm sao bây giờ? Nếu Thi Ánh Điệp ngã chết thì làm sao bây giờ? (thì
Nghệ ca vặt đầu các người ra chứ sao) Ta không phải cố ý đẩy ngươi xuống cầu thang, chỉ tại ngươi không cẩn thận, không phải là ta cố ý…
“Phó….Phó lí….sao….làm sao bây giờ?”
“Đi.” Lí Trân Nghi đột ngột lên tiếng “Chúng ta mau đi thôi!” Nói xong cô ta nhanh chóng kéo Uông Thải Ngọc rời khỏi hiện trường.
“Phó lí, không thể…” Trở lại hành lang tràn ngập ánh sáng, Uông Thải
Ngọc vẻ mặt tái nhợt kêu lên. Cô ta không ngừng lắc đầu, một bên chống
cự sự lôi đi của Lí Trân Nghi, nghĩ cho kĩ hai người bọn họ làm thế là
không đúng.
Nếu bây giờ họ gọi xe cấp cứu, có lẽ còn có thể cứu được Thi Ánh Điệp, nhưng nếu cứ mặc kệ như vậy, cho dù hiện tại không
có việc gì, nhưng nhất định cái kim trong bọc cũng lòi ra.
“Cô
nghe đây, sự việc này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hoàn toàn không liên
quan gì đến chúng ta hết, chỉ cần chúng ta không có mặt ở đó, không ai
có thể chứng minh chúng ta có tội hết!” Lí Trân Nghi trấn an Uông Thải
Ngọc.
Uông Thải Ngọc không ngừng lắc đầu, cô ta thật không thể tiếp nhận được điều này.
“Tôi phải đi cứu cô ấy!” Cô ta đột nhiên gạt phắt tay của Lí Trân Nghi ra, vội vàng chạy trở lại.
Trên đường, cô ta liền đụng ngay phải Khương Xảo Quân đi từ nhà vệ
sinh ra, cuống quýt rối rít kêu lên “Mau gọi xe cứu thương, nhanh lên!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Khương Xảo Quân bị bộ dạng tái nhợt hoảng sợ của cô ta dọa giật mình.
“Thi Ánh Điệp rớt cầu thang rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...