Tài xế nói loại người nhà bệnh nhân không có lý trí như vậy đều là số ít, quốc gia nhiều người, đa số người bệnh bình thường vẫn luôn thấy kính sợ với bác sĩ giống hắn.
Đối phương nói rất chân thành, làm Đỗ Hạ vốn chán nản từ buổi tới giờ, bỗng thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Suy xét đến việc tay cô bị thương, không tiện xách đồ, tài xế còn nhiệt tình muốn giúp cô xách đồ lên lầu.
Đỗ Hạ nghĩ cha mẹ cũng sắp tới rồi, lập tức liền uyển chuyển từ chối ý tốt của hắn, chỉ nhờ hắn giúp đỡ xách đồ tới trước cửa chung cư.
Rất nhanh Cam Mạn Mai cùng chồng Đỗ Hùng Hoa đã tới chung cư, đỗ xe xong, hai người bước nhanh đi trước mặt Đỗ Hạ, đánh giá cả người cô một vòng, xác định thương thế của cô không quá nghiêm trọng, rốt cuộc hai người mới thở phào một cái.
Trên đường Cam Mạn Mai vẫn luôn suy nghĩ tới mấy tin tức về xung đột trong bệnh viện bà xem trước kia, không tự giác liền nghĩ con gái giống mấy bác sĩ bên trong tin tức.
Làm hại bà cứ lo lắng hãi hùng cả đoạn đường, chỉ sợ con gái vì an ủi bọn họ, cố ý nói giảm nói tránh về vết thương của bản thân.
Lúc này nhìn thấy con gái, trừ bỏ cánh tay quấn băng vải thấy không rõ tình huống, xác thật không có vết thường nào khác, Cam Mạn Mai cũng thở dài nhẹ nhõm.
Lúc vợ lôi kéo con gái hỏi han, Đỗ Hùng Hoa yên lặng nhặt mấy túi đồ trên mặt đất xách lên.
Dù sao cửa chung cư cũng không phải chỗ nói chuyện, người đến người đi nhiều, Đỗ Hạ lôi kéo cha mẹ trở về nhà.
Hiện tại Đỗ Hạ đang ở trong căn nhà một phòng ngủ, căn nhà này cô đã vay tiền mua từ năm trước, hiện tại mỗi tháng đều phải trả góp một khoản.
Thời điểm mua nhà Đỗ Hạ cự tuyệt đề nghị chi viện của cha mẹ mua bộ căn phòng lớn, kiên trì muốn mua căn một phòng ngủ này.
Phòng tuy nhỏ, nhưng một mình cô cũng đủ ở, bởi vì nguyên nhân công việc, bình thường cô ngày đêm điên đảo đã quen, để cô ở một mình trong một căn nhà lớn cô còn thấy không thoải mái.
Từ nhỏ Đỗ Hạ đã là người có chủ ý, khi cô quyết định thì cơ bản Đỗ Hùng Hoa và Cam Mạn Mai sẽ không phản đối.
Hiện tại mỗi tháng Cam Mạn Mai sẽ qua đây hai, ba lần, chủ yếu là lại tới quét tước, nấu cơm cho con gái.
Hai người đau lòng con gái làm việc vất vả, liền muốn chăm sóc cuộc sống con gái một chút, nếu không phải nhà bọn họ cách bệnh viện quá xa, Đỗ Hạ đi làm, tan tầm đều không tiện, bọn họ đã trực tiếp để cô ở nhà cho tiện chăm sóc.
Đi vào nhà, Cam Mạn Mai nhìn sắc mặt trắng bệch của con gái, bà vô cùng đau lòng.
Bà lập tức sai chồng đi mua một con gà trở về, bà phải hầm một nồi canh gà bồi bổ cho con gái.
Đỗ Hùng Hoa nghe vợ nói, liền thay giày định ra cửa.
Ông đi ra ngoài, Cam Mạn Mai lại không yên tâm, cảm thấy chồng không biết phân biệt gà quê với gà công nghiệp, lập tức quyết định tự mình đi mua tốt hơn.
Chợ bán thức bán gà quê cách đây rất xa, Cam Mạn Mai lại không biết lái xe, cho nên Đỗ Hùng Hoa cũng đi làm tài xế cho vợ.
Tiễn cha mẹ ra môn cửa, Đỗ Hạ ngồi yên ở phòng khách một lát cũng không biết nên làm cái gì, đơn giản liền lấy gói thuốc mang từ bệnh viện về, tự mình thay thuốc băng bó lại miệng vết thương.
Sống hai mươi mấy năm, Đỗ Hạ bị thương chưa tới hai lần, cánh tay bị một vết thương lớn như vậy, thời điểm thay thuốc là cô đau đến mức ứa mồ hôi lạnh.
Đỗ Hạ thập phần may mắn là lúc này cha mẹ đã ra cửa mua đồ ăn, bằng không để cho bọn họ nhìn thấy vết thương, khẳng định lại đau lòng.
Buổi tối Cam Mạn Mai làm một bàn lớn đồ ăn thanh đạm, lúc ăn cơm bà nghe nói bệnh viện cho con gái nghỉ dài hạn, cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ vì cuối cùng con gái đã có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Nghe cô nói không biết làm gì trong khoảng thời gian này, Cam Mạn Mai lập tức đề nghị: “Theo mẹ thấy con nên về quê đi, quê mình phong cảnh đẹp, thích hợp dưỡng thương, sắp tới ngày giỗ bà goại con rồi, vừa lúc trở về.
”Đỗ Hạ gật gật đầu, trong lòng cũng nguyện ý, bất quá……“Tốt thì tốt, nhưng cha mẹ tới thứ hai vẫn phải đi làm, làm sao có thời giờ trở về?”Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa đều làm ở đơn vị, hai người còn chưa tới tuổi nghỉ hưu, hôm nay đã là thứ bảy, thứ hai bọn họ đều phải trở về đi làm, làm sao có thời giờ trở về làm giỗ cho bà ngoại ở quê?“Cha mẹ đưa con trở về, chủ nhật sẽ lái xe trở về, con ở quê quán thêm mấy ngày, chờ tới ngày giỗ bà ngoại con giúp cha mẹ đốt thêm chút tiền giấy, hai năm trước ở quê đã được khai phá, có không ít địa điểm du ngoạn, cho con đi thăm thú thư giãn.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...