Đỗ Hạ ký tên của mình xuống giấy cầm đồ, cất kim nguyên bảo cất vào ba lô.
Bạc hóa hai bên thỏa thuận xong, chưởng quầy cẩn thận thu hồi đồng hồ, Đỗ Hạ cõng ba lô liền đi ra ngoài.
“Vị cô nương này, về sau nếu cô còn thứ tốt như vậy, nhất định phải nhớ tới tiệm chúng tôi nhé, tôi nhất định sẽ không để cô nương chịu thiệt, không lo bị thua thiệt.
”Lời chưởng quầy nói Đỗ Hạ căn bản không tin, người ta mở cửa làm buôn bán, khẳng định muốn kiếm tiền, không có chuyện cô không bị thiệt.
Bất quá loại giao dịch như thế này, vốn dĩ chú ý ngươi tình ta nguyện, giá bán đồng hồ làm cô thập phần vừa lòng, còn chuyện chưởng quầy có thể bán lại cao bao nhiêu, cũng không quan hệ gì tới cô.
Kể cả người ta có thể bán được mấy trăm, hơn một ngàn lượng hoàng kim, cũng là do người ta có năng lực này.
Đỗ Hạ nhét mười mấy cân vàng bạc vào ba lô, cân nặng đó làm cô cảm thấy có chút cố hết sức.
Cũng may Tống Gia Ngôn cùng Tống Châu đã đánh xe ngựa chờ sẵn ở cửa tiệm cầm đồ, cô cũng không cần cõng cái ba lô nặng như vậy đi dạo phố.
Tống Châu ngồi ở bên ngoài xe ngựa, nhìn Đỗ Hạ đi ra khỏi hiệu cầm đồ, vội vàng nhảy xuống xe ngựa, đứng vững liền xoay người dọn ghế nhỏ từ trong xe ngựa xuống.
Vừa rồi Đỗ Hạ cứu thai phục ở trên phố, đã làm Tống Châu biết cô nương này có chỗ bất phàm, người như thế, sao có thể là nah hoàn như lời của công tử.
Tuy rằng Quốc công phủ đãi ngộ không tồi, nhưng Đỗ Hạ có năng lực như vậy, ra khỏi Quốc công phủ, không biết có bao nhiêu người muốn tốn đống bạc mời cô tới cửa đỡ đẻ.
Đỗ Hạ không biết suy nghĩ trong lòng Tống Châu, nhìn ghế nhỏ đặt trên mặt đất, cô liền cười cảm kích với Tống Châu.
Cô hiện tại đeo ba lô, còn bị thương một cánh tay, xác thật không bò lên xe ngựa được.
Dẫm lên ghế nhỏ bò lên trên xe ngựa, Đỗ Hạ đối diện với tầm mắt của Tống Gia Ngôn ngồi trong xe.
Tống Gia Ngôn ngồi ngay ngắn ở trong xe ngựa, trong tay cầm một quyển sách không biết lấy từ đâu ra.
Đỗ Hạ nhìn lướt qua, người đã quen dùng chữ giản thể, lại xem chữ phồn thể có chút hơi quá sức, cẩn thận phân biệt một hồi lâu, cô mới nhận ra quyển sách trong tay Tống Gia Ngôn là một quyển địa phương du ký.
Đỗ Hạ tiến vào xe ngựa, Tống Gia Ngôn liền nhẹ nhàng đặt quyền sách xuống bàn con.
Tống Gia Ngôn người này chính là người có giáo dưỡng ở trong xương cốt, rõ ràng chỉ là một động tác đặt ách xuống đơn giản, nhưng khi hắn làm, không duyên cớ lại có thể tạo ra mỹ cảm nói không nên lời.
Lúc này người hiện đại như Đỗ Hạ, cũng chỉ dư lại một ý niệm —— rốt cuộc là quý công tử, đi lại ngồi nằm đều có ý vị, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Chờ Đỗ Hạ dỡ ba lô xuống, Tống Gia Ngôn mới mở miệng dò hỏi: “Đỗ cô nương còn muốn đi dạo chỗ nào không?”Yếm Đỗ Hạ muốn mua cũng đã có, đồng hồ và trang sức cũng đã bán, nên đơn giản muốn hồi phủ.
Chợ cổ đại tuy rằng náo nhiệt, nhưng một đường đi tới cô cũng đã xem được kha khá, mới mẻ qua đi, cũng không còn gì thú vị.
Đỗ Hạ lắc đầu nói: “Tôi không còn chỗ nào muốn đi, chúng ta hồi phủ đi.
”Tống Gia Ngôn gật gật đầu: “Cũng đúng, cánh tay cô cũng đnag bị thương, cần trở về nghỉ ngơi mấy ngày, chắc giờ Tống Hải cũng bố trí phòng ngủ cho cô xong rồi, trở về cô có thể trực tiếp đi qua nghỉ ngơi, tới giờ ta sẽ cho người tới gọi cô đi dùng cơm chiều.
”Thời điểm hai người trở lại Quốc công phủ đã là nửa buổi chiều, di động của Đỗ Hạ không xuyên qua với cô, đồng hồ là thứ duy nhất có thể xem thời gian cũng đã mang đi cầm cố, về sau cô cũng chỉ có thể nhìn sắc trời đoán thời gian.
Ba người trở lại Nghênh Phong viện, quả nhiên Tống Hải đã chờ ở trong sân.
Phòng của Đỗ Hạ được an bài ở Nghênh Phong viện, cách nhà chính của Tống Gia Ngôn cách một gian nhà kho, một gian phòng tạp vật.
Nhà ở tuy rằng không lớn, nhưng gia cụ đều đã được Tống Hải chuẩn bị đầy đủ hết.
Tiến vào phòng liền có nguyên một bộ bàn ghế, cửa phòng bên trái theo thứ tự đặt giá bồn, bàn trang điểm.
Giá gỗ trên dưới hai tầng đều bày một thau con bằng đồng, bên trên còn có hai cái khăn gấm trắng tinh.
Bàn trang điểm cũng chỉnh tề đặt một loạt son phấn.
Trong phòng bày một bình phong, tách cả không gian thành hai nửa.
Trong phòng đặt một chiếc giường bát bước mạ vàng, đầu giường là một cái bàn con cùng bộ, mặt trên trừ bỏ đặt hai đế nến bằng đồng, còn có một bình sứ, bên trong đan xen cắm mấy bông hoa sen cùng đài sen, thoạt nhìn thập phần lịch sự tao nhã.
Tuy rằng biết buổi tối Đỗ Hạ sẽ không ngủ ở bên này, nhưng thời điểm Tống Hải bố trí phòng cũng không có qua loa cho xong, tất cả gia cụ, vật trang trí trong phòng, hắn đều bỏ không ít tâm tư.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...