Lão Công Bệnh Kiều Rất Yêu Ta


Cố Nguyên đã chết.
Chết ngoài ý muốn.

Giá cao thương trường bên cạnh rơi xuống, cậu vừa lúc đi qua, chết thực thảm.

Lúc đó cậu chỉ mới vừa 17 tuổi.
Cố Nguyên trước kia cũng là một thiếu gia, được người trong nhà rất sủng ái.

Cậu còn có một anh trai rất yêu thương mình, nhưng trời cao lại chơi đùa với cậu.

Cậu chỉ là đứa con bị Cố gia ôm nhầm.

Thiếu gia thật đã trở lại.
Cố Nguyên rất ngoan.

Mặc dù sau khi thiếu gia thật trở về, tất cả mọi người đều đặt sự chú ý lên người đối phương, cậu cũng cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Cậu còn có cảm giác áy náy, cảm thấy là chính mình trộm đi cuộc sống của thiếu gia thật này, trộm đi cha mẹ cùng anh trai của đối phương.

Cho nên Cố Nguyên trước nay cũng không tranh không nháo.

Được Cố gia lưu lại trong nhà, có ăn có ở đã là một chuyện vô cùng may mắn đối với cậu rồi.
Cho đến khi thiếu gia thật đem kéo đưa cho cậu, gương mặt vô tội chảy máu đầm đìa trốn sau lưng anh trai đối diện với cậu.
Người trong nhà vẻ mặt thất vọng nói với cậu: “Ngươi làm sao có thể có ý niệm độc ác như vậy! Cố Nguyên, chúng ta mấy năm nay nuôi ngươi thật uổng phí!”
Sau đó Cố Nguyên bị đuổi ra Cố gia.
Cậu cảm thấy rất uất ức, cậu không làm bị thương Cố Bạch, là Cố Bạch cố ý, nhưng vì sao lại không tin cậu chứ? Cố Nguyên lập tức biến thành người nghèo, lúc bị đuổi ra còn không có đem theo quần áo nữa.
Cố Nguyên bắt đầu cuộc sống màn trời chiếu đất.

Cậu nhìn qua rất kiều quý, tuổi lại rất nhỏ, người phỏng vấn luôn nghi ngờ rồi thương hại mà nhìn cậu, cuối cùng từ chối nhận cậu.
Sau đó Cố Nguyên tìm được một việc làm nhỏ, rửa chén, dọn dẹp, hai tay đều tẩy ra cái kén.

Cậu tự nói với mình, sau này phải sống một mình rồi.

Cha mẹ ruột của cậu đều đã chết, cậu biến thành cô nhi.
Nhưng cuộc sống luôn luôn chơi đùa với cậu.
“Đinh đinh đinh, ký chủ đại nhân, cậu có muốn sống lại không?” Một âm thanh trẻ con vang lên ở trong đầu Cố Nguyên.

Cố Nguyên lập tức đã bị dọa sợ: “Ngươi...!Ngươi là cái gì vậy?”

Hệ thống: “Tôi không phải đồ vật...!á không, tôi là cái đồ vật.”
Cố Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhấp nhấp môi, mềm mại mà nghĩ thầm, không phải quỷ là được.
Hệ thống: “Cậu muốn sống lại không? Cậu muốn báo thù không? Cậu nghĩ muốn đem tất cả đồ vật đều cướp về tay mình không?”
Cố Nguyên lắc lắc đầu.
Những thứ kia đều không phải của cậu, cậu chỉ là một người ngoài.

Cậu cũng không nghĩ báo thù, bởi vì cái nhà kia, vốn dĩ liền không phải nhà cậu.
Cố Nguyên mở đôi mắt to tròn, nhỏ giọng mà nói: “Tôi muốn sống.”
Hệ thống giật mình mà nói: “Chỉ có như vậy thôi sao? Chỉ cần cậu nghĩ muốn, tôi còn có thể giúp cậu đem người nhà đều cướp về.”
Cố Nguyên vành mắt hồng hồng, cậu cúi đầu, nói: “Tôi không cần bọn họ.”
Hệ thống đành phải nói: “Được rồi.”
Cố Nguyên nghĩ nghĩ lại nói: “Tôi có thể nuôi một con chó con không?” Trước kia cậu luôn nghĩ nuôi một con chó, nhưng lại bị dị ứng với động vật.
Cậu không muốn gì nhiều, một con chó con là đủ rồi.
Hệ thống nói: “Được chứ ký chủ, chúng ta hiện tại liền có thể bắt đầu làm nhiệm vụ nhé~.”
- --------_____________
Thời điểm Cố Nguyên tỉnh lại đang nằm ở trên một cái giường lớn.

Giường rất mềm, cũng rất thoải mái.

Lúc trước còn ở Cố gia, cậu cũng ngủ loại giường này.
Nhớ tới cuộc sống ở Cố gia, tâm tình cậu có chút hạ xuống.
Lúc này cửa phòng đã bị gõ gõ, một âm thanh trầm thấp lãnh đạm vang lên: “Thiếu gia, cậu nên rời giường.”
Suy nghĩ bị đánh gãy, Cố Nguyên to to đôi mắt tràn ngập nghi hoặc.
Sau đó hệ thống nói cho cậu: “Ký chủ, người đàn ông đang đứng ở bên ngoài chính là mục tiêu nhiệm vụ thế giới này của cậu nha ~”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận