Lão Cha

Đồng sàng cộng miên (ngủ chung giường) đã thành thói quen, sáng sớm tỉnh dậy cảm nhận được độ ấm bên cạnh từ lâu đã biến mất, Tương Mạt chậm rãi tỉnh lại, nháy mắt mấy cái, không thấy Triển Tư Hoàn liền ngồi dậy.

“Đánh thức ngươi?” – Triển Tư Hoàn đi tới, sờ sờ đầu của nó – “Thật có lỗi, ngươi tiếp tục ngủ đi.”

“Không sao.” Tương Mạt nhẹ nhàng đáp.

Đại khái là do mình ở mặt nào đó là không thể thay thế với Triển tư Hoàn cho nên gần đây thái độ của hắn đã tốt lên nhiều lắm. Mặc dù khuôn mặt vẫn như xưa là vạn năm bất biến, nhưng thi thoảng hắn cũng sẽ ôn nhu nhuyễn ngữ, mỗi khi hắn ân cần thì thái độ bình thản kia luôn khiến Tương Mạt thực uất ức.

Triển tư Hoàn mặc dù bận rộn, nhưng nhờ có tiếng đàn của Tương Mạt mà ngủ được cho nên so với Tương Mạt hắn là ngủ muộn dậy muộn, bất quá nếu Tương Mạt không đợi được, hắn cũng sẽ không kêu Tương Mạt dạy, sau đến khi hai người phát hiện, giống như ôm nhau ngủ hiệu quả cũng không khác biệt so với tiếng đàn, Triển Tư Hoàn liền bắt đầu ngẫu nhiên về muộn, Tương Mạt đoán có thể do mùi hương an thần trên người mình, nó ở tiểu quan quán cái loại làm việc điên đảo ngày đêm này đã quên nên ngủ cũng tương đối ít.   (bắt đầu quen hơi nhau rùi, nhà này tốc độ nhanh khiếp)

Bất quá Triển tư Hoàn rất ít khi sáng sớm đã dậy như này, Tương Mạt do dự hỏi: “Có việc?”

“Ân, mấy chi nhánh ở phương bắc xảy ra việc, ta nghĩ tự mình qua xem có lẽ tốt hơn.” Triển Tư Hoàn theo ngăn tủ lấy ra vài bộ quần áo, bắt đầu thu thập.

Tương Mạt nghĩ vừa nãy còn mơ màng quả có nghe thấy tiếng trò chuyện, chắc là chuyện khẩn cấp, bởi vậy nhu thuận gật đầu, lại hỏi: “Ta giúp ngài thu thập được không? “ Nói xong đứng dậy chuẩn bị giúp.

Triển Tư Hoàn mặc dù thoạt nhìn cực độ khốc liệt, cũng quả thực coi lợi vào đầu, nhưng thái độ làm người lại phi thường tốt, sáng sớm như vậy, trừ phi là thực sự có chuyện trọng đại nếu không hắn sẽ không bao giờ gọi người thu thập giúp.

Triển tư Hoàn gật đầu, để Tương Mạt giúp, lúc sau nói: “Ít nhất phải đi một tháng.”

Tương Mạt run rẩy, khẽ cắn môi dưới, nói: “Hy vọng ngài lên đường bình an.”

Triển Tư Hoàn lại gật đầu, bắt đầu mặc áo.

Tương Mạt vội vàng dựa qua, thay hắn thắt hảo đai lưng, nghĩ nghĩ, từ trong ngực lấy ra một túi hương giao cho nam nhân: “Thiếu gia, đây là an thần hương ta hay dùng, lúc này làm cho ngài một cái sợ không kịp.... Ta, ta sợ ngài bên ngoài ngủ không ngon....”

Triển tư Hoàn chậm rãi tiếp lấy, thấp giọng nói: “Đa tạ!” – Thu vào trong ngực.


Tương Mạt khẽ cười, cúi đầu tiếp tục gấp quần áo.

Hai người thu dọn một lúc Triển Tư Hoàn liền đi ra ngoài.

Tương Mạt ngồi trở lại giường, muốn tiếp tục ngủ nhưng lại thanh tỉnh vô cùng, ngẩn người một lúc, cười khổ ra tiếng.

Triển Tư Hoàn đi rất nhanh khiến nó trở tay không kịp, hiện tại tâm tư mới kịp phản ứng, hơi hơi mất mát.

Người nọ vừa mới đi, nó liền.... bắt đầu tưởng niệm....

Cho dù là không có Triển tư Hoàn, một ngày của Tương Mạt vẫn giống như bình thường, buổi sáng rời giường, rửa mặt chải đầu, bắt đầu một ngày làm việc, rồi ngủ, chính là đánh đàn trước khi ngủ dường như đã trở thành một loại thói quen, cho dù là người nọ không ở.

Mỗi một ngày đều cảm thấy so với trước càng thêm cô đơn, càng thêm tịch mịch, mỗi ngày đều thấy tâm tình giống như bị cái gì đó gặm nhấm, toan đau, khó chịu, rất muốn trông thấy hắn, một lúc là được rồi, rất muốn bị hắn ôm vào lòng, cảm thụ nhiệt độ của hắn, cách một tầng y phục mỏng manh làm ấm chính mình.

Bởi vì Tương Mạt là thiếp thân tiểu tư bên người Triển Tư Hoàn cho nên Triển Tư Hoàn vừa đi nó liền không có việc làm, quản gia cho nó làm một số việc vặt như vẩy nước quét sân cũng không tốn bao nhiêu thời gian của nó, ngày lại càng thêm nhàn.

Chỉ cần mỗi khắc yên tĩnh Tương Mạt liền đánh đàn, mỗi khi đánh đàn liền nhớ đến người kia, muốn biết nam nhân có hay không chiếu cố chính mình, buổi tối có hay không có thể yên giấc.... Hẳn là có thể đi, đều đem an thần hương cấp cho nam nhân.... Trước khoan nói đến an thần hương, có lẽ do đáy lòng sợ hãi, sợ nếu Triển Tư Hoàn không ở bên nó cũng có thể ngủ ngon, nó sẽ không còn tư cách ở bên người nam nhân...

Tâm tư con người đều là như vậy ích kỷ sao? Tương Mạt cười khổ.

Trong giây lát ‘Tinh’ một tiếng, đại khái mấy ngày nay đều đánh đàn nên cầm cuối cùng không trụ được mà đứt dây, Tương Mạt kinh ngạc nhìn, lấy lại tinh thần mới hay ngón tay thế nhưng bị cắt đứt, nho nhỏ kinh hô, vội vàng lấy tay bỏ vào miệng, nhịn đau tinh tế liếm qua.

Triển tư Hoàn đi đã nửa tháng a....

Chính mình cũng tưởng niệm, cũng nhớ mong, dày võ đã nửa tháng, còn hắn thì sao? Có thể hay không cũng có một chút nhớ nó? Một chút là được rồi....

Đang lúc ngẩn người chợt có người gõ cửa, Tương mạt nhanh chóng rút ngón tay ra lên tiếng: “Mời vào.”


Người bên ngoài đẩy cửa bước vào,là người luôn mang khuôn mặt mỉm cười – Tả Tễ Nguyệt.

“Nhị gia.” – Tường Mạt nhanh đứng dậy, người trong phủ đều gọi Triển Quang Phong là ‘Gia’, Tả Tễ Nguyệt là ‘Nhị gia’, Triển tư Hoàn là ‘Thiếu gia’. Nhưng là ai cũng biết, trong nhà, người cầm quyền lớn nhất chính là thiếu gia, người có địa vị nhất là Nhị gia, còn cái tên gọi có vẻ lớn nhất kia.... chỉ là tên gọi lớn mà thôi....

“Đừng khẩn trương, mau ngồi xuống đi.” Tả Tễ Nguyệt cười luôn là ôn nhiên (ôn nhu tự nhiên), nhẹ tựa như xuân phong, có thể làm tan băng giá thành dòng suối nhỏ chảy quanh.

Tương Mạt ngay tại cầm môn ngồi xuống, Tả Tễ Nguyệt ngồi ở đối diện, quan tâm hỏi: “Dần đứt dây rồi? Tay có bị thương hay không? Ta ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đàn bị đứt đoạn, ngươi mỗi ngày đều đánh đàn, hẳn là dây đàn đã không còn trụ được lâu?”

“Tạ ơn Nhị gia quan tâm, Tương Mạt không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.” Tương Mạt mỉm cười, nhanh tay đem đây đàn tháo xuống.

“Quang Phong cũng thật là, cầm cất cũng đã mấy năm, cũng không đổi dây mới đã đem cho ngươi.” Tả Tễ Nguyệt cười nói.

Tương mạt mau nói: “Không sao, có đàn đánh Tương Mạt đã thật cao hứng, những ngày như bây giờ trước kia có tưởng cũng không dám tưởng, sao dám oán hận gì.”

“Tính tình ngươi thật có ba phần giống ta, trước kia ta theo Quang Phong mọi người đều nói ta thật ủy khuất, hắn ở trước gây rối ta ở phía sau thu dọn hậu quả, nhưng ta cẩm thấy hắn đối ta tốt lắm, tốt ra sao ta không thể nói rõ được, chính là cam tâm theo hắn không có suy nghĩ nhiều.” Tả Tễ Nguyệt khẽ cười nói

Tương Mạt là loại nào thông minh, Tả Tễ Nguyệt mặc dù thoạt nhìn giống như đang nhớ lại, kỳ thực là đang có ý thử, cười khổ, nhỏ giọng nói: “Nhị gia chính là muốn nói tới chuyện của thiếu gia?”

Tả tễ Nguyệt không đoán được nó lại có thể đi thẳng vào vấn đề như vậy, sửng sốt một lúc cũng không có nói bóng gió thêm gì, mỉm cười hỏi: “Tương Mạt a, ngươi thích Tư Hoàn?”

Tương Mạt run rẩy chậm rãi nói: “Tâm tình này, có lẽ không nên, Tương Mạt không xứng, không nên vọng tưởng nhiều như vậy...”

Tả Tễ Nguyệt vươn tay, sờ sờ đầu nó: “Tương Mạt, trên thế gian không có ai là không xứng với ai, chỉ có ai không thích hợp với ai.”

“Thiếu gia... sẽ không cho rằng Tương Mạt thích hợp với cậu ấy.’ – Tương Mạt dừng một lát, miễn cưỡng cười – “Nhị gia, thực sự cảm ơn ngài, Tương Mạt giống như ngài nói, thiếu gia cũng hỏi qua ta, cậu ấy rốt cuộc đã cho ta cái gì khiến ta tin tưởng cậu ấy như vậy, nói thực ra, ta cũng không biết, người ta nên cảm tạ là gia cùng ngài mới đúng, chính là thiếu gia đã nắm tay ta, đem ta đến đây.... Cậu ấy đem ta sống trong Triển gia, quan tâm tới miếng ăn cái mặc của ta.... Đối với cậu ấy mà nói này có lẽ chính là không đáng nhắc tới hoặc chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với ta mà nói...”


Tả Tễ Nguyệt lẳng lặng nghe nó nói, thấy nó tựa như có chút nghẹn ngào mới sờ sờ đầu nó.

Hai người duy trì yên tĩnh trong chốc lát, Tả Tễ Nguyệt bỗng nhiên lấy ngữ khí tương đối nhẹ nhàng nói: “Tương Mạt ngươi biết không, nam nhân Triển gia đều thực thiên vị.”

“Thiên vị?” Tương Mạt hơi sửng sốt.

“Ân, rất thiên vị, giống như Quang Phong a, mặc kệ ta với ai nổi xung đột hắn đều nhất định đứng về phía ta, không hỏi nguyên nhân, mặc kệ thị phi.” – Tả Tễ Nguyệt lạnh nhạt cười – “Tư Hoàn cũng vậy, hắn bỏ qua một số sinh ý chính là vì giúp ngươi, bởi vì hắn xem ngươi là người một nhà, hắn là thiên vị ngươi.”

Tương Mạt chạm rãi cúi đầu: “Đúng rồi, chuyện Vương viên ngoại...”

“Ngươi ngàn vạn lần không cần nghĩ nhiều, lão già kia là đồ vô lương tâm, làm rất nhiều chuyện xấu, cùng hắn làm ăn mới xảy ra chuyện.” Tả Tễ Nguyệt vội vàng an ủi.

Tương Mạt nhẹ nhàng thử ra, lúc này mới cảm thấy an tâm chút, nghĩ nghĩ, thì thào: “Thiếu gia đối ta... là thiên vị sao? Ta thật sự có thể vọng tưởng sao?”

Tả Tễ Nguyệt không trả lời, chính là cười cười: “Tư Hoàn tuy rằng suốt ngày cùng Quang Phong cãi nhau, bất quá hắn năm ấy còn nhỏ nên nóng tính chút, ta mỗi lần thấy hắn dùng bộ dáng lạnh lùng sử lý sự tình liền cảm thấy Quang Phong thực có lỗi với hắn, hắn thậm chí còn chưa tới hai mươi....”

Tương Mạt trong lòng tê rần, gật gật đầu.

Tả Tễ Nguyệt lại nói: “Phụ tử hai người họ thực thích cãi nhau, bất quá a, là do Tư Hoàn chân chính coi đó là người thân của mình, bởi vì chỉ có ở trước mặt người nhà mới cảm thấy an tâm, nói thực ra, Tư Hoàn cho ngươi vào phòng hắn, ta ngay từ đầu đã rất kinh ngạc, bọn họ phụ tử hai người rất giống nhau, có người ngoài nằm bên cạnh đều ngủ không được.”

Tương Mạt giật mình, nhớ tới mỗi sáng tỉnh dậy đều nhìn thấy Triển Tư Hoàn yên ổn ngủ say.... Nó đối với nam nhân mà nói, thực là người thân sao?

“A, giống như nên đi chuẩn bị bữa tối.” Tả Tễ Nguyệt cười cười, đứng dậy.

“Đã nửa tháng rồi...” – Tương Mạt cũng đưng dậy theo – “Ta, ta rất nhớ hắn.... Nếu hắn trở về, ta nghĩ ta nên nói cho hắn biết, lúc hắn không có ở đây, ta rất nhớ hắn, tương tư này, là vì ta ----- “ – nó cắn môi, thở sâu – “Là bởi vì ta thực thích hắn.” Nói đến chính mình cũng đỏ hồng khuôn mặt.

Tả tễ Nguyệt cười xán lạn gật gật đầu: “Hảo, ngươi nhất định phải nói với hắn.”

Tương Mạt cũng gật gật đầu, nhỏ giọng: “Cám ơn ngài, Nhị gia.”

“Đừng khách khí.” – Tả Tễ Nguyệt cười cười, ý vị thâm trường nói – “Người một nhà thôi, nói không chừng không bao lâu nữa, ngươi phải sửa miệng gọi ta phụ thân.”


Triển tư Hoàn đứng trong sân, bầu trời phương bắc tối thật mau, hôm qua thật sự gấp, buổi tối lại đặc biệt lạnh, hắn yên lặng đứng dưới trăng, trên vai khoác áo ấm, bàn tay nắm chặt.

“Thiếu gia, ngài còn chưa nghỉ?” – Tổng quản đi tới, thấy hắn, hoảng sợ: “Thiếu gia a, ngài chưa nghỉ a? Nửa tháng nay ngài bận rộn nhiều, ngủ được là bao, lại không yên giấc, ngài nhìn mệt....”

Triển tư Hoàn gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng.

“Thiếu gia?” Tổng quản khẽ gọi, sợ Triển Tư Hoàn là quá mệt nên ngây ra.

Thiếu gia không biết xảy ra chuyện gì, bình thường xử lý công vụ đã là mạnh mẽ vang dội, lần này lại đăch biệt mau hơn, sự tình phải hơn một tháng thì ngài ấy cứng rắn chỉ trong nửa tháng đã xong, mọi người thiếu chút nữa bị buộc điên rồi, chính là dù sao tối vất vả chính là thiếu gia, một ngày ngủ còn chưa đến hai, ba canh giờ....

“Mọi việc đều xử lý ổn thỏa?” Triển Tư Hoàn bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Tổng quản lập tức nói: “Những việc cần thiếu gia tự mình xử lý nhìn chung đều đã xong, chỉ còn một chút việc vặt.”

Triển Tư Hoàn gật gật đầu, ngốc một lúc lâu, đột nhiên nói: “Chuẩn bị ngựa.”

Tổng quản ngây ngẩn cả người cho rằng mình nghe lầm.

“Chuẩn bị ngựa.” Triển tư Hoàn nhắc lại lần nữa.

“Chính là thiếu gia ---------------------- “ tổng quản há to miệng – “Hiện đang vào đêm nha!”

“Chuẩn bị ngựa, ta phải đi về.” Triển Tư Hoàn thản nhiên nói.

Tổng quản không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, đành phải vội vàng cúi đầu chậy đi chuẩn bị.

Triển Tư Hoàn ở dưới ánh trăng chậm rãi mở tay, trong tay hắn lẳng lặng nằm một cái túi hương nho nhỏ, tản ra một mùi hương thản nhiên, thủ công thêu tinh xảo, vải dệt chất liệu cũng không tồi, chỉ là có chút cũ.

Triển Tư Hoàn nhẹ nhàng lấy tay vuốt ve túi hương, sau đó đem tới gần môi, nhẹ nhàng hôn lên đó.

Rất lâu sau đó hắn đem túi hương bỏ lại vào ngực, lập tức xoay người rời sân


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui