Người Triển gia có một đặc điểm, đó là tốc độ phán đoán và hành động của bọn họ cực kỳ nhanh, lúc địch nhân do dự nên ra chiêu nào, Triển Quang Phong đã một kiếm chém ngã đối phương; khi địch nhân phân vân giữa hợp tác hay đối địch bên nào tốt hơn thì Triển Tư Hoàn đã thôn tính sản nghiệp đối phương; khi địch nhân do dự trong lúc hỗn chiến có thể khiến người nhà bị thương hay không, Triển Mộ Liễu đã vung tay phóng ra độc yên, chẳng phân biệt được địch ta toàn bộ đều ngã xuống đất, muốn cứu thì cứu sau.
Không nên hỏi người Triển gia làm cách nào để hạ quyết tâm, bọn họ thông thường sẽ trong nháy mắt bỗng nhiên ra một quyết định trọng đại, chính vì vậy Triển gia đặc biệt nổi danh về tốc độ hạ thủ.
Trác Tấn Minh còn không rõ tình huống như thế nào, Triển Niệm Linh liền hôn hắn, trước tiên khiến đầu óc hắn trống rỗng, tới khi hắn không có cách nào hô hấp mới buông ra, đợi hắn nặng nề thở một hơi, Triển Niệm Hoa sẽ hôn lên. Cả đời Trác Tấn Minh chưa từng trải qua mãnh liệt giao triền như vậy, quả thực có thể nói là choáng váng, chờ hắn cuối cùng phục hồi lại tinh thần, hai bàn tay to đã tiến vào trong quần áo hắn rồi.
Trác Tấn Minh bỗng nhiên hít sâu khẩu lãnh khí, thân thủ đẩy ra hai cái tiểu quỷ hiển nhiên vẫn chưa cảm thấy đủ, nỗ lực làm ra vẻ nghiêm khắc, “Các ngươi -------- ”
Không ngờ hai huynh đệ trở mặt nhanh ngang với trở mình, trong nháy mắt đã lộ ra biểu tình ai oán cố nén nước mắt, thê thanh hỏi: “Trác đại ca chán ghét chúng ta sao?”
Trác Tấn Minh tất nhiên là một người có tính cách ngay thẳng cường ngạnh, nhưng hắn từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, thấy người khác khóc lóc thương tâm không có biện pháp, hơn nữa hắn lại cùng hai người ở chung gần hai tháng, biết dưới bề ngoài hi cười đùa giỡn của bọn họ, lại là cá tính cần mẫn có trách nhiệm, nghĩ tới bọn họ tuổi còn nhỏ đã phải gánh vác Triển gia, cho nên đối hai người rất là yêu thương, lúc này bị hỏi như thế, lời lẽ trách cứ lại ngạnh trong cổ họng, không thốt ra được một câu.
Triển Niệm Linh với Triển Niệm Hoa tuổi tuy nhỏ, cũng là lão tướng lăn lộn nhiều năm trên thương trường, không lý nào lại nhìn không ra Trác Tấn Minh đang suy nghĩ cái gì, lập tức được một tấc lại muốn tiến một thước, một người một bên ôm thắt lưng hắn, ở trên người hắn đông sờ sờ, tây nắn nắn, lại bày ra vẻ mặt chó con bị vứt bỏ, thương cảm hề hề nói: “Trác đại ca đừng chán ghét chúng ta”, “Chúng ta thích nhất Trác đại ca mà”, “Trác đại ca không nên tức giận a”…
Không sai không sai, thân thể quân nhân cơ thực chặt, vân da phân minh, thật là càng sờ càng thoải mái…
Trác Tấn Minh tất nhiên không chán ghét bọn họ, thậm chí còn có thể nói là thích, nhưng hiện tại là vấn đề gì? Hắn cho dù không có kinh nghiệm, cũng nhìn ra được là chuyện gì! Vội giãy dụa nói: “Không thể! Chúng ta mới quen biết không được hai tháng nha!”
Triển Niệm Hoa ngừng tay, mắt to đầy lệ nhìn hắn thật sâu, “Phải bao lâu mới có thể?”
Trác Tấn Minh ngẩn ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bao lâu đều…Ngươi, nhưng các ngươi với ta đều là nam mà!” Lúc hắn nói câu này mặt đã đỏ lên rồi, kỳ thực hắn ở Triển gia một thời gian, tận mắt thấy Triển Quang Phong với Tả Tễ Nguyệt ân ân ái ái, Triển Tư Hoàn lạnh như băng nhưng cũng siêu cấp đau lão bà, lần đầu gặp Triển Mộ Liễu cũng làm chính hắn tin tưởng nam nhân có thể mang thai, đã sớm từ kinh ngạc đi tới thích ứng, thế nhưng đây là hai việc khác nhau, hắn nhận thức hai nam nhân cũng có thể gắn bó không có nghĩa là hắn muốn ở cùng nam nhân nha!
Triển Niệm Linh nhẹ nhàng cắn lỗ tai hắn, dùng ngữ điệu mờ ám nói: “Sẽ rất thoải mái mà.” Ngón tay tại chỗ trên *** của hắn nhẹ ấn, đã không còn là ám chỉ nữa.
Trác Tấn Minh một trận run rẩy, đỏ mặt tê thanh nói: “Ta mới không phải có ý kia ----hơn nữa các ngươi, các ngươi những hai người!” __ ___|||
“Không có cách nào, chúng ta từ nhỏ đến lớn, yêu ghét đều giống nhau, đã sớm hẹn tốt cùng nhau cưới một lão bà rồi.” Triển Niệm Hoa khẽ cắn vai hắn, đưa tay tham tiến vào trong quần hắn, “Mặc dù có hai người, chẳng qua cũng không khác cùng một người, Trác đại ca, ngươi liền dàn xếp một chút đi…”
Thân thể Trác Tấn Minh cứng đờ, thở hổn hển, không biết khi nào đã bị áp tới trên giường, dù hắn có võ công cao cường, nhưng hai huynh đệ cũng không phải không có võ, huống chi bộ vị trọng yếu của hắn lại bị nắm trong tay đối phương, không kinh nghiệm sẽ có hại trong thời khắc này, mới một chút đầu óc hắn đã choáng váng.
Phải nói lại lần nữa là tốc độ của người trong Triển gia đều cực kỳ nhanh, thì là trước khi quyết định một giây, ngay cả chính bọn họ cũng không cho rằng sẽ làm ra quyết định đó, nhưng sau một giây, bọn họ sẽ ngay lập tức thực hiện quyết định, tốc độ nhanh đến mức kẻ khác khó có thể ứng biến.
Cho nên nói, chờ Trác Tấn Minh bắt đầu hạ quyết tâm, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi. Hắn toàn thân đau nhức dựa trên giường, tiếng nói cũng khàn khàn, Triển Niệm Linh và Triển Niệm Hoa ngồi bên cạnh giường, dùng nhãn thần ôn nhu nhìn hắn.
Trác Tấn Minh ép buộc chính mình không nên để tâm loại nhãn thần nhu tình như nước này, ở trong lòng niệm vô số lần, “Ta rất bình thường”, thở sâu, nghiêm khắc nói: “Việc này không hợp với lẽ thường, lần này ta coi như…Quên đi, thế nhưng không thể có lần sau!”
Triển Niệm Linh ủy khuất hỏi: “Vì cái gì? Chúng ta làm ngươi đau nhức? Hay là thật sự khó chịu như vậy?”
Trác Tấn Minh thoáng cái trả lời không được, trên thực tế chỉ có lúc mới bắt đầu thì đau, sau đó hắn liền rơi vào dục vọng, cho nên mới để hai nam nhân thay phiên đối hắn ----- sai! Hiện tại không thể nghĩ lại chuyện này!
Lần thứ hai thở sâu, Trác Tấn Minh quyết bỏ ra tay của Triển Niệm Hoa đang xoa bóp hông của hắn, lạnh lùng nói: “Ta đã nói việc này không hợp với lẽ thường! Ta không chỉ không phải là nữ tử, cũng không phải nam tử mỹ lệ như đại tẩu của các ngươi, ta lớn lên tầm thường như thế, các ngươi nhìn sẽ không thấy chán sao?” Cá tính hắn không hề nhu nhược, ngược lại là thực cương liệt.
Không ngờ hai huynh đệ liếc nhìn nhau, trăm miệng một lời cười nói: “Chúng ta nghĩ rất khả ái a.”
Cặp sinh đôi của Triển gia đối sự tình nói chuẩn xác thực có chút kỳ quái, chỉ cần đối bọn họ mà nói là ‘hình như cả đời cũng sẽ không chơi chán’ gì đó, đều là khả ái, cho nên Triển gia đại ca có một câu, đó không phải là khả ái, mà là thương cảm, giống như hai con mèo nhìn vào con chuột, chỉ có thể choáng váng đầu óc bị đùa giỡn đến chết mới thôi.
“Khả ái!?” Trác Tấn Minh nghẹn họng nhìn trân trối, hắn chỉ cảm thấy từ này dùng trên người hắn phi thường quỷ dị, “Nghe này, ta là một nam nhân không thể chung sống cùng các ngươi, hơn nữa các ngươi là hai người a!”
“Vì sao không được?” Triển Niệm Linh lộ vẻ mê võng, “Ngày hôm qua không phải rất tận hứng sao?”
Trác Tấn Minh thật là nửa điểm nói cũng không nói nên lời, lúc này mới thấy rõ nỗi khổ của việc miệng lưỡi không bằng người.
Triển Niệm Hoa ôn nhu mỉm cười hỏi: “Ngươi thực sự để tâm việc chúng ta là nam nhân sao, hay là vì cảm tình của chúng ta đối với ngươi có thật hay không?”
Trên thực tế Trác Tấn Minh đều để tâm cả hai, nhưng người trước hắn đã nói không lại rồi, vội vàng nói: “Đột nhiên như thế, ta đương nhiên là để tâm cảm tình của các ngươi có phải thật hay không!”
Triển Niệm Linh a cười nói: “Ngươi chỉ cần gả cho chúng ta, như vậy có thể dùng cả đời để xác minh rồi.”
Trác Tấn Minh há hốc mồm, cái này thực sự là hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...