Lão Bản Và Tiểu Chó Săn


Từ Vị lôi kéo Mao Thời Tuấn xuống đài, ngón tay cậu lạnh như băng, khẽ run.

"Không sao, trường hợp này rất hay xảy ra." Mao Thừa Tuấn nói "Đừng sợ."
Từ Vị quay người mạnh mẽ ôm lấy Mao Thời Tuấn, cậu nắm chặt lấy quần áo Mao Thời Tuấn, dùng hết khí lực kìm nén mới không bật khóc "Xin lỗi."
Mao Thời Tuấn cười nói "Thật sự không sao, không có chuyện gì."
Từ Vị không tính là được nuông chiều từ bé, nhưng cũng chưa có chịu qua ủy khuất như thế.

Mạnh mẽ hít một hơi, buông Mao Thời Tuấn ra cúi đầu thu đàn guitar, quản lý đẩy cửa đi vào cả giận nói "Uống rượu cũng không phải chuyện gì to tát, cậu làm cao cái gì? Ngày hôm nay nếu không phải nhờ lão bản, các cậu chính là bị người ta giết chết ———"
Chủ quản còn muốn mắng nữa, điện thoại vang lên, hắn cầm lên nghe.

Sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, cuối cũng mãi mới khôi phục bình thường, cúp điện thoại tằng hắng một cái "Cái kia...các cậu ngày mai có thời gian rảnh không?"
"Có." Mao Thời Tuấn liền vội vàng nói "Có, chúng tôi gần đây đều rảnh."
"Ngày mai vẫn thời gian này, các cậu tới đây, xong việc liền tính tiền."
"Thật tốt quá, cảm ơn ngài quản lý." Mao Thời Tuấn luôn mồm nói cảm ơn, Từ Vị mím mím môi, khép lại hộp đàn đứng dậy đối Mao Thời Tuấn nói "Lão Miêu, đi."
Mao Thời Tuấn còn hướng người ta cảm ơn, mang theo quần áo chạy như bay ra cửa, vỗ vai Từ Vị "Theo cậu nơi này như thế nào, đến quản lý quyền lực cũng lớn như vậy."
Từ Vị so với Mao Thời Tuấn cao hơn, đứng thẳng tắp tựa cọc tiêu, ừ một tiếng cũng không nói gì thêm.

"Chúng ta ngày hôm nay thật may mắn, chạm mặt lão bản Bạch Nhật Mộng, cái người kia, hắn gọi Chu Tư Dịch đi, rất khí phách."
Hai người ra ngoài, không khí khô nóng phả vào mặt, Từ Vị mở khoá xe đạp nhấc chân phi đi.

Mao Thời Tuấn cũng nhảy lên nói:"Cái tên họ Tôn kia đánh ta một cái, chính hắn cũng không sống được.

Dám ở địa bàn của Chu Tư Dịch bừa bãi gây sự, Chu Tư Dịch có đánh chết hắn cũng không oan."
Chu Tư Dịch.

Từ Vị chân dài chống đỡ xe đạp quay đầu lại:"Đi ăn, tôi mời cậu."
Lão Miêu sải bước đạp xe vượt lên vỗ đầu cậu một cái "Đi, anh trai mời cậu."
Từ Vị không có tiền.

"Anh trai cái đầu cậu!"
Từ Vị xì cười một tiếng, đạp xe đạp đi theo.

Gió nóng quất ở trên mặt, Từ Vị lại muốn khóc.

Thời điểm cậu đến bệnh viện, không gian lặng yên như tờ, mẹ bị thương ở đầu, còn không có dấu hiệu tỉnh táo.


Từ Vị không muốn về nhà, tiến vào phòng bệnh ngồi cạnh giường bệnh, nắm chặt tay mẹ, mặt dựa vào.

Từ Vị qua loa ngủ một đêm, sáng hôm sau là bị âm thanh náo động đánh thức, cậu mở mắt ra xoay xoay cái cổ cứng ngắc.

Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ nhào thẳng tới.

Từ Vị lùi lại tránh né, nữ nhân không đánh được tới người cậu, cuồng loạn chỉ vào Từ Vị:"Nhà chúng mày chính là kẻ cầm thú! Hại cháu trai tao chết yểu!"
Từ Vị có chút mông lung, sau một khắc nữ nhân liền nhào lên người mẹ cậu đang trên giường, Từ Vị nắm lấy cánh tay nữ nhân, quát "Bà là ai? Bà đang làm cái gì vậy?"
Trên hành lang, bên ngoài bệnh nhân đến xem trò vui, y tá tiến vào muốn ngăn người, nữ nhân phất tay liền muốn đánh.

Từ Vị tay mắt lanh lẹ kéo nữ y tá tới bên cạnh mình, mới không phải chịu đòn, cậu vội vã lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, nữ nhân trực tiếp ngồi dưới đất bắt đầu gào khóc "Bà đáng thương quá Khang Khang à, bà nội nên sống thế nào ———"
Từ Vị tay định báo cảnh sát dừng lại, buông y tá ra, chỉ che trước giường bệnh, cũng để điện thoại xuống.

Được nghe chuyện thời điểm xảy ra tai nạn, đứa trẻ ngồi kế bên ghế phụ không có thắt dây an toàn, khi va chạm, người liền té ra ngoài.

Người mẹ hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm, có thể đứa trẻ kia đã không cứu được.

Tay Từ Vị hết nắm lại buông, cậu lẳng lặng nhìn người trước mắt.

Sau một hồi, Từ Vị cúi người đỡ nữ nhân lên, nữ nhân liền ném cho Từ Vị một cái tát.

Đau rát, bà ta túm lấy quần áo Từ Vị "Tại sao người chết không phải là mày?"
Y tá liều mạng tách bà ta ra, đẩy ra khỏi phòng bệnh mới quay lại nói với Từ Vị "Cậu không phải sợ bà ấy, bà ấy đang không bình tĩnh, cảnh sát vốn không muốn cho cậu cùng người bị hại gặp mặt."
Từ Vị bụm mặt nghẹn ngào không lên tiếng, y tá nhìn cậu đáng thương, tuổi còn nhỏ không có chỗ nương tựa "Cậu bây giờ báo cảnh sát, mời cảnh sát cùng bên kia đàm phán, một đứa trẻ như cậu không nói chuyện được.

Phán quyết đền bù bao nhiêu tiền, cậu lại nghĩ cách."
Từ Vị đối y tá cúi mình "Cảm ơn."
Mẫu thân được đổi phòng bệnh, buổi chiều cảnh sát phụ trách vụ án đến tìm Từ Vị, đối phương đã khởi tố.

Tài sản trên danh nghĩa cha cậu liền bị đem làm bồi thường cho gia đình người bị hại, cha cậu còn có được bao nhiêu tài sản? Đơn giản chỉ còn nhà và xe.

Xe đã bị huỷ, nhà ở không nói, Từ Vị không biết bọn họ định làm gì?
Khí trời oi bức, liên tục bôn ba, cả người Từ Vị đều bốc mùi.

Cậu tiễn cảnh sát, tiện đường về nhà tắm rửa.


Trong nhà máy nước nóng lại hỏng, Từ Vị bị lạnh đến phát run quay đầu hô "Mẹ ———!"
Âm thanh vang vọng, Từ Vị khẽ thở dài, mẹ vẫn đang tại bệnh viện, Từ Vị liền cứ thế đứng dưới nước lạnh.

Đổi T shirt cùng quần dài sạch sẽ.

Trong thùng, rác thải mục nát, tản ra mùi hôi thối.

Đồ ăn trong tủ lạnh đã khô quắt, Từ Vị đem đồ đã quá hạn toàn bộ ném vào thùng rác, gom vào một cái túi lớn mang đi vất.

Điện thoại vang lên, thanh âm nữ sinh truyền tới "Cậu làm sao không đến trường học?"
Từ Vị nhìn màn hình "Nghỉ học, sau này cũng không học nữa."
Từ Vị không lưu số Tô Mình Diễm, cậu cho là không cần thiết.

"A?"
"Còn có chuyện khác?"
Trời nắng chẳng chang, mái tóc ướt nhẹp, Từ Vị lau một cái.

"Từ Vị."
Tiếng thắng xe chói tai, Từ Vị quay đầu lại liền thấy một chiếc xe Việt dã màu đen gần trong gang tấc, cậu mới vừa thất thần nên không nhìn thấy xe đang lao đến, hạ thấp đầu xin lỗi vội vã lui qua một bên, cùng bên kia Tô Mình Diễm nói "Cậu nói đi."
"Cậu đối với mình một chút cảm giác cũng không có?" Tô Mình Diễm không cam lòng tìm chứng cứ.

Xe Việt dã không đi, cửa sổ xe kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ, hắn đeo kính râm.

Ngón tay thon dài gỡ kính râm xuống, nhìn chằm chằm Từ Vị.

Từ Vị đứng ở bên cạnh thùng rác, đầu bên kia điện thoại Tô Mình Diễm không nghe được câu trả lời liền cuống lên "Từ Vị, tôi yêu thích cậu, tôi từ tiểu học luôn yêu thích cậu cho đến bây giờ."
Hắn nghiêng đầu, mở miệng, tiếng nói áp rất thấp "Này nhóc."
Từ Vị nhíu mày, cùng bên kia nói:"Đợi lát nữa lại nói, tôi có việc."
Cậu cúp điện thoại, đi lên trước "Chào."
Chu Tư Dịch từ trên xuống dưới đánh giá Từ Vị, Từ Vị mặc quần đùi, lộ ra hai chân thẳng tắp.

Màu da khỏe mạnh, cơ thịt căng mịn, gọi nhóc cũng không có sai.

"Đường đến khi trọ Phú Xuân đi như thế nào?" Chu Tư Dịch lòng vòng đã ba lần.


Từ Vị nhìn khuôn mặt khoa trương tuyệt mỹ kia của Chu Tư Dịch, nhất thời không nói, ai lại đem xe lái vào tiểu khu tìm đường? Chỉ chỉ phương hướng "Từ bên kia đi, quẹo phải, đi hết cái ngõ hẻm đó là tới rồi."
Khí trời nóng bức, năm nay không thấy có mùa xuân, trực tiếp từ mùa đông quá độ đến giữa hè.

Không biết là vì nóng hay bởi vì trên tóc nước rơi xuống dưới, thấm ướt T shirt Từ Vị, áo dính trên da thịt, hai điểm nhỏ trước ngực nổi lên đặc biệt rõ ràng.

"Cậu tên gì?"
"Từ Vị." Từ Vị nói "Vị trong Vị Thủy."
Chu Tư Dịch đeo lại kính râm, vung vung tay, cửa sổ xe đẩy lên, xe tiến về phía đường kia.

Từ Vị thở ra một hơi, nhanh chân đi vào trong ngõ, vén áo lên quạt gió, một thân toàn mồ hôi.

Cậu vừa nhìn thấy Chu Tư Dịch, liền nghĩ đến lần kia tại phòng vệ sinh, còn có tối hôm qua hắn ôm lấy cổ mình.

Hương thơm như có như không còn sót lại đây.

Từ Vị tiến vào thang máy, xoa xoa mũi, nôn nóng nghĩ, mình thật con mẹ nó điên rồi.

Buổi chiều sáu giờ lão Miêu gọi điện thoại đến, Từ Vị vừa tới bệnh viện, trong tay cầm bánh bao nhân thịt.

Cạp một cái, bánh còn một nửa.

Từ Vị nuốt xuống, vuốt vuốt ngực vài cái mới tiếp điện thoại "Lão Miêu."
"Bạch Nhật Mộng bên kia gọi điện hỏi cậu có muốn ký hợp đồng ca hát hay không?"
"A?" Từ Vị bị nghẹn, mắt trợn trắng, muốn mua chai nước, sờ sờ túi quần chỉ lấy ra được năm xu.

Trong phòng bệnh cũng cấp nước uống, không lo bỏ tiền.

"Một tháng lương cơ bản mười ngàn tệ, trích phần trăm." Lão Miêu rất kích động, nói "Bạch Nhật Mộng thực sự giàu có nha, tôi nghe nói bên đó làm lâu dài một tháng có thể kiếm ba, bốn vạn."
Từ Vị hiện tại thiếu tiền đến điên rồi "Tôi cần chuẩn bị những gì?"
"Đêm nay như thước hát ba bài, cậu hát tốt là được, đừng có mắc sai lầm."
"Ok."
"Kia bảy giờ tại Bạch Nhật Mộng gặp mặt?"
"Được."
Từ Vị cúp điện thoại cắn bánh bao nhân thịt tiến vào phòng bệnh nhân nội trú, cậu không có tự luyến cho rằng mình có chất giọng khiến người người kinh diễm.

Ngày hôm qua chủ quản sau khi nhận điện thoại thái độ khác hẳn, là nhờ lão bản? Nam nhân xinh đẹp kia?
Từ Vị ăn xong miếng cuối cùng, đem túi nilon ném vào thùng rác.

Mẹ, quản bọn họ làm gì, kiếm được tiền là tốt rồi.

Hiện tại bệnh của mẹ dựa vào tiền cả, Từ Vị ở hành lang cầm cốc nước uống một hơi cạn sạch.


"Từ Vị."
Từ Vị quay đầu lại nhìn thấy chị y tá phụ trách thở hồng hộc chạy tới, lập tức để ly xuống "Chị Trần."
"Mẹ cậu tỉnh rồi."
Vừa dứt lời, Từ Vị như một cơn gió chạy đi.

Y tá há miệng, đứa nhỏ này chân thật dài.

Từ Vị vọt tới phòng bệnh, bên trong còn có bác sĩ.

Cậu che miệng thở dốc, đôi mắt đỏ hoe.

Đợi lâu như vậy, mẹ rốt cục tỉnh rồi.

Nước mắt liền không ngừng lăn xuống.

Bác sĩ điều trị quay đầu lại thấy Từ Vị, trách sang một bên, nói "Trước tiên đừng gắng nói chuyện với mẹ cậu, thời gian tỉnh táo rất ngắn, bất quá tỉnh lại là chuyện tốt."
Từ vị đi tới khom lưng nắm chặt tay mẹ "Mẹ?"
Mẹ cậu mở mắt ra, rất suy yếu "Con trai."
"Tỉnh lại là chuyện tốt." Bác sĩ cười nói "Qua mấy ngày có thể ăn uống, vậy thì không bao lâu có thể xuất viện rồi."
Từ Vị gật đầu, mím chặt môi, nhẫn nhẫn không khóc.

Mẹ cậu rất nhanh liền ngủ.

Từ Vị buổi tối còn phải tới Bạch Nhật Mộng, không dám làm trễ hẹn.

Xem thời gian không cách biệt lắm, cùng y tá dặn dò nhiều lần mới chạy như bay xuống lầu.

Cậu ở trên đường tiếp điện thoại lão Miêu, lão Miêu đè thấp giọng "Cậu làm sao đến muộn như vậy? Không phải nói tối nay bảy giờ sao?"
"Tôi lập tức tới ngay." Từ Vị một tay cầm lái, cấp tốc tiến vào đường nhỏ "Còn có năm phút."
"Khẩn trương đi, chủ quản đang nổi nóng." Lão Miêu nói "Chúng ta cũng không có ai giúp, hiện tại chỉ có chúng ta đi cầu người giúp đỡ phần nào."
Từ Vị chuyển hướng đi ra ngoài ngõ liền thấy một chiếc xe việt dã màu đen phía đối diện lao tới, Từ Vị luống cuống tay chân, xe đã gần sát ô tô.

Từ Vị chân dài phản ứng nhanh nhạy, đạp xe chếch ra, hộp đàn guitar liền đập vào cửa kính ô tô, điện thoại di động rơi ra ngoài.

Từ Vị đầu tiên là chạy đến nhìn đàn guitar, đàn không có làm sao.

Vội vã quay đầu đối người trên xe xin lỗi, cửa sổ xe hạ xuống, Chu Tư Dịch nhìn ra.

Hắn khẽ gõ lên vô lăng, hất hất cằm "Lại là cậu?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận