Lão Bản Và Tiểu Chó Săn


Từ Vị lui về phía sau, viên kẹo kia là từ nơi nào đưa vào? Vừa định phun ra, Chu Tư Dịch giữ đầu cậu, cưỡng ép làm nụ hôn này sau hơn, khí tức hắn nồng nặc bá đạo.

Hắn cường thế trấn áp lại tất cả phản kháng của Từ Vị, mà tự mình cho là tình thú.

Từ Vị tỉnh tao lại là nhờ tiếng cười trầm thấp của Chu Tư Dịch, hắn cười rất không đứng đắn "Từ Vị, muốn ta không?"
Từ Vị vội đẩy Chu Tư Dịch ra, trên mặt dần đỏ lên.

Cậu điều chỉnh nhịp thở, cúi đầu chỉnh lý quần áo, Chu Tư Dịch nghiêng đầu nhìn thấy trên cổ cậu dính chút kẹo hoa quả.

Hắn đứng lên, Từ Vị lập tức cảnh giác, lui về phía sau hai bước nhìn Chu Tư Dịch "Ngài muốn làm gì?"
"Cổ cậu."
Chu Tư Dịch chỉ chỉ cổ Từ Vị.

Từ Vị sờ tới, kẹo dính dính buồn nôn quá chừng, lấy ra ném vào thùng rác.

Cậu cảm giác cả người đều là đường, mới vừa dính sát lấy Chu Tư Dịch, cả mùi nước hoa đều quẩn quanh người Từ Vị.

Cái tính cách cuồng dã của Chu Tư Dịch thật không phù hợp với ngoại hình của hắn.

Từ Vị nhíu mày, tâm lý bất an.

Chu Tư Dịch người này phóng túng như thế, ngày hôm qua còn muốn dùng tiền mua cậu, lừa cậu đi mua thuốc lá xém chút bị chém chết.

Đến ngày hôm nay, Từ Vị khả năng sẽ không tiếp tục làm việc cho Chu Tư Dịch, cũng không muốn có quan hệ với hắn.

Từ Vị mím chặt đôi môi không định nói chuyện, Chu Tư Dịch tới gần, Từ Vị liền như chạm vào nhím nhảy ra, nhìn Chu Tư Dịch "Ngài không được đến gần."
"Ta sẽ ăn thịt cậu à?" Chu Tư Dịch sinh khí.

Từ Vị xoa đường dính trên cổ, ban nãy không có chú ý Chu Tư Dịch lấy ra viên kẹo lúc nào, quá buồn nôn, đời này Từ Vị sẽ không bao giờ ăn kẹo hoa quả nữa.

Ánh mắt Chu Tư Dịch lạnh lùng híp lại, nhanh chân tới gần Từ Vị.

Khí thế hừng hực.


Từ Vị cũng sinh khí, nắm lấy cái chén ở trên bàn ném xuống đất "Không cho phép anh lại đây."
Cậu lùi về phía sau, Chu Tư Dịch hai bước liền đem Từ Vị đè lên tường, từ trên cao nhìn xuống Từ Vị "Sao không hướng trên người ta đập? Ta sẽ không tránh né."
Mắt Từ Vị đỏ lên, cậu không dám.

Chu Tư Dịch cong ngón tay giữ cằm Từ Vị "Tính khí thật lớn."
Từ Vị cau mày, giận sôi lên.

Chu Tư Dịch đập cậu một cái, Từ Vị cũng đánh Chu Tư Dịch một cái.

Cái gì cũng không cần, liều mạng.

Cũng may Chu Tư Dịch thấy đủ thì thôi không có tiếp tục, hắn đi về ngồi vào ghế sofa, con ngươi đen híp lại "Từ Vị, đây là nụ hôn đầu?"
Ban nãy hôn cậu chẳng nhẽ là chó?
Từ Vị không nói lời nào quay người vào phòng vệ sinh.

"Thẹn thùng rồi?"
Tại sao lại có người không biết xấu hổ như vậy?
Cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, Chu Tư Dịch thật không biết xấu hổ.

Từ Vị chưa từng hôn ai, ngốc nghếch trúc trắc.

Thời điểm ban nãy thân mật tay Từ Vị đặt ở trên cổ Chu Tư Dịch, hắn thật mỹ mãn, tâm tình cũng rất tốt.

Từ Vị tiến vào phòng vệ sinh, tiếng đóng cửa vang trời, dáng dấp kia là giận hờn nha.

Chu Tư Dịch chỉ nghĩ cậu là xấu hổ, buông xuống tầm mắt, nhìn thấy trên bàn một tờ giấy ghi chú lít nha lít nhít chữ.

Chu Tư Dịch cầm lên, chữ nhỏ thanh tú, lần đầu tiên thấy chữ của Từ Vị, phi thường đẹp đẽ.

Giữ thành.

Chu Tư Dịch đọc hai chữ này, ánh mắt chìm xuống.


Ngày đó buồn ngủ với giữ thành~
Không chờ được hi vọng ngày mai~
Đèn kia yếu đuối lu mờ ảm đạm, ở trong lòng dần tắt~
...!
Tiếng mở cửa, Chu Tư Dịch ngẩng đầu lên nhìn Từ Vị mặt mũi ướt nhẹp, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Từ Vị thấy trong tay Chu Tư Dịch tờ giấy ghi chú, sắc mặt đột biến.

"Buông xuống!"
Chu Tư Dịch nhìn chăm chú Từ Vị, cẩn thận đem tờ giấy gấp lại.

Đầy trời cát vàng vùi lấp toà thành này, không muốn giãy dụa, cùng đợi cái chết~
Chu Tư Dịch nhét từ giấy vào túi quần, nhìn Từ Vị "Đưa ta."
Từ Vị thở hổn hển.

"Cậu sẽ tự mình sáng tác nhạc?"
Lồng ngực Từ Vị chập trùng, căm tức nhìn Chu Tư Dịch, mày kiếm mắt sao bên trong tràn đầy phẫn nộ.

"Phổ thành nhạc, sau đó đưa ta xem."
Từ Vị cắn răng cưỡng ép nhẫn nhịn, mũi có chút chua.

Cậu quay người mở tủ lạnh cầm một bình nước mở ra uống một ngụm lớn, phía sau Chu Tư Dịch tự cho là đúng nói "Ta trước đây chính là một nhà ______ "
Từ Vị đột nhiên xoay người đi đến trước mặt Chu Tư Dịch, đem nửa bình nước còn lại từ trên đầu hắn rót xuống.

Chu Tư Dịch cả giờ chỉnh tu đầu tóc giờ khắc này ướt dầm dề, nước trượt xuống da thịt trắng noãn, thuận theo cằm hắn chảy vào bên trong sơmi.

Từ Vị thả bình nước xuống, trước khi Chu Tư Dịch nổi giận, vịn vai Chu Tư Dịch hôn lên môi hắn.

Từ Vị căn bản không phải là hôn môi, mà là loạn gặm một trận, cậu muốn cắn chết Chu Tư Dịch, cậu giận rồi.


Chu Tư Dịch nắm lấy eo Từ Vị đẩy lên ghế sofa, Từ Vị kịch liệt giãy dụa, hùng hổ nhào tới trên người Chu Tư Dịch, đem hắn kéo xuống đất.

Đầu Chu Tư Dịch đụng vào chân bàn, Từ Vị dùng đầu gối đè lên bụng dưới Chu Tư Dịch, buông hắn ra.

Từ Vị thở hổn hển, gắt gao nhìn Chu Tư Dịch, sau đó nói "Tiền nợ anh tôi nhất định sẽ trả, anh không cần tiếp tục nhục nhã tôi."
Chu Tư Dịch nằm trên thảm trải sàn nhìn cậu, hắn đối với Từ Vị có hứng thú, lần đầu tiên gặp nhau liền biết.

Chu Tư Dịch rất ít khi đối với người nào để ý, hắn ở phương diện này lại rất khắt khe.

Máu thẩm thấu qua băng gạc, nhỏ xuống người Chu Tư Dịch, Từ Vị nhíu mày lại, nói "Trở về tôi sẽ từ chức, đã tạo phiền phức cho anh tôi vô cùng xin lỗi."
Ánh mắt Chu Tư Dịch càng âm trầm, Từ Vị đứng dậy "Lời bài hát này anh giữ đi, tôi sẽ không dùng đến nữa."
Tay bị tóm lấy, khí lực của Chu Tư Dịch rất lớn, Từ Vị phẫn nộ đi tới đỉnh điểm, trợn mắt trừng Chu Tư Dịch, mà lại không có thêm một bước hành động.

Đoạn thời gian gần đây Từ Vị bị cuộc sống áp không ngóc đầu lên được, kiêu ngạo trước kia bị xay vụn, cậu không dám động tới Chu Tư Dịch.

Máu thuận theo cổ tay chảy xuống, dây ra lòng bàn tay Chu Tư Dịch.

Hắn đứng dậy cầm tay Từ Vị kéo ra bên ngoài, Từ Vị bị lôi đến lảo đảo.

"Chu tổng?" Chu Tư Dịch đi thật nhanh, Từ Vị không dứt được tay ra "Chu Tư Dịch!"
Thang máy đã được sửa, Chu Tư Dịch ấn thang máy, cửa mở ra.

Hắn lôi Từ Vị vào, cậu giãy dụa a giãy dụa, một tay kia ôm lấy cửa thang máy "Anh muốn làm gì? Tôi sẽ la lên đấy!"
Chu Tư Dịch muốn làm gì? Chu Tư Dịch hắn sẽ không giết người diệt khẩu đi?
Vương bát đản!
Chu Tư Dịch bỗng nhiên ôm ngang Từ Vị lên, nhấc chân đạp cửa thang máy, lực lớn vô cùng, tay Từ Vị được buông tha "Anh thả tôi xuống!"
Chu Tư Dịch ấn thang máy, ánh mắt lạnh lùng rơi trên người Từ Vị "Câm miệng cho ta, nói nhảm nữa ta sẽ ở đây thượng cậu."
Ánh mắt Chu Tư Dịch âm lệ, Từ Vị dừng lại, trong nháy mắt lửa giận liền xông lên đầu.

"Con mẹ nó có giỏi thì anh đến a!"
Tính cách Từ Vị nếu ở bên ngoài xem ra là khá hoà hữu, cậu ở nhà có cha mẹ chống đỡ, ở trường học cậu không gây sự, cũng không ai gây sự với cậu.

Lúc cấp ba liền quen biết đám người lão Miêu, những người kia thay cậu đỡ tất cả, Từ Vị vẫn luôn là cái người hiền lành.

Không có ai cảm thấy được tính cách cậu vô cùng sắc bén.

Từ Vị tìm một cái vị trí làm cho mình thoải mái nhất, xoay trái xoay phải.


Chu Tư Dịch thả Từ Vị xuống liền áp lên tường, Từ Vị bắt đầu nóng nảy, giơ tay lột sơmi của chính mình ném xuống đất "Ngày hôm nay anh không ở nơi này thượng tôi, anh con mẹ nó liền không phải là nam nhân!"
Chu Tư Dịch lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm Từ Vị, ngay lúc Từ Vị kéo khoá quần liền nắm đấm thành quyền nện lên vách tường thang máy, chống ở trên đầu Từ Vị "Điên rồi đúng không? Cậu thử tiếp tục cởi!"
"Anh cho tôi bao nhiêu tiền?" Từ Vị hất cằm, đuôi mắt giương lên, giờ khắc này trong mắt nổi lên tơ máu hồng "Ngủ một lần một triệu, có cho hay không? Tuỳ anh chọn địa điểm, tôi mà kêu một tiếng tôi liền không phải do cha sinh."
Chu Tư Dịch nhắm mắt, nháo đến mức này.

Hắn chỉ đơn thuần muốn cùng Từ Vị ngủ, liền không có đoạn sau.
(Thôi anh đừng có mà phét =))))
Thang máy đinh một tiếng sau đó cửa mở ra, người đứng chờ bên ngoài nhìn thấy trong thang máy hai đại nam nhân, bị doạ một chút.

Chu Tư Dịch mở mắt ra, thu tay về từ trong ví tiền lấy ra một tấm thẻ ném cho Từ Vị "Bên trong có hai triệu, không cài mật mã."
Từ Vị "..."
Thẻ rơi xuống đất, Chu Tư Dịch sải bước đi ra ngoài.

Từ Vị đầu nóng lợi hại, nuốt khan, thật là thở không nổi a.

"Làm sao vậy? Mới vừa không phải rất hùng hổ? Hay là cậu muốn làm ở chỗ này?"
Từ Vị nhặt lên thẻ bước ra, hai người một trước một sau đi ra ngoài khách sạn.

Chu Tư Dịch lên xe, Từ Vị vòng tới phó lái kéo mở cửa xe ngồi vào, nói "Ngài muốn làm ở trong xe?"
Chu Tư Dịch đè xuống ý nghĩ giết chết Từ Vị, khởi động ô tô lái đi, hắn nghiến răng, làm cho người nào đó bên cạnh run a run "Máu dây bẩn xe của ta."
Từ Vị khoanh tay cúi đầu không nói lời nào.

Từ Vị không có mặc sơmi, cũng không tìm được thứ nào che đi cánh tay, chỉ có thể lấy tay còn lại đè lên, máu rỉ ra qua vết chỉ khâu.

Sau mười phút xe dừng lại, Từ Vị nổi giận đùng đùng quay đầu liền nhìn thấy trước mặt là bệnh viện, cậu sững sờ.

Chu Tư Dịch xuống xe trước, Từ Vị định xuống theo, hắn quay lại vứt cho cậu ánh mắt lạnh lùng "Đừng có nhúc nhích."
Từ Vị cắn môi, Chu Tư Dịch vòng tới phía sau cốp xe, rất nhanh liền đem một cái sơmi ném lên đầu Từ Vị "Mặc."
Thân thể của Từ Vị, chỉ có thể để hắn nhìn.

Những người khác không cho phép! Ai nhìn liền móc mắt người đó.

Từ Vị mặc áo vào, người mất mặt là cậu chứ đâu phải hắn? Sinh khí cái gì?
"Xuống xe."
Từ Vị xuống xe, đem vạt áo nhét vào trong quần, thùng thà thùng thình ngẩng đầu nhìn Chu Tư Dịch, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Chu Tư Dịch vẫn là không nhịn được, giơ tay vỗ lên đầu Từ Vị "Cậu lườm ta cái gì? Cậu lườm ta thì ta sẽ không đánh cậu? Thật sự cho rằng ta sẽ không cùng cậu động thủ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận