Lão Bản Và Tiểu Chó Săn


"Tôi không có mang theo tư liệu."
"Cậu tại Bạch Nhật Mộng hát mấy bài hát kia đều tự phổ lời?"
"Vâng, hôm khác tôi sẽ gửi qua cho ngài."
"Bây giờ có thể viết ra không?" Đổng Hán nói "Tôi với cậu có gì liền nói thẳng, dù sao chúng ta ký hợp đồng với tư cách là một người nghệ sĩ, cần tập trung lượng lớn tài chính vào bồi dưỡng.

Tôi cần phải biết người mình ký hợp đồng cùng có bản lĩnh ra sao, cậu cũng biết, hiện tại trong giới long xà hỗn tạp."
Từ Vị nghe rõ ý tứ bên trong, nói "Ngài muốn tôi viết tại đây?"
"Đúng." Đồng Hán nói "Trước kia tôi ký hợp đồng với một thiếu niên, trước đó cậu ta nói mình cái gì cũng biết, kết quả sau khi ký hợp đồng xong chúng tôi phát hiện cậu ta một khuông nhạc cũng không biết, này khiến chúng tôi rất đau đầu, cũng không cách nào hủy hợp đồng."
"Vậy viết như thế nào?"
Đổng Hán từ trong cặp lấy ra máy vi tính đưa cho Từ Vị "Viết một ca khúc cậu thích nhất."
Từ Vị gật đầu "Được."
Sáng tác nhạc đối với Từ Vị mà nói cũng không phải việc quá phức tạp, cậu năm tuổi được mẹ dạy dương cầm, mười tuổi học đàn guitar.

Mười lăm tuổi liền viết sáng tác đầu tiên, cậu ở phương diện này có thiên phú.

Từ Vị đem bài hát kia ghi vào máy tính đưa cho Đổng Hán, nói "Nơi này không có điều kiện, không thích hợp để sáng tác, ngài không cần hoài nghi khả năng của tôi, nếu tôi không có năng lực sẽ không đến đây nói chuyện với ngài."
Đổng Hán ngẩng đầu nhìn Từ Vị, trong mắt ánh lên tia sáng, cười nói "Tôi không nghi ngờ tài năng của cậu."
Từ Vị không lên tiếng.

Đổng Hán nhìn bản nhạc trong máy tính, trong lòng mừng như điên, đây thực sự là báu vật, nói "Cậu có biết viết nhạc trẻ?"
"Có thể." Từ Vị nói "Nếu có cảm hứng sẽ không mất nhiều thời gian."
"Nửa tháng có thể viết ra một ca khúc?" Đổng Hán nói "Đầu tháng sáu, chúng ta tại D thị gặp mặt, cậu mang theo ca khúc của cậu, tôi mang theo thành ý của tôi.

Tôi hy vọng chúng ta có thể mau chóng hợp tác, chương trình tuyển chọn tài năng vào tháng mười, trước đó tôi muốn an bài cho cậu tham gia."
"Tốt quá." Từ Vị nói "Cảm tạ."
Ngồi liền hai giờ, Từ Vị bị Đổng Hán nói cho hoa mắt chóng mặt.

Liền biết thế kỷ giải trí thật trâu bò, Đổng Hán nắm trong tay kim bài môi giới, nghệ nhân của hắn toàn bộ là thiên vương thiên hậu.

Chín giờ rưỡi cuộc trò chuyện kết thúc, Đổng Hán nói "Cậu ở khách sạn nào? Tôi đưa cậu về."
Từ Vị nhìn giờ trong điện thoại, không biết Chu Tư Dịch đã trở về hay chưa, nếu như bị Chu Tư Dịch phát hiện, mình sẽ chết chắc.

"Tôi tự đón xe về, không cần làm phiền ngài."
Đổng Hán còn muốn nói điều gì, Từ Vị vội vã vẫy tay đón xe, nói "Đổng tiên sinh, hy vọng chúng ta có thể có cơ hội hợp tác, rất cảm tạ ngài đối với ta có thành ý."
Kéo mở cửa xe ngồi vào, Từ Vị vội vàng nói tên khách sạn "Có thể đi tắt không? Bao lâu đến nơi?"
"Cậu gấp thì đi máy bay đi." Tài xế chậm rì rì nói "Nửa giờ."
Từ Vị "..."

Mười giờ Từ Vị đến khách sạn, chạy như bay lên tầng.

Thở hồng hộc mở cửa đi vào, không có đèn, Chu Tư Dịch vẫn chưa về.

Từ Vị thở ra một hơi, ngồi trên ghế sofa mở chai nước lạnh, nhấc ống tay áo lên ngửi mùi trên người.

Có mùi hôi, Từ Vị tiến vào phòng tắm.

Cậu chỉ mang theo một cái quần lót, Từ Vị nhẹ nhàng khiết phích, tắm xong đơn giản trực tiếp giặt qua phơi ra ngoài.

Cứ thế mặc quần dài, lau khô tóc tai dựa trên ghế sofa chơi điện thoại.

Mười một giờ rưỡi, Chu Tư Dịch còn chưa có trở lại, Từ Vị muốn viết nhạc, mở ra điện thoại viết một hàng chữ.

Buồn ngủ đến hai mắt díp lại, liền cuộn ổ ngủ trên ghế sofa.

Từ Vị là bị sờ sờ mà tỉnh lại, cậu mở mắt ra có chút mơ hồ.

Nam nhân gần trong gang tấc, mùi rượu nồng nặc, nam nhân cắn lấy cổ của cậu, tay tìm đến khuy quần, Từ Vị giật mình hoàn toàn thanh tỉnh "Dịch ca?"
Chu Tư Dịch dừng lại động tác, Từ Vị lúc này mới phát hiện áo sơmi của chính mình đã mở ra, quần liền giữ không nổi.

"Tôi là nam!" Từ Vị trong đầu ong một tiếng, Chu Tư Dịch giữ tay Từ Vị lên trên đầu.

"Dịch ca."
Chu Tư Dịch ôm ngang Từ Vị lên, lảo đảo đi về phòng ngủ.

Từ Vị lần đầu tiên bị người khác ôm trọn, thất kinh nắm chặt lấy áo của Chu Tư Dịch, mồ hôi đầy đầu "Chu tổng?"
Sau một khắc Chu Tư Dịch liền đem cậu ném lên giường, đứng ở đầu giường một tay cởi nút áo, Từ Vị tê cả da đầu, liền lăn sang bên khác muốn xuống.

Chu Tư Dịch nhấc chân lên giường, nắm lấy Từ Vị ấn trở lại.

Chặn phía sau Từ Vị, liền bắt đầu lột quần.

Ngón tay lạnh lẽo chạm đến da dẻ Từ Vị, cậu rống lên một tiếng.

Lập tức đầu bị đè lại.

Cậu liều mạng giãy dụa, Chu Tư Dịch vỗ vào bên hông cậu, đôi môi hạ xuống sau gáy Từ Vị, tiếng nói khàn khàn "Thành thật một chút, ân, bảo bối..."

Bảo bối con mẹ ngươi! Coi cậu là nữ nhân? Từ Vị giãy dụa càng dũng mãnh.

Nếu không phản kháng Chu Tư Dịch liền coi cậu là nữ nhân mà thượng, Từ Vị không biết hai nam nhân làm thế nào thượng.

"Chu Tư Dịch!" Từ Vị rít lên qua kẽ răng, khàn cả giọng "Đệt!"
Chu Tư Dịch híp mắt, trong mắt càng tối đi, hắn nhìn chằm chằm cặp mông vểnh cao của Từ Vị.

Đem cậu làm đến khóc xin có bao nhiêu sảng khoái, Chu Tư Dịch lưu luyến nới lỏng tay ra.

Từ Vị được tự do lập tức từ dưới thân Chu Tư Dịch bò ra, sợ hãi nhìn chằm chằm Chu Tư Dịch "Ngài nhìn cho rõ, tôi là Từ Vị! Tôi là nam!"
Áo sơmi của Từ Vị đã bị ném đi, quần lỏng lỏng lẻo lẻo, đúng rồi nha, tên tiểu tử này vẫn thật là trong sáng.

Không phải Từ Vị thì không được.

Chu Tư Dịch mở nút áo, đôi mắt nhìn Từ Vị.

Mới vừa nãy chạm tới chỗ nào rồi? Cần phải vững tâm, trực tiếp đem cậu thượng, sáng sớm ngày mai nghĩ cách dỗ dành sau.

Chuyện đã như vậy, liền cứ đâm chọc vào, bất quá ngày mai cho cậu một khoản tiền.

Từ Vị là người thiếu tiền như vậy, nói không chừng cho tiền cậu liền cam tâm tình nguyện cùng mình.

Hiện tại mấy thiếu niên cầu bao dưỡng, cho một ít tiền, không phải liền cong lên cái mông ngoe nguẩy đuôi lấy lòng.

"Sao?" Chu Tư Dịch tiếng nói trầm thấp ám ách, lông mày tuấn mỹ cau lại, rất thiếu kiên nhẫn.

Chất rượu giựt dây, hắn chính là đang rục rà rục rịch.

Từ Vị nuốt nước bọt, mím mím môi "Ngài có biết tôi là ai không?"
Sắc mặt Chu Tư Dịch trầm hơn, hắn rất khó chịu.

"Chu tổng, ngài muốn nữ nhân tôi sẽ nhờ Vương Á tìm tới đi?" Từ Vị từ trong hỗn loạn liều mạng lý giải, Chu Tư Dịch sao lại sống phóng túng như vậy, này là phát tình đi? Vương Á làm việc cho hắn lâu như vậy, hẳn phải biết thói quen cùng sở thích của Chu Tư Dịch.

Chu Tư Dịch nhíu mày, muốn đem Từ Vị trói lại mạnh mẽ đánh cho nhất đốn.


Nhấc chân xuống giường, quay người tiến vào buồng tắm "Cút ra ngoài!"
Từ Vị mặc quần áo vào xuống giường, lòng vẫn còn sợ hãi, do dự không biết nên gọi điện thoại hay không, cửa phòng tắm mở ra khuôn mặt yêu nghiệt của Chu Tư Dịch ló ra, lạnh lùng nhìn về phía Từ Vị "Cậu dám gọi cho Vương Á, ta liền đá cậu ra ngoài."
Cửa phòng tắm mạnh mẽ đóng sầm, Từ Vị mặt đỏ tới mang tai.

Chu Tư Dịch đến cùng uống bao nhiêu rồi? Mới vừa rồi Chu Tư Dịch là hoàn toàn loã thể.

Từ Vị đều nhìn thấy bộ vị riêng tư của hắn, thật con mẹ nó dọa người.

Từ Vị trong đầu hỗn loạn, cậu đi tới ghế sofa lấy một cốc nước ngửa đầu uống, mạnh mẽ lau mặt, hoàn toàn tỉnh ngủ.

Chu Tư Dịch đến cùng muốn làm gì? Từ Vị đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, hắn muốn làm gì a?
Trầm mặc hồi lâu, Từ Vị rối như tơ vò tâm trước sau không được an tĩnh.

Cửa phòng tắm loảng xoảng một tiếng, Từ Vị giật mình quay đầu lại, Chu Tư Dịch trùm một cái khăn tắm lảo đảo đi vào phòng ngủ.

Hắn thật sự là uống nhiều rồi, Từ Vị chưa từng thấy Chu Tư Dịch bước đi như thế.

Chu Tư Dịch vào phòng ngủ kéo chăn lên đắp liền không thấy động tĩnh nữa, Từ Vị chậm rãi thở ra một hơi.

Cậu bị Chu Tư Dịch hù chết.

Từ Vị ngồi đến hửng sáng, đồ lót phơi bên ngoài đã khô ráo, Từ Vị mặc quần lót vào, rón rén vào phòng ngủ tắt đèn.

Cầm điện thoại đi ra ngoài, sáng sớm tại B thị gió se se lạnh, Từ Vị đứng ở đầu đường xa lạ nhìn xe cộ qua lại không dứt.

Cậu ngồi xổm xuống, cách đó không xa là một cửa hàng bán bánh rán trái cây, đội ngũ sắp xếp rất dài, Từ Vị nhìn đội ngũ kia có chút mê man.

Cậu là ai? Chu Tư Dịch là ai?
Hắn là nhị đại thiếu gia, căn bản không để ý chuyện tối qua, hắn muốn làm ai cũng có thể.

Từ Vị xoa xoa đầu, cậu hiện tại đến người nói chuyện cùng cũng không có.

Từ Vị ngồi đến tê chân, cậu tại tiệm bán báo bên cạnh mua một bao thuốc lá, châm lửa.

Cậu nợ Chu Tư Dịch rất nhiều tiền, cậu trước tiên cần phải nghĩ biện pháp đem tiền trả lại cho Chu Tư Dịch.

Cái tính cách quái dị đó, Chu Tư Dịch chỉ là sờ lộn mà thôi, Từ Vị không dám lớn mật cho là Chu Tư Dịch muốn chiếm tiện nghi?
Từ Vị hút một hơi dài, đạo lý chính là như thế.

Một điếu thuốc hút xong, Từ Vị đứng lên đi đến cửa hàng cuối đường.

Vương tử thì cũng có thời điểm muốn ăn một chút đồ ăn bình dân đi.

Sau một tiếng.


Chu Tư Dịch nhìn trước mắt bày ra nước đậu xanh tanh tưởi, trương ra khuôn mặt tuấn mỹ ngàn năm hàn băng.

Khoảng chừng một phút, Chu Tư Dịch ngước mắt nhìn về phía Từ Vị "Đây là cái gì?"
"Nước đậu xanh, của một nhà rất nổi danh." Từ Vị nói "Ông chủ nói nước đậu xanh giúp hạ hoả."
"Ta không có bốc hỏa." Chu Tư Dịch lấy ra khăn tay bịt mũi, ngón tay thon dài nhấc lên chỉ ra cửa "Ném đi."
Ném được bao xa thì ném.

Năm tệ một cốc đấy!
Từ Vị chỉ vào bánh rán trái cây "Này _______ "
"Cũng vất đi."
Lãng phí.

Từ Vị mang theo bữa sáng đi ra cửa, đưa lên trước mũi ngửi một cái, nhất thời nôn khan.

Nước đậu xanh này vừa bắt đầu uống liền buồn nôn, uống nhiều một chút sẽ phát hiện càng thêm buồn nôn, quả thực hết cách.

.

Đọc truyện tại _ TRUMTRU YEN.OR G _
Từ Vị nghĩ Chu Tư Dịch là người B thị, sẽ uống quen cái này.

Từ Vị vào cửa nghe thấy Chu Tư Dịch đang gọi điện thoại, kêu phục vụ khử mùi trong phòng.

"Cái này ______ "
"Đem mùi trên người cậu làm cho hết đi." Chu Tư Dịch bịt mũi, ra lệnh "Tạm thời đừng đến gần ta."
Này là vũ khí sinh học rồi.

Từ Vị vào phòng vệ sinh rửa sạch sẽ tay mặt, còn chưa đi đến trước mặt Chu Tư Dịch, hắn nhíu mày "Thay quần áo."
Từ Vị "..."
"Tôi không có quần áo."
"Bên trong valy nhỏ là y phục của cậu." Chu Tư Dịch sáng sớm đã bị vũ khí sinh học công kích, tính khí rất kém, hiện tại liền muốn tránh xa Từ Vị, tên khốn kiếp này có phải là ghi hận chuyện tối hôm qua?
Chu Tư Dịch chuẩn bị quần áo toàn bộ là sơmi quần dài, cùng một màu.

Từ Vị thay xong quần áo đi ra ngoài liền bị Chu Tư Dịch ấn lên tường, đầu đụng vào tay Chu Tư Dịch, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.

Gần trong gang tấc, Từ Vị lập tức ngừng thở.

"Dịch ca?"
Chu Tư Dịch giữ lấy đầu Từ Vị, cúi đầu, hô hấp quấn quýt, hơi thở nóng bỏng.

"Nhắm mắt." Tiếng nói Chu Tư Dịch trầm thấp dễ nghe, đầu độc lòng người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui