Editor: Khuyên Đào
Beta: Trúc Phu
Thật ra trong quá trình leo lên lầu, Bạch Vong Xuyên đã nghĩ đến rất nhiều tình huống mà bọn họ sẽ gặp khi đi lên.
Ví dụ Lưu Tĩnh đã mời một cao nhân khác giải quyết vấn đề này, hay thật ra là cô ấy bị ngất, không còn sức để gọi cho cậu, hoặc nhiều khả năng, cô ấy đã chết.
Nói tóm lại là Bạch Vong Xuyên đã sẵn sàng đối mặt với xác chết và ác quỷ, nhưng điều cậu không ngờ là sau khi gõ cửa, thứ cậu nhìn thấy là cảnh ăn sáng vui vẻ của một nam một nữ cùng một con mèo.
Bạch Vong Xuyên:???
Người phụ nữ đó là Lưu Tĩnh, chỉ là khuôn mặt cô ấy kém hơn rất nhiều so với lúc gặp ở công ty ngày hôm đó.
Người đàn ông trạc tuổi Lưu Tĩnh, anh ta trông khá bảnh bao.
Tất nhiên điểm mấu chốt là con mèo đang cúi đầu gặm cá.
Bạch Vong Xuyên đặt biệt muốn đi qua từ phía sau cổ xách nó lên khỏi mặt đất, rồi hét vào tai nó…
Không phải sáng nay cậu vừa ăn cá khô rồi sao? Tại sao lại đến nhà người khác để lừa cá khô? Còn tôn nghiêm của Bãi Độ nhân đâu? Vì cá khô bất cứ cái gì cũng có thể từ bỏ phải không?
Trong lòng cậu không ngừng gào thét, nhưng trên thực tế cậu không nói một lời nào.
Lưu Tĩnh hơi ngạc nhiên về sự xuất hiện của họ, nhưng dựa trên nguyên tắc lịch sự, cô vẫn cố cười lên, mời Khúc Mặc và Bạch Vong Xuyên vào nhà.
Nhà Lưu Tĩnh rất sạch sẽ, đồ đạc tuy không quá cao cấp nhưng cũng không phải đồ rẻ, các bức tường trong phòng được dán bằng giấy dán tường màu vàng kem, sáng sủa và sạch sẽ.
Nó giống như sử dụng một cánh cửa để tách rời hành lang và bên trong cánh cửa thành hai thế giới, hoàn toàn nhìn không ra đây là khu nhà đang chờ tháo dỡ.
Chờ bọn họ đều vào phòng khách, cô giới thiệu Khúc Mặc cho người đàn ông, Bạch Vong Xuyên tự giới thiệu mình là bạn của Khúc Mặc.
Lưu Tĩnh đã nghe Khúc Mặc nói qua một lần, cũng đã từng gặp qua, cho nên tuy rằng trong lòng có chút nghi ngờ, cũng không có gì ngạc nhiên.
Nhưng người đàn ông đứng bên cạnh cô nhìn thấy Bạch Vong Xuyên, ánh mắt có chút né tránh.
Bạch Vong Xuyên ngước mắt lên, ánh mắt cùng hắn va chạm.
Người đàn ông lập tức né tránh ánh mắt, nhìn về phía Khúc Mặc, nói: “Khúc tổng vẫn khỏe chứ”, sau đó tự giới thiệu: “Tôi tên là Vương Trí Hàm, là…”
Hắn nói tới đây, có chút muốn nói lại dừng lại một chút.
Lưu Tĩnh lập tức trả lời: “Đây là bạn trai của tôi, đã đính hôn.”
Cô nói, và lấy ra chiếc vòng cổ thường được giấu trong cổ áo ra cho họ xem.
Trên dây chuyền bạch kim có một chiếc nhẫn kim loại, không nhìn thấy chất liệu, nhưng dưới ánh sáng trông rất đẹp.
Lưu Tĩnh nở nụ cười, nó trông như một cô gái nhỏ đang khoe khoang hạnh phúc, ngọt ngào và hạnh phúc.
Trong khi cô đang nói, Bạch Vong Xuyên nhìn vào chiếc nhẫn, sau đó quay đầu bất giác nhìn Khúc Mặc.
Sau đó cậu nhận thấy một tia nghi ngờ trong mắt tổng tài.
Nhưng cảm xúc này nhanh chóng biến mất, trước khi Bạch Vong Xuyên kịp xác nhận, anh đã nhanh chóng biến thành hạnh phúc giống với Lưu Tĩnh.
Anh cười nói: “Thật chúc mừng.”
Lưu Tĩnh đỏ mặt, nắm lấy cánh tay Vương Trí Hàm cảm ơn.
Người đàn ông cũng nói lời cảm ơn, nhưng sau khi giọng nói lắng xuống, hắn lại hỏi: “Khúc tổng hôm nay ngài đến đây tìm Tĩnh Tĩnh có chuyện gì sao? Tôi đi pha trà cho ngài, hai người nói chuyện trước nhé?”
Khúc Mặc xua tay: “Không cần khách sáo như vậy, tôi chỉ nghĩ rằng sức khỏe của Lưu Tĩnh gần đây không tốt lắm, hôm nay vừa lúc có thời gian, nên muốn đến xem tình hình của cô ấy.”
Vừa nói, anh vừa dừng lại, sau đó cười và nói thêm: “Nếu đã không sao vậy là tôi đã lo lắng nhiều rồi.
Xin lỗi vì đã làm phiền hai người vào cuối tuần.”
“Đâu có” Lưu Tĩnh ngay lập tức lắc đầu, trong mắt không thể giả vờ cảm kích, cô nói: “Cảm ơn Khúc tổng đã quan tâm.”
Khúc Mặc mỉm cười.
Lần này ánh mắt đã đặt trên người Nhị Hắc.
Thấy vậy, Lưu Tĩnh vội vàng nói: “Đây là con mèo con hôm nay tôi nhặt được.
Nói về nó cũng có chút kỳ lạ.
Nhà tôi rõ ràng là ở tầng sáu, thế nhưng tôi đã tìm thấy nó trên ban công.”
“Cánh cửa đi lên sân thượng nơi này không đóng, nhà của cô ở tầng 6, con mèo dễ dàng trèo lên và nhảy từ sân thượng xuống nhà của cô” Bạch Vong Xuyên giải thích.
Sau đó, một nụ cười xuất hiện trên mặt cậu, cậu nói: “ Nhưng mà có chút duyên phận, con mèo này thật ra không phải là con mèo hoang.”
Lưu Tĩnh kinh ngạc: “Ý của cậu là…”
Bạch Vong Xuyên gật đầu: “Nó là do nhà của tôi nuôi, nhưng nó khá nghịch ngợm, thường xuyên chạy lung tung.
Hai ngày nay tôi chưa nhìn thấy nó, ai biết được lại chạy đến nhà của cô.”
Cậu nói, và thở dài một cách bất lực.
Lưu Tĩnh càng kinh ngạc.
Bạch Vong Xuyên giống như muốn chứng minh mình không nói dối, vươn tay về phía mèo đen, mở miệng gọi: “Nhị Hắc, lại đây.”
Mèo đen lắc đuôi, nhìn xuống con cá đang ăn dở.
Tựa hồ có chút lão đại miễn cưỡng.
Cơ miệng Bạch Vong Xuyên không khỏi co giật.
May mắn thay, không cho cậu cơ hội gọi hai lần, Nhị Hắc cuối cùng đã nhắc đầu khỏi con cá khô và bước nhẹ nhàng tới chỗ Bạch Vong Xuyên bằng vài bước chân mèo.
Sau đó nó nhảy lên, và đứng trên vai của tiểu đạo sĩ như thường lệ.
Khi Lưu Tĩnh nhìn thấy điều này, cô cũng biết rằng những gì Bạch Vong Xuyên nói là không sai.
Hơi ngạc nhiên, cô gượng cười hai lần, cô nói: “Thật là trùng hợp.”
Cuộc trò chuyện đến đây, không khí rơi vào im lặng.
Khúc Mặc không nói, Lưu tĩnh cũng không biết phải nói cái gì.
Nhưng mà kinh nghiệm nhiều năm làm việc bên cạnh tổng giám đốc vẫn rất hữu ích, chỉ trong chốc lát yên tĩnh, Lưu Tĩnh vội vàng cười nói: “Hay là như vậy, Khúc tổng ngài xem ngài là lần đầu tiên đến chỗ tôi, ở lại ăn chút gì đi rồi hãy về? Một chút nữa tôi sẽ đi mua chút rau, tay nghề của Trí Hàm rất tốt.”
Khúc Mặc không cho ý kiến, chỉ là bất giác nhìn Bạch Vong Xuyên bên cạnh.
Người sau gật đầu, và một lần nữa nở một nụ cười chuyên nghiệp, cậu nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, tôi rất muốn nếm thử tài nghệ của Vương tiên sinh.”
Đối với loại tự làm quen này của cậu, không biết có phải vì Khúc Mặc bên cạnh gật đầu theo hay không, Lưu Tĩnh cũng không có ý chán ghét gì.
Vì vậy như cô nói, cô thu dọn chén dĩa đã ăn trên bàn, Vương Trí Hàm thì rót trà cho Khúc Mặc và Bạch Vong Xuyên.
Chờ Lưu Tĩnh rửa xong chén dĩa, liền nói mình ra ngoài mua chút thức ăn cùng thịt khi còn sớm, để Vương Trí Hàm ở nhà tiếp đãi hai người.
Nói Xong, Lưu Tĩnh đi ra ngoài.
Ba người đàn ông còn lại ngồi trong phòng, vì không ai nói chuyện, bầu không khí xung quanh lại rơi vào loại im lặng khó xử.
Khúc Mặc rũ mắt xuống uống trà, trong khi Bạch Vong Xuyên trêu chọc Nhị Hắc bằng một ngón tay, một bên nhìn Vương Trí Hàm với vẻ suy ngẫm.
Người sau im lặng trong giây lát, cuối cùng đặt chén trà trong tay xuống bàn trước mặt, nở một nụ cười khó coi, hắn nói: “Tĩnh Tĩnh thường xuyên nhắc tới Khúc tiên sinh khi ở nhà, nói ngài là một lãnh đạo mà cô ấy tôn kính nhất.
Một khi đã như vậy thì ngài chắc hẳn cũng rất hiểu biết Tĩnh Tĩnh đúng không?”
Khúc Mặc thấy chủ đề đã tới chỗ mình, nên hắn cũng đặt chén trà xuống.
Nghĩ xong, khẽ lắc đầu nói: “Hiểu biết của tôi đối với cô ấy cũng chỉ giới hạn trong công việc, nếu cô ấy thường xuyên nhắc đến tôi với anh, thì anh cũng nên biết rằng từ trước đến nay tôi luôn coi công việc quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Cho nên ngày nào tôi cũng ép thời gian của mình rất eo hẹp, không chỉ dành cho những người xung quanh, chuyện của bản thân tôi cũng không để ý nhiều, càng không thể nói đến việc hiểu cô ấy.”
Vương Trí Hàm cười nhẹ: “Khúc tiên sinh xem ra là một người nghiêm túc.”
Đây là lời khen tốt nhất cho tính cách của Khúc Mặc.
Khúc Mặc không trả lời điều này, chỉ nói tiếp: “Nhưng cho dù không để ý đến cô ấy, thì dù sao cô ấy vẫn là trợ lý riêng của tôi.
Cho nên tôi đã nghe nói về vị hôn phu trước đây của cô ấy.”
Lần này Vương Trí Hàm không có phản ứng.
Nhưng Bạch Vong Xuyên lại trở nên thích thú, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt to tròn, hỏi: “Vị hôn phu trước kia?”
Khúc Mặc gật đầu: “Bắt đầu hẹn hò từ hồi đại học, tính ra cũng được mười năm rồi.
Vốn dĩ năm kia sẽ kết hôn, khi đó còn phát kẹo cưới.
Kết quả đám cưới còn chưa kịp làm, thì nhà của người đàn ông đó bị cháy, không chỉ mình anh ta, mà cha mẹ của anh ta cũng bị thiêu chết.”
Bạch Vong Xuyên vuốt cằm: “Vậy anh có nhớ tên người đàn ông đó không?”
Khúc Mặc lắc đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vương Trí Hàm đang ngồi đối diện với bọn họ, giống như Vương Trí Hàm không nghe thấy gì.
Bạch Vong Xuyên là người hiểu lẻ phải, liền đem câu hỏi đã hỏi Khúc Mặc cũng hỏi anh ta một lần.
Nhưng người đó chỉ mỉm cười, trong mắt chứa đựng quá nhiều cảm xúc và quá sâu.
Hắn im lặng một lúc, chỉ nói: “Tôi không phải quỷ hồn, và tôi không bị thiêu chết.”
“Tôi biết” Bạch Vong Xuyên nói, “Anh không phải anh ta, cho dù là linh hồn hay bất cứ thứ gì tôi đã biết từ lâu rồi.”
Vừa dứt lời Khúc Mặc liền sững sờ.
Anh không che giấu nghi ngờ của mình, cau mày nhìn Bạch Vong Xuyên.
Phải biết rằng lý do vừa rồi mà anh nhắc đến vị hôn phu cũ, là bởi vì anh cảm thấy mọi hành động của Bạch Vong Xuyên đều nói cho anh biết rằng người đàn ông trước mặt của anh là quỷ.
Nhưng Bạch Vong Xuyên bây giờ nói không phải.
Còn nói rằng anh ta không phải là vị hôn phu cũ trong truyền thuyết?
Điều đó có nghĩa là gì? Chẳng lẽ trong hai năm ngắn ngủi này, Lưu Tĩnh không chỉ thành công thoát khỏi nỗi đau mất chồng trước hôn nhân, mà còn thành công yêu một người đàn ông khác?
Dựa trên sự hiểu biết của mình về cô gái này, Khúc Mặc nghĩ rằng cô ấy sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng sự thật trước mắt này thì sao? Tại sao bây giờ anh cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc, hai người đó đều biết rõ nhưng vẫn đồng lòng tỏ ra bí hiểm, chỉ có mình anh là nghe không hiểu gì?
Điều này làm anh cảm thấy rất khó chịu.
Vì vậy Khúc Mặc lại đánh vào tay Bạch Vong Xuyên, ho khan rồi nói thẳng: “Giải thích cho tôi?”
“Sẽ giải thích sau, đừng gấp gáp” Bạch Vong Xuyên mỉm cười từ chối.
Khúc Mặc: “…”
Nhưng mà anh lại không có cơ hội để tiếp tục đặt câu hỏi.
Nụ cười trên gương mặt của người đàn ông ngồi đối diện đã tăng lên rất nhiều, nhưng vẻ cô đơn trong mắt lại càng sâu hơn một chút.
Xoa ngón tay lên chén trà trước mặt hai lần, anh ta nói: “Bạch tiên sinh, ngài giúp tôi một việc đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...