Lão Bản, Nhượng Ta Thượng!

Một đống lạp xưởng, thịt hun khói, trứng rán thơm ngào ngạt bay tới bay lui trước mặt ta, ta chạy đuổi theo, một cái cũng bắt không được, bụng đói tới kêu ầm ầm, toàn thân như nhũn ra, chạy không được……

“Đứng lên…………..”

Có người quát bên tai ta, ta chớp chớp đôi mắt có chút đau.

“Trác Cường, mau đứng lên, không được ngủ ngoài này.”

Nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của Khuất Viễn Lăng, ta mạnh nhảy dựng, “Giám đốc, ngươi đã về?”

Sắc trời tối đen, cũng không biết đã mấy giờ, ta lại mắc mưa, bất tri bất giác ngủ gục trước cửa, ta không khỏi bội phục bản sắc mọt gạo nhà mình.

“Ngươi một mực chờ ở đây?” Khuất Viễn Lăng nhíu mi nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.

“Đúng vậy, ngươi thế nào muộn vậy mới về, ta hảo đói.” Ta đáng thương hề hề sờ bụng, không phải ta giải bộ, mà là ta đau thật, thật sự đau, đau tới sau lưng toát mồ hôi.

Khuất Viễn Lăng trầm mặc không nói, lấy chìa khóa mở cửa, ta không đợi mời liền lết vào. Hắn đưa lưng về phía ta, cũng không thèm liếc ta một cái, toàn thân tản ra khí thế cự nhân ngàn dặm. Ta không có bị dọa chạy, thử theo sau lưng ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Khuất Viễn Lăng, ngươi nghe ta giải thích…..”

“Không có gì phải giải thích hết, buông!”

Hắn phản ứng thực kịch liệt, mạnh đẩy ta ra. Ta đứng không vững, lui về sau một bước, nhất thời đụng vào ghế sô-fa, dạ dày lại một trận co rút, đau đến ta ngũ quan đều vặn vẹo, cuộn thân mình, nửa ngày nói không ra lời……

“Ngươi lại giả bộ cái gì?”

Bên tai truyền đến thanh âm lạnh như băng của Khuất Viễn Lăng, ta nhịn đau nâng mặt lên, cười nói: “Chỉ có giả đáng thương thật một chút mới có thể tranh thủ chút đồng tình của ngươi a, người khác đều nói khổ nhục kế là hữu hiệu nhất…..”

Đối với trêu đùa của ta tin là thạt, Khuất Viễn Lăng sắc mặt bỗng nhiên âm trầm, long nhan đại nộ, “Ta sớm nên biết, ngươi chính là người như thế, không biết là vì cái gì mà vẫn cùng ngươi……..”

Hắn dừng lại một chút, nhắm mắt lại, lại dứt khoát mở ra, “Trác Cường, ngươi đi đi. Chuyện tối qua, chính là một hồi ảo giác. Chúng ta là cấp trên cùng cấp dưới, vỗn sẽ không nên có quan hệ. Là ta chính mắt bị mù, lại tốn hơi tổn sức với một tên hoa hoa công tử cà lơ phất phơ như ngươi. Ngươi cùng ai một chỗ, tán tỉnh ai, với ai làm gì, tất thảy đều cùng ta không có quan hệ. Nam tử hán đại trượng phu, cầm được thì buông được, chúng ta dừng ở đây. Hiện tại, ngươi mau cút đi!” Dứt lời, hắn gắt gao mím chặt môi, lấy tay chỉ ra ngoài……

Khí thế của hắn thực sắc bén, miệng cũng thực dọa người, động tác lại dứt khoát, khả trên mặt hắn, lại xẹt qua thần sắc bị thương, đây là biểu tình trước đây ta chưa từng gặp.

Lòng ta đột nhiên đau quá, nam nhân này là ta yêu nhất, là người mà ta đã thề bảo hộ, nhưng ta lại làm hắn bị tổn thương, ta thật sự là đáng chết!

Ta loạng choạng đứng lên, nghĩ muốn hảo hảo hướng hắn giải thích, nhưng mà một trận đau đớn quặn thắt lại khiến ta thần trí hôn mề, còn chưa kịp nói lời nào ta đã mềm nhũn, ngã vào một cái ôm ấm áp, sau đó, ta cái gì cũng không biết…….

Bởi vì đã từng có ‘kinh nghiệm’ nên khi ta tỉnh lại, phát hiện chính mình lại lần nữa ‘may mắn trúng thầu’, dở sống dở chết nằm bẹp trên giường bệnh, bất đắc dĩ trợn mắt trở mình, than thở một câu: “Dựa vào, lại tới nữa…….”

Cho dù ta thật là con mọt thóc, nhưng liên tục thế này, sớm muộn gì ta cũng chết a. Hơn nữa ta là tiểu công, là tiểu công đó, có tiểu công nào so với tiểu thụ còn nhược hơn, động bất động liền té xỉu? Thật rất không có tự tôn nam nhân!

Ách…………Bất quá nghĩ lại, ở trước mặt Khuất Viễn Lăng, ta giống như cho tới bây giờ còn không có cái gọi là tự tôn nam nhân a. Quên đi, ta thực không có cốt khí quyết định, không cần để ý mấy cái đồ vật này nọ.

“Uy, Trác Cường, ngươi vẫn sống chứ?”

Một bóng người nhào tới, biểu tình lo lắng, ngược lại làm ta mỉm cười: “Khuất Viễn Lăng, anh đây là đang lo lắng cho tôi?”

Không bao giờ nữa…hoài nghi, nam nhân này là đồng dạng yêu ta, có lẽ so với ta yêu hắn không ít hơn bao nhiêu.

“Vô nghĩa!” Khuất Viễn Lăng gân xanh đột bạo, chửi ầm lên, “Ngươi không phải nói là xài khổ nhục kế sao, như thế nào lại thật sự té xỉu? Họ Trác kia, ngươi mẹ nó đùa giỡn ta phải không? Bác sĩ nói ngươi chảy máu dạ dày lại thêm ngấm mưa nên phát sốt cao, may mắn kịp thời đưa tới viện đúng lúc, đến chậm chút nữa thực sự rất nguy hiểm…….Ngươi người này, rốt cuộc dầm mưa bao lâu hả? Ngươi thật chán sống rồi phải không?”


Ta thật sự là đê tiện một cây a, hết thuốc chữa rồi, hắn mắng ta được ngoan, ta lại toàn thân khinh khinh phiêu phiêu

“Tôi biết anh sinh khí, cho nên muốn sớm giải thích rõ ràng với anh…….”

“Kia cũng không cần tất yếu phải chạy tới nhà ta dầm mưa, ngươi là đồ ngốc a……..” Hắn sắc mặt xanh mét tiếp tục rít gào, có vẻ, ta thật sự dọa hắn sợ hãi rồi.

“Tôi không sao, hiện tại không phải rất tốt sao, anh đừng lo lắng.” Ta ôn nhu an ủi hắn.

“Cho dù ngươi cho …… ta uống thuốc mê ta cũng ………..” Như là ý thức được chính mình thất thố, thanh âm Khuất Viễn Lăng đột nhiên ngưng trụ.

Hắn hít sâu một hơi, năm chặt tay, trên mặt là khổ sở cùng phẫn nộ, là áp lực cùng ẩn nhẫn khiến ta nhìn thấy hận không thể bứt dây truyền dịch trên tay, áp đảo hắn, sau đó đem ‘người anh em’ đang nhất trụ chỉ thiên (nghĩa đen là ‘một gậy chỉ trời’, nghĩa bóng.. chậc…tự hiểu đê =))), sáp nhập vào trong cây cúc hoa mê người của hắn, làm cho trong miệng hắn trừ bỏ thanh âm ân ân a a cũng không thể nói ra cái gì khác, làm cho tất cả lửa giận dưới sự nhiệt tình của ta biến thành một hồ xuân thủy…….

Chịu không nổi, hắn sao lại có thể gợi cảm mê người đến vậy, làm cho ta yêu hắn như vậy!

“Ta về, dù sao ngươi cũng không chết được.” Khuất Viễn Lăng đứng lên, muốn chạy trốn.

“Không có em tôi sẽ chết!” Ta ôm cổ hắn, bình truyền dịch vì động tác của ta mà lung lay, động tới kim truyền cắm trên tay, đau tới ta hít một hơi. (từ chỗ này bạn đổi xưng hô ‘tôi – em’ cho tềnh củm nhá, cháu nó dù sao cũng thừa nhận rồi mà, bạn là bạn ko dùng ‘anh – em’ vì bạn dị ứng a, nghe kỳ kỳ sao ấy!)

“Ngươi đừng xằng bậy………..” Khuất Viễn Lăng vội vàng đè ta lại.

“Em đừng đi, đừng rời xa tôi.” Ta sống chết túm chặt hắn, “Tôi yêu em!” tung hoa

Thân thể hắn hơi hơi chấn động, cúi đầu, vô cùng chua sót nhìn ta, “Ngoài miệng nói yêu ta, chỉ chớp mắt lại cùng người khác hôn nồng nhiệt, đây là biểu hiện yêu ta của ngươi?”

“Em hiểu lầm, không phải như em thấy đâu. Cậu ta gọi là Tân Khả, là bạn trai tôi chia tay ba năm trước, cũng là bạn trai duy nhất của tôi. Tôi từ nhỏ cùng cậu ta lớn lên ở cô nhi viện……” Nhìn đến biểu tình giật mình của Khuất Viễn Lăng, ta gật gật đầu, “Đúng vậy, tôi và cậu ta đều là cô nhi.”

Ta đem quá khứ cùng Tân Khả nhất nhất nói ra, chính là nguyên nhân lần này cậu trở về tìm ta, nói ra những gì chúng ta nói chuyện tới. Chậm rãi nghe ta kể rõ, sắc mặt Khuất Viễn Lăng dần trở nên nhu hòa……

“Tôi cùng Tân Khả thật sự chuyện gì cũng không có, cả hai chúng tôi đều có cuộc sống riêng của mình, không có khả năng quay lại với nhau. Cái hôn mà em thấy, chính là nụ hôn từ biệt của anh em. Tin tưởng tôi, Khuất Viễn Lăng, tôi đối với em là thật tâm!”

Ta cầm tay hắn, kéo đến bên môi, bắt đầu từng ngón từng ngón nhẹ nhàng hôn lên……..

Động tác của ta rất nhẹ, rất cẩn thận, sợ quấy nhiễu đến hắn.

Từng nụ hôn nhỏ vụn, không tiếng động xẹt qua ngón tay hắn……

Một bên hôn một bên ta thật sâu nhìn hắn không chớp mắt. Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tại một khắc này, ta muốn đem linh hồn của chính mình mang ra, không hề giữ lại chút gì phơi bày cho hắn xem, không biết là hắn có thể đọc ra tình tự ẩn sâu trong đó?

Cứ như vậy không biết hôn bao lâu, không khí tốt đẹp lệnh người sa đọa…

Khuất Viễn Lăng không có trốn tránh, im lặng nhìn ta, ánh mắt rối rắm chậm rãi giãn ra, con ngươi đen thẳm thản nhiên nổi lên mạt ôn nhu.

Ta mở tay, cùng hắn mười ngón giao hòa, sau đó, áp lên mặt mình………….

“Em không tức giận?” Ta thật cẩn thận nhìn hắn.

“Ngươi việc xấu tràn đầy, lại miệng lưỡi trơn tru, ta tạm thời phải gác lại coi kết quả sau này.” Khuất Viễn Lăng hừ nhẹ một tiếng.

“Tôi nào có việc xấu tràn đầy a?” Ta không phục kêu lên.


“Ngươi bình thường ở công ty liền thích trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho một đống tiểu nữ sinh vây quanh, còn cùng Hầu Tử Tề kề vai bá cổ, lén lút, ngươi nghĩ mắt ta bị mù?” Khuất Viễn Lăng trên cao nhìn xuống ta, “Ta gọi ngươi đi tiếp khách, ngươi khen ngược, thiếu chút nữa cùng khách hành phát sinh quan – hệ – bất – chính mới lên giường cùng ta sau liền cùng tình nhân cũ cấu kết làm bậy……Trác Cường, tội của ngươi thật sự khiến kẻ khác giận sôi, tội lỗi chồng chất, nếu ở cổ dại, ngươi sớm đã bị trói nhét vào lồng heo!”

Ta 囧, tình nhân của ta chẳng những thích ăn giấm chua, lại còn là cái bình dấm chua siêu lớn.

Không nói gì mà chống đỡ, ta chỉ có thể sờ sờ cái lỗ tai, “Giám đốc, cái kia……Thời gian giám sát là bao lâu a, tôi nhất định sẽ hảo hảo cải tạo, tranh thủ sửa chữa, sớm ngày một lần nữa làm người.”

“Ở tù chung thân.” Khuất Viễn Lăng lạnh lùng nói, tà nghễ nhìn ta, “Ngươi không phục?”

“Không không, ta phục, trăm phần trăm phục tùng. Quyết định của giám đốc tới nay luôn anh minh thần võ, lời nói của ngài chính là thánh chỉ, tiểu nhân dập đầu cung lĩnh.”

Khuất Viễn Lăng nở nụ cười, long nhan đại duyệt, “Ngươi tên này, lại đùa giỡn ta.”

Bách hoa thịnh phóng cũng không hơn được cái này!

Giờ khắc này, khóe môi của hắn hơi nhếch lên, đôi mắt sáng ngời, tươi cười chói mắt, khiến nội tâm ta tình cảm mãnh liệt trỗi dậy, gào thét đòi ra.

Ta gắt gao cầm lấy tay hắn, chăm chú nhìn, “Khuất Viễn Lăng, tôi kỳ thật vẫn đều kềm chế tình cảm của mình với em, kềm chế thật sự vất vả. Có lẽ em hội cười nhạo tôi là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng những lời này, tôi phải nói cho em……..

….Cái kia ……… Tôi chỉ là người thường, không có ưu điểm, thậm chí không học vấn không nghề nghiệp, tâm vô chí lớn, có thể chơi liền chơi, lại không có tiền, cũng không có phòng ở xinh đẹp, càng không có mục tiêu, so với em, cái gì cũng không bằng. Tôi biết chính mình không xứng với em, cùng em một chỗ chỉ thêm xấu hổ. Em rất tốt, rất đáng giá, thật sự, tôi cảm thấy được em quả thực là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu……..” (muốn viết cho lãng mạn một xíu cũng hem đc ngôn từ của cháu nó ….. có vấn đề)

Nghe ta hình dung như vậy, biểu tình của Khuất Viễn Lăng tựa hồ 囧 một chút.

“Chính là, tôi thực sự rất yêu em. Tôi muốn ở cùng một chỗ với em, chỉ cần em nguyện ý, tôi sẽ rất tốt với em, quan tâm yêu thương chăm sóc em, vẫn luôn bên cạnh em, ngoan ngoãn phục tùng, mặc em chà đạp. Chỉ cần em nguyện ý, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi. Như vậy em thì sao, em có nguyện ý ở cạnh tôi hay không?”

Ta nín thở nhìn hắn, trong lòng khẩn trương muốn chết.

Hiện tại thực không phải là thời cơ tốt để ngỏ lời, so với lần trước khi ‘em giai’ ta cắm trong thân thể hắn lại càng thối nát hơn. Ta đang phát sốt, đầu váng mắt hoa, dạ dày cũng đau, toàn thân đều khó chịu muốn chết, hơn nữa tường trắng bốn phía lạnh như băng lại tràn đầy mùi thuốc sát trùng, làm gì đào được nửa điểm lãng mạn?

“Đây là ngươi đang ngỏ lời?” Khuất Viễn Lăng giương mi, không mặn không nhạt nhìn ta.

“Em có thể nói không, cũng có thể cự tuyệt. Nhưng là em đừng quên, tôi đang là bệnh nhân, em tốt nhất không cần kích thích tôi. Nếu nghe được tin tức không tốt hội sẽ đương trường tử vong đó.” ( … câm nín…)

Ta trong mắt ầng ậng nước mắt cá sấu, đáng thương hề hề nhìn hắn. Hắn nếu nói ‘Không.’, ta đã chuẩn bị rất tốt ngay giây tiếp theo lăn ra ngất. (khụ… nằm lăn ăn vạ =)))))

Khuất Viễn lăng thực bất đắc dĩ nhìn ta một lúc thật lâu, mạnh thở dài, giống như bị ta đánh bại mà xoa xoa thái dương, “Trác Cường a Trác Cường, ngươi đúng thật là…… cùng ngươi một chỗ, ta thế nào lại cảm thấy mình già đi mười tuổi đâu? Được rồi được rồi, vì không cho ta phải chảy máu não, cứ vậy đ…..” Dứt lời, hắn thực có khí thế giám đốc vung tay lên….

“Liền như thế nào? Có ý gì?” Ta còn sỏa ngốc hỏi.

“Liền như ý của ngươi, ta đáp ứng hảo hảo chà đạp ngươi.” Hắn trừng mắt nhìn ta một cái, khuynh thân, mạnh ngăn chặn lại môi ta………..

Nga, hắn quá nhiệt tình, chủ động câu dẫn đầu lưỡi của ta, hung hăng mút vào. Viền lưỡi của ta bị ma xát thật mạnh, không ngừng nhấm nháp đến mật ngọt của hắn, càng hôn càng nóng, càng hôn càng khiến ta xuân tâm nhộn nhạo……

Ta ôm lấy bờ vai của hắn, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, một trận thiên toàn địa chuyển…..

Cái này chết không cần giả, ta là thật sự té xỉu.

Không phải bởi vì bệnh, mà là do ta hạnh phúc!


Ánh nắng ban mai trong lòng, từng chút vén lên bức màn đêm.

Bên tai truyền đến từng tiếng chim hót thanh thúy, ta chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu, liền nhìn đến Khuất Viễn Lăng gối đầu trên tay ta, đem mặt chôn ở hõm vai ta, đang ngủ say.

Tóc hắn xõa tung lộn xộn, nhìn qua vừa có vẻ lười biếng lại có vẻ gợi cảm, hô hấp của hắn nhẹ nhàng phất bên gáy, ấm áp, lại có chút ngứa. ta một cử động nhỏ cũng không dám, sợ làm hắn tỉnh giấc.

Ta liền cứ ngu ngu như vậy nhìn hắn, giống như ăn phải mật đường, ngọt từ trong lòng chảy khắp toàn thân.

A a, nhân sinh là cỡ nào tươi đẹp a!

Con cóc rốt cuộc đã ăn được thịt thiên nga, hoa tươi cùng phân trâu mới là tuyệt phối. Tuy bây giờ ta còn không dám tin tưởng cái vận cẩu thỉ của mình, nhưng giờ phút này, hắn đang ngủ say trong lồng ngực ta, thiên chân vạn xác!

Nhân sinh viên mãn, ta hạnh phúc hận không thể chạy ‘nude’ một vòng quanh biệt thự, vừa chạy vừa hét lớn —— “Khuất Viễn Lăng là người của Trác Cường ta!”, đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải đem lỗ tai Khuất Viễn Lăng bịt chặt, ngàn vạn lần không thể làm cho hắn nghe được, bằng không mạng ta xong rồi.

Ta cúi đầu, hôn lên hai má mềm mại của hắn.

Da thịt nam nhân làm thế nào lại có thể ôn nhuyễn như tơ, hơn nữa hắn lại không hề phòng bị.

Nói từ lần thứ hai té xỉu sau, ta ước chừng ở bệnh viện nằm thêm một tuần mới được Khuất Viễn Lăng ân chuẩn cho xuất viện, sau đó lại được hắn ân chuẩn thêm một tháng nghỉ phép, cũng tới ở biệt thự của hắn, do hắn cùng dì Phương chăm sóc ngày ba bữa cho ta.

Từ đó về sau, ta liền sống cuộc sống được kim chủ nuôi dưỡng, cuộc sống hạnh phúc tượng trư. Mỗi ngày áo đến tay mặc, cơm đến miệng ăn, việc nhà không cần động tới cái móng tay. Dì Phương phụ trách cơm sáng, trưa, tối Khuất Viễn lăng đúng giờ về nấu cơm cho ta.

Tài nấu nướng của hắn cao siêu, hoàn toàn là đẳng cấp đại sư, đồ Trung Quốc, cơm Tây, điểm tâm, mì phở, vô nhất bất thủ đáo cầm lai (ko một cái nào có thể thoát khỏi bàn tay = ko gì là ko làm đc). Ngẫu nhiên nổi hứng, còn có thể lấy ra một quyển thực đơn gia truyền,, nấu ra những món ăn ‘Đặc sắc’, ăn tới miệng ta lưu đầy mỡ, hai mắt nổi tim hồng, vừa đến giờ tan tầm liền giống như người quản gia trung thành, ngồi xổm nơi cửa ngóng mắt mong chờ hắn về. (ta thấy giống tiểu cẩu cẩu hơn)

Thời gian còn lại, ta ở trong biệt thự phơi phơi nắng, tưới tưới hoa, uống uống hồng trà, đánh đánh trò chơi, xem GV, nghiên cứu một chút tư thế làm tình, buổi tối cùng Khuất Viễn Lăng đao thật đạn thật ‘diễn luyện’ một chút, cuộc sống gia đình coi như tạm ổn.

Ta từng sợ hãi tiếp cận loại này, sợ cùng hắn sớm chiều ở chung, vành tai và tóc mai chạm nhau. Bởi vì ta cùng hắn khác biệt quá xa, không biết còn có thể yêu nhau bao lau, càng hiểu biết nhau lại càng dễ tiêu tan. Nhưng sự thật chứng minh, lo lắng của ta là dư thừa, tuy rằng ta cùng Khuất Viễn Lăng tính cách bất đồng nhưng lại thập phần bổ trợ lẫn nhau.

Ta là nhân vật nhỏ bé lười nhác, một người ăn no cả nhà không lo, không giống Khuất Viễn Lăng, phải lo lắng nhiều phiền toái của đại nhân vật, tự nhiên đảm đương vai diễn phái yên vui này. Hơn nữa, khi ta cùng hắn một chỗ sau, lại đẹp tới nhanh bay lên trời, cùng giường liền nhếch miệng cười ngu.

Khó trách Khuất Viễn Lăng nói, gặp ngươi bộ dáng vô tâm vô phế, phiền não lớn tới đâu cũng bay mất. Vì thế ta còn cân nhắc nửa ngày, không biết hắn rốt cuộc đang khen ta vẫn là đang chê ta.

“Ân……..” Đang lúc miên man suy nghĩ hết sức, Khuất Viễn Lăng phát ra một tiếng vô nghĩa, giật giật, cánh tay bò lên cổ ta, đem mặt chôn càng sâu vào ngực ta, hô hấp nhẹ nhàng phun ra.

Ta biết hắn sắp tỉnh, vì thế cúi đầu nhẹ nhàng hôn bờ vai hắn, tay phải vuốt ve tấm lưng bóng loáng……….

“Mấy giờ?” Hắn mơ màng hỏi.

“Mới tám giờ rưỡi, hôm nay thứ sáu, không cần đi làm, ngủ tiếp trong chốc lát?” Ta đau lòng hôn trán hắn. gần đây công ty nhận được đơn hàng mới, hắn mấy ngày nay bận rộn vô cùng, nhưng mỗi tối vẫn đúng giờ về nhà nấu cơm cho ta. Ta quyết định từ hôm nay trở đi bắt đầu nghiên cứu thực đơn, học làm một ‘hiền phu’ đúng tiêu chuẩn, thay hắn phân ưu.

“Không ngủ, đợi lát người đến chúng ta cùng đi? Hiện tại cuối thu, cảnh sắc nhất định rất đẹp.”

“Tốt, vận động cũng tốt, gần nhất bị em vỗ béo, bụng lớn thêm một vòng thịt a.”

“Ân…….Hình như là hơn một chút thịt.”

Hắn cười niết bụng ta, nhéo nhéo tầng thịt béo kia kéo tới kéo lui, ta kêu hắn đừng nháo, hắn không nghe, vì thế ta nghiêng người ngăn chặn hắn, kẹp chặt chân hắn……

Chúng ta hai người đều xích lõa, da thịt trần trụi tương thiếp, cái dưới thân ta đặt giữa hai chân hắn, giống như cánh bướm tìm tới nhụy hoa, nhấm nháp hương vị ngọt ngào trong miệng hắn, toàn thân có cỗ nhiệt nhiệt cảm giác.

Ta thích nhất chìm trong ánh nắng ban mai, ôm hắn tỉnh dậy, sau đó ôn nhu hôn hắn, lấy này khởi đầu cho một ngày tươi đẹp.

Hôn đã lâu, ta mới buông ra hắn, dừng trên ngũ quan anh tuấn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má hắn…….

“Làm sao vậy? Cái mặt thâm trầm tự vấn này không giống ngươi.” Khuất Viễn Lăng nhéo nhéo hai má ta.


“Tôi đang nghĩ……..” Ta nhíu mày trầm ngâm, “Em rốt cuộc thích tôi điểm nào?”

“Như thế nào đột nhiên nghĩ tới cái này?” Hắn giật mình.

“Tôi mấy ngày nay đều phiền não vấn đề này………” Ta sờ sờ tai, sầu mi khổ kiếm nói: “Vạn nhất có một ngày, em đột nhiên tỉnh ngộ, cảm thấy hoa tươi vẫn là xứng lá cây, bỏ lại tôi đi tìm bạch mã hoàng tử, tôi đây phải làm cái gì bây giờ?”

Khuất Viễn Lăng ha ha nở nụ cười, “Trác Cường, ngươi không tự tin về chính mình?”

“Này không gọi là tự tin không tự tin vấn đề, đây là nguy cơ lớn nhất có thể phát sinh giữa hai chúng ta!” Ta nói.

“Ngươi a, không phải vẫn hay nói mình là mọt gạo hay sao, nhìn không ra ngươi cũng có lúc không tự tin.” Khuất Viễn Lăng còn thật sự nghĩ nghĩ, một hồi lâu sau mới thở dài, “Ta cũng không biết chính mình thích ngươi làm sao, tám chín phần mười là do ta bị mù.”

Quả nhiên……….

Ta đem đầu gục trước ngực, bên tai nghe được tiếng cười trêu tức của hắn, cằm bị nâng lên…….

“Ta chưa gặp qua người giống như ngươi, làm việc thì loạn thất bát tao, thái độ làm người cà lơ phất phơ. Nếu không phải công ty thực đang thiếu người, ta căn bản không nghĩ thuê ngươi. Nhưng qua nửa năm mới phát hiện, ngươi thật có chút khả năng. Mặt ngoài nhìn qua thì hời hợt lười nhác, nhưng khi đưa việc cho ngươi, ngươi đều hoàn thành đúng hạn, hơn nữa rất ít mắc lỗi. Vì thế ta mang ngươi đi công tác, vỗn thầm nghĩ thử một chút, nhưng lại không dự đoán được, ngươi bình thường sắc đảm bao thiên, nhưng khi ở chung một mình lại chỉ dám như chuồn chuồn lướt nước trộm hôn ta. Khi đó ta liền cảm thấy được, này đại biểu cho nhân dân toàn quốc lại như ta xem ra không giống với, vì thế suy nghĩ muốn tìm hiểu ngươi, ai ngờ hội càng lún càng sâu…….”

Khuất Viễn Lăng thực sự rất đáng yêu, ta kìm lòng không đậu ôm chặt hắn……

“Đúng rồi, còn có một lần.. Nhớ là ngày phát lương, ta lái xe về nhà khi, ở bên đường vào bến xe điện ngầm, vừa lúc nhìn thấy ngươi cho một lão niên một đại điệt tân (大迭新 ta hêm biết là gì), giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, ta thấy ngươi đang ăn mì úp. Người khác hỏi ngươi mới phát lương sao đã nhanh như vậy liền tiêu hết? Ngươi cười hì hì nói, đều mang cấp cho công ty xổ số rồi, khi đó ta còn có loại cảm giác đau lòng…….”

“Tôi………. Tôi không tốt vậy đâu………” Ta cúi đàu, thanh âm yếu ớt như muỗi.

“Hiếm có nha hiếm có nha……..Trác Cường da mặt dày tựa tường đồng, cư nhiên cũng có ngày đỏ mặt.” Khuất Viễn Lăng ha ha nở nụ cười.

“Em là đang đùa bỡn tôi?” Ta thẹn quá hóa giận áp lên hắn.

“Ngay từ đầu hỏi cái vấn đề ngốc nghếch này, chẳng phải là ngươi?” Hắn khiêu khích nhìn ta, mày kiếm khẽ nâng.

“Tôi muốn thượng em!” Ta cắn răng nói.

“Có gan tới a.”

Hắn không chút yếu thế cùng ta đối diện, ta ngực rung động, nhiệt huyết dâng lên, dục vọng đã sớm sắn sàng đợi lệnh, không chịu cô đơn ngạnh ngạnh để trên bụng hắn…….

Ta thật sâu hôn trụ miệng hắn, hai tay ở khắp toàn thân hắn cao thấp dao động, nhấm nháp da thịt tươi mát của hắn. Hắn phát ra tiếng rên rỉ liêu nhân, nhiệt tình hưởng ứng, cũng chủ động hôn bả vai ta cùng trong ngực……

Chúng ta giống như tiểu động vật vui đùa ngoài thiên nhiên, say mê mặc theo bản năng phóng túng, ở trên người đối phương khơi lửa tình.

Ta rất nhanh ngạnh tới không nói nổi, mà hắn cũng chảy ra dịch lệ trước mặt ta. Bôi rất nhiều dầu bôi trơn sau, ta khẩn cấp tiến vào cơ thể hắn…….Hắn ngay từ đầu có chút buộc chặt, nhưng không bao lâu liền thả lỏng thích ứng, thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, cũng theo ta trừu tống mà nhẹ nhàng vặn vẹo, hai tay còn lớn mật kháp mông ta, cổ vũ ta càng thêm xâm nhập.

Ta kích động dị thường, động tác dần dần không khống chế được. Tiếng rên rỉ của hắn cũng càng lúc càng phóng tứ, trong mắt thản nhiên nổi lên hơi nước, lồng ngực kiện mỹ cao thấp phạp phồng, gợi cảm đắc khó có thể hình dung. Theo thân thể mỗi lần va chạm, ta đều cảm thấy được linh hồn cả hai đang ngày càng gần nhau hơn.

Cho, tác cầu, phóng túng, giao triền…..

Linh hồn tương liên sâu đến nỗi khiến kẻ khác vui mừng run sợ, khoái cảm kinh người như thủy triều đánh úp tới bao phủ lấy chúng ta. Thế giới xung quanh biến thành một mảng trong suốt, trong mắt chúng ta chỉ có bóng hình của đối phương. Ta ôm hắn, vong tình triền miên, mặc cho nhiệt hỏa kéo dài không dứt.

Khuất Viễn Lăng, tôi yêu em.

Thiên ngôn vạn ngữ, đều gói gọn trong sáu chữ này.

Ta là như vậy sợ hãi, như vậy tầm thường, ròi lại như vậy cường đại, như vậy kên định, bởi vì ta biết nam nhân này cũng đồng dạng yêu ta.

Mặc kệ phía trước có bao nhiêu đoạn đường gian khổ đang chờ đợi, giờ phút này, ta đã không thể chờ đợi được cùng hắn dắt tay đồng hành, tin thưởng hắn cũng giống nhau!

– Toàn bộ văn hoàn –


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui