Âm nhạc gãy gọn thê lương, như khóc như kể.
Hai người nhất thời không có động tác nào khác, cứ như vậy lẳng lặng duy trì bộ dáng môi dán môi.
Mỗi người đều hút một ngụm khí lạnh!
Có người hưng phấn, có người phẫn nộ.
Nắm tay tôi siết chặt, dường như đã cấu vào trong thịt.
Tôi thậm chí không biết bản thân vì cái gì lại tức giận như vậy.
Nhìn đến Tĩnh Lệ kéo cánh tay người con trai kia tôi chỉ có bi ai, mà hiện tại, tôi chắc chắn là tức giận.
Hơn nữa lửa giận công tâm, càng không thể cứu vãn.
Nhưng mà khi tôi cắt đứt dây thần kinh lý trí mà xông lên, đã có người động thủ.
Mộ Lưu Hoa bá một tiếng rút kiếm trên lưng đối phương!
Đột nhiên có biến cố, nam nhân vật chính bất ngờ không kịp phòng thủ lui về phía sau!
Thanh kiếm kia chỉ là đạo cụ chế từ gỗ, không có nửa lực sát thương, nhưng Lưu Hoa vẫn như cũ đem nó múa gào thét sinh gió, chiêu thức cũng không phức tạp, nhưng lại đánh trên điểm yếu hại của người kia. Tiếp tục như vậy chỉ sợ thật sự sẽ làm đối phương bị thương, bên này đã có nữ sinh bắt đầu bối rối.
“Cậu, cậu ta nổi giận?”
“Đều là nam a…… Không có gì quan hệ đi……”
“Mau, mau để cho cậu ta trở lại!”
Đang lúc có người muốn lên can ngăn, nam nhân vật chính lại bắt đầu nói chuyện.
“Vân Nhi, lòng tôi biết đối với ngươi không được,nhưng nam nhi từ nhỏ đã muốn xông xáo thiên hạ, vạn lần không thể liên quan đến tư tình nhi nữa.”
“Câm miệng!”Con căn bản không nghe hắn nói gì, xuất kiếm càng nhanh hơn, nam chính kia cũng có thể trốn được, lại còn không bị chém tới.
Thanh kiếm kia xuyên qua phần dưới cánh ta hắn, thoạt nhìn giống như thật sự bị đâm vào tim.
Ngọn đèn bỗng nhiên chuyển hồng, kỹ sư âm thanh đổi sang một âm thanh giống như máu thịt bị xé rách.
“Vân, Vân Nhi……!”
Nam nhân vật chính thở nhẹ một tiếng gọi nhũ danh của nữ nhân vật chính, chậm rãi ngã xuống, mà Mộ Lưu Hoa bị thanh âm này cả kinh, động tác đột ngột dừng lại.
Tên nhóc kia làm ra vẻ một phen, giãy dụa hồi lâu miễn cưỡng đứng lên, khập khiễng chậm rãi xuống đài.
Con đứng ở trên đài, có chút không biết làm sao.
Kỹ sư âm thanh cùng đèn rất biết tùy cơ ứng biến với nhau, sân khấu hợp cảnh mà tối lại.
Tôi rốt cuộc nhịn không được một phen xông len giữ chặt hắn đang bỏ đi.
Tôi tóm lấy nam diễn viên chính kia, đem hết toàn lực kiềm chế xúc động muốn đánh hắn một quyền, “Cậu đây là có ý gì?”
“Thực xin lỗi thực xin lỗi,”hắn mang theo xin lỗi cười cười, “Bởi vì tâm trạng người xem không vui vẻ,vì điều chỉnh không khí mới bất đắc dĩ tự tiện…… Thời gian khẩn cấp chưa kịp cùng bạn học Mộ thương lượng……Nhưng mà không nghĩ tới hai người lại tức giận như vậy a….”
Điều chỉnh không khí?!
Điều chỉnh không khí là có thể tùy ý hôn môi người khác sao?
Tôi còn có thể cảm thấy trong tay tôi, ta Mộ Lưu Hoa run nhè nhẹ.
Cậu ta nhất định chịu đựng không được, dù sao không phải người hiện đại có tư tưởng thông thoáng.
“Có lóng tốt hỗ trợ lại bị một người không biết tùy tiện hôn môi, cho dù chỉ là chạm một chút…” mi tâm của tôi nhân đến đau nhức,ngữ khí cực kỳ không tốt.
Cho dù chỉ là chạm một chút……
Cho dù chỉ là chạm một chút……
Những lời này ở trong lòng tôi vòng đi vòng lại, tôi lại không biết là đang nói an ủi Lưa Hoa, hay là chính bản thân mình.
Một loại tâm tình buồn bực phiền loạn chưa bao giờ có qua.
Chưa từng nghĩ như bây giờ muốn, muốn hảo hảo an ủi một người.
Muốn nói cho cậu ta đây chỉ là vui đùa chút thôi, không cần để ý.
Không cần để ý.
Ân, Phàn Dịch, không cần để ý.
Con ngươi chính là bị…… Chạm môi một chút thôi.
Lưu Hoa đột nhiên hung hăng vung tay tôi đi, đi vào thay quần áo của cậu ta.
Trong khoảng thời gian này nam chính kia không thể tiếp tục giải thích, bởi vì hắn còn phải diễn, liền lại vội vàng lên đài.
Nếu nữ nhân vật chính ngu ngốc kia không trặc chân thì tốt rồi.
Nếu nam chính chết tiệt kia không có hôn con tôi là tốt rồi.
Nếu tôi không khuyên Lưu Hoa cứu một tràng này là tốt rồi.
Nếu không có tới xem tiết mục…..Thì tốt rồi.
Cậu ta tức giận như vậy — giống như toàn bộ đều là do tôi tạo thành.
Tầm mắt tôi vừa chuyển, phát hiện Thiệu Phong không biết khi nào đã không thấy nữa.
Đại khái trở về bồi Tĩnh Lệ đi.
Sau khi Lưu Hoa thay quần áo xong tôi dẫn cậu ta về nhà.
Trong tiếng giải thích của cả đám người, đầu cậu ta cũng không thèm quay lại mà đi ra hậu trường, từ cửa hông ra khỏi lễ đường.
Vườn trường đại học W lúc này thật yên tĩnh, đa số mọi người đang xem tiết mục.
Chúng tôi đi trong vườn trường, cả hai nhất thời không biết nói gì.
Hắn không muốn nói, mà tôi cũng không biết nên nói gì. Chuyện này thật sự rất đột ngột.
Nên mắng người kia một chút hay là nên an ủi Lưu Hoa.
“Lưu Hoa……”
“Phàn Dịch.”
“Cái gì?”
“Anh có phải cũng hiểu chuyện này thật sự không sao cả hay không?” cậu ta nhìn thẳng tôi, ánh mắt có chút phức tạp.
Tôi đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Như lẽ thường mà nói thì con trai cùng con trai chạm môi một chút thật sự không có gì, đám nam sinh thời tôi còn đi học cũng đùa giỡn sờ mó, so với bây giờ thì quá đáng hơn nhiều.
Nhưng mà tôi…… Lại rõ ràng để ý, cậu ta bị người khác hôn một cái.
Một ý niệm trong đầu từ đáy lòng nảy sinh,điên cuồng mà lan tràn.
Trực giác nói cho tôi biết điều này rất nguy hiểm.
“Lưu Hoa, bị một nam sinh chạm một chút thôi… Nguyên bản cũng không phải là chuyện gì ghê gớm lắm.”
Tôi đột nhiên cực kỳ oán hận bản thân yếu đuối.
Đây không phải là cảm nghĩ thật sự của tôi, mà tôi lại bắt nó nói ra.
Chúng tôi đứng trầm mặc mặt đối mặt thật lâu.
Lưu Hoa nở nụ cười.
Đó là nụ cười rất lạnh lùng thờ ơ, khiến cho tôi không khỏi nhớ tới nụ cười lần trước khi tôi nói muốn dẫn cậu ta đi ăn đá bào.
Tương phản rất rõ ràng, đâm vào trong đầu tôi đau đớn.
“Uh, vô phương, không có việc gì lớn cả.”cậu ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm,“Trở về đi.”
Dọc theo đường đi cậu ta rốt cuộc không nói nói một câu.
Sau khi về nhà tôi chuẩn bị một chút cơm, bày trên bàn, cậu ta lại trực tiếp đi ngủ.
Tôi ngồi trên sô pha đỡ trán, ngơ ngác nhìn chằm chằm cơm trứng trước mặt.
Tôi quả thật mệt mỏi, nhưng tôi không có ý định đi ngủ.
Phòng ngủ thỉnh thoảng truyền đến tiếng xoay người, tôi biết cậu ta cũng không ngủ.
Sau đó cơm từ từ biến lạnh, tôi xoa xoa hai chân đau nhức, đứng lên cầm nó bỏ vào tủ lạnh.
Nhìn nhìn đồng hồ,mười hai giờ rưỡi.
…… Quên đi, đi nghỉ ngơi đi, chuyện gì cũng phải ngủ no thì mới có tinh lực để giải quyết.
Vừa mới cởi quần áo, di động màu đen của tôi bỗng dưng vang lên, trong đêm yên tĩnh đặc biệt cao vút!
Cũng không nhận ra dãy số hiện trên điện thoại, mà chỉ có mấy đồng nghiệp biết tôi có di động mới.
“…… Uy?”
Bên kia không có người nói chuyện,chỉ truyền đến tiếng khóc của một cô gái, trái tim của tôi bỗng nhiên bị bóp chặt.
“Tĩnh, Tĩnh Lệ?!”
Nàng không phải cùng Thiệu Phong ở lễ đường sao… Nga không đúng, bây giờ tiết mục hẳn đã sớm xong rồi,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Phàn, Phàn Dịch……” Nàng nức nở, sau một lúc lâu nói một câu không đầy đủ.
Tôi cứ như vậy nắm di động lẳng lặng chờ đợi.
“Cậu có thể…… Đến ktv Tinh Dạ một chút, tôi ở phòng xxx……”
“Tôi sẽ tới.” Không có chút do dự, nàng vừa mở miệng tôi lập tức đồng ý.
Vội vàng lấy quần áo mặc vào, tôi mở cửa ra, dừng một chút lại quay đầu nói: “Lưu Hoa, trong tủ lạnh có cơm trứng, ngày mai tự làm nóng ăn đi.”
Trong một giây đóng cửa, tôi hình như nghe thấy tiếng thở dài.
Nhưng mà tôi không có thời gian quản chuyện này.
Đi tới Tinh Dạ, trong đầu tôi trống rỗng đi vào phòng như lời Tĩnh Lệ, đẩy cửa ra tôi đột nhiên nhìn thấy Tĩnh Lệ suy sút ngồi ở trên sô pha màu đỏ tươi, trên bàn đầy vỏ chai rượu đổ ngã, một đống hỗn độn.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy dạng này của nàng.
Không có dịu dàng hào phóng, tươi đẹp hoạt bát như bình thường.
Không có biết tiến thoái, đứng thẳng người như bình thường.
Khó có thể tưởng tượng nàng lại muốn tới chỗ này mua rượu, lại còn uống thành như vậy,
Tôi đóng cửa phòng, ngồi ở bên người Tĩnh Lệ.
“Làm sao vậy?” tôi tận lực đem giọng nói trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, sợ hãi làm nàng hoảng sợ.
Nàng không nói gì, giơ bình rượu lên đổ, bình rượu bị tôi đoạt lấy!
“Không nên uống!” Tức giận đem bình rượu đập lên trên bàn, đang chuẩn bị tiếp tục hỏi, thì đột nhiên Tĩnh Lệ nhích lại gần, ôm lấy cổ tôi!
Nàng bắt đầu gào khóc lớn, những dòng nước mắt dài thấm ướt ngực của tôi.
Nàng khóc chật vật như vậy, giống một cô gái nhỏ.
Trong lòng tôi không biết là tư vị gì, chua xót lại bất đắc dĩ.
Rốt cục, tôi chậm rãi quay lại ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, giống như đang dỗ một đứa nhỏ bất lực.
Đợi cho sau khi nàng bình tĩnh trở lại, nói cho biết chân tướng sự việc.
Sau khi Tĩnh Lệ cùng Thiệu Phong xem xong tiết mục thì rời khỏi đại học W, tuy rằng trước đó nàng đã nói với bạn trai hôm nay sẽ ở lại nhà của mình, nhưng tiết mục chấm dứt sớm hơn so với thời gian dự đoán, nàng liền mua thức ăn khuya đi đến chỗ người nước ngoài đó chuẩn bị cho hắn một kinh hỉ, song khi mở cửa ra lại phải chứng kiến một màn mà một người không muốn thấy nhất.
Tôi không biết nên nói gì an ủi nàng.
Dường như khi người khác gặp chuyện thì tôi chỉ là một tên vô dụng thiếu vốn từ.
Nàng dại ra nhìn về phía trước, “Tôi cùng anh ta…xong rồi, thật sự không ngờ anh ta là người như vậy.”
“Là, mặt người dạ thú, vô sỉ không tiền đồ.”Tôi cảm thấy bản thân đang nghiến răng nghiến lợi.
Người tôi thích nhưng chỉ có thể ở xa xa nhìn, lại bị người khác đùa bỡn như vậy, không chút nào quý trọng.
Thực làm cho người tôi thống hận.
“Tĩnh Lệ, yên tâm đi, lấy điều kiện của cậu sau này khẳng định có thể tìm được người tốt hơn vạn lần so với hắn, hắn sẽ hối hận.” Tôi thành khẩn nói.
Tuy rằng người kia sẽ không phải là tôi, nhưng tôi thật tình hy vọng nàng có thể hạnh phúc.
Tĩnh Lệ thở dài một hơi, tựa đầu lên vai tôi.
Không qua bao lâu, bên người truyền đến tiếng ngáy.
Là do uống rượu đi.
Cũng không biết nhà nàng ở đâu, nên đưa nàng về nhà sao đây.
Tôi để nàng ngã lên ghế sopha, để cho nàng nằm nghiêng. Sau đó tôi sắp xếp một người phục vụ chiếu cố nàng, liền ra ngoài đi mua đồ.
Nhớ kỹ ở gần đây có siêu thị mở suốt đêm. Tôi đi vào mua chút chuối cùng bánh mì với một cái khăn lông.
Sau khi trở lại Tinh Dạ tôi vào phòng vệ sinh đem khăn mặt làm ướt rồi phủ lên trán nàng, ngồi ở bên người đợi nàng tỉnh lại.
Hôm nay thật sự là bị lăn qua lăn lại đủ lợi hại, tôi bất tri bất giác tựa trên ghế sopha ngủ thiếp đi.
Kỳ quái tôi lại nằm mơ thấy một giấc mọng, trong mộng có người luôn hỏi tôi “Như vậy có phải không sao cả không”, hắn mãi đuổi theo tôi, tôi một mực trốn ở phía trước…
Rạng sáng ngày hôm sau khi mở mắt ra, Tĩnh Lệ vẫn chưa tỉnh lại.
KTV yêu cầu đóng cửa, vì vậy tôi cẩn thận đẩy đẩy nàng.
Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, tôi đem mua đồ ăn lúc nửa đêm cho nàng ăn, lại thêm chút nước ấm.
Sau khi nàng yên lặng ăn xong bữa sáng, đi đến trước bàn thanh trả phí.
Đi ra khỏi cửa Tinh Dạ, Tĩnh Lệ nhắm mặt lại đối diện với ánh mặt trời.
Một lát sau khi mở ra, nàng cười nhìn tôi.
“Phàn Dịch, ngày hôm qua cảm ơn cậu, còn nữa… Xin hãy quên đi.”
Tôi cũng cười,“Đương nhiên.”
Trong lòng có chút cay đắng chợt lóe qua.
Một chút thời gian duy nhất cùng nhau trải qua, cũng không đáng tí ít nào để nàng nhớ lại.
Nàng chạy xe về nhà, hôm nay hẳn là không đi làm.
Mà tôi không phải tư bản thất thường,kéo một thân mệt mỏi đi vào đơn vị.
“Yo, Phàn đẹp trai, đôi mắt thật đen a!” cô gái nhỏ bên cạnh uống cà phê, cảm thấy hứng thú đánh giá mặt của tôi.
“Oh.” Tôi mệt mỏi ngồi xuống, dừng một chút, lấy di động của tôi ra.
Sau một hồi âm thanh “tít tít”, giọng nói Lưu Hoa vang lên.
“Uy.” Bộ dáng cậu ta vẫn là không vui vẻ nổi.
Tôi cười cười, “Lưu Hoa, ăn sáng chưa?”
—-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
555555555555 tôi xin lỗi mọi người tôi ngược cùng lúc Tiểu Mộ cùng Tiểu Phàn…
Thỉnh mọi người không nên đánh người đáng thương là tôi đây T.T tôi đây cũng rất đau lòng oa…
Một chương này mặc dù không phải vui vẻ nhưng là một chương rất quan trọng, đối với tình tiết về sau sẽ có tác dụng trợ giúp phát triển! *vẻ mặt thuần khiết*
Kế tiếp hẳn chính là thời khắc tình cảm thẳng tắp lên chức ấm áp của Tiểu Phàn và Tiểu Mộ ~ đáng yêu Louis không bao lâu nữa cũng ra trận ~
Mọi người sẽ gặp nhau tại một nơi phi thường ~ phi thường ~ phi thường tốt đẹp!
Còn có oa… bởi vì tôi đây sắp bắt đầu học bù rồi, trường học chính là vô sỉ như vậy -.-, vì vậy thời gian up chương mới là vào mỗi tối ~ tôi sẽ cam đoan up chương mới! Nhất định!
Sau khi tám ngày học bù chấm dứt, liền là ngày nghỉ của tôi ~ đến lúc đó có thể rộng lượng nha, nhanh chóng up chương mới rồi rồi rồi ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...