Ba Trình sợ cô khó xử khi nghĩ rằng mình đang lợi dụng thế lực nhà họ Trình, ông lên tiếng trấn an.
- Tiểu Vy, con không cần suy nghĩ nhiều.
Dù sao con bây giờ cũng như con cái trong nhà.
Nếu như con thật sự muốn giúp, chúng ta cũng không phải là không thể.
Mẹ Trình phụ họa thêm.
- Đúng đó, ta biết bọn họ chẳng tốt đẹp gì, nhưng nếu con mềm lòng muộn giúp đỡ, chúng ta chắc chắn sẽ giúp con một tay.
Trình Liễu Phi đang ăn cũng cảm thấy ngứa miệng, xen vào vài câu.
- Chị dâu à, giúp gì loại người đó, hộ còn chẳng xem chị là người thân nữa kìa.
Nhìn thái độ của con nhỏ Đoạn Hiểu Linh và bà già Từ Thúy Lan kia là em thấy nuốt không trôi rồi.
Mẹ Trình đánh vào cánh tay Trình Liễu Phi một cái, ý nói cô nàng im miệng.
- Cái con nhỏ này, con ăn nói kiểu gì đấy.
Đừng làm cho chị dâu con rối thêm nữa.
Cô chưa từng có ý định sẽ giúp.
Đoạn Hiểu Linh, thậm chí, nếu nói cô ích kỷ cũng được, cô thật sự muốn tự tay tống cô ả và Đoạn Thành Vinh vào tù.
Cái chết của ba mẹ cô là điều không bao giờ cô có thể quên được.
Cô sẽ luôn ghi nhớ, vì ai, vì điều gì mà cô trở nên sắt đá và vô tình như vậy.
Cô không phải thánh nhân để vượt qua được những suy nghĩ phàm tục.
Dựa vào đâu, gia đình cô tan nát, bọn họ chèn ép cô đủ điều, nhưng vẫn được sống một cách thanh thản và vui vẻ? Giúp ư? Chắc chắn cô không bao giờ làm.
Nhưng cô cũng thật sự cảm kích cả gia đình của anh, họ biết lo nghĩ cho những khó xử của cô như vậy.
Cô lên tiếng đáp lại.
- Ba, mẹ, Nhất Nam và cả Liễu Phi nữa, cảm ơn mọi người đã suy nghĩ cho con nhiều như vậy.
Nhưng chuyện sau thì để sau hẵng tính đi có được không ạ.
Hơn nữa, con...!con..
Cô ngập ngừng khó nói, liệu họ có nghĩ cô vô tình hay không? Nhưng cô vẫn không muốn giấu mọi người về cách nghĩ của mình.
Cô thẳng thắn nói.
- Con không có ý định sẽ giúp bọn họ.
Ba mẹ Trình và Trình Nhất Nam tất ngạc nhiên khi cô nói vậy, bởi cô chính là người quá hiền lành, luôn chịu phần thiệt thòi về mình.
Nhưng họ cũng hiểu được vì sao cô làm như thế.
Cả nhà Đoạn Thành Vinh đã chạm vào vảy ngược của cô đó là ba mẹ.
Một khi đã chạm vào vùng tử thương rồi sẽ không bao giờ có hai từ tha thứ.
Mẹ Trình trấn an cô.
- Chúng ta hiểu vì sao con làm như vậy? Chỉ cần là quyết định của con, chúng ta đều sẽ tôn trọng.
Con cũng đừng vì việc này mà suy nghĩ quá nhiều.
Ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân.
- Vâng, con cảm ơn mọi người.
- Cái con bé này, đều là người một nhà, cứ mở miệng đóng miệng lại là cảm ơn.
Nghe thật khách sáo.
Nào ăn nhiều một chút.
Mẹ Trình vừa nói, tay vừa gắp đặt vào bát cô một miếng sườn lớn, vì bà biết cô thích món này..
Cô nghĩ ông trời thật sự sẽ rất công bằng.
Họ đã cướp đi gia đình của cô, ông trời lại mang đến cho cô một Trình gia ấm áp chẳng thua kém gì một gia đình ruột thịt.
Những người nào đã từng chính tay bóp nát hạnh phúc của cô, cô chắc chắn không bỏ qua.
Còn những người trước mặt, cô chắc chắn sẽ chân trọng từng người.
Mang thâm tình ra mà đối đãi.
Quả nhiên, những gì mà anh và cô suy đoán không sai chút nào, vụ việc của Đoạn Hiểu Linh, nếu như Thôi thị thật sự nhúng tay vào, Đoạn Thành Vinh vốn là không có khả năng chống đỡ.
Thôi Trấn Vũ kia dù chẳng là thứ tốt lành gì, nhưng hắn cũng là con trai duy nhất của Thôi lão gia, người thừa kế duy nhất của Thôi gia.
Lần này, coi như Đoạn Hiểu Linh xui xẻo đụng sai người.
Hai ngày đầu tiên sau khi bị bắt, Đoạn Hiểu Linh cũng không phải bị hỏi cung quá nhiều, bởi bên Thôi gia đã đưa ra được nhân chứng.
Ở thời điểm mà cô ả và Thôi Trấn Vũ xảy ra tranh chấp, không còn ai xuất hiện trong phòng hắn nữa ngoại trừ cô ả.
Mãi cho đến sáng hôm sau, người giúp việc mới phát hiện ra hắn đã chết, mau chóng báo cảnh sát.
Hiện trường được giữ nguyên, chứng cứ cũng được thu thập một cách đầy đủ.
Từ chiếc túi xách mà cô ả để lại, cho đến nửa chai vỡ là hung khí đã gây nên cái chết của Thôi Trấn Vũ chỉ có duy nhất dấu vân tay của cô ả..
Cô ả tất nhiên không có cách nào quanh co và trốn tội khi mà mọi chứng cứ đều hướng về mình.
Dưới sức ép của Thôi gia, hồ sơ tố tụng hình sự nhanh chóng được xác lập, bước tiếp theo chỉ còn chờ thời gian phiên tòa mở ra.
Sau kỳ nghỉ tết dài, toàn bộ công ty đã quay trở lại làm việc vào ngày mùng sáu tháng riêng âm lịch.
Hai ngày qua, Đoạn Thanh Vy ở lại Trình gia, nên Đoạn Thành Vinh căn bản không có cơ hội gặp mặt.
Ông ta chỉ chờ đến ngày hôm nay cô đi làm mà thôi.
Cuộc họp đầu năm giữa các cấp lãnh đạo với những người đứng đầu phòng ban vừa kết thúc.
Đoạn Thanh Vy chuẩn bị rời đi, Đoạn Thành Vinh đã lên tiếng gọi.
- Tiểu Vy, khoan đi đã, chú có chuyện muốn nói.
Cô ngừng lại một chút, chờ tất cả mọi người trong phòng họp rời đi rồi mới từ từ lên tiếng.
- Phó tổng giám đốc Đoạn, đây là công ty.
Làm phiền ông gọi tôi là Tổng giám đốc.
- Được, con muốn gọi là gì cũng được, Tiểu Vy hay tổng giám đốc đều được hết.
Nhưng chú muốn hỏi con một việc, con có biết vụ việc của Hiểu Linh hay không?
Cô nhìn ông ta, rồi chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế chính giữa của mình.
Một chiếc ghế da thông thường, nhưng giờ đây cô cảm thấy nó như một chiếc bảo tọa và cô chính là người phán xét vậy.
Cuối cùng ông ta cũng lật ngửa ván bài với cô rồi.
Cô nhàn nhạt đáp.
- Có nghe nói đến.
Không biết vụ án đã tiến triển thế nào rồi?
Ông ta bây giờ trước mặt cô không còn là lão cáo già âm hiểm ngày nào nữa, mà chỉ cầu vứt hết liêm sỉ, miễn sao cứu được con gái.
Có một thực tế không phủ nhận được, đó là dù ông ta và cô ả không hòa hợp, nhưng cô ả vẫn là đứa con duy nhất của ông ta.
Ông ta không thể bỏ mặc làm ngơ được.
- Rất bất lợi.
Những ngày qua Thôi gia không ngừng chèn ép, chú căn bản là không có cách nào có thể giúp Hiểu Linh được.
- Vậy thì thật khó cho chú rồi, thế lực của Thôi gia cũng không phải tầm thường, Thôi Trấn Vũ lại là đứa con duy nhất của họ.
Xem ra, việc Hiểu Linh ngồi tù là không tránh khỏi rồi.
Ông ta gần như hét lên.
- Không, con bé không thể ngồi tù được.
Như vậy sẽ hủy hoại cả nửa đời sau của nó..
Không thể nào.
Cô chẳng chút vội vã nào, cứ từ từ nhàn nhã đáp lại ông ta.
- Chú à, giết người đền tội là điều khó tránh, điều này có gì lạ sao?
Đến nước này rồi, ông ta cũng tự biết rõ nặng nhẹ, biết rõ hậu quả của sự việc.
Chỉ là ông ta vẫn muốn, dù còn một tia hy vọng vẫn muốn giúp con gái mình mà thôi.
- Tiểu Vy, chú xin con, con giúp Hiểu Linh đi có được không?
- Giúp cô ta? Chú à, đến chú còn chẳng làm được, con lấy gì để giúp chú đây.
- Con có thể nhờ Trình Nhất Nam, nhờ Trình gia.
Thế lực của Trình gia ở Thành phố T này muốn gì mà không được, đừng nói đến một Thôi gia.
Cô đứng lên, cầm lấy những tài liệu trên bàn, thong thả đáp.
- Trình Nhất Nam là bạn trai tôi thật, nhưng không có nghĩa tôi sẽ lợi dụng anh ấy làm việc cho tôi.
Hơn nữa, tôi còn chưa phải là con dâu Trình gia, lấy tư cách gì mà sử dụng quyền hạn của Trình gia..
Nói rồi cô ung dung sải bước rời đi.
Bỏ lại sau lưng Đoạn Thành Vinh chết lặng.
Hy vọng cuối cùng của ông ta cứ thế mà vụt tắt.
Nói cho cùng là cô cũng đang cố gắng tỏ ra lạnh lùng mà thôi.
Chứ giây phút nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của ông ta cô đã thật sự bị lay động.
Mới chỉ ba ngày mà trông ông ta thật là suy sụp.
Phải nói dù con người có máu lạnh đến đâu.
Thì tình cảm với con cái cũng không chối bỏ được.
Đó là bản năng nằm sâu từ trong tiềm thức rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...