Cố Hi đứng lên chậm rãi xoay người, nàng lập tức nhìn lướt qua xung quanh.
”Đây là nơi nào vậy?”
"Một quán trà trong thôn, vị này chính là ông chủ của quán trà!" Đoàn Lăng kéo Tông Diệp bên cạnh đến giới thiệu cho sư phụ hắn.
Cố Hi thoáng quan sát Tống Diệp, lập tức cười nói: "Quả là một tiểu tử tuấn tú, ở lại đây bảo vệ một quán trà thì thật đáng tiếc, ngươi có hứng thú làm đệ tử Cố tiên sư không, nếu có hứng thú, vậy thì ấn dấu tay lên đây đi!”
Nói xong, không biết nàng từ đâu móc ra một tờ văn khế, Trần Hoài Âm bên cạnh vội vàng ngăn lại.
"Sư phụ, ngài lại vậy nữa rồi, Tông chủ đã nhiều lần răn dạy, dặn ngài đừng cứ nhìn thấy nam tử tuấn tú, là muốn làm đồ đệ, Lãm Nguyệt tông ta cũng coi như là danh môn Tiên tông, thu đệ tử là phải nhìn tư chất nhìn tiên duyên, chứ không phải nhìn bề ngoài!"
Trần Hoài Âm có thể nói là vỡ nát tâm can với người sư phụ không đáng tin của mình!
Tống Diệp cũng vội nói: "Không được, cảm tạ ý tốt của Cố tiên sư, ta không có nhiều hứng thú lắm đối với tu chân, hơn nữa cũng không có tư chất ở phương diện này.
”
Dù sao, ở thế giới này, một người chơi như hắn không mở được công năng [tu chân] thì không có cách nào để tu hành.
May mắn là hắn không cần phải dựa vào tu hành, chỉ thuần túy dựa vào cải thiện HP bản thân cũng có thể mạnh lên.
Thấy Tống Diệp nói như vậy, bên cạnh còn có đồ đệ xấu xa Trần Hoài Âm ngăn cản, Cố Hi không thể làm gì khác hơn là thu hồi văn khế, phẫn nộ nói: "Nam tử tuấn tú như ngươi mà không làm đệ tử Tiên môn, thật sự rất đáng tiếc!”
"Lần nữa cảm tạ sự tán thưởng của Cố tiên sư với ta!” Tống Diệp mỉm cười nói.
Trước Cố Hi, cũng có Tô Tích Thu cũng muốn nhận Tống Diệp hắn làm đồ đệ, đương nhiên, Tống Diệp cũng đã từ chối, lúc đó còn khiến Tô Tích Thu không vui.
Cố Hi và Tô Tích Thu đều là nữ tiên sư Tiên môn, nhưng tính cách hai người khác nhau rất nhiều, Tô Tích Thu là người lạnh lùng, chỉ có quy củ Tiên môn, Tống Diệp đã là tận mắt thấy lúc nàng đâm đồ đệ của mình, không có chút chần chừ nào, mắt cũng không thèm chớp một cái.
Còn vị Cố Hi này thì lại có chút tùy tiện, thu đồ đệ tựa hộ không có yêu cầu gì.
Không chừng, đợi sau này cô nhóc kia lớn thêm vài tuổi có thể bái vị Cố Hi này làm sư phụ.
Ngay lúc này, Cố Hi cũng chú ý tới cô nhóc kia, còn bế cô nhóc lên: "Nhóc con đáng yêu quá đi!"
Tay nàng còn nắn nắn khuôn mặt nhỏ của cô nhóc.
Cô nhóc được nàng ôm cũng không khóc không nháo!
Ôm được một luc, Cố Hi lại đặt nhóc con lên trên ghế, nói với đám đồ đệ của nàng: "Đáng tiếc, nhóc con này không thích hợp với con đường tu chân, nếu không ta đã trực tiếp ôm nàng về Lãm Nguyệt tông chúng ta rồi!"
Cố Hi có vẻ đã nhìn ra tư chất của cô nhóc Tô Nhan thường thường, nhìn bề ngoài xác thực không phải hạt mầm tốt để tu chân.
Nhưng mà nàng không phát hiện Tô Nhan là người sở hữu Vạn Đạo Tiên Mang Thể, là một loại thể chất tu tiên cực kỳ hiếm có.
Bởi loại thể chất này có một khoảng thời gian rất lâu ngủ say trong thân thể, vì vậy mà cho dù là tiên sư đạo hạnh cao cũng không thể sớm tìm manh mối.
Dù sao, đến ngay cả Tần Huyền Khê lúc đầu còn nhìn nhầm, tận khi Tần Huyền Khê sờ đến thể cốt của Tôn Nhan, sau khi tra xét kỹ càng mới phát hiện nhóc con này sở hữu Vạn Đạo Tiên Mang Thể.
Tất nhiên Tống Diệp cũng không biết cô nhóc câm này vậy mà lại sở hữu thể chết tu tiên trâu bò như vậy.
Sau đó Cố Hi nhìn về phía ngoài quán trà, nhìn thấy những dấu vết tàn phá xung quanh làng, còn cảm nhận được vài tia pháp lực còn sót lại trong không khí mới quay qua hỏi đám đồ đệ.
“Có người dùng pháp quyết hệ Phong bậc cao “Phong Thần Đê Ngữ” ở nơi này sao?”
Đoàn Lăng lập tức nói.
” Đúng vậy, sư phụ, vừa nãy ở đây đã xảy ra một trận chiến cấp bậc Tôn giả vô cùng kịch liệt!”
“Thật sao? Các ngươi đều được nhìn thấy à?” Cố Hi nhìn các đồ đệ, lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Tuy nói bản thân nàng đã là tiên sư, nhưng trận chiến cấp bậc Tôn giả cũng có rất ít cơ hội được nhìn tận mắt!
Trần Hoài Âm nói.
”Sư phụ, chúng con cũng không có uống say thì nằm gục ra bàn bất tỉnh nhân sự giống ngài, tất nhiên là đều nhìn thấy rồi!”
“Có những vị Tôn giả nào tranh đấu ở đây?” Cố Hi không nhịn được hỏi.
“Là hai vị Tiên Tôn Phiêu Miểu tông đánh với tên ác đồ Bách Cốt Ma Tôn!” Đoàn Lăng nói.
“Cả hai vị Tiên Tôn Phiêu Miểu tông đều đến sao? Bách Cốt Ma Tôn trông như thế nào? Có phải một đầu tóc đỏ giống như trên tranh vẽ của không ?”
Hai vị Tiên Tôn Phiêu Miểu tông, Cố Hi đã từng nhìn thấy, nhưng Bách Cốt Ma Tôn, từ trước đến giờ nàng mới chỉ nghe đến chứ chưa thấy chân thân, cho nên độ hiếu kỳ của nàng đối với vị Ma Tôn này là cao nhất.
Đám đồ đệ tốt của nàng cũng trả lời từng cái vấn đề của nàng, hơn nữa còn kể lại trận tranh đấu này sinh động như thật.
“Vào lúc pháp quyết Băng Phong Vạn Lý của Thiên Sương Tiên Tôn sắp niệm xong, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, một con rắn đen khổng lồ đột nhiên từ lòng đất chui lên, cuốn lấy thân thể Thiên Sương Tiên Tôn, chặt đứt khẩu quyết của nàng.
”
“Lúc này Thiên Sương Tiên Tôn nổi giận đùng đùng, hai mắt trở thành màu tuyết, lập tức đóng băng con rắn đen khổng lồ kia lại, sau đó đánh nát nó.
”
“Chỉ tiếc cuối vẫn để tên ác đồ Bách Cốt Ma Tôn nhân cơ hội chạy thoát!”
Nghe đám đồ đệ miêu tả trận chiến này xong, Cố Hi vẫn chưa thấy thỏa mãn.
“Ầy! Biết vậy ta đã không uống rượu, uống rượu đúng là hỏng việc, khiến ta không công bỏ lỡ một trận đánh đặc sắc như vậy.
” Cố Hi hối hận.
“Hơn nữa nếu ta mà không uống say, cuộc chiến này có sự gia nhập của ta, không chừng có thể giải quyết tên Bách Cốt Ma Tôn kia tại chỗloại một đại hoạ cho Tiên môn!”
Trần Hoài Âm nói.
”Sư phụ, chuyện này đã được định sẵn rồi, nếu ngài không uống say rồi té từ trên lưng hạc xuống thì giờ chúng ta đều đã đến Huyền Thanh Cung, cũng sẽ bỏ qua trận tranh đấu này!”
“Nói cũng đúng!” Cố Hi cười ngượng ngùng nói.
”Xem ra thật sự là trời cao khiến ta nhất định phải bỏ qua trận tranh đấu này, mà mệnh Bách Cốt Ma Tôn cũng chưa đến đường chết!”
“Được rồi, sư phụ, đừng chậm trễ thời gian ở đây nữa, chúng ta phải đến Huyền Thanh Cung!” Trần Hoài Âm có chút không kiên nhẫn thúc giục.
Cố Hi nhẹ gật đầu.
”Đi thôi, tiến đến Huyền Thanh Cung!”
Ngay tức khắc, nàng triệu hoán ra con hạc lớn kia.
Trước khi đi, Đoàn Lăng ở trên lưng hạc trịnh trọng cáo biệt với Tống Diệp.
”Tống huynh, ngươi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, ngươi chính là nhân chứng cho lời thề của Đoàn Lăng ta, hi vọng vào ngày ta trở thành Tiên Tôn, ngươi vẫn còn tại nhân thế, lúc đó ta nhất định sẽ trở lại tìm ngươi!”
Tống Diệp gật đầu.
”Được!”
Sau khi bốn sư đồ Lãm Nguyệt tông rời khỏi, quán trà này liền lại trở nên quạnh quẽ.
Nhưng bây giờ Tống Diệp đã không còn một thân một mình, bên người có thêm một cô nhóc không rõ lai lịch.
Lúc này, cô nhóc kia đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.
Ở trong thế giới của cô nhóc cũng chỉ có một mình hắn, nói cách khác, sau này bọn họ sống ở đây là quan hệ nương tựa lẫn nhau.
Tống Diệp cảm thấy, trước tiên phải đặt cho cô nhóc này một cái tên, sau này cứ coi như muội muội mà nuôi dưỡng, để cô nhóc theo họ Tống vậy
“Tiểu muội muội, sau này gọi muội là Tống Linh Nhi, được không?” Tống Diệp hỏi.
Cô nhóc lắc đầu, dường như không thích cái tên này.
“Vậy gọi là Tống Oánh Oánh?”
“Tống Thiến?”
“Tống Tư?”
Tống Diệp tiếp tục nói ra mấy cái tên nhưng cô nhóc đều lắc đầu.
Chỉ thấy cô nhóc dùng tay nhúng ít nước trà, sau đó dùng hết sức lực mới viết ra một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên bàn - Nhan!
Một cô nhóc nhỏ vậy mà lại viết được chữ khó như thế, nhất định là thân mẫu đã phải dạy cô nhóc rất lâu.
“Nhan? Nhan nhi?” Tống Diệp nói.
Cô nhóc khẽ gật đầu.
Lúc này Tống Diệp bắt nhịp nói.
”Vậy sau này gọi muội là Tống Nhan đi!”
Nghe được cái tên này, trong mắt cô nhóc tràn đầy một tia nghi vấn, dường như nhóc con không rõ tên mình có phải cái này không.
Tống Diệp nghĩ, trong tên cô nhóc nhất định có một chữ “Nhan”, nhưng cũng có thể ban đầu không phải họ Tống.
Nhưng mà Tống Diệp cũng mặc kệ họ gốc của cô nhóc là gì, hiện giờ muốn sinh sống cùng hắn thì trước tiên nhất định phải cùng họ Tống mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...