Sau khi Tống Diệp dùng xẻng dọn dẹp sạch sẽ gỗ vỡ mảnh vụn trước cửa quán trà thì bắt đầu tìm kiếm một số khối gỗ lớn gom lại một chỗ.
Lúc này, hắn phát hiện có người đánh vào lưng hắn, nhìn lại thì đúng là bé con kia.
Mứt hoa quả trong tay tiểu nữ hài còn lại ba viên.
Một xâu mứt quả có sáu viên, hiện giờ bé con lại chia một nửa mứt quả thừa lại cho Tống Diệp,.
Có thể do được thân mẫu giáo dục tốt nên cô nhóc có thể hiểu được đạo lý xẻ chia.
Nhưng Tống Diệp lắc đầu, nói với cô nhóc: "Ca ca không thích ăn mứt quả này, muội không cần chừa cho ta, cứ ăn hết đi!"
Nhưng tay cầm mứt quả của nữ hài vẫn không rút về, đôi mắt to trong veo kia cứ nhìn thẳng hắn, khuôn mặt nhỏ phúng phín hơi hơi phồng lên.
Tống Diệp sờ đầu cô nhóc: "Tiểu muội muội ngoan, muội cứ ăn hết mứt quả đi, ca ca không thích ăn!"
Nhưng cánh tay tiểu nữ hài vẫn giữ nguyên tư thế.
Chẳng lẽ tiểu nữ hài này còn bị điếc sao? Tống Diệp khó hiểu.
"Nhóc con này không điếc, nhưng là một người câm, mà tính khí dường như có chút cố chấp.
” Lúc này Tần Huyền Khê đi tới cửa quán trà.
"Ta thấy, ngươi vẫn nên nhận xâu mứt quả của nhóc đó đi, nếu không nhóc con này vẫn sẽ đứng nguyên như thế đấy!"
Tiểu nữ hài đáng yêu như vậy lại là một người câm? Tống Diệp không khỏi cảm thấy rất tiếc hận, hắn cũng nghe theo đề nghị của Tần Huyền Khê, cầm nửa xâu mứt quả cô nhóc đưa đến, còn nói cám ơn với cô nhóc.
Tống Diệp cũng không thích ăn mứt quả, nhưng dù sao đây cũng là của tiểu nữ hài đưa cho hắn, hắn liền ngậm nửa xâu mứt quả kia tiếp tục thu dọn mớ cây gỗ lớn xung quanh.
Tiểu nữ hài đi theo sau lưng Tống Diệp, cũng học hắn muốn nhặt mấy khối gỗ trên đất, có những khối gỗ còn lớn hơn đầu cô nhóc, dù có nhón chân cũng không nâng nổi, chỉ có thể từ bỏ, nhặt mấy miếng gỗ nhỏ bên cạnh, theo sát phía sau Tống Diệp ném tới khu vực tập trung.
Tống Diệp không ngờ, cho nửa xâu mứt quả liền có một lao động trẻ em miễn phí.
Có điều, chỉ mới nhặt mấy khúc gỗ nhỏ mà hình như đã dùng hết sức lực trong cơ thể cô nhóc, dứt khoát đặt mông ngồi trên bùn đất, nhìn chằm chằm Tống Diệp làm việc như giám sát viên.
Tần Huyền Khê vẫn đứng ở cửa quán trà quan sát mới đầu cũng không ngờ, tiểu nữ hài này thế mà lại ở chung với Tống Diệp rất hòa hợp, mà lại tiểu nữ hài này dường như cũng rất thích hắn.
Cho nên, Tần Huyền Khê không khỏi lại bắt đầu cân nhắc vấn đề sau này của tiểu nữ hài Tô Nhan này.
Không chừng, thật có thể để nhóc con ở lại nơi này sống cùng Tống Diệp, hơn nữa đây cũng dường như là lựa chọn của cô nhóc.
Xa xa nhìn bóng dáng một cao một thấp của Tống Diệp cùng Tô Nhan, nàng đột nhiên hoảng hốt cảm thấy, chuyện sinh con dưỡng cái giống phàm nhân cũng là một chuyện rất tốt đó chứ.
Đây chính là lần đầu nàng bắt đầu sinh ý nghĩ như vậy.
Nhưng nàng lập tức lại nhắc nhở bản thân, có ý nghĩ như vậy là rất nguy hiểm, sẽ chỉ loạn đạo tâm của nàng, quan hệ giữa nàng và Tống Diệp ó đều là nàng "gặp dịp thì chơi", không thể cho là thật.
Huống hồ, hung thủ giết sư phụ Tửu Tiên của nàng vẫn chưa tìm được, nàng đương nhiên sẽ không để mình mất phương hướng vào chút tình cảm không thiết thực.
!
Chuyện thanh lý và xây dựng lại toàn bộ thôn làng không phải một sớm một chiều thì có thể hoàn thành, cho nên sau khi Tống Diệp bận rộn một lúc liền dự định nghỉ tạm.
Cũng không phải hắn cảm thấy mệt mỏi, mà là sợ mệt ‘lao động trẻ em’ chưa đến ba tuổi cứ lẽo đeo theo sau mệt chết thôi.
Sau đó, Tống Diệp dẫn Tô Nhan vào trong quán trà, để cho cô nhóc ngồi trên ghế rồi rót một chén trà.
Đoàn Lăng liền hỏi Tống Diệp: "Bé con này là gì của ngươi?"
Tống Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng nhìn Tần Huyền Khê sau đó trả lời Đoàn Lăng: "Hài tử nhà cách vách!"
"Hài tử nhà cách vách?' Đoàn Lăng ngoài ý muốn nói, "Sát vách nhà ngươi còn có người à?"
Tống Diệp cười cười, không có ý định giải thích tiếp.
Tô Nhan hai tay bưng bát trà, dường như phải phí rất sức lực rất lớn mới có thể nhấp được một miếng trà.
Lúc này, Tống Diệp mới phát hiện trong tay áo của cô nhóc có may một cái túi nhỏ, mà trong đó còn chứa thứ gì đó.
Tống Diệp cảm thấy đồ vật trong tay áo có thể là thứ chứng minh thân phận tiểu nữ hài này.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải tiểu nữ hài lên, lấy đồ trong túi ra.
Mà vật bên trong là một cái túi vải, bên trong có một khúc xương chim cùng một bức họa.
Tần Huyền Khê bên cạnh nhận ra khúc xương chim này chính là pháp khí "Vân La Cốt Tiếu" của Tô Niên, đoán chừng cũng là di vật sau cùng hắn giữ lại cho nữ nhi.
Tống Diệp cầm khúc xương chim lển nhìn thoáng qua liền bỏ lại vào túi, sau đó mở đến bức họa, trên bức họa hình như vẽ một nhà ba người.
Mà tiểu nữ hài đứng giữa lại giống y đúc cô nhóc trước mặt Tống Diệp, một nam một nữ trên bức họa kia có lẽ chính là cha đẻ mẹ đẻ của cô nhóc.
Nhưng chỉ có bức họa này thì Tống Diệp cũng không biết phải đi đâu để tìm được phụ mẫu của tiểu nữ hài này, huống chi, hắn cũng không ra được ngoài thôn để tìm giúp cô nhóc.
Mặt khác, còn có một loại khả năng là cha mẹ của cô nhóc đã lâm nạn, cho nên, nhóc con này mới có thể bị vứt bỏ ở đây.
Sau đó, Tống Diệp đặt tất cả đồ vật vào túi lại, sau đó nhét vào tay áo nữ hài, những vật này có lẽ thứ quý báo nhất thế gian với nhóc con này.
Đúng lúc này, Tần Huyền Khê nhận được tin tức truyền đến từ xa.
"Tông chủ, giữa vực U Minh phát hiện tung tích của “Địch Tiên” Chung Lỗi!"
Nghe được tin tức này, đồng tử Tần Huyền Khê đột nhiên mở rộng.
"Địch Tiên” Chung Lỗi là bạn hữu chí giao của sư phụ ‘Tửu Tiên' Trình Uyển Đình.
Từ khi thi thể Trình Uyển Đình bị người phát hiện trên Vô Di băng sơn, rất nhiều người đều cho rằng, Chung Lỗi hoặc nhiều hoặc ít đều biết chút nội tình chuyện Trình Uyển Đình bị giết, tự nhiên bao gồm cả Tần Huyền Khê
Nhưng quỷ dị chính là, sau khi thi thể Trình Uyển Đình bị phát hiện, Chung Lỗi như bốc hơi khỏi nhân gian, khi đó rất nhiều người đều đang tìm kiếm Chung Lỗi, bọn họ đều cảm thấy, chỉ cần tìm được Chung Lỗi sẽ có thể biết được chân tướng cái chết của Tửu Tiên.
Trong đó, người tìm kiếm Chung Lỗi tích cực nhất chính là Tử Dương Tiên Tôn Tôn Chính Hi, bởi vì khi đó, Tôn Chính Hi thân là người phát hiện thi thể Trình Uyển Đình, bị xem là người có hiềm nghi lớn nhất.
Vì có thể chứng minh sự trong sạch của mình, Tôn Chính Hi tự nhiên phải tận hết sức lực tìm kiếm Chung Lỗi.
Nhưng 300 năm qua đi vẫn không ai có thể tìm được Chung Lỗi, dần dần bắt đầu có người hoài nghi, Chung Lỗi cũng đã bị ngộ hại giống Trình Uyển Đình, thi thể của hắn có lẽ đang được giấu ở nơi nào đó trong phiến đại lục này.
Thế là khi đó liền truyền ra một câu như này, "Thế gian đã không người biết rượu, cũng không người thồi sáo!"
Đương nhiên, còn có một loại suy đoán cũng được rất nhiều người tán thành, chính là, Địch Tiên giết Tửu Tiên, cho nên sau khi thi thể Tửu Tiên bị phát hiện, Địch Tiên mới cố ý biến mất.
Mà theo thời gian trôi qua, những người tán thành với suy đoán thứ hai cũng càng ngày càng nhiều.
Nhưng rốt cục là Địch Tiên giết Tửu Tiên, hay là Địch Tiên cùng Tửu Tiên đều bị ngộ hại, đến giờ vẫn không ai có thể giải được bí ẩn này!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...