Liêu Thanh nhìn thấy xa giá của Huyền Uyên Ma Tôn xuất hiện trước mắt mình đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng xuống khỏi lưng ngựa, mấy vị phó tướng của hắn ta cũng xuống theo.
Liêu Thanh tiến lên vài bước, chắp tay hỏi: "Dực Tê Xa của Huyền Uyên Ma Tôn ở đây, không biết ngài ấy có ở trong xe không?”
Nữ tử áo lam Lạc Vân Sương cười nói: "Sư tôn ta tự nhiên không ở trong xe, ngươi cho rằng Liêu Thanh ngươi là nhân vật gì, sư tôn ta há lại ở đây chờ ngươi!”
Liêu Thanh cười bồi: "Đúng vậy, đúng vậy!”
Đừng nói Liêu Thanh, ngay cả sư tôn của hắn ở trước mặt vị Huyền Uyên ma tôn này cũng làm gì có cửa.
“Có điều, mặc dù sư tôn ta không có ở đây nhưng có một mệnh lệnh cho ngươi!” Lạc Vân Sương nói.
Liêu Thanh có chút lo lắng hỏi: "Không biết Huyền Uyên ma tôn có mệnh lệnh gì cho tại hạ!”
“Theo lệnh của bản sư tôn, bảo đại quân ngươi chuyển hướng hành quân sang trái năm trăm thước, phải vòng qua thôn phía trước!” Lạc Vân Sương nói.
Lúc Liêu Thanh nghe được lời cũng thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống.
Chẳng qua là bảo mười vạn thiết kỵ đi đường vòng thôi, cũng không phải là việc khó gì.
Thứ hắn ta sợ hãi chính là Huyền Uyên ma tôn sẽ trực tiếp tham gia vào cuộc chiến này, nếu như vậy sẽ khó giải quyết hơn.
Nói vậy là hiện giờ Huyền Uyên ma tôn đang ở trong thôn phía trước, cho nên mới muốn đại quân bọn họ đi đường vòng.
Theo lẽ thường mà nói, để mười vạn thiết kỵ Yên quốc bọn họ vì tránh một người mà cố ý đi đường vòng là chuyện khó có thể lý giải và không thể chấp nhận được, nhưng nếu người này là Huyền Uyên Ma Tôn thì tất cả đều sẽ trở nên hợp tình hợp lý.
Đừng nhìn mười vạn thiết kỵ Yên quốc này cuồn cuộn mênh mông che khuất bầu trời, làm cho người ta có một loại cảm giác đi tới đâu, một tấc cỏ cũng sẽ không mọc, nhưng nếu đắc tội vị nữ ma đầu kia, mười vạn đại quân này cũng sẽ toàn quân bị diệt trong khoảnh khắc thôi.
Kỳ thật, cho dù Huyền Uyên ma tôn không đưa ra yêu cầu bảo đại quân Yên quốc đi đường vòng, nếu Liêu Thanh phát hiện Huyền Uyên ma tôn hiện giờ đang ở trong thôn phía trước cũng sẽ chủ động tránh xa.
Về phần, Huyền Uyên ma tôn có âm mưu tà ma gian kế nào với ai trong thôn, Liêu Thanh cũng không quan tâm, nào có liên quan gì đến hắn ta đâu.
Đương nhiên, Liêu Thanh có thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Huyền Uyên ma tôn lại đang hẹn hò với tiểu phu quân phàm nhân của nàng trong thôn.
“Vậy làm phiền các hạ trở về nói cho Huyền Uyên ma tôn, tại hạ nhất định sẽ tuân mệnh lệnh của lão nhân gia!” Liêu Thanh cung kính nói với nữ tử áo lam.
Nữ tử áo tím Trương Thu Vũ bên cạnh có chút không kiên nhẫn, hô: "Còn nói nhảm cái gì, không mau đi đường vòng đi!”
“Vâng, vâng, vâng!”
Liêu Thanh liên tục dạ vâng rồi vội vàng lên ngựa, chỉ huy mười vạn thiết kỵ đổi phương hướng hành quân di chuyển sang trái hơn năm trăm mét, tránh xa khỏi thôn Thu Ngữ phía trước.
Lúc này, Trương Tử Huyên đã đến gần đại quân thiết kỵ Yên quốc, nhưng không dám tiếp cận mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Nhìn thấy đại quân Yên quốc đột nhiên thay đổi phương hướng hành quân lại cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng cũng theo đó mà thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo phương hướng hành quân mới của đại quân có thể sẽ tránh được thôn Thu Ngữ, chỉ cần Tống Diệp không chạy lung tung thì sẽ không có nguy hiểm gì.
Nếu vậy nàng ta cũng không cần cố ý chạy đến thôn Thu Ngữ một chuyến, cũng không cần sợ bị sư tôn trách mắng!
Vì thế, nàng ta liền xoay người bay về Huyền Thanh cung!
! !
Lúc này, thôn Thu Ngữ, quán trà Tống Diệp.
“Tiểu phu quân, bánh vừng nà rất ngon đấy!”
Tần Huyền Khê ăn xong miếng bánh vừng cuối cùng, lại uống một ngụm trà.
Nói đi cũng phải nói lại, hình như đã lâu rồi nàng không thoải mái như hiện giờ, ngồi ăn bánh, uống trà, đem những phiền não tu hành cùng ân oán giữa tông môn vứt bỏ sạch sẽ.
Tiểu tử thối Tống Diệp này tuy là phàm nhân, trong đầu cứ chứa đầy suy nghĩ muốn động phòng với nàng, muốn nàng sinh con cho hắn, nhưng nàng cũng không cảm thấy có chút chán ghét nào với chuyện này, nếu đổi lại là người khác, phàm là có một tia suy nghĩ như vậy, nàng nhất định sẽ khiến đối phương tan thành mây khói ngay lập tức.
Cũng không biết vì sao, nàng cảm thấy ở chung với tiểu tử lại rất thư thái, có lẽ là vì lúc nàng bị tập kích trọng thương, hấp hối, là Tống Diệp đúng lúc nhặt nàng về nhà.
Có lẽ cũng chính là trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi đó, thế giới nội tâm sớm đã đóng băng vạn dặm của nàng lại sinh ra một mảnh đất dịu dàng nho nhỏ cho Tống Diệp.
“Bánh vừng vẫn còn trong bếp đấy, nếu nàng cảm thấy ngon thì ta lấy cho nàng thêm nữa nhé!" Tống Diệp đứng dậy hỏi.
Tần Huyền Khê cười lắc đầu: "Không cần, ta ăn một miếng là đủ rồi!”
"Đúng rồi.
" Nàng đột nhiên nhướng mày, nói: "Tiểu phu quân vì sao không hỏi ta rời khỏi thôn nửa năm đã làm gì rồi?”
Tống Diệp khẽ cười: "Nàng trở về là tốt rồi, chuyện bên ngoài nàng không muốn nói, ta cũng sẽ không hỏi!”
Tần Huyền Khê cười nhạt: "Được, vậy ngươi không hỏi, ta cũng sẽ không nói, để ngươi tự mình đoán vậy!”
Tống Diệp không nói gì nữa, đương nhiên hắn biết rõ, Tần Huyền Khê rời khỏi thôn Thu Ngữ nửa năm nay, phỏng chừng đã làm không ít chuyện giết người phóng hỏa rồi.
Phải biết rằng chỉ mới nửa năm ngắn ngủi mà nàng từ vị trí thứ năm đã tăng lên vị trí thứ tư trên bảng xếp hạng nhân vật ma đạo, mà thăng hạng đương nhiên phải dùng rất nhiều sinh mệnh tươi sống đổi lấy.
Nhưng Tống Diệp cũng không có hứng thú, nàng ở bên ngoài rốt cuộc giết bao nhiêu người, nàng là ác nhân hay là thiện nhân, tất cả những thứ này đều là chuyện ngoài thôn, cho dù hắn muốn quản cũng không quản được.
Hiện tại, trên bảng nhân vật ma đạo, ba vị xếp hàng trước Tần Huyền Khê đều là ma tu lão tổ sống mấy ngàn năm rồi.
Nói cách khác, ở ma tu giới, ngoại trừ ba vị ma tu lão tổ kia, Tần Huyền Khê đã hầu như vô địch thủ.
Đúng lúc này, chỉ nghe ầm một tiếng, trên trời không biết có cái gì vừa rơi xuống cách quán trà mấy trượng.
Tống Diệp và Tần Huyền Khê đều không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, chỉ hình như là một nữ tử mặc váy dài màu tím.
Lại là một "Lâm muội muội" từ trên trời rơi xuống nữa à?!
Nhưng thấy nữ tử mặc váy dài màu tím kia một thân mùi rượu, cũng không hoàn toàn mất đi ý thức.
Chẳng bao lâu nàng đứng dậy từ mặt đất, nhưng cơ thể lại lắc lư không vững.
Dường như nàng ta đã uống nhiều đến mức mặt đỏ như một trái dâu luôn rồi.
Đúng lúc này, trên trời lại có một con bạch hạc thân hình khổng lồ, trên lưng bạch hạc có hai nam một nữ, đáp xuống.
Sau khi Bạch Hạc vững vàng đáp đất, ba người trên lưng Bạch Hạc nhanh chóng nhảy xuống, sau đó hướng nữ tử váy tím kia hô: "Sư phụ!”
Tống Diệp nhìn một màn này liền nghĩ, có lẽ nữ tử váy tím này "say rượu lái hạc", uống nhiều như vậy còn dám điều khiển con cự hạc kia bay trên trời, chung quy không cẩn thận mới rơi xuống.
Nữ tử váy tím kia xoay người, vẫy tay với ba đồ nhi: “Vi sư ở đây, vi sư không! không sao!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe được một tiếng ầm, nữ tử váy tím lại nặng nề ngã xuống đất, hình như lần này là hoàn toàn say gục rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...