Hai người hài lòng tiếp tục hưởng thụ khoảng không gian riêng tư này, Phương Nhan thái độ tích cực hơn nhiều, bắt đầu kể nhiều chuyện lý thú gần đây, Giang Tê Ngô mỉm cười lắng nghe, nhưng không hiểu sao có chút không yên lòng.
“Tê Ngô, em có phải mệt mỏi hay không? Hôm nay em chỉ mới vừa trở về, chị lại lôi kéo em đi khắp nơi.” Phương Nhan nhìn phản ứng của Giang Tê Ngô, sợ sự nhiệt tình của mình hù Giang Tê Ngô sợ.
Đây là lần đầu tiên nàng yêu đương, hơn nữa đối tượng còn nhỏ hơn nàng tám tuổi, nói thật, Phương Nhan có chút không biết phải làm sao.
Thấy Phương Nhan bất an, Giang Tê Ngô nằm chặt tay Phương Nhan hơn, thành thật nói ra nguyên nhân tại sao cô không yên lòng: “Không có, chỉ là từ nãy tới giờ, em có cảm thấy có người đi theo chúng ta...!Chị cũng biết em là người đối với chung quanh luôn luôn có sự mẫn cản mà em cũng không hiểu.”
Phương Nhan cũng không có ý nhìn xung quanh xem xét, giống như là Giang Tê Ngô hiện tại đang suy nghĩ nhiều rồi, nhưng thực tế, nàng biết rõ người theo dõi nàng và Giang Tê Ngô là ai, nàng biết rõ nguồn gốc nguyên nhân, nên mới không cần thử nhìn xung quanh.
Phương Nhan liền nhớ tới những gì Tam đội trưởng nói với nàng hôm nay, nàng cười lạnh, nghĩ đám người này quá nhàm chán rồi, thực sự coi nàng là sát thủ Bạch mà theo dõi.
Nghĩ tới đó, Phương Nhan không giấu được cảm xúc của mình, Giang Tê Ngô lập tức nhận ra, cô nắm lấy tay của Phương Nhan, nhẹ nhàng nói: “Chị có phải có tâm sự gì không? Chuyện vừa rồi đáng lẽ em không thể xác định, nhưng nhìn chị như vậy, em có thể xác định, có người theo dõi chúng ta.”
Phương Nhan yêu thương sờ lên tóc Giang Tê Ngô, thở dài một hơi, giải thích nói: “Cũng không có chuyện gì lớn.”
Giang Tê Ngô nhíu mày lại, cô sợ nhất Phương Nhan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, trầm giọng nghiêm túc nói: “Chị mỗi lần đều thích nói như vậy, mỗi lần đều làm những chuyện thật nguy hiểm, em tình nguyện chị cái gì cũng nói rõ với em, cho dù lá gan của em nhỏ, nhưng thà em biết rõ còn hơn mỗi ngày đều sống không sợ hãi lo lắng!”
Giang Tê Ngô biết Phương Nhan có rất nhiều ưu điểm, nhưng chỉ có mỗi một khuyết điểm là luôn che giấu tự chịu một mình, khuyết điểm này thật là làm cô vô cùng tức giận.
Phương Nhan đành phải đem những chuyện xảy ra ở cục nói rõ cho Giang Tê Ngô nghe, Giang Tê Ngô thấy bất bình thay cho Phương Nhan: “Thật quá đáng rồi, những người này quá vô dụng mà, phá án không được lại muốn vu oan cho chị! Còn có Tam đội trưởng nữa, luôn miệng nói là tin tưởng chị, rõ ràng là không có tin chị, mới không cho chị vào tổ chuyên án.”
Phương Nhan nhìn thấy Giang Tê Ngô biểu tình thay đổi phong phú, thay đổi liên tục, từ khi Phương Nhan quen biết Giang Tê Ngô cho tới bây giờ, Giang Tê Ngô luôn làm cho nàng thấy bất ngờ, quá là đáng yêu rồi.
“Tê Ngô em thật sự rất đáng yêu.” Phương Nhan không nhịn được cười, tâm trạng phiền não vì Giang Tê Ngô mà tan biến hết.
Phương Nhan nghĩ, chỉ cần một mình Giang Tê Ngô tin nàng, cho dù cả thế giới không tin nàng thì cũng không sao.
Giang Tê Ngô hai tay chống nạnh, cô cảm thấy Phương Nhan hình như lại đang lừa gạt cô, càng thêm bất mãn nói: “Em hiện tại đang nghiêm túc cùng chị thảo luận vấn đề, em không muốn chị đùa giỡn, nói sang chuyện khá đâu.”
Phương Nhan cười hì hì ôm eo của Giang Tê Ngô, tiếp tục nói: “Những chuyện này chị sẽ giải quyết, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn khuya.”
Giang Tê Ngô trừng Phương Nhan một chút: “Mới vừa ăn xong không bao lâu, chị còn có thể ăn được?”
Phương Nhan cười có một chút lúng túng: “Lúc này do quá khẩn trương, chị căn bản đâu có ăn bao nhiêu.”
Giang Tê Ngô nhịn không được cười lên, cũng khoác tay Phương Nhan: “Được rồi, em sẽ cùng đi ăn với chị, tuyệt đối không thể ăn thịt, em thấy gần đây hình như đã mập hơn trước.” Giang Tê Ngô giống như không hài lòng với thân hình hiện tại của mình.
Phương Nhan có chút im lặng, nàng xác định Giang Tê Ngô vì ở trại tạm giam nên ốm hơn trước nhiều, cho nên khi hai người đi ăn đồ nướng, nhịn không được gấp nhiều thịt cho Giang Tê Ngô.
“Phương Nhan, chị muốn em mập chết phải không?” Cô bất mãn nhìn một đống thịt trước mắt, nhìn giống như đây không phải là thịt mà là ý đồ xấu của Phương Nhan.
“Không có việc gì, dù em ốm hay mập, nhìn cũng rất đẹp.” Phương Nhan yên lặng bỏ thêm hai miếng thịt vào chén của Giang Tê Ngô, như là sợ cô ăn không đủ.
Giang Tê Ngô từ chối, dùng mắt thật hung dữ nhìn chằm chằm Phương Nhan, bộ dạng của tiểu mỹ nhân hoàn toàn mất hết rồi.
“Không ăn, không ăn, chị nghĩ là muốn dụ em ăn nhiều hơn chị, rồi một ngày nào đó chị sẽ chê em mập chứ gì!” Giang Tê Ngô gấp thịt bỏ lại chén của Phương Nhan, ánh mắt không tự chủ nhìn tên nam nhân theo hai người tới đây.
Phương Nhan cũng nhìn thấy, nàng nhẹ nhàng nắm cằm của Giang Tê Ngô, đem tầm nhìn của cô chuyển lại chỗ nàng, dùng khăn giấy giúp nàng lau khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, ăn nhiều một chút, buổi tối vận động cũng sẽ hết thôi.”
Giang Tê Ngô xấu hổ đỏ mặt lên, cô biết Phương Nhan sẽ trả đũa lại cô chuyện tối ngày hôm qua, nhưng thật đáng xấu hổ, cô lại mong chờ, mong nhiều chuyện phát sinh hơn.
Nhìn Giang Tê Ngô trầm mặc, Phương Nhan uống một ngụm trà, làm như nghi ngờ hỏi thăm: “Như thế nào, em không thích chạy bộ ban đêm sao?”
Giang Tê Ngô lập tức đem cả chén thịt đẩy về phía của Phương Nhan, hét lớn: “Ăn đi, cho chị mập chết luôn!”
Phương Nhan thì chỉ mỉm cười, nàng chậm rãi ung dung ăn thịt nướng, ánh mắt lại nhìn về phía các đồng nghiệp đang theo dõi nàng.
Nói thật, kỹ thuật theo dõi của hắn quá tệ, nhưng nếu Phương Nhan thể hiện mình đã phát hiện có người theo dõi, như vậy trong cục nhất định sẽ phái người có kỹ thuật hơn tới.
Đã như vậy, còn không bằng làm như không biết, có người bảo vệ sự an toàn của hai người cũng tốt mà.
Hơn nữa, Phương Nhan thấy mình hiện tại rất bình thản, ngay cả tính hướng của nàng cũng không muốn tiếp tục che giấu, như vậy thì còn có chuyện gì đáng sợ nữa.
Nàng nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Giang Tê Ngô càng ôn nhu hơn rất nhiều.
Ăn khuya rất nhanh kết thúc, Giang Tê Ngô thực sự sợ mình bị mập, lôi kéo Phương Nhan đi dạo công viên, tới hơn mười một giờ, hai người mới trở về Giang gia.
Giang Mẫu Thân đã sớm tắt đèn đi ngủ, Giang Tê Ngô cẩn thận từng li từng tí, sợ cử động quá lớn đánh thức mẫu thân.
Phương Nhan nhìn dáng vẻ của Giang Tê Ngô thì buồn cười không thôi, dựa theo thói quen của Giang Mẫu Thân, cho dù bây giờ có đóng cửa nhưng tuyệt đối vẫn chưa có ngủ, có thể bây giờ đang đọc sách hoặc là đang làm chuyện gì khác.
Tóm lại, Giang Mẫu Thân hiện tại đóng cửa sớm, chỉ muốn cho Giang Tê Ngô có không gian hoạt động tự do mà thôi.
Đây là Giang Mẫu Thân dịu dàng suy tính, mà sự dịu dàng này chỉ thể hiện với một mình Giang Tê Ngô mà thôi.
“Mẹ của em thật tốt.” Phương Nhan than vãn nói, Giang Tê Ngô ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng: “Coi như chị nói như vậy, em cũng sẽ không nhường mẹ lại cho chị đâu!” Câu nói của Phương Nhan kích thích sự ghen tuông của cô.
Phương Nhan lại hỏi Giang Tê Ngô mà vấn đề mà có hàng vạn người muốn hỏi người yêu của mình: “Em nói cho chị nghe một chút, nếu chị và mẹ em cùng rớt xuống biển, em sẽ cứu ai?”
Giang Tê Ngô trừng Phương Nhan một chút: “Hừ, đương nhiên là cứu mẹ rồi.”
Phương Nhan liền ôm Giang Tê Ngô vào trong ngực: “Vậy chị thì sao? Em có thể nhìn chị chết sao?”
Giang Tê Ngô biểu tình nghiêm túc hơn, so với mọi người đối với loại câu hỏi này cho là nói đùa, nhưng cô hình như cân nhắc rất nhiều, trầm mặc vài giây, cô mới nói: “Đúng vậy a, nếu trong tình huống chỉ có thể cứu được một người, em sẽ cứu mẫu thân của em, về phần sau đó...” Giang Tê Ngô giương mắt lên, nhìn về phía Phương Nhan.
“Nếu như chị không thể sống, thì em sẽ chết cùng với chị.”
Phương Nhan cũng nhìn chằm chằm Giang Tê Ngô, sờ lên đầu Giang Tê Ngô, với nàng mà nói chỉ cần nghe được câu này đã mãn nguyện lắm rồi, nàng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Giang Tê Ngô thấy Phương Nhan bình tĩnh lại, chủ động dang hai tay ôm ngang hông Phương Nhan: “Phương Nhan, hôm nay chị là lạ, em thấy không có quen!”
Phương Nhan cũng thấy mình quá đa sầu đa cảm rồi, cười giải thích: “Có thể là đã có được em, làm chị hiện tại lo được lo mất.”
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, lúc còn chưa cùng Giang Tê Ngô thành lập quan hệ yêu đương, tất cả mọi người không có sự công kích gì.
Nhưng khi có được rồi, nàng thấy mình càng muốn càng nhiều.
Nàng tựa cầm lên vai của Giang Tê Ngô, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Lại thêm chuyện hôm nay nữa, nói thật có một chút đã kích.”
Giang Tê Ngô ôm chặt hông nàng, hiện tại đang ở trong nhà, không sợ bị người khác theo dõi.
Mùi thơm của Giang Tê Ngô quanh quẩn khắp xung quanh nàng, Phương Nhan luồn tay vào áo của Giang Tê Ngô, một đường vuốt ve lên trên, trước kia nàng thực sự không hiểu vì cái gì tất cả mọi người điều thích cầu hoan với người yêu.
Hiện tại, thì nàng đã biết rõ rồi.
Phương Nhan thấy Giang Tê Ngô nhất định sẽ tha thứ cho sự tham lam của nàng, hay là, bởi vì trước kia nàng đã nhiều năm chưa từng được hạnh phúc như hiện giờ.
Nàng hít sâu một hơi, thăm dò hỏi Giang Tê Ngô: “Tê Ngô...!Chị nghĩ...”
Giang Tê Ngô trên mặt đỏ lên, nhưng vẫn muốn trêu ghẹo nói: “Không phải chị muốn chạy bộ ban đêm sao?”
Phương Nhan a a a a cười ra tiếng: “Vận động trên giường càng có hiệu quả hơn!”
Giang Tê Ngô không nói nữa, tay đưa ra sau lưng, khóa trái cửa lại, lặng lẽ nói: “Nói nhỏ một chút, đừng để mẹ em nghe thấy.” Vừa nói, nhưng môi cũng đã chủ động tới gần.
Những lúc này thì hành động thích hợp hơn lời nói rất nhiều.
Trái ngược, bên cạnh có người, có thể sẽ bị nghe được, nhưng cái cảm giác vụ trộm này làm hai người phấn kích hơn nhiều.
Không khí đang dần nóng lên, thì có tiếng báo từ điện thoại di động vang lên, đánh gãy hai người đang hôn, Phương Nhan có chút xin lỗi nói: “Thật có lỗi, để chị chỉnh chế độ yên lặng.”
Giang Tê Ngô cười trộm, nàng cũng nghĩ đến điện thoại của mình, vừa định chỉnh lại chế độ im lặng, thì thấy một tin chia sẻ trên Wechat.
[ Wechat ] Mẫu Thân chia sẻ tin tức: Hậu quả của việc phóng túng quá độ.
Quan hệ tình dục nhất định phải có chừng mực, tốt nhất duy trì một tuần ba lần.
Thời gian là vừa mới gửi đến, Phương Nhan với Giang Tê Ngô không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn nhau, ăn ý nói: “Vậy là hôm nay coi như xong?”
Hai người biết không phải Giang Mẫu Thân muốn chia sẻ nội dung này, mà hai người biết rõ, ngay lúc hai người chuẩn bị phát tán dục vọng thì Giang Mẫu Thân phát ra tin nhắc nhở.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm của Giang Mẫu Thân: Thính lực quá tốt cũng thật là có hại mà!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...