Editor: BlackObs
------------------
Đương nhiên là hết thảy đã thông qua quy trình xin nghỉ phép.
So với tam đội rắc rối, nhất đội vô cùng thoải mái, một tấm giấy xin nghỉ, đội trưởng ký tên, liền được giải quyết.
Mặc dù bây giờ vẫn còn ở thời khắc quan trọng của vụ án, nhưng Phương Nhan đã làm xong bổn phận công tác nên cũng không cần ở lại trong sở.
Nàng đi bãi đậu xe lấy xe, trực tiếp chạy đến campus học viện Thiên Đường.
Khoa tâm lý rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, còn dùng băng rôn vải đỏ viết lời hoan nghênh chào đón các vị lãnh đạo, Phương Nhan tùy ý nhìn lướt qua, dễ dàng thấy tên sư phụ nàng.
Sư phụ Võ Nhân Tín của Phương Nhan rất lợi hại, ông là người cảnh sát đầu tiên mở rộng tâm lý hoạ tượng ở thành phố Thiên Đường, đồng thời còn xuất bản sách chuyên môn tâm lý hoạ tượng.
Không chỉ vậy, ông còn phá rất nhiều đại án, cống hiến to lớn giữ trị an thành phố Thiên Đường.
Nếu người khác hỏi sư phụ Phương Nhan có gì lợi hại, Phương Nhan tuyệt đối sẽ trả lời như vậy.
Còn nếu muốn nhập môn học tập tâm lý hoạ tượng, Phương Nhan sẽ nói cho biết một điều, "Khi bạn học tâm lý hoạ tượng, có thể cứu vớt thiên thiên vạn vạn người, nhưng không chắc cứu được người nhà mình".
Đây là một nghề nghiệp có mức rủi ro nguy hiểm rất cao, nhưng lại được trả công rất thấp, mà trong khi lý giải chân dung tâm lý, có khả năng sẽ bị đồng hoá với tội phạm.
Sát thủ không chắc sẽ trở thành bậc thầy tâm lý hoạ tượng, nhưng một bậc thầy tâm lý hoạ tượng tài giỏi chắc chắn sẽ là sát thủ nguy hiểm nhất trên thế giới.
Trong đầu Phương Nhan không khỏi nhảy ra một bóng hình, chỉ là hiện lên trong đầu mà lưng nàng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.
Cho tới bây giờ người nọ vẫn không xuất hiện, cũng chưa tái phạm thêm vụ nào, và không ai truy được tung tích hắn.
Lẽ nào hắn đã theo Phương Nhan về nước, ẩn kín trong bóng đêm, đợi thời cơ dành cho Phương Nhan một đòn trí mạng?
Nhưng Phương Nhan có năng lực tự kiểm soát mạnh mẽ, nàng đúng lúc cắt đứt trạng thái tiêu cực của mình, điều chỉnh tốt tâm tình, cất bước hướng về khu vực đông người nhất.
Bên cạnh cửa hội trường có một tấm biển lớn giới thiệu cuộc thi hùng biện của khoa tâm lý học.
Phía dưới có dán ảnh chụp và thông tin cá nhân các thí sinh.
Có hơn một trăm người tham gia, cũng không biết bằng cách nào mà Phương Nhan tìm thấy phần giới thiệu của Giang Tê Ngô dễ như trở bàn tay.
Nhìn đoạn viết miêu tả, Phương Nhan nghĩ tới Giang Tê Ngô mỗi khi ở trước mặt nàng, nhất là thời điểm sợ hãi, em ấy sẽ biểu hiện ra sự ỷ lại, không có vẻ gì giống với phần giới thiệu này.
Ngẫm nghĩ bất giác nàng bật cười, tiếng cười hấp dẫn nam sinh bên cạnh - người đã sớm muốn trò chuyện cùng nàng.
"Mỹ nữ, chị đang nhìn cái gì và cười cái gì vậy?".
Phương Nhan quay đầu liền thấy vài nam sinh đang nhìn nàng chằm chằm, giống như đang chờ đợi bắt chuyện.
Bất quá tâm tình Phương Nhan đang tốt, cũng còn một lúc nữa mới tới giờ thi đấu, vì vậy nàng vui vẻ cùng những sinh viên này nói chuyện phiếm cho qua thời gian.
Nhóm nam sinh nhìn nàng không chớp mắt, Phương Nhan mỉm cười, chỉ vào ảnh chụp trên tường nói, "Chị thấy bài viết về những người khác đều rất tốt, chỉ riêng phần giới thiệu về cô gái Giang Tê Ngô này, có phải là cường điệu quá rồi không".
Những người khác chỉ có một đoạn giới thiệu ngắn, còn Giang Tê Ngô lại được giới thiệu về công dung ngôn hạnh này kia, quả thật là khen lên tận trời cao.
Điểm chết người nhất chính là, nàng còn nhìn thấy bốn chữ băng sơn mỹ nhân, hoàn toàn không phải hình mẫu Giang Tê Ngô mà nàng nhận thức.
"Đâu, cho em xem một chút".
Các nam sinh cũng hứng thú, rướn cổ lên trông coi giới thiệu, sau khi xem xong, bọn họ ra vẻ đã hiểu.
"Không cần nghĩ cũng biết đoạn này nhất định là Tạ Tử Kỳ biên soạn rồi".
"Đúng vậy, chỉ có hắn mới nghĩ ra ngôn từ buồn nôn thế kia".
Hai nam sinh bên cạnh cũng phụ hoạ giải thích, Phương Nhan lập tức nghĩ tới cháu trai viện trưởng - Tạ Tử Kỳ.
"Thì ra là do người hâm mộ viết, chả trách...".
Phương Nhan hồi tưởng về những lời lẽ ca ngợi kia, thật sự không nhịn cười nổi.
Các nam sinh cũng bị lây nhiễm bởi nụ cười vui vẻ của Phương Nhan, mặc dù không biết tại sao Phương Nhan cười, nhưng bọn hắn đều cảm thấy Phương Nhan cười rộ lên rất đẹp mắt.
Ba người cứ như vậy chăm chăm nhìn Phương Nhan, tạo thành một tổ hợp kỳ diệu.
Rốt cuộc Phương Nhan cũng nhận ra tâm tình của mình quá khoa trương, nàng lau khoé mắt, hỏi dò: "Nữ sinh Giang Tê Ngô này là người như thế nào?".
Nghe thấy Phương Nhan hứng thú với Giang Tê Ngô, mấy nam sinh bắt đầu lao xao kể ra những hiểu biết về Giang Tê Ngô.
"Đây là hoa khôi khoa tâm lý bọn em, còn thuộc top mười hoa hậu giảng đường của học viện".
"Đúng đúng, dáng dấp đẹp, tâm tính cũng tốt, thường ngày còn tham gia hoạt động tình nguyện".
"Đúng vậy, cô ấy biết đàn violin, còn thuộc câu lạc bộ khiêu vũ, vũ đạo rất đẹp mắt".
Phương Nhan nghiêm túc nghe, càng nghe càng cảm thấy nhóm nam sinh này đang nói người khác.
Nàng không biết gì về nội dung các nam sinh cung cấp, mỗi lần ở chung đều là Giang Tê Ngô lắng nghe nàng nói chuyện.
"Thật là một cô bé tài năng...".
Phương Nhan không khỏi cảm khái.
Cô gái ưu tú thế kia, sao có thể dính líu quan hệ với tên Chung Vĩ Triết đáng chết a...Thời điểm nghĩ như vậy, Phương Nhan phát hiện bản thân nàng ngày càng dựa trên lập trường Giang Tê Ngô mà suy nghĩ, như thể Chung Vĩ Triết mới là kẻ thứ ba xen giữa quan hệ hai nàng.
Các nam sinh thấy Phương Nhan tỏ ra hứng thú với Giang Tê Ngô, lại nói rất nhiều chuyện lý thú về cô.
Bọn họ ra rả nói, Phương Nhan thoải mái tươi cười, người ngoài chỉ nghĩ Phương Nhan muốn tìm hiểu về cuộc sống học đường, chứ không hề biết quan hệ dây mơ rễ má giữa Phương Nhan và Giang Tê Ngô.
Phương Nhan là người biết lắng nghe, cũng là một người giỏi thẩm vấn, sau khi hỏi được nội dung mong muốn, nàng mời ba bạn nam uống coca, rồi lại tiến hành vòng câu hỏi thứ hai.
"Hôm nay chị tới đây là có mục đích, muốn tìm hiểu hoàn cảnh trường học một chút...Em họ chị chuẩn bị nhập học ở đây".
Phương Nhan nói dối có bài bản.
Ba người hoàn toàn không có nghi ngờ, nhiệt tình hỏi Phương Nhan muốn biết chuyện gì.
Phương Nhan trước tiên hỏi về trang thiết bị và ăn uống, chậm rãi đi sâu vào chuyện giảng dạy, cuối cùng hỏi về các giảng viên.
Nàng làm như vô tình đặt tay lên tấm ảnh Chung Vĩ Triết trên bảng thông báo nhưng thật ra là để mấy nam sinh chú ý tới, nàng cất tiếng hỏi, "Những lão sư này dạy ổn chứ?".
"Chung lão sư rất tốt, giảng rõ ràng dễ hiểu".
"Đúng vậy, không chỗ chê, nhất là các nữ sinh đều rất thích thầy ấy".
Phương Nhan nghe mà lòng cười nhạt, lại làm bộ tò mò hỏi, "Đúng là đẹp trai a, cơ mà chị nghe nói hình như có lão sư 'ra tay' với học sinh, sau đó còn không chịu trách nhiệm".
Dáng vẻ nàng trăm phần trăm là phụ huynh lo lắng vì con em.
"Chắc hẳn không phải là Chung lão sư, người ấy khá bí ẩn...nhưng gần đây mọi người đều đồn vị lão sư đó đang giao du qua lại với một sinh viên".
"Đúng rồi, hình như có người tình cờ gặp họ lúc đi dạo phố".
"Oh...mà nghe nói Chung lão sư có vợ rồi, dù sao cũng đã ba mươi lăm".
Ý kiến mọi người bắt đầu chia rẽ, kỳ thực hai đáp án đều chính xác, bởi vì Chung Vĩ Triết đang nằm ở trạng thái chân đạp hai thuyền.
Nhưng Phương Nhan không thể nói, nếu nói ra thì trò chơi mất vui.
Phương Nhan cúi đầu nhìn điện thoại di động, thấy đã sắp tới giờ khai mạc, nàng cần phải đi vào trong chuẩn bị cho màn gặp gỡ.
"Chị vào hội trường trước đây".
"Còn có hai mươi phút, bọn em cũng vào bây giờ".
Các nam sinh lưu luyến không rời, thấy Phương Nhan chuẩn bị đi vào, bọn hắn dĩ nhiên cũng muốn đi theo một lúc.
Xem tình hình này, Phương Nhan cảm giác mình và ba nam sinh có khi sẽ ngồi chung một chỗ.
Bất quá, đây cũng là một thủ thuật che mắt hữu hiệu.
Phương Nhan mỉm cười, tuỳ ý bọn hắn.
Trong hội trường một biển người tấp nập, khiến người ta nảy sinh ảo giác là mình đi nhầm chỗ.
"Khoa tâm lý các cậu mỗi lần thi hùng biện đều náo nhiệt vậy sao?".
Nghĩ mấy nam sinh là năm ba đại học, tương đối hiểu biết về trường, Phương Nhan đưa ra nghi vấn.
"Không phải, chỉ là buổi thi đấu hôm nay tương đối đặc biệt thôi".
Một nam sinh trả lời.
"Đặc biệt?".
"Lần diễn thuyết này chủ yếu nhắm vào sinh viên năm tư, nếu như biểu hiện tốt, có thể sẽ được an bài đơn vị làm việc".
Phương Nhan gật đầu, hiểu ra lần diễn thuyết này là một tấm vé thông hành đến môi trường công tác, nếu biểu hiện tốt sẽ có thể nhảy qua giai đoạn tìm việc, trực tiếp vào giai đoạn thực tập, hơn một trăm người dự thi cũng chứng minh lần cạnh tranh này rốt cuộc có bao nhiêu kịch liệt.
"Diễn thuyết chia làm hai buổi sáng chiều...Nữ thần mà chúng ta nói đến vừa rồi sẽ thi vào buổi sáng".
Nam sinh không quên giới thiệu.
Phương Nhan tiếp tục gật gù, di chuyển theo mấy nam sinh nhưng mắt lại đảo quanh, ý định tìm Giang Tê Ngô hoặc Chung Vĩ Triết.
Nàng rất nhanh phát hiện đối tượng trong đám người, hôm nay Giang Tê Ngô trang điểm tươi sáng nhã nhặn, ăn mặc cũng trang trọng hơn, đứng bên cạnh là Chung Vĩ Triết.
.
Đọc thêm nhiều truyện ở [ t r u m t r u y e n.
n et ]
Họ không có biểu hiện hành vi thân mật gì, Chung Vĩ Triết đang nói chuyện với Giang Tê Ngô, nhưng cô lại có vẻ không yên lòng, luôn theo bản năng xem điện thoại di động.
Phương Nhan cũng theo bản năng lấy điện thoại ra, thấy được tin nhắn đến từ Giang Tê Ngô.
[ wechat ] Giang Tê Ngô: Đã tới chưa?
[ wechat ] Viên Viên tỷ: Trên đường kẹt xe, nhưng nhất định chị sẽ đến.
Giang Tê Ngô phát ra một emoji đáng yêu, Phương Nhan ngẩng đầu muốn nhìn biểu cảm chân thật của Giang Tê Ngô, thấy người kia ở phía xa mang gương mặt băng lãnh, giống như người mới gửi emoji đáng yêu không phải là em ấy.
Chung Vĩ Triết vẫn vây quanh, cho dù không có biểu hiện thân thiết, nhưng lại tản ra một loại khí tràng không muốn để người khác tới gần Giang Tê Ngô.
Phương Nhan ý thức được nàng không có cách nào gặp mặt Giang Tê Ngô, tốt hơn là tìm một góc khuất ngồi xuống.
Vị trí này có thể chứng kiến tất cả mọi người, lại có thể tách khỏi phạm vi tầm mắt Chung Vĩ Triết.
Nàng nên làm sao để hù chết Chung Vĩ Triết đây?
Phương Nhan tiếp tục nhìn xung quanh tìm kiếm người quen, bỗng nhiên thấy một bóng người quen thuộc, ánh mắt nàng loé sáng, kêu tên người này.
"Mạc Tham Hoan?!".
Người nữ kia lập tức quay đầu, vừa nhìn thấy là Phương Nhan, nàng nhẹ nhàng cười, "Thật đúng dịp, cô tới làm giám khảo?".
Phương Nhan cười lắc đầu, giải thích: "Không phải, tôi tới xem một người bạn".
Cô gái xinh đẹp ưu nhã trước mắt là bác sĩ tư vấn tâm lý thuộc bệnh viện lớn nhất thành phố, cũng là cố vấn trong sở cảnh sát, bởi vì thường xuyên ra vào sở nên Phương Nhan có gặp mặt qua mấy lần.
"Thì ra là thế, xem ra chỉ có tôi là thay mặt bệnh viện đến tuyển chọn nhân tài".
Mạc Tham Hoan nhìn nhóm giám khảo phía xa khẽ nhíu mày, tựa hồ tình nguyện ngồi chung chỗ với Phương Nhan, chứ không nguyện ý đi qua bên kia.
Phương Nhan xê dịch qua một bên, ý bảo Mạc Tham Hoan ngồi xuống, nói thẳng yêu cầu của mình, "Tôi muốn nhờ cô giúp một việc, lát nữa cô đến ngồi sau lưng người đàn ông kia rồi giành vị trí kế bên giúp tôi".
Mạc Tham Hoan cảm thấy yêu cầu này rất kỳ quái, "Cô muốn làm gì?".
Sư phụ Phương Nhan cũng ở đây, thế nhưng nàng lại nhờ cậy một người không quá quen thuộc giúp đỡ chuyện này.
"Nghiêm phạt thứ đàn ông cặn bã".
Phương Nhan cười đáp lại.
Nghe đến đó, Mạc Tham Hoan không hỏi nữa, hai người thương lượng xong, nàng nhanh chóng đến ngồi phía sau Chung Vĩ Triết, dùng ba lô giữ chỗ kế bên.
Phương Nhan không có lập tức đi qua, hiện tại Chung Vĩ Triết và Giang Tê Ngô vẫn cùng ngồi ở hàng đầu, nàng cần đợi Giang Tê Ngô đi vào hậu trường chuẩn bị, sau đó sẽ cho Chung Vĩ Triết một ngạc nhiên thú vị.
Nàng phải tinh tế nắm chắc thời gian, không thể sai lệch một phút, nếu sai liền mất hết.
Diễn thuyết vẫn đang tiến hành, Phương Nhan không có tâm tình nghe, tiếp tục dùng wechat quấy rầy Giang Tê Ngô.
Người ngồi cạnh Giang Tê Ngô lại rất bất lực, hắn thấy cô hăng hái nhắn tin với một người tên Viên Viên tỷ, hoàn toàn phớt lờ bạn trai là hắn, nhưng hắn lại không thể phát cáu lúc này.
Phương Nhan âm thầm khinh thường, phía sau sẽ có 'kinh hỉ' làm Chung Vĩ Triết từ đầu đến cuối đều cười không nổi.
Rốt cuộc phần diễn trên khán đài cũng kết thúc, Giang Tê Ngô rời chỗ ngồi đi chuẩn bị, Phương Nhan cũng đứng dậy tiến đến hàng thứ hai.
"Thật ngại quá, nhường một chút...".
Thanh âm nàng không lớn không nhỏ, nhưng cũng đủ làm cho người ở hai hàng đầu đều nghe được, nàng tiếp tục đi xuyên qua nhóm người đến bên cạnh Mạc Tham Hoan.
"Xin lỗi, để cô chờ lâu".
"Không có gì".
Mạc Tham Hoan bình thản đáp lại, khóe miệng mang theo nét cười nhẹ.
Phương Nhan tiếp tục xin lỗi, dư quang lại đánh giá dáng lưng Chung Vĩ Triết.
Hắn ngồi yên, thân thể hắn cứng ngắc, có lẽ đang rất chột dạ.
Phương Nhan làm như không nhận ra, thấp giọng cùng Mạc Tham Hoan thảo luận chuyện tuyển người.
Đột nhiên nghe thấy giọng vợ mình, Chung Vĩ Triết hiển nhiên không chọn xoay người lại, hắn không ngừng xoa ngón tay, rõ ràng đang rất căng thẳng.
Nhất là ít phút nữa thôi, bạn gái Giang Tê Ngô của hắn sẽ lên diễn thuyết.
Khoé miệng Phương Nhan hơi nhếch lên, hưởng thụ sự sợ hãi của Chung Vĩ Triết, nàng biết khi Giang Tê Ngô bước lên đài, màn nghiêm phạt mới thật sự bắt đầu.
"Tiếp theo, cho mời tuyển thủ số 22 Giang Tê Ngô lên sân khấu".
Sợ Giang Tê Ngô phát hiện sự tồn tại của mình, Phương Nhan lập tức hạ thấp người nấp sau lưng Chung Vĩ Triết, sau đó nói với Mạc Tham Hoan, "Tôi có gặp qua cô gái này ở nhà rồi".
Cho dù không nhìn thấy sắc mặt Chung Vĩ Triết, nhưng Phương Nhan tin chắc hắn đã sớm hoang mang lo sợ, toàn bộ lực chú ý đều dồn vào cuộc đối thoại của hai người phía sau.
"Nhà cô? Không lẽ chồng cô ăn vụng a?!" Mạc Tham Hoan phối hợp đáp, tựa như đã đoán được Phương Nhan đến cùng muốn làm chuyện gì.
"Ây...." Nàng kéo dài thanh âm, đồng thời cũng thấy người Chung Vĩ Triết thoáng run lên.
Phương Nhan suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng, nhưng vẫn đáp lại: "Không phải, là tạp chí ở nhà...Chồng tôi đặc biệt thích tạp chí của trường, mỗi bản đều có cô nữ sinh này".
Mạc Tham Hoan bừng tỉnh đại ngộ, giọng điệu nhiều chuyện dò hỏi, "Lần trước nghe cô nói cô hoài nghi chồng mèo mỡ, luôn mượn danh nghĩa đi công tác, nhưng lại thấy tên hắn trong danh sách của một khách sạn?".
Phương Nhan tiếp tục gật đầu, "Ừ, đúng vậy, công việc tôi bận rộn quá...".
Hai người tán gẫu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Chung Vĩ Triết.
Nói thật, Phương Nhan chưa bao giờ cảm thấy mấy trò đùa dai lại thú vị đến vậy.
Chỉ tiếc là, nàng không thể nghe nội dung Giang Tê Ngô diễn thuyết, mà nàng cũng không thể không nói sâu hơn đề tài tiểu tam này.
Đến khi diễn thuyết kết thúc, ánh đèn nhất thời sáng lên, Phương Nhan phát ra một tiếng dối trá, "Ông xã, sao anh cũng ở đây?".
Nàng từ phía sau ôm lấy Chung Vĩ Triết, thấy mặt mày hắn hiện giờ còn khó coi hơn người chết.
Chung Vĩ Triết cứng nhắc nặn ra nụ cười, ánh mắt lại lấm lét thăm dò xung quanh, Phương Nhan nén cười, cố ý gọi chồng một cách buồn nôn.
Thế nào đi nữa thì hắn cũng không thể im lặng, chỉ phải đáp: "Nhan, sao em lại tới đây?".
Miệng hắn xả ra nụ cười méo xệch, coi như là chuyên gia tâm lý tình cảm, gặp loại tình cảnh tiến thoái lưỡng nan tàn khốc này thì đầu óc cũng rối loạn một trận.
Đặc biệt, người hắn trêu chọc không phải là một phụ nữ bình thường.
Phương Nhan cười trả lời, "Nhớ anh nên tới thăm anh một chút".
Những lời này người xung quanh đều nghe được, bọn họ muốn đánh giá vợ Chung Vĩ Triết, xem kỹ là hình dạng thế nào, có điều ánh sáng lại lần nữa hạ xuống rất nhanh, Phương nhan đếm ngược thời gian trong lòng, đưa mắt ra hiệu với Mạc Tham Hoan.
Vài giây sau, điện thoại Phương Nhan reo lên, nàng buông Chung Vĩ Triết ra, nói với bên trong điện thoại: "Xin chào, tôi là Phương Nhan...Chờ một chút, tôi đi ra ngoài đã".
Sau màn diễn thuyết của Giang Tê Ngô, nàng cứ như vậy chóng vánh rời đi, người ở đó nghe Phương Nhan nói ra tên của mình, cũng nghe rõ thông tin được truyền tải.
Không bao lâu nữa, tên của vợ giáo sư Chung Vĩ Triết sẽ bị truyền bá ra ngoài, cuối cùng lan tới tai Giang Tê Ngô.
Còn kết quả thế nào đã không phải là chuyện Phương Nhan cần cân nhắc.
Nàng thong dong ra cửa, biến mất trong tầm mắt mọi người, sau đó lại len lén trở về ngồi ở góc khuất đã chọn trước đó, thông báo với Giang Tê Ngô mình đã sớm có mặt ở đây.
Giang Tê Ngô muốn tìm nàng, nhưng có quá nhiều khán giả ngồi xem, và chỗ cô ngồi lại ở vị trí đặc biệt trọng tâm.
Giang Tê Ngô đành phải về chỗ cũ, cô vừa ngồi xuống, Phương Nhan liền gọi điện cho Mạc Tham Hoan.
"Phương Nhan, cô tự nhiên chạy đi đâu vậy?".
"Cái gì, có án kiện? Để mặc chồng cô ở đây sao?".
Mạc Tham Hoan ăn ý phối hợp, kỳ thực nàng đã mở camera, để Phương Nhan có thể nhìn thấy bên này, bao gồm cảnh Giang Tê Ngô quay đầu về phía sau khi nghe được cái tên quen thuộc.
Chung Vĩ Triết có tật giật mình đã sợ gần chết, thấy Mạc Tham Hoan như định tiếp điện thoại cho hắn, hắn vội vàng muốn kéo Giang Tê Ngô rời đi.
Thế nhưng Giang Tê Ngô không hề cử động, Chung Vĩ Triết đành lấy cớ đi WC rời khỏi trước.
Cuộc nói chuyện nhanh chóng kết thúc, Mạc Tham Hoan chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, giả vờ tò mò hỏi: "Em cùng người đàn ông kia là quan hệ thế nào?".
Giang Tê Ngô sửng sốt, không hiểu chị gái này tại sao hỏi mình, nhưng vẫn trả lời: "Ah? Chung lão sư là thầy em".
Mạc Tham Hoan lộ ra nụ cười ý vị thâm trường với Giang Tê Ngô, kế tiếp, mặc kệ Giang Tê Ngô hỏi gì, nàng cũng không nói thêm lời nào.
Giang Tê Ngô có vẻ đứng ngồi không yên, sau cùng lựa chọn ly khai, đuổi theo Chung Vĩ Triết.
Phương Nhan thở dài một hơi, chỉ hy vọng Giang Tê Ngô có thể từ đoạn thoại ám chỉ vừa rồi tự tìm được đáp án, nhưng mà người đơn thuần như Giang Tê Ngô có thể là đối thủ của tay cáo già Chung Vĩ Triết sao?
Nàng cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy tỷ lệ Giang Tê Ngô trốn thoát rất thấp, không phải cô ngu ngốc mà là Chung Vĩ Triết thật sự có năng lực, đồng thời hắn rất am hiểu chuyên môn tâm lý tình yêu, nếu không thì làm sao có khả năng theo đuổi được Giang Tê Ngô.
Nhưng cá nhân Phương Nhan ích kỷ, nàng không thể chọc thủng lời nói dối của Chung Vĩ Triết một lần duy nhất, nếu như vậy, bản thân nàng không thể đạt được tự do.
Hơn nữa, nàng cũng không muốn nộp trắng cho hắn ta năm triệu.
Nghĩ đến đây, tình cảm cùng lý trí đặt trên cán cân lại bị lung lay.
Điện thoại di động chợt rung lên.
[ wechat ] Mạc Tham Hoan: Giải quyết xong.
[ wechat ] Phương Nhan: Vô cùng cảm tạ.
[ wechat ] Mạc Tham Hoan: Cô nên đổi chồng đi nha.
[ wechat ] Phương Nhan: Nhanh thôi, tôi sẽ khiến hắn đề xuất ly hôn.
????
Phương Nhan nhếch khóe miệng, từ hồi kết hôn đến giờ, nàng chưa từng trải qua cảm giác tốt đẹp như hôm nay.
Nếu nàng cùng Chung Vĩ Triết không thích hợp, và nàng cũng có sự nghiệp của riêng mình, vậy thì nàng cũng không miễn cưỡng bản thân hùa theo một cuộc hôn nhân vô dụng.
Nàng sẽ ly hôn với Chung Vĩ Triết, sau đó sẽ quang minh chính đại trở thành bạn của Giang Tê Ngô.
Chỉ là, Giang Tê Ngô có thể phá được âm mưu của tên Chung Vĩ Triết đáng chết này hay không? Phương Nhan không khỏi trở nên có chút phiền muộn, vẫn là không nhịn được gửi tin nhắn cho Giang Tê Ngô.
[ wechat ] Viên Viên tỷ: Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé! Mang theo bạn trai em nữa.
[ wechat ] Giang Tê Ngô: Xin lỗi, chắc do diễn thuyết căng thẳng quá nên em có chút khó chịu, em đi về trước.
[ wechat ] Viên Viên tỷ: Được rồi, vậy em tự chăm sóc tốt nhé.
Phương Nhan biết Giang Tê Ngô nhất định đang cãi nhau cùng Chung Vĩ Triết, nhưng nếu Giang Tê Ngô không muốn tiết lộ với nàng, vậy nàng làm như không biết thì tốt hơn.
Mà bây giờ, nàng cũng phải về nhà, chuẩn bị thưởng thức kỹ xảo diễn xuất của Chung Vĩ Triết một phen..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...