Editor: BlackObs
------------------
Giang Tê Ngô không nói được một lời, rõ ràng dựa theo tình huống này, điều đầu tiên cô hẳn nên thẹn quá hoá giận cho Phương Nhan một cái tát sau đó rời đi, nhưng trên thực tế, nội tâm của cô lại không hề xuất hiện hoang mang lo sợ, ngược lại là vui vẻ pha lẫn ngượng ngùng, thậm chí trong nháy mắt khi môi Phương Nhan rời đi, cõi lòng cô còn hiện ra chút thất vọng.
Nụ hôn qua đi, cô muốn nhìn biểu cảm của Phương Nhan giờ phút này, nhưng lại phát hiện mình không có dũng khí ngẩng đầu.
Giang Tê Ngô cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cúi đầu che giấu vẻ mặt ngượng ngùng, an tĩnh thuận theo cái ôm của Phương Nhan, nhưng thân thể vẫn thoáng run lên bởi những cảm xúc bên trong.
Xung quanh rất im ắng, im ắng đến mức nghe được tiếng tim đập, có điều Giang Tê Ngô không thể phân rõ nhịp tim này là bắt nguồn từ cô hay là từ Phương Nhan?! Hay chẳng lẽ bởi vì mới vừa hôn nhau nên nhịp đập các nàng đã hoà chung tần suất đây?!
*Tiếng thở...*
Không một ai mở miệng cho đến khi tiếng mở cửa chói tai cắt đứt sự trầm mặc ngọt ngào giữa hai người.
Đây có thể là tín hiệu cho thấy người đàn ông ngoài sân phơi đã rời đi, Phương Nhan buông lỏng Giang Tê Ngô, rất nhanh hướng tới cửa sổ, muốn xem tình hình, không ngờ hắn vẫn ở đó, ngoài ra còn có thêm một người phụ nữ quen mắt.
Người đàn ông vẫn chưa biết mình đã bị phát giác, lúc này hắn đang ngây người hướng về gian phòng Phương Nhan, tựa hồ đang nhập vào cõi thần tiên, ngón cái và ngón trỏ tay phải không ngừng miết túi quần.
Thình lình Phương Nhan xuất hiện, bốn mắt vừa vặn đối diện nhau.
Dường như bất ngờ vì có một cô gái đột ngột xuất hiện ở cửa sổ, hắn giật mình hơi nghiêng đầu, rồi rất nhanh trên khuôn mặt có vẻ trung thực kia giương lên nụ cười hiền hoà với Phương Nhan.
"Chào buổi trưa, đại tỷ".
Hình thể hắn khá gầy, tướng mạo nhã nhặn, mang theo cặp mắt kiếng, tay trái cầm một túi dụng cụ cũ nát, nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy là một công nhân bình thường.
"Oh kìa, Viên Viên, trùng hợp vậy a".
Phương Nhan cũng nhận thức người phụ nữ bên cạnh, chính là bác gái ở sát bên phòng nạn nhân.
Nhìn bộ dáng bà ấy, giống như là rất quen thuộc người đàn ông này.
Phương Nhan mỉm cười với hai người, quan sát hắn một phen, rồi vờ hỏi: "Dì ơi, đây là con trai dì sao?".
Bác gái bị chọc cười, giải thích: "Nếu dì có con trai lớn như thế thì tốt quá, đây là thợ sửa ống nước dì mời tới, con cứ gọi hắn là Tiểu Vương, ôi dào, thật tình không biết vì sao chỉ có đường nước nhà dì là dễ bị hư vậy nữa".
Bác gái càm ràm, nhưng đối với việc ống nước bị hư thì không có bất cứ hoài nghi gì, chớ nói chi là có cùng suy nghĩ với Phương Nhan.
Phương Nhan ngoài cười nhưng trong không cười, rất sợ bác gái để lộ thân phận cảnh sát của nàng, bởi vì cái người bên cạnh bác gái lúc này hoàn toàn phù hợp chân dung hung thủ mà nàng đã phác hoạ.
Nếu như nói ra, ước chừng hắn sẽ chạy đi.
Phương Nhân bắt đầu nghĩ biện pháp ám chỉ để bác gái đừng nói, chưa kịp làm gì thì bác gái nháy mắt với Phương Nhân một cái, "Tiểu Vương, đây chính là tiểu thư Viên Viên mới dọn tới toà nhà chúng ta...Có phải là rất đẹp hay không?".
Hắn không ngẩng đầu, ậm ừ vài tiếng phụ hoạ, tay gõ vào ống nước, như đang thật sự kiểm tra tình trạng tắc nghẽn.
Phương Nhan cũng không quan tâm, nhưng bác gái lại đá lông nheo với nàng, kế tiếp nói bản thân có chuyện liền rời khỏi sân phơi.
Phương Nhan nhìn thoáng qua ánh mắt tràn ngập oán niệm của Giang Tê Ngô, giống như vì có người ngoài mà không tiện phát tác.
Nàng áy náy giải thích, "Làm chị sợ muốn chết, còn tưởng rằng tên trộm nội y lại tới trộm đồ của chị".
Tuy là nói với Giang Tê Ngô, dư quang lại nhìn người đàn ông kia.
Không thấy sắc mặt hắn, nhưng dựa vào dáng người cứng ngắc có thể thấy là hắn bất ngờ với lời nàng nói.
Giang Tê Ngô hoàn toàn không biết gì cả, vừa nghe tới trộm nội y, gương mặt cô liền lộ vẻ lo lắng, cô nắm tay Phương Nhan muốn thể hiện quan tâm, nhưng Phương Nhan lại lấy điện thoại di động ra kêu gọi cô selfie.
Giang Tê Ngô bị xoay đến ngơ ngác, nhưng cũng nghe theo ý Phương Nhan, bắt đầu selfie ở cửa sổ.
Khoảnh khắc này, người đàn ông cho rằng lực chú ý của hai cô gái xinh đẹp không còn trên người mình, hắn lặng lẽ ngẩng đầu quan sát Phương Nhan và Giang Tê Ngô, hiển nhiên không biết các nàng không phải đang selfie mà là đang chụp hình hắn.
Cho dù Giang Tê Ngô nhìn ra đây không phải là selfie, cô vẫn phối hợp tạo dáng, tướng mạo người đàn ông được chụp lại rõ nét, Phương Nhan mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nàng tỏ vẻ xin lỗi Giang Tê Ngô, gửi hình cho Nhất đội trưởng.
Tâm lý họa tượng chỉ có thể trợ giúp cho việc điều tra chứ không thể dùng để kết án, càng không có bất kỳ hiệu ứng pháp luật nào.
Mặc dù đã tìm được người phù hợp chân dung phác hoạ, nhưng vẫn thiếu khuyết chứng cứ mang tính xác thực.
Bây giờ, nàng cần Nhất đội trưởng tiến hành điều tra gã này, để tránh xảy ra phiền phức không đáng có ở thời điểm thẩm lí và phán quyết.
Tâm tình Phương Nhan rốt cuộc khá lên vì đã đến gần chân tướng.
Riêng Giang Tê Ngô lại tồn đọng quá nhiều nghi vấn trong lòng, còn có một chút ủy khuất vì cảm thấy nụ hôn của mình đã bị Phương Nhan coi là đạo cụ.
Cuối cùng người đàn ông cũng rời đi, Giang Tê Ngô thật sự không nhịn được, cô bị cái hôn này làm cho ý loạn tình mê, nhưng Phương Nhan lại biểu hiện như chưa từng xảy ra chuyện gì, "Viên Viên tỷ, mới vừa rồi chị làm gì vậy? Tại sao lại hôn em...".
Thấy Giang Tê Ngô sắp sửa bùng nổ cơn giận, Phương Nhan vô cùng nghiêm túc nắm tay cô, "Xin lỗi, mấy ngày nay chị đều ở đây bắt tên trộm nội y...Mới vừa nghe tiếng cửa mở, chị sợ là tên trộm tới, sợ chúng ta nói chuyện doạ hắn chạy mất, tình thế cấp bách nên chị mới...".
Phương Nhan đã soạn tốt lời giải thích, nàng nghĩ Giang Tê Ngô sẽ tha thứ cho hành vi mạo muội của mình.
Nhưng Phương Nhan lại sai rồi, Giang Tê Ngô giận dữ, "Chị lại làm chuyện nguy hiểm nữa rồi, lần trước còn chưa đủ mạo hiểm sao!".
Thái độ biểu hiện hoàn toàn trái ngược, không phải cô tức giận vì Phương Nhan hôn cô, mà là vì một người bình thường như Phương Nhan lại suốt ngày đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm.
Phương Nhan mỉm cười cho qua chuyện, Giang Tê Ngô càng gấp đến muốn chảy nước mắt, "Đừng ở đó mà cười, em tức muốn chết rồi, may mắn chỉ là một tên trộm nội y, nếu như là tội phạm thì sao, chị nên nhớ là chị đang ở phố thiên sứ đó nhé".
Phương Nhan chỉ có thể ôm lấy cô, thành khẩn nói: "Tê Ngô, chị biết em quan tâm chị...Chị hứa sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, chỉ làm những chuyện trong phạm vi năng lực của mình".
Nàng trịnh trọng cam kết, chuyện sát nhân gái điếm lần trước chỉ là ngoài ý muốn, mọi người vốn đã chuẩn bị đầy đủ lại bị tên sát nhân gài bẫy một hồi.
Hiện giờ sẽ không, nàng sẽ có kế hoạch cặn kẽ, cam đoan tình huống tiến hành thuận lợi mà không để mình bị thương.
Giang Tê Ngô không tin, cô phát hiện sự cố chấp trong mắt Phương Nhan, nhưng cũng chỉ có thể ôm chặt nàng, lên tiếng cảnh cáo, "Người đàn ông đó không phải trộm nội y".
Câu nói này làm Phương Nhan rất bất ngờ.
"Sao em nói vậy?".
"Dùng bốn năm học bổng của em đảm bảo, hắn không đơn giản là một tên trộm nội y, ánh mắt hắn giống hệt gã sát nhân lần trước".
Trước lời cảnh báo này, Phương Nhan lại cảm thấy rất vui.
Đối với một người đi theo tâm lý hoạ tượng, sở hữu sức quan sát nhạy bén chính là bước thành công đầu tiên.
Giang Tê Ngô mặc dù không học chuyên ngành tâm lý tội phạm, nhưng sự nhạy cảm của cô đã có thể giúp cô phán đoán chuẩn xác.
Phương Nhan thật muốn gạt Giang Tê Ngô chuyển đổi nghề nghiệp, chỉ cần em ấy theo nàng học hỏi một thời gian, chắc chắn sẽ làm được.
Chẳng qua nàng không thể, khi công bố thân phận này, có lẽ quan hệ bạn bè cũng đi tong.
"Sao vậy, chị không tin em hả?".
Rõ ràng sự trầm mặc của Phương Nhan đã bị hiểu lầm thành hoài nghi, Giang Tê Ngô biết trực giác của mình không thể làm căn cứ phán đoán, cô phải dùng lý thuyết tâm lý học để thuyết phục Phương Nhan.
Nhưng mà cô không có kinh nghiệm lâm sàng, tri thức ở trường cho dù tốt đến mấy cũng chỉ là nội dung trong sách vở.
Đang lúc Giang Tê Ngô vắt óc nghĩ nên nói làm sao để Phương Nhan tin tưởng, Phương Nhan lại nắm tay cô.
"Chị tin em".
Giang Tê Ngô ngẩng đầu liền thấy đôi mắt xinh đẹp kia đang phản chiếu bóng hình cô.
Giang Tê Ngô bất chợt chớm nở một hy vọng, hy vọng đôi mắt này sẽ chỉ nhìn thấy một mình cô.
Cho dù cô phải hy sinh trả giá thế nào đi nữa.
Cô phát hiện tình cảm mình dành cho Phương Nhan rất kỳ lạ, không giống tình cảm bình thường giữa các cô gái với nhau, tựa như đã có điểm vượt khỏi giới hạn tình bạn.
Giang Tê Ngô bắt đầu luống cuống, mơ hồ hiểu ra nó là gì, đồng thời cũng ý thức được tình cảm đó đối với hai cô gái mà nói là nguy hiểm cỡ nào.
Vì vậy, Giang Tê Ngô rút tay mình ra, muốn truy vấn cho bằng được dụng ý nụ hôn vừa rồi.
"Viên Viên tỷ, lúc nãy chị nói với em là được, cần gì phải hôn...hôn em...Bây giờ đừng có mà đem lễ nghi nước Đức ra lừa phỉnh em".
Nghĩ đến hành động hôn tay lần trước của Phương Nhan, Giang Tê Ngô hận đến cắn răng.
Chính mình thẹn thùng chết khiếp, 'Viên Viên tỷ' lại tỏ ra như không có chuyện gì.
Nghĩ đến chuyện lễ nghi dối gạt đó, Phương Nhan cũng nhịn không được bật cười.
Trông thấy vẻ mặt đối phương càng thêm bất mãn, nàng biết mình mà tiếp tục cười sẽ chọc giận Giang Tê Ngô, cho nên nàng chấn chỉnh biểu tình, vươn tay chạm lên gò má Giang Tê Ngô, chăm chú nhìn.
Giang Tê Ngô hồi hộp đến không nhúc nhích, khoảng cách các nàng thật sự quá gần, hiện tại cửa sổ đã đóng, ngay cả rèm cửa cũng đã kéo lại.
Không ai biết các nàng sẽ ở trong căn phòng nhỏ hẹp này làm chuyện gì, mà Giang Tê Ngô cảm thấy, nếu như Phương Nhan có làm gì thì khả năng là cô cũng sẽ không phản kháng.
Trong khi Giang Tê Ngô nghĩ Phương Nhan sẽ nói ra mười triệu cái cớ thì Phương Nhan lại cười cười, ngây thơ vô (số) tội nói: "Không phải là em muốn hôn chị sao?".
Nghe được câu trả lời ngoài ý liệu, Giang Tê Ngô quả thật cũng bị giận điên lên, rõ ràng là Phương Nhan hôn cô mà bây giờ nàng lại làm như người bị hại.
Cô cảm giác mình bị đùa bỡn xoay như chong chóng, đã vậy người đối diện lại còn cười cho được, chẳng khác gì đứa bé đùa dai đắc ý.
Đây cũng là lần đầu tiên Giang Tê Ngô chứng kiến Phương Nhan cười thoải mái như thế, nàng thật đẹp, xinh đẹp khiến người ta không nỡ giận.
"Không nên tức giận nha, con gái hôn nhau cũng đâu sao...Nói không chừng còn có thể giúp em cùng bạn trai...".
Nét mặt Phương Nhan có đôi chút biến hoá, nàng trở về hiện thực nhớ ra người trước mắt là bạn gái của chồng mình.
Bất quá biểu cảm của nàng không bị Giang Tê Ngô phát hiện, bởi vì đầu óc Giang Tê Ngô chẳng còn gì ngoài ý muốn chặn lấy môi Phương Nhan.
Không có bất kỳ lý do gì, chỉ là vì muốn hôn, cứ đương nhiên hôn lên.
Thế nên Giang Tê Ngô thật sự làm như vậy.
Phương Nhan bối rối, nàng đại khái cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ bị một nữ sinh nhỏ hơn nàng tám tuổi chủ động hôn, càng nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới thì ra môi con gái mềm mại đến vậy.
Nếu nói vừa rồi bởi vì tình cảnh cần thiết, hiện thời Phương Nhan là hoàn toàn nhập tâm.
Nụ hôn kết thúc, Giang Tê Ngô nghiểm nhiên nói: "Đây là nghiêm phạt".
Phương Nhan cố gắng làm cho mình trở nên tự nhiên, nàng sờ sờ tóc Giang Tê Ngô, "Như vậy, bây giờ hết giận chưa?".
Nàng vỗ về Giang Tê Ngô hệt như vỗ về cô bạn nhỏ, che giấu đi nội tâm hỗn loạn của mình.
Giang Tê Ngô lắc đầu, cô phát hiện chỉ hôn thôi căn bản là không đủ, thấy Phương Nhan thuận theo, không nhịn được bắt đầu tham lam hơn, "Vẫn chưa đủ".
Phương Nhan không biết nói gì, rõ ràng mấy ngày hôm trước Giang Tê Ngô còn e ngại chán ghét cùng bạn trai phát sinh việc này, giờ lại say mê thế kia...Phương Nhan cũng đành để mặc, đợi Giang Tê Ngô tiếp tục tới gần.
Nhưng chưa có nụ hôn nào rơi xuống, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập cửa thô bạo.
Phương Nhan nghiêng đầu, vòng qua Giang Tê Ngô, nhanh chóng đi mở cửa.
"Ông xã, anh về rồi à".
Người tới là Nhất đội trưởng, hắn hưng phấn muốn nói cho Phương Nhan biết kết quả điều tra, lại bị tiếng gọi ông xã làm cho nghẹn lời.
"Đi thôi bà xã".
Hắn lôi kéo Phương Nhan, muốn dẫn nàng đi chỗ khác.
"Xin lỗi, Tê Ngô, chị phải đi".
Phương Nhan tràn ngập áy náy nói với Giang Tê Ngô.
Giang Tê Ngô nặn ra nụ cười, trông theo bóng dáng hai người cực nhanh rời đi.
Cô chưa bao giờ thù hận một người giống như bây giờ, ngay lúc này, cô chỉ hận không thể lập tức giết chết gã chồng cặn bã của Phương Nhan.
Tuy vậy hiện thực lại không ưu ái Giang Tê Ngô chút nào, và thực tế tàn khốc càng sẽ không thay đổi chỉ vì ý nghĩ trong tâm tưởng cô.
Mặc dù cô xinh đẹp rung động lòng người, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một cô gái bình thường.
Và 'Viên Viên tỷ' cũng là một cô gái bình thường.
Giang Tê Ngô thở dài, thấy đã sắp bốn giờ chiều, cô quyết định rời khỏi phố thiên sứ.
Cô nghĩ đây cũng là lần cuối cùng tới nơi này, tương lai, cô nhất định sẽ dành cho 'Viên Viên tỷ' một cuộc sống bình thường.
Cô phát thệ, hướng về ba chữ tên mình Giang Tê Ngô mà ghi khắc lời thề.
Dù cho, hiện tại cô chẳng có gì cả...!
Buổi tối hôm ấy, Phương Nhan thức trắng đêm không ngủ, tuy đã tập trung manh mối và nghi phạm nhưng vẫn còn một loạt vấn đề khác.
Thủ pháp, động cơ gây án, còn có hung khí và thời gian...Phương Nhan hết sức bận rộn, nàng phải dùng một đêm này xâu chuỗi tất cả manh mối.
"Báo cáo, ở sân phơi có phát hiện mới...".
"Mau nói".
"Trên mặt tường phát hiện băng dính huỳnh quang mới, có lẽ tội phạm có mục tiêu mới...".
Nói tới đây, điều tra viên nhìn Phương Nhan, muốn nói lại thôi, như đang nghĩ cách biểu đạt.
"Hàn Hương, đừng ra vẻ cao thâm, mau nói đi!".
Nhất đội trưởng không có nhìn ra ý tứ trong mắt điều tra viên, hắn rất bất mãn với sự ấp úng của nàng.
Điều tra viên hết cách, vẫn là giải thích: "Cái này, dựa theo miếng huỳnh quang chỉ hướng, mục tiêu kế tiếp của hắn chính là phòng 305".
Phương Nhan không lộ vẻ gì là kinh ngạc, ngược lại Nhất đội trưởng khi nghe được con số quen thuộc kia, không khỏi nhướng mày hỏi: "Sao nghe số phòng quen dữ vậy?".
Phương Nhan nhỏ nhẹ đáp, "Chính là phòng tôi ở".
Nhất đội trưởng sửng sốt rồi cười ngượng, Phương Nhan quá lười để mắt tới con người tứ chi phát triển đầu óc hạt nho này, cô nói với đồng sự trước mặt: "Lập tức liên hệ người thuê phòng tôi trước đó, tìm hiểu tại sao cô ấy dọn đi".
Đồng sự bằng lòng, rất nhanh thu được đáp án.
Cô gái đó thấy bất ổn, luôn cảm thấy đồ đạc trong phòng hình như có người động qua, quần áo cũng có mùi kỳ quái, khi nghe tin có người chết, cô ta cho rằng tình hình có gì đó không đúng, nên đã dọn đi ngay trong ngày hôm ấy.
Phương Nhan tiến hành lấy khẩu cung các hộ gia đình, cân nhắc các bước phát triển án kiện: Hung thủ bỏ qua phòng 305, nhưng không ngờ Phương Nhan lại dọn tới.
Bác gái nhiệt tình nói cho hắn - người đang tìm kiếm bạn gái - biết người mới dọn tới là một cô nàng xinh đẹp, hắn âm thầm xem qua Phương Nhan, cảm thấy rất hợp khẩu vị của hắn.
Vì vậy hắn lại diễn trò cũ, làm cho bác gái hỗ trợ thăm dò tình hình Phương Nhan, hôm nay đến sửa ống nước cũng chỉ là cái cớ xếp đặt để hắn gây án vào buổi tối.
Cho đến lúc người đàn ông bị xử tội, bác gái vẫn không ý thức được hành động của mình đã hại chết sinh mạng vô tội.
"Được rồi, về bác gái nhiều chuyện kia, các anh nhất định phải nghiêm túc phê bình, tốt nhất dọa bà ấy sợ một chút".
Phương Nhan vừa mặc áo khoác vừa căn dặn Nhất đội trưởng, khiến người ta sinh ra cảm giác Phương Nhan mới là cấp trên lãnh đạo.
Nhất đội trưởng thấy Phương Nhan có tinh thần, không khỏi trêu chọc: "Trời ạ, Tiểu Phương, tinh thần cô thật tốt...!Đừng nói với tôi là cô chuẩn bị đi hẹn hò nha".
Trong mắt Phương Nhan mang theo ý cười thâm sâu, nàng đáp: "Đúng vậy, hẹn hò với ông xã".
Nàng nói rõ từng âm tiết, nội dung lại làm người khác cảm thấy xa lạ đáng ngờ.
"Sao mình không tin được chứ, người ta đi gặp ông xã mới mặc đẹp như vậy".
Trong đầu Nhất đội trưởng cấu tạo ra vô số loại kịch tình, có lẽ vẫn không tin mấy lời Phương Nhan nói, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt duy trì cuộc đối thoại.
Phương Nhan đã mặc xong áo khoác, thấy Nhất đội trưởng tựa hồ có lời muốn nói, ánh mắt nàng mang theo ý thăm dò lướt qua Nhất đội trưởng, như là đọc được tâm tư hắn, "Có chuyện gì nói mau, tôi chỉ có một phút".
"Cái cô sinh viên đại học hôm qua thật xinh đẹp a, là trường nào vậy...".
Nhất đội trưởng vẫn không nhịn được thổ lộ tiếng lòng.
Mỗi lần nghĩ tới cô gái xinh đẹp động nhân kia, lòng hắn liền ngứa ngáy một chút.
Phương Nhan trêu chọc: "Làm sao, động xuân tâm rồi à?".
Nhất đội trưởng ra sức gật đầu, Phương Nhan tiến lên một bước, giúp hắn chỉnh sửa nếp nhăn trên cổ áo.
Nhất đội trưởng hồ nghi trông coi cử động của Phương Nhan, lại thấy Phương Nhan ghé vào bên tai mình sâu kín phun ra một câu nói.
"Anh không xứng với cô ấy".
Nói xong, Phương Nhan đẩy hắn ra, tâm tình phơi phới rời đi.
Khóe miệng của nàng mang theo ý cười, hôm nay là thứ hai, cho dù mệt mỏi buồn ngủ, nàng vẫn muốn nhanh chân đến xem Giang Tê Ngô thi đấu hùng biện, thuận tiện thăm chồng nàng một chút, cho hắn một nỗi kinh sợ bất ngờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...