Chương 66
Cảm xúc lạnh lẽo từ đôi môi chạy thẳng tới trái tim, lại từ trái tim xông thẳng lên đại não, khiến Thịnh Kiều hoàn toàn mất đi lý trí.
Cho đến lúc trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói thong thả mà u ám.
“Em… đang làm gì?”
Cô đang làm gì?
Đờ mờ, cô đang làm cái gì vậy chứ?
Đờ mờ, cô điên rồi ư?
Đờ mờ, cô đang thất lễ với tiên tử, cô sẽ bị trời phạt!!!!
Thịnh Kiều nháy mắt khôi phục trạng thái, đầu óc tỉnh táo, tim đập bình thường, lý trí trở về, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng. Cô dùng hết sức đẩy mạnh Hoắc Hi một cái, sau đó phóng thẳng vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, mở vòi nước, vốc nước lạnh tạt thẳng lên mặt. Cô nhìn vào gương, che miệng hét lên.
Tiêu rồi. Cô tiêu rồi. Cô hoàn toàn tiêu rồi. Tình yêu của cô không còn đơn thuần. Cô vậy mà dám phi lễ thần tượng. Nói phi lễ là nói nhẹ, chứ nói nặng thì hành động kia gọi là dâm loạn!
Hoắc Hi sẽ đối xử với cô ra sao? Cô còn có mặt mũi mà nhìn các tỷ muội sao? Cô phạm trọng tội rồi… huhu…
Cửa bị gõ. Thịnh Kiều khiếp sợ, cả người căng cứng. Ngoài cửa truyền tới tiếng nói trầm thấp của Hoắc Hi.
“Em trốn vào đó làm gì? Mau đi ra.”
Huhu… thần tượng muốn xử phạt. Anh ấy sẽ không báo nguy nói bị cô quấy rối tình dục chứ? Trời ơi… con sai rồi.
Cô che miệng, một tiếng động nhỏ cũng không dám phát ra. Cửa phòng lại bị gõ mạnh. Hoắc Hi nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thịnh Kiều, em mau lăn ra đây cho anh!”
Huhuhuhu…
Cô cứng đờ người, nhích từng bước nhỏ tới trước cửa, vẫn chưa dám mở, dán người vào cửa, ô ê nói.
“Hoắc Hi, em xin lỗi. Em không cố ý. Em bị quỷ nhập. Em bị mất trí. Anh xem như bị muỗi cắn có được không? Em về sau sẽ không dám nữa!”
Nửa ngày, ngoài cửa vẫn không có âm thanh gì.
Cô hít mũi.
“Em nhất định sẽ nâng cao lực chống đỡ đối với mị lực của anh, nhất định sẽ không tái phạm sai lầm hôm nay. Em có tội. Em sai rồi. Anh tha thứ cho em nha, xem như chưa có chuyện gì phát sinh được không? Huhuhuu…”
Hoắc Hi: “…”
Đệch~
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh nói.
“Được.”
Được? Nghĩa là không so đo nữa?
“Hoắc Hi~ anh thật là tốt, anh thật là rộng lượng.”
“Có thể đi ra rồi chưa?”
Cô mở cửa, nụ cười sáng bừng, nhìn thấy vẻ mặt của người đứng bên ngoài có chút trầm trọng, vội rụt vai cúi đầu, len lén ngẩng đầu nhìn anh cười hắc hắc hai tiếng. Ánh mắt cô đảo qua hầu kết mà cô vừa hôn lúc nãy, hai má liền ửng đỏ, cúi đầu chạy vào nhà bếp.
“Em đi rửa chén.”
Ai ngờ Hoắc Hi đã rửa xong cả rồi.
Ô ô.. đều do hình chụp quá mê người, cô ngồi chăm chú chỉnh sửa nên một chút động tĩnh cũng không lọt vào tai, cuối cùng phạm phải sai lầm trí mạng như vậy.
Cô chần chừ lượn qua lượn lại trong bếp, không dám đi ra. Hoắc Hi gọi Tiểu Đản tới đón, sau đó đi tới phòng bếp, mặt lạnh nói.
“Hai ngày nữa chụp ảnh tạo hình, đoàn phim sau đó sẽ quan tuyên, em nhớ chuẩn bị một chút.”
“Dạ dạ… đã biết.”
Cô không dám ngẩng đầu, giả vờ như đang lau dọn kệ bếp.
Hoắc Hi nhìn bóng lưng cô, trong lòng vừa tức lại vừa buồn cười, lắc lắc đầu, xoay người đi ra phòng khách, cầm điều khiển mở tivi. Thịnh Kiều nghe được âm thanh tivi mới nhẹ nhàng thở ra.
Cho đến lúc Tiểu Đản tới, Hoắc Hi chuẩn bị rời đi, cô mới rụt rè từ trong bếp ló đầu ra, nhỏ giọng nói.
“Hoắc Hi~ Đi đường cẩn thận.”
Hoắc Hi mang giày, quay đầu nhìn cô, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng, chỉ gật đầu nói.
“Uhm… Em cũng đi ngủ sớm một chút.”
Hoắc Hi mở cửa bước ra.
Cánh cửa từ từ khép lại. 5 giây sau, Thịnh Kiều đặt mông ngã ngồi xuống, dùng tay đấm xuống đất mà hét lên.
Đang đứng đợi thang máy, Hoắc Hi: “…”
Cô gái ngốc nghếch này~
Đêm khuya thanh vắng. Cô rửa mặt xong thì ngồi vào máy tính, đem mấy tấm hình còn sót lại chỉnh sửa cho hết, sau đó chọn ra mấy tấm đẹp nhất gửi tới phòng làm việc của Hoắc Hi, còn lại mới đăng lên weibo của Phúc Sở Ý.
Hi Quang sôi nổi thảo luận.
—— tác phẩm của A Phúc lúc nào cũng là tốt nhất!
—— không ngờ ngồi giữa một biển đèn đỏ mà tay nghề của A Phúc vẫn phát huy ổn định như thế. Không hổ là nữ vương.
—— nghĩ tới cảnh A Phúc ngồi bơ vơ giữa một biển đèn đỏ, vừa run bần bật vừa hét hò cổ vũ liền muốn cười bò hahahaha…
—— bởi vì có A Phúc, bởi vì điểm vàng nổi bật giữa biển đỏ mà tiếp ứng đêm nay, chúng ta đã thắng!
—— liếm đồ thôi tỷ muội… đệch~ đêm nay bảo bối quá A luôn!
—— tui chết lâm sàng không biết bao nhiêu lần đó…
Một lúc sau, phòng làm việc Hoắc Hi cũng đăng ảnh cho hoạt động đêm nay, còn có bảng tổng kết số liệu. Hi Quang nhìn hình, ủa, sao có điểm quen mắt ta?
Phong cách chỉnh ảnh của Phúc Sở Ý quá có cá tính, cho nên nhìn vào liền biết đó là tác phẩm của cô.
Hi Quang ban đầu hoài nghi phòng làm việc lấy trộm ảnh, một bên chất vấn phòng làm việc, một bên nhắn tin hỏi Phúc Sở Ý. Sau đó Phúc Sở Ý đăng một bài trên weibo giải thích cô đã trao quyền sử dụng hình ảnh cho phòng làm việc. Lúc này Hi Quang mới yên tâm mà liếm màn hình.
Các tỷ muội trong fandom có ý thức cao về vấn đề bản quyền, đúng là rất tốt.
Thư Tình nhắn tin trong Tổ tiếp ứng.
A Phúc, quá trâu bò nha. Ngay cả phòng làm việc cũng phải liên lạc với cô.
Thịnh Kiều không biết bản thân có cái vận cứt chó gì mà lại bẻ hướng thành đại thần của giới chỉnh ảnh nữa.
Thịnh Kiều mang chút áy náy trong lòng, cùng mọi người nói chuyện phiếm vài câu liền từ biệt, bò lên giường lăn ra ngủ. Ai ngờ, nhắm mắt lại trong đầu chỉ toàn hình ảnh hầu kết của Hoắc Hi. Cô giống như người thứ ba, vô cùng đau đớn đứng bên ngoài nhìn bản thân thực hiện cái hành động không biết xấu hổ kia.
Cô cứ hổ thẹn như vậy mà lăn qua lộn lại không ngủ được, mãi đến gần sáng mới chợp mắt. Hôm sau, mới sáng sớm cô đã bị Bối Minh Phàm gọi điện tới đánh thức.
Chiều mai họ sẽ chụp ảnh tạo hình, Bối Minh Phàm hôm nay muốn dẫn cô đi cắt tóc.
Hầu hết nữ nghệ sĩ đều thích nuôi tóc dài. Nhất là Thịnh Kiều với mớ tóc vừa đen vừa dày lại còn quăn, giúp cô tăng thêm giá trị nhan sắc rất nhiều. Bối Minh Phàm phân tích.
“Mang tóc giả rất khó coi, cắt ngắn tự nhiên mới tốt. Nữ cảnh sát không thể có mái tóc dài bồng bềnh được. Nhưng cô yên tâm, tóc rất nhanh sẽ dài lại mà.”
Thịnh Kiều tỏ vẻ bản thân không có ý kiến gì.
Phương Bạch lái xe qua đón, đưa cô tới phòng tạo hình cá nhân của Chu Khản. Việc cắt tóc vẫn là do Chu Khản phụ trách. Chu Khản là một trong những tạo hình sư hàng đầu, lại đi theo Thịnh Kiều lâu như vậy, rất quen thuộc với khí chất cũng như bộ dáng của cô.
Ngồi xuống trước gương, Chu Khản nắm mái tóc dài, đầu tiên là một kéo cắt ngang cái rẹt. Thịnh Kiều ngoài miệng nói không để ý, nhưng lúc này khóe miệng vẫn hơi run rẩy, trong lòng cảm thương cho mớ tóc kia một chút.
Chu Khản bắt đầu cắt tóc. Hai giờ sau, Chu Khản rốt cuộc dừng tay, kêu Bối Minh Phàm và Phương Bạch lại xem.
Thịnh Kiều nhìn bản thân trong gương, cảm thấy có chút xa lạ.
Thịnh Kiều tóc ngắn, thiếu một chút dịu dàng, nhiều một chút tuấn lãng. Không bị tóc dài che lấp nên vai gầy eo thon càng lộ rõ. Tóc ngắn ôm lấy khuôn mặt trái xoan tinh xảo. Nhìn đến mất hồn.
Bối Minh Phàm không thể vừa lòng hơn. Quả nhiên là người đẹp, tóc kiểu nào cũng chơi được. Bối Minh Phàm cầm di động, chụp vài tấm, vỗ vai Thịnh Kiều cổ vũ.
“Mặc thêm trang phục cảnh sát vào, đảm bảo có thể khiến toàn trường điên đảo.”
Ngày hôm sau, Thịnh Kiều tới nơi chụp ảnh tạo hình.
Đoàn phim Không Sợ đã sớm lập xong tổ sản xuất. Đạo diễn là người được mệnh danh “đạo diễn chuyên trị phim tình cảm”, tên là Vương Hâm. Phó đạo diễn là người am hiểu loại hình chính kịch. Biên kịch cũng là người nổi danh. Nói tóm lại, đây là một bộ đại chế tác. Nói theo kiểu của Bối Minh Phàm, đây là phim đỉnh cấp.
Thịnh Kiều chào hỏi nhân viên công tác, người lo trang phục thấy mái tóc ngắn của cô, giơ ngón cái.
“Không tệ nha.”
Đầu tiên Thịnh Kiều thay một bộ trang phục cảnh sát. Cô bước ra khỏi phòng thay đồ, mọi người liền oa~ một tiếng. Nếu không vì sao lại có cụm từ “chế phục dụ hoặc” chứ, mặc vào liền phát ra khí chất ngay. (chế phục dụ hoặc = sức hấp dẫn của đồng phục các ngành mang nhiều nét nam tính, ví dụ cảnh sát, quân nhân..v..v..)
Thợ trang điểm bắt đầu hóa trang, vẽ lông mày hơi xếch lại hơi dày, vẽ thêm góc cạnh cho sống mũi và góc cằm, khiến cả khuôn mặt toát ra vẻ nam tính cứng cỏi.
Lúc này, đoàn đội Hoắc Hi tới.
Hoắc Hi mang theo một người trợ lý, một người tạo hình, trang phục cũng tự chuẩn bị. Hoắc Hi đẩy cửa bước vào, toàn bộ nhân viên đang làm việc đều đứng lên chào hỏi. Hoắc Hi cười cười chào đáp lễ, tính cách rất gần gũi thân thiện. Ánh mắt khẽ liếc tới quầy trang điểm, xuyên qua gương nhìn thấy Thịnh Kiều, một mái tóc ngắn, khuôn mặt đẹp trai, còn có cảnh phục thẳng tắp.
Ánh mắt Hoắc Hi khẽ thâm trầm một chút, bởi vì phát hiện Thịnh Kiều cố tình né tránh anh, khẽ cười, sau đó đi vào phòng thay trang phục.
Từ lúc Hoắc Hi bước vào, tâm trạng của Thịnh Kiều khẩn trương giống như đang chạy nước rút, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, càng không dám nhìn vào hầu kết. Cô liên tục nuốt nước miếng khiến chuyên viên trang điểm cũng phải quan tâm hỏi.
“Tiểu Kiều, khát nước à? Có muốn uống chút nước không?”
“À… không… không cần.”
Vừa nói xong liền thấy Hoắc Hi bước ra.
Thịnh Kiều liếc qua: “…”
Huhu… thanh máu sắp cạn đáy~ muốn chết~ sắp chết~
Hoắc Hi mặc một thân tây trang sẫm màu, vai rộng eo hẹp, kính gọng vàng trễ nơi sống mũi, vừa đi vừa chỉnh tay áo, tóc còn chưa chải, nghiêng đầu hất tóc, ánh mắt sâu thăm thẳm, toàn thân đều lộ ra hơi thở của sự cấm dục.
Đờ mờ~ tim đập nhanh quá, cảm giác giống như sắp tan xương nát thịt, rất nhanh sẽ chết mất xác!
Chuyên viên trang điểm đang dặm phấn, ngạc nhiên hỏi.
“Tiểu Kiều, sao mặt lại đỏ lên như vậy? Đến, để chị dặm phấn che một chút.”
Nghe thấy lời này, Hoắc Hi ngẩng đầu nhìn vào gương, xuyên qua kính phản chiếu, ánh mắt hai người chạm nhau. Hoắc Hi khẽ cong môi cười một cái.
Thịnh Kiều: “…”
Ai tới cứu cứu cô với… cô chết mất ~
Hoắc Hi bắt đầu hóa trang. Chuyên viên trang điểm cũng là anh tự mang tới. Nhân vật của Hoắc Hi không cần mặc phục trang chuyên biệt, cho nên từ đầu đã bàn với đoàn làm phim sẽ tự mặc trang phục của chính mình.
Thịnh Kiều trang điểm xong, được mời tới lều chụp trước. Cô không dám ngẩng đầu nhìn về hướng của Hoắc Hi, vội vàng đi theo nhân viên công tác.
Đầu tiên người ta chụp cho cô vài tấm cầm mũ và cúi chào. Đoàn phim còn đặc biệt mời cảnh sát thứ thiệt tới giúp cô học thủ thế cúi chào như thế nào cho đúng quy cách. Sau đó tổ đạo cụ lại mang tới một cây súng, bắt đầu chụp ảnh ngắm bắn với súng.
Nhiếp ảnh gia vừa chụp vừa nói.
“Ừ… đúng, động tác đúng rồi, nhưng còn ánh mắt, phải lạnh lùng một chút, sắc bén một chút, tưởng tượng trước mặt cô là một tội phạm cùng hung cực ác, cô muốn giết chết hắn… đúng… đúng… tay nâng cao hơn chút, đầu hơi nghiêng sang phải một chút… được rồi…”
Hoắc Hi đi tới cửa, dừng bước. Tiểu Đản hỏi.
“Sao không đi vào?”
Hoắc Hi cúi đầu chỉnh cổ áo.
“Chờ một chút.”
Anh sợ chính mình bước vào, người nào đó sẽ tước vũ khí đầu hàng mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...