Chương 51
Thịnh Kiều nói.
“Tôi kiến nghị anh nên trực tiếp đầu hàng.”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày.
“Như vậy sao được. Sĩ khả sát bất khả nhục (chiến sĩ có thể chết, không thể chịu nhục), cho dù chết cũng phải chết vinh quang!”
Ừ, kỹ thuật chẳng ra gì nhưng tinh thần lại rất cao.
Thịnh Kiều chỉ cười chứ không nói nữa, cầm chén trà trước mặt lên uống. Phương Chỉ ở gần lại lên tiếng.
“Nam nhân mấy người đúng là thích chơi game nha. Tiểu Gia cũng luôn chơi game đó. Hai người có thể tổ đội với nhau.”
Thẩm Tuyển Ý rất tự mình hiểu mình, nói.
“Không dám cùng tuyển thủ chuyên nghiệp chơi chung đâu.”
Kỷ Gia Hữu là tuyển thủ chuyên nghiệp của LOL (League of Legends), nhưng vẫn luôn ngồi ghế dự bị. Sau đó, nhờ bạo lên từ phát sóng trực tiếp nên quyết định rời khỏi câu lạc bộ, trở thành bá chủ trò chơi trực tuyến.
Nghe thấy ý khen trong lời của Thẩm Tuyển Ý, Kỷ Gia Hữu có điểm không được tự nhiên, hạ mình một chút, kiểu như tui rất ngầu nhưng tui lễ phép, thẹn thùng nói.
“Em rất ít chơi vương giả, nếu có cơ hội, có thể cùng nhau chơi.”
Lúc họ đang nói chuyện, Tằng Minh và Lạc Thanh cười nói đi vào. Hai người này quen nhau từ trước, dù sao cũng là người trong giới điện ảnh.
Lạc Thanh bối phận cao, tư lịch cao, đã 47 tuổi nhưng bảo dưỡng rất tốt. Sau khi gả vào nhà giàu thì lui về ở ẩn, có 2 con trai 1 con gái, là đại gia trong miệng của người đời.
Những người khác đều lập tức đứng lên chào hỏi. Lạc Thanh cười nói.
“Đều ngồi xuống đi, xin lỗi đã đến chậm, khiến mọi người phải chờ lâu.”
Sau khi mọi người ngồi xuống, phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Mọi người trò chuyện chào hỏi nhau vài câu liền bắt đầu nhắc tới tiết mục thu hình ngày mai.
Lạc Thanh cười nói.
“Nghe đồn trong nhóm chúng ta có 1 người đặc biệt sợ ma…”
Đang cúi đầu lột tôm, Thịnh Kiều: “…”
Đột nhiên bị nhắc tới, ai cũng ngó qua, cô chỉ có thể đem nửa con tôm đang lột dở bỏ xuống chén, lướt mắt nhìn mọi người, “ngượng ngùng” cười một cái.
Phương Chỉ nói.
“Em có xem video kia. Chị thật đáng yêu. Có thể nhớ rõ một chuỗi khẩu hiệu dài. Cái đó khó lắm nha, hồi xưa đi học em học mãi mà không thuộc. Tiểu Kiều, chị làm sao làm được vậy?”
“Có lẽ vì trong lòng chị có Đảng.”
Mọi người: “…”
Một bàn tiệc lớn, các nghệ sĩ vì muốn giữ vóc dáng nên không ai động đũa, toàn lo nói chuyện phiếm. Chỉ có Kỷ Gia Hữu và Thịnh Kiều là vùi đầu mà ăn. Hai người còn vì một mâm trứng bò viên lòng đỏ cực kỳ ngon mà khiêm tốn nhường qua nhường lại, không ai chịu ăn miếng cuối cùng. Cho đến lúc người phục vụ dọn cái mâm đi, Thịnh Kiều tiếc nuối nghĩ, sớm biết như vậy đã ăn luôn rồi. Cô ngẩng đầu, thấy Kỷ Gia Hữu cũng đang tiếc nuối nhìn cái mâm trên tay phục vụ, nhìn theo một đường đến cửa luôn. Khi Kỷ Gia Hữu lưu luyến thu hồi tầm mắt, đụng phải ánh nhìn của Thịnh Kiều, thoáng cứng đờ, sau đó khôi phục biểu tình “tui siêu ngầu”.
Bữa tối kết thúc, đại khái mọi người đã có ấn tượng ban đầu về nhau.
Thẩm Tuyển Ý nhân khí cực cao nhưng tính cách hiền hòa, đôi khi còn lộ ra một chút ngốc bạch ngọt.
Lạc Thanh khí chất đoan trang ưu nhã, nói chuyện khéo léo, rất có phong phạm của bậc trưởng bối.
Phương Chỉ nói chuyện thẳng thắn, cũng rất ham chơi.
Kỷ Gia Hữu là một cậu bé biệt nữu, thề phải khoác lên người dáng vẻ lãnh khốc. (biệt nữu có khá nhiều nghĩa, thông thường nhất, có thể hiểu là người cố tình tạo ra vẻ ngoài không giống với tính tình thật)
Tằng Minh là bát diện linh lung, làm việc gì cũng không mắc sai lầm (bát diện linh lung là thành ngữ TQ, ý chỉ người biết đối nhân xử thế, linh hoạt khôn khéo)
Thịnh Kiều tính cách ôn hòa, nói nói cười cười, không tranh không đoạt, thỉnh thoảng sẽ nói ra những lời ngốc nghếch đáng yêu.
Cơm nước xong, tổ tiết mục thông báo sáng mai lúc 7 giờ sẽ tập kết ở cửa khách sạn, sau đó ngồi xe đến hiện trường thu hình. Một lát sẽ có người đưa kịch bản tới từng phòng.
Thịnh Kiều đang muốn về phòng, Thẩm Tuyển Ý đã kêu lên.
“Huynh đệ, huynh muốn cùng Tiểu Gia mở ván, đệ chơi cùng chúng ta không?”
“Không chơi. Hai người chơi đi.”
Nói xong, đồng tình nhìn Kỷ Gia Hữu một cái, xoay người chạy. Ban đầu Kỷ Gia Hữu còn không hiểu ánh mắt đồng tình kia là làm sao, cho đến lúc ván chơi bắt đầu.
Nội tâm Kỷ Gia Hữu: “Tiểu Kiều tỷ tỷ, không có lương tâmmmmm”
Về phòng tắm rửa, Thịnh Kiều đang sấy tóc, Đinh Giản ngồi chơi di động ở bên ngoài đột nhiên hét lên.
“Kiều Kiều, chị và Thẩm Tuyển Ý lên hotsearch!!!”
Thịnh Kiều tắt máy sấy, hỏi.
“Chị với ai?”
“Thẩm Tuyển Ý!”
Thịnh Kiều lạch bạch chạy ra, đoạt điện thoại, mở weibo lên đọc, cụm từ trên hotsearch là [Thẩm Tuyển Ý Thịnh Kiều thân mật ở sân bay]. Bấm vào liền thấy ảnh chụp hai người trong phòng đợi VIP ở sân bay sáng nay. Không rõ là người chụp đứng ở góc nào, bởi vì nhìn trên ảnh chỉ thấy hai cái đầu giống như dựa vào nhau, lúc nói chuyện thì giống như đang thì thầm vào tai nhau. Có cái tên Thẩm Tuyển Ý, hotsearch vọt ngay lên top 2.
Trong đầu Thịnh Kiều chỉ có một suy nghĩ. Tiêu đời rồi~ lần này sẽ bị Hoắc Hi khai trừ.
Ý Nhân làm việc y chang Hi Quang. Đầu tiên là phủi sạch quan hệ cá nhân, khống bình bằng lý do đây là kịch bản của tổ tiết mục, bọn tôi không liên quan, thuận tiện ẩn ý nói đoàn đội của Thịnh Kiều buộc chặt cọ nhiệt độ.
Thịnh Kiều thấy chết không sờn bấm vào siêu thoại của Hoắc Hi, bên trong quả nhiên Hi Quang đang ăn mừng giống như đón Tết, náo nhiệt sôi nổi chúc mừng Hoắc Hi thoát khỏi cao dán chó, toàn thân nhẹ nhõm.
Thịnh Kiều gọi điện cho Bối Minh Phàm, anh ta cực lực phủ nhận.
“Tôi đã đáp ứng với cô thì sẽ không đổi ý, cho dù muốn cô xào cp thì đối tượng cũng không thể là Thẩm Tuyển Ý.” – sau đó vội vàng nói – “Hơn phân nửa là bên tiết mục làm, cô đừng nóng, để tôi liên hệ hỏi thăm đã.”
Có thể không nóng vội sao?!? Nếu Hoắc Hi hiểu lầm cô trèo tường, sẽ đánh gãy chân a~
Cô nhìn lịch trình của Hoắc Hi, phát hiện hôm nay anh không có lịch làm việc, vậy khả năng rất lớn là anh đang ở nhà, cầm di động chơi, nhìn thấy hotsearch này, cười lạnh khinh thường.
Thịnh Kiều quyết định gọi điện cho Hoắc Hi.
Đầu tiên đuổi Đinh Giản ra khỏi phòng, tự cổ vũ dũng khí hết nửa ngày mới ấn nút gọi. Sau đó đau đớn phát hiện cô không đăng ký dịch vụ quốc tế đường dài, gọi không được.
Nghĩ nghĩ, đi tới đi lui, cào cào tóc, mở wechat, gửi thỉnh cầu nói chuyện qua video.
Chuyển được.
Đầu tiên nhìn thấy cái trần nhà, màn hình lắc lư một lúc, sau đó mới thấy Hoắc Hi với mái tóc ướt đẫm, nửa thân trên khoác áo tắm màu đen, cổ chữ V, cần cổ thon dài, cùng với hầu kết.
Thịnh Kiều… nuốt nước miếng.
Cô chết mất, chết mất thôi. Đây là cảnh tắm của mỹ nam tử hay sao aaaaaaaaaa!!!
Hoắc Hi nhìn ánh mắt hoa si trên màn hình, nhẹ giọng hỏi.
“Có chuyện gì?”
Thịnh Kiều che ngực.
“Hoắc…Hoắc…Hoắc…Hoắc…Hoắc… Hi~ Anh thật là đẹp!!!”
“… em gọi quốc tế đường dài về để khen anh đẹp trai à?”
Cô đưa tay cốc nhẹ lên đầu, mạnh mẽ giãy giụa từ trong ảo tưởng mê trai tỉnh lại, nuốt nước miếng, dời mắt khỏi hầu kết, nhìn thẳng vào mắt anh.
“Hoắc Hi, anh hôm nay có mở điện thoại không? có lên mạng không? có nhìn weibo không?”
“Không có.”
Thịnh Kiều thở ra một hơi, còn chưa kịp thở xong, đã nghe Hoắc Hi nói tiếp.
“Nhưng Tân Lãng có gửi tin nhắn, báo anh biết tin em và Thẩm Tuyển Ý thân mật ở sân bay.”
Cô muốn liều mạng với Tra Lãng aaaaa!!!!!
Hoắc Hi lắc tóc, một giọt nước rơi xuống, theo gương mặt lăn tới hầu kết.
Thịnh Kiều nhìn theo: “…”
Không được, thở không nổi, bác sĩ, mau cứu mạng, cứuuuuu…
Hoắc Hi cong môi, khẽ cười nói.
“Xem ra em và Thẩm Tuyển Ý rất thân thiết?”
“Không có. Không hề. Một chút cũng không thân. Tên đó là một tên ngốc. Ngay cả chơi trò chơi cũng rất ngốc!”
“Ồ, thì ra hai người còn chơi game với nhau à.”
“…”
Hoắc Hi cầm di động đi xuống lầu, màn ảnh lắc lư, lấy góc độ từ dưới nhìn lên, vừa lúc có thể thấy rõ xương quai hàm cứng rắn, còn có ẩn hiện xương quai xanh bên dưới lớp áo tắm.
Cô không có chảy máu mũi chứ hả? Thịnh Kiều đưa tay lên quẹt mũi.
Hoắc Hi xuống phòng khách, ngồi lên sô pha, gác lên tay vịn, một tay cầm di động, một tay cầm điều khiển từ xa mở tivi. Thịnh Kiều chậm rì rì nói.
“Em một chút cũng không muốn chơi game cùng hắn, một chút cũng không muốn nói chuyện cùng hắn, một chút cũng không muốn nhìn thấy hắn.”
Hoắc Hi nghiêng đầu, dừng một chút, cầm điện thoại đưa đến gần. Thịnh Kiều liền trông thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong phóng đại trên màn hình, nội tâm kinh hoàng nhảy nhót, lại nghe anh nói.
“Vì sao không sấy tóc?”
Thịnh Kiều sờ mớ tóc ướt nhẹp ở đầu vai, ngây ngô cười.
“Thái Lan nóng lắm, không sao ạ.”
Hoắc Hi nhíu mày.
“Mau đi sấy tóc.”
“Phiền phức lắm. Một lát sẽ tự khô thôi.”
“Không đi, anh cúp máy.”
“Aaaaa, đừng cúp. Em đi. Bây giờ đi liền.”
Cô cầm điện thoại chạy vào nhà vệ sinh, đầu tiên đem điện thoại đặt ở giá cố định, sau đó mới mở máy sấy. Âm thanh ồ ồ nổi lên. Bên phía Hoắc Hi nhất định cũng nghe thấy, nhưng anh không tỏ ra khó chịu một chút nào, tùy ý mở tivi, thỉnh thoảng liếc nhìn cô một lần.
Mái tóc cô đen dài như thác nước, được thổi bay tới bay lui, có khi dính lên miệng, cô chu môi thổi một cái, khóe mắt cong cong. Sau khi tóc khô, tùy ý bới một cái, lộ ra vành tai hồng hồng và cần cổ trắng ngần. Hoắc Hi lặng lẽ thu hồi tầm mắt.
Thịnh Kiều vui vẻ cầm điện thoại chạy về phòng khách, ngồi xuống sô pha, nói.
“Hoắc Hi~ anh đang xem chương trình gì vậy? Ở bên này không có đài TQ, toàn là phim Thái Lan.”
Hoắc Hi trả lời.
“Đang xem em.”
“Em? Cái gì của em?”
“Điệu waltz trên băng vệ sinh của em.”
“???”
Quảng cáo này lên sóng lúc nào? Sao một chút tin tức cô cũng không nhận được vậy? Aaaa thần tượng xem xong quảng cáo này thì sẽ nghĩ gì về cô aaaaaa!!!!!
Thịnh Kiều thiếu chút là khóc luôn.
“Đừng… Hoắc Hi… xin anh đừng xem…”
Hoắc Hi nghiêng đầu, nhìn cô cười một cái.
“Nhảy không tệ.”
Cô đang ở tầng mấy? Tầng 14 đúng không? Nhảy xuống có thể chết liền không? Huhu…
Cửa phòng bị gõ, đúng lúc giúp cô bớt xấu hổ, quay đầu hỏi vọng ra.
“Ai đó?”
Ngoài cửa có người hô to.
“Huynh đệ, là huynh nè.”
“???”
Trong video, Hoắc Hi nói.
“Nếu anh nghe không lầm thì đó là tiếng của Thẩm Tuyển Ý?”
“…”
Không, anh đang nghe lầm đó.
Hoắc Hi cười cười.
“Em không mở cửa sao?”
Thịnh Kiều dè dặt hỏi lại.
“… có thể mở sao?”
“Em có thể thử.”
“…”
Vậy là em có thể mở hay không mở a???
Ngoài cửa, Thẩm Tuyển Ý còn không biết sống chết, gào lớn.
“Huynh đệ, đệ ở đâu?”
Lão nương không ở!
Hoắc Hi rốt cuộc cười rộ lên.
“Được rồi. Mở cửa đi. Chúc em công tác ngày mai thuận lợi.” – chuẩn bị tắt máy, đột nhiên dừng tay, nhắc nhẹ – “Em mặc thêm áo khoác vào.”
Thịnh Kiều vâng vâng dạ dạ kết thúc cuộc gọi video đầu tiên với thần tượng.
Rất biết nghe lời mà mặc thêm áo khoác, sau đó hùng hổ đi ra mở cửa. Thẩm Tuyển Ý đang ôm kịch bản đứng bên ngoài, vẻ mặt vô tội, cười nói.
“Tổ tiết mục mới đưa kịch bản, huynh thuận tay nhận luôn phần của đệ, mang qua hỏi thăm đệ nè.” – sau đó giơ điện thoại trước mặt Thịnh Kiều – “Kỹ năng nhân vật anh hùng này chơi như thế nào? Vì sao người khác có thể bay mà huynh làm cách nào cũng không bay được?”
Ha hả… muốn bay phải không? Lão nương sẽ ném cậu từ tầng 14 này xuống, cho cậu cảm thụ cảm giác bay lượn trong không trung!!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...