Chương 29
Buổi chiều ngày hôm sau, tiết mục bắt đầu thu hình.
Đầu tiên là lễ khai mạc, sau đó là các màn biểu diễn ca hát của các tuyển thủ dự thi. Thịnh Kiều mặc một chiếc áo lông vũ, ôm bình giữ ấm, trông y như một bác gái dưỡng sinh, ngồi trên khán đài xem biểu diễn.
Buổi sáng, Phương Bạch đã liên lạc với Trà Trà để đưa vé vào cửa cho fan. Lúc này, hơn 100 fan Kiều ngồi tụm lại ở góc khán đài phía trên bên trái. Bảng đèn màu bạc được giăng ra, trông cũng có vài phần khí thế.
Thịnh Kiều nhìn thấy nhóm fan của mình, giơ tay vẫy vẫy, nhóm fan hưng phấn kêu gào một trận.
Nhạc Thư Ngạn nhìn biển đèn màu bạc nhấn chìm biển đèn màu xanh của hắn, sắc mặt trở nên khó coi. Vốn dĩ, trong tiết mục này, ở giữa một dàn người mới thì hắn là người nổi nhất. Đèn màu lam áp đảo những màu sắc khác vốn là điều tất nhiên. Không nghĩ tới giữa đường lại bị Thịnh Kiều cướp mất vị trí nổi bật.
Trong ấn tượng của hắn, Thịnh Kiều vẫn là cái loại minh tinh không có fan trụ cột, chỉ có antifan, dựa vào xào nhiệt độ và tai tiếng để duy trì vị trí tiểu hoa tuyến 2. Sau khi khởi kiện công ty thì tài nguyên đều mất hết, bị ném tới cái chương trình giành cho người mới này, đây là hành vi bày tỏ thái độ áp bức của công ty. Vậy mà từ đâu Thịnh Kiều lại có nhiều fan như vậy? Không lẽ bỏ tiền ra thuê?
Lúc này người ngồi bên cạnh hắn là Tô San San, một idol chung công ty quản lý, móc một quyển sách nhỏ trong túi ra, nói.
“Phiền cậu lách người một chút, tớ muốn đi qua.”
“Cậu qua bên kia làm gì? Thịnh Kiều ngồi bên đó mà.”
Nhạc Thư Ngạn vốn có ý tốt, bởi vì đều là gà nhà cùng công ty nên hắn muốn nhắc nhở Tô San San không cần dính tới bà điên kia. Không ngờ Tô San San lại nói.
“Tớ muốn chạy qua xin chữ ký của Kiều Kiều a~”
“???”
Đây là tình huống quái quỷ gì? Nhạc Thư Ngạn lôi kéo Tô San San.
“Không được. Cậu xin chữ ký làm gì chứ? Chẳng lẽ cậu thích cô ta?”
Tô San San nhìn thấy Thịnh Kiều chuẩn bị đứng lên để vào vị trí, gấp gáp nói.
“Mau tránh ra, tránh ra! Idol của tớ sắp đi mất rồi kìa. Tối hôm qua tớ đã không dám xin chữ ký rồi. Hôm nay không thể bỏ lỡ nữa!!!!”
Tô San San nói xong, không đợi Nhạc Thư Ngạn kịp phản ứng, nhấc chân nhảy qua người hắn, chạy đến trước mặt Thịnh Kiều.
Nhạc Thư Ngạn tức đến mức xương sườn cũng phát đau.
Rất nhanh, sẽ đến phiên Thịnh Kiều ra thi đấu.
Đây là vòng đấu loại thứ nhất của môn chạy 800m, tổng cộng có 5 tuyển thủ tham dự. Thịnh Kiều đứng ở đường băng số 2. Những người khác, cô đều không quen biết. Bản thân cô không có tính toán sẽ phấn đấu vào vòng trong. Cho nên cuộc đua vừa mở màn, cô chậm rì rì bước vào vạch xuất phát, còn vừa đi vừa vẫy tay với fan trên khán đài. Làm cho fan Kiều kích động la hét một trận.
Tiếng còi khai trận vang lên, 4 tuyển thủ đồng loạt xông ra ngoài. Thịnh Kiều giữ nguyên tốc độ không nhanh không chậm, chạy ở vị trí sau cùng. Fan của các nghệ sĩ khác đều gân cổ gào thét kêu idol cố lên. Hiện trường quả thật rất sôi động.
Fan Kiều nhìn thấy, cảm giác thua cái gì cũng được, nhưng không thể thua về khí thế. Vậy là dưới sự chỉ đạo của Trà Trà, bọn họ bắt đầu cũng la hét cổ vũ.
“Kiều Kiều! Cố lên! Kiều Kiều! Cố lên! Kiều Kiều! Cố lên!”
Một đợt lại một đợt, rất nhanh, thanh âm của những người khác đều bị đè ép, toàn bộ sân vận động chỉ còn vang lên câu “Kiều Kiều! Cố lên!”
Vốn dĩ, Thịnh Kiều đang chạy rì rì, lại nghe thấy tiếng cổ vũ của fan, cảm thấy bản thân không chịu ganh đua sẽ cô phụ kỳ vọng của họ, thế là trong lòng cô dâng lên nổi băn khoăn. Nghĩ nghĩ, cô liền bắt đầu tăng tốc. Nói làm sao cô cũng không thể cầm giải nhất đếm ngược từ dưới lên được, ít nhất cũng chừa chút mặt mũi cho fan.
Thế là khán giả liền thấy Thịnh Kiều chậm rãi tăng tốc, dần dần vượt mặt 2 người chạy trước.
Trà Trà nhìn thấy, trong lòng kêu không đúng rồi, nếu cứ chạy như vậy, Kiều Kiều sẽ giành giải 3, nghĩa là sẽ vào tiếp vòng trong, sẽ phải chạy tiếp đó. Ước nguyện ban đầu của họ là mong Kiều Kiều bị loại nha!!!!!!!
Trà Trà vung tay lên, một lần nữa tổ chức fan gọi khẩu hiệu mới.
“Kiều Kiều! Không cần cố lên! Kiều Kiều! Không cần cố lên!”
Đang chạy như điên, Thịnh Kiều: “????”
Con bà nó, mấy người muốn tui sống sao hả?!?
Cuối cùng, Thịnh Kiều về thứ 4, vừa vặn, không bị mất mặt cũng không cần vào vòng trong. Tuy rằng chỉ chạy với tốc độ chậm rãi, nhưng thể lực của Thịnh Kiều vẫn không thể chịu nổi, 800m đấy, mệt lã người. Vừa chạy qua khỏi vạch đích, cô liền không để ý gì đến hình tượng, trực tiếp nằm dài trên bãi cỏ.
Phương Bạch chạy như bay đến, nâng người cô lên, lấy áo khoác bọc quanh, đưa qua ly nước ấm. Thịnh Kiều hỏi thăm.
“Tiết mục này không cần tiếp tục nữa đúng không?”
Phương Bạch gật đầu. Thịnh Kiều thở ra. Sau khi thay đổi quần áo, cô ngồi vào vị trí, xem diễn, chờ thời gian thu hình kết thúc liền có thể rời đi rồi.
Những người mới kia thì không giống vậy, nếu bị đào thải, họ chỉ có một kỳ quay hình hôm nay mà thôi, quá thảm. Cho nên, bọn họ đều hoá thành vận động viên, vì tranh giành vị trí thứ nhất mà liều mạng.
Nhạc Thư Ngạn tham gia 2 hạng mục, nhảy cao và chạy tăng tốc 50m. Hắn vẫn luyện tập thể hình mỗi ngày, dáng người rất tốt, đối với thực lực bản thân hoàn toàn tin tưởng, mục tiêu là hạng nhất.
Nhưng không biết có phải bị Thịnh Kiều chọc cho tâm thần không yên hay không mà cả hai hạng mục thi đấu hắn đều phạm sai lầm, may mắn vượt qua vòng loại. Sự nổi bật đều nhường cho người đoạt giải nhất.
Nhạn Thư Ngạn tức đến không thở nổi, quay đầu nhìn thấy Thịnh Kiều đang chống cằm ngồi xem diễn, hận không thể chạy tới đá cho cô vài cước.
Buổi tối, buổi thu hình mới kết thúc. Fan rời đi. Nghệ sĩ cũng quay về qua lối đi an toàn. Thịnh Kiều nhìn trên khán đài, phía ánh đèn màu bạc đang từ từ tản ra, nâng hai tay lên đỉnh đầu, nghiêng người uốn eo, tạo dáng trái tim với fan của mình.
Trạm tỷ nhiếp ảnh gia vừa lúc chụp được tấm hình này, lên xe nhịn không nổi nhắn tin cho hội trưởng.
A >> Chụp được một tấm Kiều Kiều bắn tim, đáng yêu cực kỳ, hôm nay ảnh chụp rất đẹp, về đến nhà sẽ gửi qua cho bạn.
Thịnh Kiều đang nằm liệt ở ghế sau xe, đọc tin nhắn, thầm cảm thán, vị trạm tỷ này rất nhanh sẽ biến thành fan của mình.
Trở về biệt viện, những người khác đang quây quần trong phòng khách chơi cờ, chỉ không có mặt Hoắc Hi. Sau khi hỏi thăm mới biết, Hoắc Hi bận đi chuẩn bị cho tuần lưu diễn sắp tới, diễn ra vào nửa tháng sau. Thịnh Kiều nhớ tới vé vào cửa còn nằm dưới đáy hòm của mình, thật là cao hứng.
Cô lại có thể đi xem thần tượng biểu diễn trên sân khấu rồi nha!!!!!
Không lâu sau, cô nhận được ảnh chụp của trạm tỷ. Thịnh Kiều chuyển tiền lệ phí xong, về phòng, che máy quay hình, mở máy tính bắt đầu chỉnh sửa ảnh chụp.
Hình chụp rất nhiều, có cả ảnh chụp lúc cô đang chạy bộ. Giống như lời trạm tỷ đã nói, quả thật rất đẹp. Tấm ảnh cô nghiêng đầu, uốn eo tạo dáng trái tim, dáng vẻ manh manh, ánh mắt nhìn về máy ảnh, vừa đáng yêu lại vừa ôn nhu.
Thịnh Kiều tự cảm thán sắc đẹp của mình cũng thật cao quá. Sau đó, cô vào tài khoản [Trạm sao trời Thịnh Kiều], đăng lên 3 tấm hình, một ảnh động lúc đang thi đấu, một ảnh tĩnh, ở giữa là tấm ảnh bắn tim, thật xứng với câu “tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy” (câu này chém gió)
Fan Kiều nhìn tấm ảnh với nhan sắc cực cao này chỉ biết “aaaaaaaa” một tràng dài.
[Thịnh Kiều bắn tim] nhanh chóng lên hotsearch. Từ sau khi xảy ra vụ kiện giải ước, Thịnh Kiều giống như có thể chất nhiệt sưu, rất dễ lên hotsearch.
Antifans nhanh chóng xuất hiện, mỉa mai nói Thịnh Kiều chỉ biết lên hotsearch, kỹ thuật diễn không có, năng lực cũng không có, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp mà mua hotsearch để tẩy trắng.
Fan Kiều đáp trả >> Antifan nói chuyện ngu cũng vừa vừa phải phải thôi chứ, tra thử xem mua hotsearch tốn bao nhiêu tiền. Với mức lương còm cỏi của Kiều Kiều, có thể mua nổi hotsearch sao? Không thấy đến mỹ phẩm dưỡng da cũng phải dùng hàng chợ à?
Antifans >> … (câm nín)
Ặc ặc, đúng là không nên trêu vào quỷ nghèo.
Trước khi đi ngủ, Thịnh Kiều đăng nhập tài khoản chính của mình, phát tấm ảnh do cô dùng di động chụp, cảnh ở khán đài, nhóm fan của cô với biển đèn màu bạc.
——Biển đèn màu bạc thật là đẹp, các bạn là tuyệt nhất. Ngủ ngon.
Kiều Mạch và Trà Trà ở trong diễn đàn gọi cô.
Hội trưởng, Kiều Kiều tốt lắm lắm lắm luôn đó, ở hiện trường vẫn giao lưu thân thiết với fan. Lần sau, có hoạt động, hội trưởng nhớ tham dự cùng mọi người a~~~~
Ừ ừ, lần sau nhất định sẽ đi.
Ở biệt viện an nhàn trải qua thêm 2 ngày. Thịnh Kiều còn tưởng Cao Mỹ Linh rốt cuộc không làm khó dễ cô nữa. Ai ngờ, chuyện xấu chính là, khi mình không nghĩ tới, nó sẽ xảy ra.
Phương Bạch gọi điện tới, bất đắc dĩ thông báo.
“Công ty nhận một kịch bản cho chị, vai khách mời thôi, không nhiều cảnh lắm, chỉ quay trong 2 ngày.”
Trước khi Phương Bạch gọi điện, Cao Mỹ Linh đã cảnh cáo cậu, bởi vì Thịnh Kiều đang tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, cho nên mọi kế hoạch công tác tiếp theo, cậu phải lén lút thông báo. Có lẽ Cao Mỹ Linh cũng biết bản thân đang áp bức Thịnh Kiều quá mức, sợ quần chúng ăn dưa mắng thảm.
Lần này, trước khi tới cửa đón người, Phương Bạch gọi điện thông báo, dặn dò Thịnh Kiều thu thập hành lý xong xuôi thì tự mình ra khỏi nhà.
Thịnh Kiều đưa game đang chơi cho Nhạc Tiếu, đứng lên vỗ bụi trên áo.
“Cậu hiện tại đang tới đón tôi sao?”
“Đúng vậy. 4g chiều bay đi Hoành Điếm.”
Cúp điện thoại. Chung Thâm nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tinh Diệu đúng là không biết xấu hổ. Có phải lại an bài cho em công tác gì rồi không?”
Thịnh Kiều gật đầu.
“Ừ, một bộ phim cổ trang, vai khách mời thôi, đi 2-3 ngày sẽ trở về.”
Chung Thâm rất muốn chửi bậy, nhưng vì đang phát sóng trực tiếp nên chỉ có thể nhịn xuống, quay đầu xóc xỉa tổ đạo diễn.
“Chương trình của mấy người mời Thịnh Kiều đúng là lỗ vốn nha, cứ 2-3 ngày lại chạy đi mất, không biết mấy người tính phí với Tinh Diệu như thế nào đây ta?!?”
Tổ đạo diễn xấu hổ cười cười.
Quả thật lúc trước bọn họ vì nhiệt độ của sự kiện giải ước và lời đồn lùm xùm với Hoắc Hi mà tìm đến Tinh Diệu để mời Thịnh Kiều. Lúc đó Tinh Diệu ra điều kiện giữa đường chạy đi quay chương trình khác, họ cũng đáp ứng.
Thịnh Kiều vỗ vai Chung Thâm, ý bảo thôi đừng nói nữa. Chung Thâm vẻ mặt ghét bỏ.
“Em đúng là phật hệ mới có thể tuỳ ý để bọn họ khi dễ như vậy.”
Thịnh Kiều cười lên, nụ cười không hề ôn hoà, tựa như hoa hồng có gai, sắc sảo mà bén nhọn.
“Người ngu thì nói, người khôn thì làm. Người vô năng sẽ không có ai cần. Tôi còn phải cảm ơn bọn họ đã để mắt đến tôi ấy chứ.”
Quần chúng ăn dưa đang muốn thay cô bất bình, vì lời nói này đột nhiên an tĩnh lại.
Hợp đồng còn đó, cô phản kháng không được, chi bằng đem mỗi lần áp bức trở thành cơ hội cho chính mình.
2 giờ sau, xe đón Thịnh Kiều đã tới. Nhóm khách mời tiễn Thịnh Kiều ra tận cửa, nhìn thấy Phương Bạch liền giơ nắm tay uy hiếp.
Phương Bạch: …
Bạch Bạch thiệt là uỷ khuất. Bạch Bạch đâu có làm gì sai a~
Lên xe, Phương Bạch đưa kịch bản cho Thịnh Kiều đọc. Cô nhìn nhìn, cảm giác cốt truyện này có vẻ quen quen, suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhớ ra. Sau khi bộ phim đam mỹ kia kết thúc, Cao Mỹ Linh có cho cô lựa chọn hai bộ cổ trang, cái này là một trong số đó. Cổ trang tiên hiệp, Trường An Tuý Mộng.
Hồi xưa đưa cho cô là kịch bản của nữ chính, sau khi tuyên bố giải ước, bộ phim này cũng bị đẩy đi, không ngờ vòng qua vòng lại vẫn về tới tay cô.
Thịnh Kiều diễn vai khách mời, nhân vật sư phụ của nam chính. Kịch bản dùng các câu từ như là “tuyệt đại phong hoa”, “tiên tư dật mạo”, “diễm tuyệt thiên thu” để miêu tả vẻ đẹp mà khắp cả ngầm trời này không ai có thể sánh bằng của nhân vật sư phụ.
Đáng tiếc, mỹ nhân này chỉ xuất hiện trong hồi ức của nam chính. Thịnh Kiều có tổng cộng 4 cảnh quay, lời kịch không nhiều, vì hình tượng tuyệt mỹ của sư phụ nên chủ yếu là bay tới bay lui thôi.
Sư phụ vừa đẹp vừa tiên, không thể mặc áo lông. Thịnh Kiều tưởng tượng đến cảnh trời lạnh như vậy mà cô phải mặc một thân áo lụa mỏng, treo trên dây thép, giữa không trung đón gió lạnh bay tới bay lui. Nghĩ thôi đã run lập cập.
Hành trình lần này không công bố ra ngoài. Fan Kiều không có cơ hội ra phi trường đưa tiễn, nhưng vẫn có nhiều người qua đường nhận ra cô, một đường đi tới, đều có người cầm di động quay chụp lại, xôn xao không ít.
Chỗ ngồi như cũ, là hạng phổ thông, may mà bay ngắn, chỉ mất 2 giờ. Thịnh Kiều đeo kính râm trùm kín mũ, ngủ một giấc liền tới nơi.
Xuống máy bay, sắc trời vừa chợp tối, đoàn phim cho người lái xe ra đón. Từ sân bay đến phim trường Hoành Điếm còn phải đi hơn 1 giờ. Ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã thấy tuyết rơi, nhẹ nhàng chạm đất liền tan, khắp nơi đều ướt dầm dề.
Xe đưa Thịnh Kiều đến khách sạn của đoàn phim. Kế hoạch quay phim của cô sẽ diễn ra trong 2 ngày. Cảnh đầu tiên là sáng hôm sau. Vào phòng, việc đầu tiên cô làm là kêu Phương Bạch gọi cơm hộp, vừa ăn vừa đọc kịch bản.
Đây là lần thứ hai cô tiến tổ. Lần trước có Phó Tử Thanh tận tay hướng dẫn, xem như nắm được một chút kỹ thuật cơ bản. Nếu sau này cô còn muốn lăn lộn phát triển ở vòng điện ảnh, sau khi giải ước, cô phải lên kế hoạch cẩn thận một chút.
May mắn, nhân vật sư phụ là mỹ nhân băng khiết, lời kịch không nhiều, diễn mặt than là tốt nhất.
Sáng hôm sau, Thịnh Kiều đúng giờ tới phim trường. Bộ phim đã khởi quay được hơn nửa tháng. Nam nữ chính đều là nghệ sĩ tuyến 2 giống như Thịnh Kiều.
Nữ chính là Lâm Doãn Đồng, tốt nghiệp trường sân khấu chính quy, kỹ thuật không tồi, người cũng xinh đẹp, nhưng mấy năm đóng phim rồi mà vẫn chưa nổi.
Nam chính là Vưu Sướng, điển hình của người được nâng đỡ mãi mà vẫn không hồng, kiểu như thiếu một chút kỳ ngộ.
Đối với Lâm Doãn Đồng, Thịnh Kiều mơ hồ có điểm ấn tượng. Trước kia hình như bọn họ từng hợp tác đóng chung một bộ phim. Khi đó Thịnh Kiều chỉ có thể đóng vai phụ, nhưng chưa tới 2 năm, Thịnh Kiều đã có thể nhận vai chính. Mà Lâm Doãn Đồng vẫn y như năm đó, nhân khí không hề tăng lên chút nào.
Thịnh Kiều gật đầu chào hỏi mọi người, ngó lơ những ánh mắt tò mò nghiên cứu.
Lâm Doãn Đồng mặc một bộ trang phục toàn thân màu đen lông vũ, bọc kín từ cổ tới chân, ngồi trên ghế ôm túi nước ấm, dưới chân còn có máy sưởi nhỏ, nhìn thấy Thịnh Kiều, trong mắt không che dấu vẻ châm chọc.
“Tiểu Kiều, lâu rồi không gặp.”
Thịnh Kiều còn bận hoá trang, lười so đo, chỉ cười ngọt ngào đáp lời.
“Đã lâu không gặp. Tiền bối vẫn y như trước kia, một chút cũng chưa từng thay đổi.”
Lâm Doãn Đồng liền thay đổi sắc mặt, cho rằng Thịnh Kiều đang trào phúng nhân khí thấp của bản thân, đang muốn đối chọi tiếp, nhưng Thịnh Kiều đã đi vào phòng hoá trang.
Tạo hình cổ trang trước giờ đều rất phiền toái. Thịnh Kiều ngồi trước gương, tuỳ ý nhân viên trang điểm bẻ tới bẻ lui. Đầu tiên là dán tóc giả, sau đó mới trang điểm mặt, cuối cùng nhân viên tạo hình mang tới một bộ sa phục màu đỏ bảo cô thay.
Diện mạo của Thịnh Kiều có khí chất tự nhiên là thanh thuần, chuyên viên trang điểm chỉ cần tô đậm viền mắt, ở bên mắt trái điểm một nét chấm đỏ liền biến khí chất tổng thể của cô trở nên mị hoặc và thành thục hơn rất nhiều.
Phương Bạch ngồi bên cạnh, nhìn đến ngây ngẩn. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tạo hình cổ trang của Thịnh Kiều. Cậu cảm thấy bộ dáng của Thịnh Kiều đúng là mỹ nhân cổ đại hại nước hại dân, đích thị là hồng nhan hoạ thuỷ.
Thịnh Kiều lạnh đến mức hàm răng đều run lên.
“Tiểu Bạch, cậu ngây ngốc ở đó làm gì? Mau chụp ảnh.”
Phương Bạch giật mình, móc di động, chụp hình. Bởi vì là vai khách mời, cho nên đoàn phim sẽ không cung cấp chuyên gia chụp ảnh tạo hình cho cô. Muốn tuyên truyền, vậy chỉ có thể tự mình ra tay. Sau khi chụp hình xong, Thịnh Kiều lập tức bọc người vào áo khoác, còn chưa kịp hồi phục, đạo diễn đã cho người thúc giục.
Ngoài trời đang đổ tuyết.
Đạo diễn gọi Thịnh Kiều và nam chính tới cùng lúc, cầm kịch bản giảng giải. Cảnh quay này, nam chính bị kẻ thù vây công, Thịnh Kiều từ trên trời rơi xuống, cứu hắn.
Thịnh Kiều chỉ có một câu thoại, còn lại là bay lượn và đánh võ.
Áo khoác vừa cởi, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều lạnh đến đông cứng, tứ chi không nghe lời, run đến là lợi hại. Sau khi đeo dây thép, đạo diễn nói.
“Không được run. Run là mất khí chất.”
Con bà nó, ông thử mặc một chiếc váy mỏng đứng đây mà không run thử xem.
Thịnh Kiều hít sâu một hơi, ra sức trấn định, dây thép kéo lên cao, cảnh đầu tiên bắt đầu quay. Thịnh Kiều nín thở, cái gì cũng không nói, không ngờ phát huy tốt hơn lúc bình thường.
Một bộ hồng y từ trên trời rơi xuống, giống như mỹ nhân hồng y băng lãnh từ trong kịch bản bước ra đời thực.
Tuyết rơi càng nhiều, rơi xuống mái tóc dài, điểm xuyến như linh châu.
Người thiếu niên cả người đều là vết thương, lết tới bên chân nữ tử, ôm lấy mắt cá chân, ngẩng khuôn mặt đầm đìa máu, khẩn cầu.
“Cầu người… thu con làm đồ đệ…”
Nữ tử nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lãnh đạm, giống như đang đánh giá một món đồ vật không có sinh mệnh. Một lúc sau, nữ tử nở nụ cười, nét cười lan toả từ khoé miệng lên khoé mắt, giống như vết nứt trên mặt băng, huyết hoa yêu dị nở rộ.
“Muốn bái ta làm thầy sao? Ngươi có biết, trở thành đồ đệ của ta, sẽ phải trả giá như thế nào không?”
Vài giây sau, đạo diễn hô cắt.
Giây trước là tuyệt thế mỹ nhân, giây sau liền giống như cái sàng, run bần bật.
“Tiểu Bạch… lạnh… nước ấm…”
Phương Bạch cầm áo khoác lông chạy tới. Thịnh Kiều cảm giác máu toàn thân đều bị đông cứng. Uống hết chén nước ấm vào bụng rồi mới có cảm giác sống lại. Cô run run hỏi Phương Bạch.
“Cậu đi hỏi tổ đạo cụ, xin một cái lò nhỏ, tôi cần sưởi ấm.”
Phương Bạch cắn răng trả lời.
“Em đã đi hỏi rồi. Bọn họ nói không có.”
Thịnh Kiều sửng sốt, cúi đầu, uống thêm hai ngụm nước ấm.
“Thôi, cũng không đến nỗi lạnh lắm.”
Ở đầu bên kia, đạo diễn đang kiểm tra lại cảnh quay vừa rồi. Phó đạo diễn nhìn cái người đang ngồi uống nước ở xa, thấp giọng hỏi.
“Dương đạo diễn, Cao tỷ có dặn dò, chúng ta có cần để Thịnh Kiều quay lại vài lần không?”
Video đang dừng ở hình ảnh Thịnh Kiều nở nụ cười.
Dương đạo diễn không trả lời, ngẩng đầu phân phó trợ lý bố trí cảnh quay tiếp theo. Phó đạo diễn ngốc lăng một chút. Dương đạo diễn đứng lên, vỗ vai hắn.
“Một vừa hai phải thôi. Đừng khinh khi kẻ nghèo.”
Toàn bộ đoàn phim, từ trên xuống dưới, hoặc ít hoặc nhiều đều nhận được ám chỉ của phía Tinh Diệu.
Công ty đại tư bản, có rất nhiều người kiếm cơm đều phải kiên dè, khi dễ một kẻ không có bối cảnh như Thịnh Kiều, đổi lấy hảo cảm từ Tinh Diệu, là việc có lời.
Nam chính Vưu Sướng cũng nhận được nhắc nhở, khi diễn chung phải giả vờ NG vài lần để hành hạ Thịnh Kiều. Nhưng Vưu Sướng là người có lòng tự tôn cao, đối với những trò thủ đoạn bẩn thỉu, hắn chướng mắt. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lăn lộn nhiều năm mà vẫn không hồng lên nổi.
Hắn không cố ý muốn chơi khó Thịnh Kiều, mà ngược lại bị kỹ thuật diễn của cô làm cho bất ngờ. Đứng ở một bên, nhìn người con gái mặt tái xanh đang run rẩy, hắn mở miệng gọi.
“Thịnh Kiều, qua chỗ tôi sưởi ấm nè.”
Thịnh Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy một ánh mắt sáng trong, lập tức nở nụ cười.
“Vâng, cảm ơn.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Vưu Sướng. Máy sưởi nhỏ làm việc hết công sức, toả ra sức nóng, xua tan cõi lòng băng lạnh.
Vưu Sướng cầm kịch bản, nói.
“Không bằng mình tập diễn đi. Tranh thủ tập hết mấy cảnh sau này.”
Thịnh Kiều gật đầu, cảm thán trong lòng, trên đời này vẫn còn nhiều người tốt a~
Buổi sáng rất nhanh trôi qua. Buổi chiều là cảnh quay trong nhà. Đoàn phim dời vào trong sân. Cảnh quay buổi chiều cần dựng phông nền. Cho nên trước khi bắt đầu quay thì họ quyết định ăn cơm trưa.
Buổi sáng, tuyết chỉ rơi lất phất, mà lúc này tuyết đã rơi như mưa, lạnh thấu xương. Đoàn làm phim phát cơm hộp. Thịnh Kiều ngồi xổm bên cạnh bếp lò, mở nắp, nhìn thấy thức ăn bên trong, mắt liền trợn tròn.
Cá kho cà tím. Thịt xào cà tím. Canh trứng cà tím.
Thịnh Kiều kéo tay một chị phụ bếp.
“Tất cả món ăn đều có cà tím sao? Không còn món nào khác à?”
Nhân viên phụ bếp khó chịu trả lời.
“Chỉ có mấy món này.”
Vưu Sướng chen vào trả lời.
“Doãn Đồng thích ăn cà tím. Cả ngày hôm qua đã dặn dò nhà bếp hôm nay nấu toàn cà tím cho cô ấy ăn.”
“???”
Con bà nó, cô ta là cà tím biến thân đi?
Vưu Sướng nhìn mặt Thịnh Kiều, quan tâm hỏi.
“Cô không ăn cà tím sao?”
Phương Bạch ở bên cạnh, nhịn không nổi, túm lấy tay chị phụ bếp, tức giận nói.
“Kiều Kiều bị dị ứng với cà tím, ăn vào sẽ chết người đó.”
Nhân viên nói.
“Tôi làm sao biết ai bị dị ứng với cái gì, mỗi ngày trước khi nấu cơm không thể đi hỏi thăm từng người được. Hôm nay chỉ có mấy món này. Ăn không được, các ngươi tự gọi cơm ở ngoài đi.”
Nháo loạn một hồi, người chung quanh đều bị hấp dẫn đến. Lâm Doãn Đồng cầm cơm hộp, cười cười nói.
“Ồ, Tiểu Kiều, không ngờ lại tiểu thư như vậy, ngay cả cà tím cũng không muốn ăn.”
Thịnh Kiều cong môi.
“Sinh ra đã mang mệnh phú quý, khiến cô chê cười rồi.”
Quay đầu nói với Phương Bạch.
“Gọi cơm đi.”
Phương Bạch gọi một vòng, tức giận nói.
“Thời tiết không tốt, các quán ăn ở xung quanh đều đóng cửa, ít nhất phải 1 giờ sau mới có người đưa cơm tới.”
Khi đó, bọn họ đã vào cảnh quay.
Thịnh Kiều rũ mi, sau đó ngẩng đầu, cười nhẹ nói.
“Tôi ăn cơm là được, cũng không đến nỗi đói bụng lắm.”
Sau đó cô gắp hết thức ăn bỏ vào hộp cơm của Phương Bạch. Quay đầu nhìn Lâm Doãn Đồng, khoé môi cong lên, ngữ khí như đang cười nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
“Tiền bối, nếu chị thích ăn cà tím như vậy. Tôi đây chúc chị có thể ăn nó cả đời.”
Bốn phía đều yên tĩnh, ngay cả tiếng tuyết rơi trên mái hiên cũng có thể nghe rõ ràng.
Lâm Doãn Đồng tức đến mức muốn ném hộp cơm để nhào qua đánh nhau một trận. Thịnh Kiều thì tỉnh bơ lướt mắt nhìn mọi người cười cười, sau đó cúi đầu ăn cơm.
Trước khi quay cảnh buổi chiều, Thịnh Kiều lên mạng tra xét một chút, phát hiện thì ra tin đồn cô phun cơm ở đoàn phim lúc trước là trong lúc quay chung với Lâm Doãn Đồng. Vậy nghĩa là Lâm Doãn Đồng đã biết chuyện cô bị dị ứng với cà tím. Có lẽ muốn dùng phương thức này để làm khó dễ cho cô chăng.
Thịnh Kiều cất điện thoại, đưa mắt nhìn cái người đang ngồi bên cạnh bếp lò chơi di động ở xa.
Tốt lắm, lại nhiều thêm một người mang thù vặt với cô.
Buổi chiều vẫn là cảnh treo trên dây thép. Thịnh Kiều có chút tức giận trong lòng nên biểu tình càng lạnh hơn, càng thích hợp với tính cách của nhân vật. Cơ bản, cảnh quay nào cũng chỉ quay một lần là qua. Vốn tưởng phải quay trong 2 ngày, ai ngờ chỉ cần một ngày đã quay xong hết.
Dương đạo diễn đứng ngoài cửa chờ Thịnh Kiều thay quần áo, đưa cho cô một tấm danh thiếp.
“Tiểu cô nương rất có tiềm năng, không gian tiến bộ lớn, về sau có cơ hội lại hợp tác đi.”
Thịnh Kiều đối với vòng tròn đạo diễn không hiểu biết cho lắm, nên cô không có ánh mắt coi thường đối với đạo diễn ít tên tuổi. Cô lễ phép nhận danh thiếp, nói cảm ơn.
Dương đạo diễn cười cười.
“Người tốt thường gặp gian nan. Vượt qua rồi sẽ là một bầu trời khác.”
Thịnh Kiều gật đầu.
“Đã biết. Cảm ơn tiền bối dạy dỗ.”
Tuy rằng chỉ làm việc chung có một ngày, Thịnh Kiều vẫn nhất nhất cùng mọi người nói lời tạm biệt. Có vài nhân viên hậu trường còn chạy tới xin chụp hình và xin chữ ký của cô. Lời đồn vẫn chỉ là lời đồn, ít nhất một ngày làm việc chung, mọi người cảm thấy con người Thịnh Kiều vừa thân thiện lại vừa đáng yêu.
Xe chờ bên ngoài, vốn dĩ phải về khách sạn, Thịnh Kiều ngã người ở băng ghế sau, thì thào nói.
“Đi bệnh viện.”
Phương Bạch kinh ngạc.
“Kiều tỷ, chị bị làm sao?”
“Cảm lạnh rồi.”
Buổi chiều cô liền sốt nhẹ. Cô vẫn luôn cố gắng giữ vững tinh thần nhưng đến lúc này thì đã chịu không nổi, muốn hôn mê. Khoảng thời gian này, hành trình làm việc của cô có chút dày đặc, tố chất của thân thể này lại yếu, liên tiếp bị đè ép, có chút chịu không nổi.
Phương Bạch lập tức ra lệnh cho tài xế chạy vòng về, đi bệnh viện. Đến nơi, Thịnh Kiều đã mơ màng ngủ.
Cô là được người ta nâng từ trên xe lên cáng cứu thương, đẩy vào bên trong. Phương Bạch vì quá sốt ruột nên quên mất cái chức trợ lý của mình, không để ý gì đến hình tượng của nghệ sĩ. Thế cho nên, Thịnh Kiều một đường từ cổng vào phòng cấp cứu, không biết đã bị bao nhiêu người qua đường quay chụp.
[Thịnh Kiều hôn mê vào viện] nhanh chóng lên hotsearch.
Fan Kiều biết cô đi quay phim, nhưng không ngờ sự tình lại đến mức này. Hình ảnh của người qua đường đăng lên mạng không thể là giả.
Trà Trà nhắn tin cho hội trưởng, mãi không thấy đáp lại. Trà Trà trước kia từng là fangirl của Kpop. Năng lực tổ chức không phải loại xoàng. Thấy hotsearch vừa lên, quyết định tổ chức fan Kiều ở trên mạng công khai lên án Tinh Diệu, tung ra hành trình làm việc “giết người” của Tinh Diệu, yêu cầu Tinh Diệu ngừng ngay hành vi áp bức, lập tức giải ước.
Hoắc Hi từ phòng thu âm đi ra thì nhìn thấy tin tức này.
Trong tuần biểu diễn sắp tới, anh sẽ trình bày một bài hát mới, cho nên đang bận rộn thu âm. Ngồi trên xe, mở điện thoại, trang đầu đều là tin tức Thịnh Kiều hôn mê.
Nhấn nút gọi, đầu dây bên kia là Phương Bạch trả lời. Giờ anh mới biết Thịnh Kiều tới Hoành Điếm quay phim.
Hoắc Hi hỏi tài xế.
“Tới Hoành Điếm mất bao lâu?”
Bọn họ đang ở Hàng Châu, bởi vì nhà soạn nhạc cho bài hát mới của Hoắc Hi ở đây.
Tài xế trả lời.
“Nếu không kẹt xe, mất khoảng 2 giờ.”
Hoắc Hi tắt điện thoại.
“Đi Hoành Điếm. Chạy mau một chút.”
Tiểu Đản muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh băng của Hoắc Hi, chỉ có thể nuốt trở về. Xe một đường bay nhanh, xé gió lướt đi giữa những bông tuyết bay ngập trời.
Đến bệnh viện của Hoành Điếm, sắc trời đã tối. Xung quanh bệnh viện đều không thấy bóng người. Tiểu Đản giữ chặt cánh tay của Hoắc Hi, người đang muốn xuống xe.
“Anh đi làm gì? Thật sự muốn thăm cô ấy à?”
Hoắc Hi quay đầu liếc một cái. Tiểu Đản rút tay về. Hoắc Hi nhàn nhạt nói.
“Cậu ở trong xe chờ tôi.”
Nói xong, anh mang khẩu trang, đội mũ, cúi đầu lầm lũi đi vào bên trong.
Thịnh Kiều nằm ở phòng đơn trên lầu 13. Phương Bạch đang ủ rủ ngồi trông chừng bên cạnh giường, nhìn thấy Hoắc Hi bước vào, kinh ngạc đến té khỏi ghế, rớt xuống đất.
Hoắc Hi gỡ khẩu trang, hỏi.
“Cô ấy thế nào?”
“Buổi chiều tỉnh một lần, rồi lại ngủ. Đã bớt sốt.”
Hoắc Hi gật đầu, nói nhỏ.
“Tôi còn chưa ăn cơm. Có thể phiền cậu mua giúp tôi một bữa ăn khuya được không?”
Phương Bạch nói được, đẩy cửa đi ra.
Máy điều hoà trong phòng đang chạy, nhưng không khí vẫn rất lạnh. Hoắc Hi lặng nhìn cô gái nằm trên giường, sắc mặt cô đỏ ửng. Một lát sau, anh ra ngoài cửa, lấy di động, gọi cho Bảo ca.
“Tinh Diệu bên kia đang muốn làm gì? Giết người à?”
Tuy rằng đã giải ước, nhưng Hoắc Hi vẫn giữ liên lạc với Bảo ca vì còn chuyện hợp tác. Không phải ai cũng như Cao Mỹ Linh, giải ước rồi là xem nhau như kẻ thù, ngươi sống tức là ta chết.
Bảo ca đang ăn thịt dê với bạn bè, giữa tiếng cãi cọ ồn ào trong quán, nhỏ giọng hỏi.
“Có ý gì?”
“Chuyện của Thịnh Kiều.”
“… chuyện giải ước à… công ty bị một vố đau như vậy, không có khả năng nhả cô ta nhẹ nhàng rồi. Hiện tại, nếu có ý tốt, cậu đừng manh động thì hơn.”
“Giúp tôi nhắn với Tinh Diệu, đừng nên quá phận, coi chừng cuối cùng lại vác đá đập chân mình.”
Bảo ca nhìn màn hình di động, hít sâu một hơi, đứng lên đi ra ngoài.
“Cậu sao lại thế này? Sao lại bảo hộ Thịnh Kiều?”
Nửa ngày sau, trong điện thoại truyền tới tiếng nói lạnh băng.
“Fan của tôi, tôi không bảo hộ thì ai tới bảo hộ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...