Chương 146
Sau khi đóng máy, Thịnh Kiều bay về Bắc Kinh, ngay hôm sau liền tới trường học.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở lớp, tạo ra một trận xôn xao nhỏ. Giáo viên hệ kiến trúc đã xem qua tác phẩm thiết kế của cô, dù là bản vẽ trên giấy hay bản vẽ máy tính đều rất chuyên nghiệp, cho nên bọn họ rất lý giải việc cô không thể đến trường gần nửa học kỳ.
Thịnh Kiều vừa quay xong một bộ phim nên Bối Minh Phàm không gấp gáp nhận thêm phim mới cho cô, tính toán đợi đến Tết rồi xem xét sau, coi như cho cô một kỳ nghỉ đông. Thời gian kế tiếp, hành trình của Thịnh Kiều chỉ có, ngày thường lên lớp, cuối tuần làm việc.
Cô không trọ ký túc xá nên không có bạn cùng phòng, nhưng bạn cùng lớp đều đối xử với cô rất tốt. Nhiều nam sinh trong lớp còn là fan của cô. Lúc cô đi học trở lại, bọn họ liền sao chép toàn bộ bút ký bài học của nửa học kỳ gửi cho cô.
Đây là chân ái (tình yêu đích thực) của fan a~
Mỗi ngày, Hoắc Hi sẽ tới trường đón cô tan học, chạy chiếc xe Audi màu đen với lớp kính phản quang của anh. Mỗi ngày, Thịnh Kiều đều run sợ trong lòng, sợ bị cẩu tử chụp được. Cho nên cô giống như đang diễn vai điệp viên trên chiến trường, thường thường phải đi loanh quanh lòng vòng một đoạn dài mới dám chui lên xe.
Hoắc Hi thờ ơ nhìn bộ dáng lén lút kia, chờ cô lên xe liền ấn cô xuống ghế, nhào qua hôn, gằng giọng nói.
“Công bố tình yêu ngay lập tức!”
“Không được! Bây giờ chưa được!”
“Vậy phải đợi tới khi nào?”
“Dù sao cũng không phải hiện tại!”
Bên trên cơ bản là đoạn đối thoại mà bọn họ phải trình diễn mỗi ngày một lần.
Hoắc Hi thật ra không tức giận, dù sao anh có rất nhiều biện pháp lăn lộn xử lý cô. Kiều Kiều thiệt là ủy khuất~
Hoắc Hi đang ở giai đoạn chuyển hình, nhiệt độ và fan đều đang giảm dần. Nếu bây giờ công bố tình yêu, Thịnh Kiều lo lắng anh sẽ trực tiếp từ đỉnh núi bị ném xuống thảo nguyên.
Haiz, đôi khi ngẫm nghĩ, cô có cảm giác bản thân đúng là hồng nhan họa thủy mà ~
Chung Thâm nghe cô cảm thán thì cười lạnh.
“Em? Hồng nhan họa thủy? Có mà hồng nhan họa họa thì có.”
“???”
Gặp phải tình huống này, Thịnh Kiều chỉ có thể chít chít chạy đi tìm bạn trai cầu an ủi.
Bạn trai cô gần đây đang bận sáng tác bài hát mới, ngồi trước đàn dương cầm liền có thể ngồi cả ngày. Thịnh Kiều lộc cộc chạy qua, lủi đầu chui vào lồng ngực anh, ủy khuất đưa cho anh xem lịch sử trò chuyện với Chung Thâm. Sau đó Chung Thâm sẽ bị đá ra khỏi nhóm chat. Dĩ nhiên, không lâu sau đó, Phó Tử Thanh sẽ thêm hắn vào nhóm chat trở lại. Nhưng bạn trai giúp cô hả giận, cảm giác vẫn rất sướng.
Hoắc Hi kéo cô ngồi lên, cầm tay cô, nắm ngón trỏ đặt lên phím đàn.
“Em biết đàn không?”
Thịnh Kiều thành thật lắc đầu.
“Quên hết rồi. Ngay cả bài twikle twikle star em cũng không đánh ra.”
Hoắc Hi bấm xuống một phím.
“Thử bấm đoạn âm này không ngừng xem nào.”
Mặc dù cô không thể đàn một cách thuần thục, nhưng bấm sơ sơ thì vẫn biết. Đầu ngón tay mảnh khảnh đặt trên phím đàn, dựa theo hợp âm mà anh yêu câu, nhấn xuống. Nốt nhạc đầu tiên vừa vang lên, Hoắc Hi bên kia cũng bắt đầu đánh. Thế là một tầng âm đơn bất biến đơn điệu bỗng chốc trở thành một chuỗi âm thanh dễ nghe.
Đây là giai điệu cô chưa nghe bao giờ. Thịnh Kiều kích động hỏi.
“Là bài hát mới ạ?”
“Ừm… có dễ nghe không?”
Cô dùng sức gật đầu, có một loại cảm giác giống như bản thân cũng tham gia vào quá trình sáng tác nó.
“Siêu dễ nghe!”
Hoắc Hi cười lên, đàn xong một đoạn liền cầm tay cô.
“Anh dạy cho em.”
Một đoạn nhạc hoàn chỉnh bị cô đánh thành những âm tiết rời rạc gập ghềnh, nghe không ra giai điệu gì cả, nhưng cảm giác vẫn rất kỳ diệu. Giống như, idol cao cao tại thượng ngự trên đám mây kia, hiện giờ càng lúc càng xuống gần cô hơn.
Choáng váng ngáp một cái. Bàn tay Hoắc Hi đang cầm tay cô đột nhiên ngừng lại, thấp giọng hỏi.
“Em mệt rồi à?”
Mấy hôm nay cô toàn thức đêm để vẽ, đích xác ngủ không đủ giấc, gật đầu, nghiêng người ôm eo anh, dựa vào lồng ngực anh, dáng vẻ uể oải. Hoắc Hi đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Anh ôm em lên giường ngủ nhé.”
Thịnh Kiều không chịu, nghĩ tới cái gì, chạy vội xuống lầu xách một cái ghế nhỏ đi lên, đặt dưới chân anh, ngồi xổm xuống, sau đó gác đầu lên đùi anh, khuôn mặt nhỏ hơi ngưỡng, hỏi.
“Em nằm ngủ như này thì có quấy rầy đến anh không?”
Làm sao sẽ không? Tâm tư anh đều sẽ rối loạn.
Hoắc Hi sờ đầu cô, thở ra.
“Sẽ không. Em ngủ đi. Anh đàn cho em nghe.”
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai tay nhỏ ôm chân anh, không nhúc nhích. Hoắc Hi đánh bài twikle twikle star, vừa đánh vừa hát, hát ru cô ngủ.
Sau khi cô ngủ say, anh mới cẩn thận bế cô về giường.
Ngày hôm sau, Bối Minh Phàm với Phương Bạch lái xe qua đón cô. Buổi tối là lễ trao giải kịch truyền thống hằng năm. Thịnh Kiều nhận được vé mời đi thảm đỏ. Khoảng thời gian trước, kịch truyền thống tổ chức bỏ phiếu bầu, Nguyện Trục đạt được giải nhân khí, Thịnh Kiều cũng lấy được giải nhân khí cho nữ chính. Đông Phong Phá tuy không nhận được giải nhân khí nhưng lại đạt được giải phim hay nhất trong năm. Mạnh Tinh Trầm và Thịnh Kiều cũng phân biệt được đề cử giải nam nữ chính xuất sắc nhất.
Cao tầng công ty bởi vì vấn đề Thịnh Kiều nên đi thảm đỏ với Tằng Minh hay Mạnh Tinh Trầm mà thảo luận sức đầu mẻ trán. Cuối cùng thật sự không tìm ra biện pháp nào, phải thương lượng với ban tổ chức, dứt khoát cho Thịnh Kiều đi thảm đỏ một mình.
Bối Minh Phàm lên xe liền chờ không nỗi mà mắng Thịnh Kiều.
“Mỗi ngày đều chạy tới đây. Tôi mà là mẹ cô, tôi sẽ tức chết.”
“Mẹ tôi đi du lịch rồi.”
“???”
Đây là lý do cô qua đêm ở ngoài đấy à?
Tới phòng tạo hình, Mạnh Tinh Trầm đã ở. Sau khi cô trang điểm xong, hai người cùng nhau lên xe đi tới hiện trường. Nhờ có Mạnh Tinh Trầm ở trên xe nên Bối Minh Phàm không lải nhải cằn nhằn nữa, chỉ lấy ra bài phát biểu cảm tưởng đưa cho Thịnh Kiều.
“Đừng có đợi tới lúc đó mới nghĩ, lời nói thoát ra rồi sẽ không thu về được.”
Nguyện Trục giúp cô thắng giải nhân khí cho nữ chính, dù sao số phiếu bầu của cô vẫn luôn đứng nhất. Đông Phong Phá giúp cô lọt vào danh sách đề cử nữ diễn viên xuất sắc nhất, nhưng cái này thì phải đợi đến lễ trao giải mới biết kết quả. Mạnh Tinh Trầm thì đảm bảo sẽ thu được giải nam diễn viên xuất sắc rồi. Chuyện cô có giành được giải nữ xuất sắc hay không đều không quan trọng. Có điều để phòng vạn nhất, Bối Minh Phàm vẫn chuẩn bị hai bài phát biểu cảm tưởng cho cô.
Đến nơi, Thịnh Kiều đi thảm đỏ vào trước. Trong hội trường liền thấy Tằng Minh đã an vị. Thế là, Tằng Minh ngồi bên trái cô, lát sau Mạnh Tinh Trầm đi vào thì ngồi bên phải cô. Thịnh Kiều ngồi giữa hai người, thuận tiện quan sát người khác.
Giải nhân khí là do cộng đồng mạng bầu chọn, cũng không có giá trị thực tích nào. Nhưng lúc Thịnh Kiều lên bục nhận giải thưởng, fan Kiều vẫn xúc động đến bật khóc.
Đây là giải thưởng đầu tiên của Thịnh Kiều trong vai trò một diễn viên a~
Giải nhân khí của nữ chính đủ thuyết minh rằng, Thịnh Kiều đã không còn là nữ nghệ sĩ năm xưa mặc cho người tùy ý dẫm đạp, mặc cho toàn mạng hắc nữa. Giải thưởng này như một sự tán thành của giới giải trí dành cho địa vị hiện giờ của cô.
Kế tiếp là giải nam nữ diễn viên xuất sắc nhất. Không ngoài dự đoán, Mạnh Tinh Trầm nhận giải nam. Đây là giải thưởng đầu tiên sau khi ảnh đế quay về mảng phim truyền hình. Đối với người đã cầm giải thưởng lớn như anh mà nói, giải thưởng này không tính là gì.
Sau đó là giải nữ diễn viên xuất sắc nhất, Mạnh Tinh Trầm có chút ngưng trọng. Trên màn ảnh xuất hiện khung hình có mặt Thịnh Kiều, khán giả phát hiện Mạnh Tinh Trầm nghiêng người nói nhỏ gì đó vào tai cô, còn ôn nhu vỗ tay cô như trấn an.
Đối với người trong giới, đây chỉ là hành động cổ vũ của tiền bối dành cho hậu bối, bởi vì rất nhiều người biết Thịnh Kiều học diễn xuất từ Mạnh Tinh Trầm, vẫn luôn gọi anh là Mạnh lão sư. Nhưng đối với giới truyền thông và quần chúng ăn dưa mà nói, hành động kia có hàm ý không đơn giản như vậy.
Cuối cùng giải nữ rơi vào tay một nữ diễn viên của một bộ phim đại nữ chủ chính kịch. Trong lòng Thịnh Kiều không có thất vọng, chỉ có chút mất mát. Mạnh Tinh Trầm nhìn cô vài lần, cười nhẹ nói.
“Minh Phàm đặt bàn ở tiệm cơm, nơi đó làm bánh ngọt ngon lắm, nghe nói ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm tình người ta vui hơn.”
Thịnh Kiều gật đầu cười lên.
Lễ trao giải kết thúc, hai người cùng nhau rời đi. Bối Minh Phàm lái xe tới đón. Đoàn người đi ăn cơm tối.
Tuy có tiếc nuối khi không lấy được giải nữ diễn viên xuất sắc, nhưng Thịnh Kiều còn có giải nhân khí, cho nên mọi người vẫn rất vui vẻ, ăn uống ca hát chúc mừng tưng bừng. Không ai để ý, có một tên cẩu tử vẫn theo đuôi bọn họ từ phòng tạo hình cho tới bây giờ, vẫn đang núp ở bên ngoài nhà hàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...