- Tần Thủy Dao, xem ra thì cô cũng không đáng tiền a, chỉ có một trăm vạn mà thôi.
Đường Kim lẩu bẩu lầm bầm, sau đó nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, ra bộ mê hoặc:
- Chẳng lẽ trông tôi giống như một thằng ngay cả lão bà của mình cũng đem bán sao?
- Giá trị của Tần Thủy Dao đương nhiên là không chỉ có một trăm vạn, nếu là người có thể lấy được nàng làm vợ thì liền có gia tài hàng tỉ. Nhưng mà chỉ tiếc rằng, trong cả thành phố Nam Sơn này có vô số thanh niên như hổ đói rình mồi với Tần Thủy Dao, lấy điều kiện của cậu thì cho dù có tranh giành đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không thể đoạt Tần Thủy Dao vào tay. Vậy thì tại sao cậu lại không chấp nhận điều kiện của tôi, cứ như vậy mà có một trăm vạn cho khỏe, không được sao?
Lâm Tuấn Hùng cảm giác được bản diễn thuyết này của mình có sức thuyết phục, đương nhiên là để tăng tính thuyết phục lên thì không gì bằng tiền mặt. Cho nên, nói tới đây thì hắn liền chỉ vào bao tiền rồi cầm lên, đưa tới trước mặt Đường Kim:
- Đường Kim, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì tuy rằng cậu không chiếm được Tần Thủy Dao nhưng mà cậu sẽ có nhiều tiền, đến lúc đó thì cậu sẽ có rất nhiều nữ nhân xinh đẹp vây quanh.
- Lâm Tuấn Hùng, thật sự là có nhiều người vì tiền mà bán cả lão bà của mình đi sao?
Đối với chuyện tình này thì Đường Kim có chút rối rắm, hắn vẫn mãi không thể lý giải được điều này. Trên đời này làm sao lại có thể có loại nam nhân này cơ chứ?
- Đương nhiên là có rồi, tôi có cần phải lừa gạt cậu không? Huống chi, loại sự tình này thì lại không có mấy người biết được?
Lâm Tuấn Hùng nói đến đây thì lắc lắc đầu:
- Đường Kim, cậu đừng nói cho tôi biết rằng cậu vẫn còn khờ như thế. Trên thế giới này thì tiền chính là tất cả, vì tiền có thể bán lão bà của mình, đừng nói đến lão bà, cho dù là cha mẹ ruột của mình cũng có thể đem bán. Ngay cả thân thể mình cũng đem bán được, nữ nhân bán mình, nam nhân bán thận. Chuyện này xảy ra ở khắp nơi, so sánh với chuyện tôi vừa nói thì bán lão bà chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Đường Kim thì thào tự nhủ:
- Đáng thương cho tâm hồn trong sáng của ta a, cứ như vậy mà bị đầu độc. Ta còn tưởng rằng trường học chính là một thế giới thuần khiết nhất, ta có thể tìm được tình yêu thuần khiết nhất.
- Thuần khiết? Đầu năm này sao có thể tìm được mấy thứ thuần khiết đó đây?
Lâm Tuấn Hùng cười lạnh một tiếng, giọng nói mơ hồ mang theo một phần khinh thường, còn có vài phần đùa cợt:
- Có tiền thì trái ôm phải ấp, không có tiền thì giơ mắt lên mà nhìn. Có tiền thì có nữ nhân, không tiền chỉ có Ngũ cô nương thôi.
- Chỉ biết nhìn thôi sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn vào Lâm Tuấn Hùng:
- Tôi nói này, cách nhìn của anh thật là mới lạ a.
- Đường Kim, những lời nên nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, cuộc trao đổi này, tới cùng là cậu có làm hay không?
Rốt cuộc thì Lâm Tuấn Hùng có chút không nhịn được nữa rồi, người này lặp đi lặp những từ của hắn để công kích hắn, đã làm cho hắn có chút không nhịn được nữa rồi.
Lúc này, trong ánh mắt của Lâm Tuấn Hùng đã bắt đầu xuất hiện những tia kiêu căng, còn có chút là khinh thường. Hắn thấy, Đường Kim nghèo như vậy thì căn bản là không thể nào từ chối được sự hấp dẫn của nhiều tiền như vậy. Hắn tin tưởng rằng Đường Kim sẽ giống với những người khác, sẽ dễ dàng lấy tiền, sau đó nghe lời của hắn, đưa Tần Thủy Dao lên giường của hắn.
Đáng tiếc chính là Đường Kim nói rõ ràng với hắn hai chữ:
- Không làm!
- Hiện tại không phải là cậu đang rất thiếu tiền sao?
Sắc mặt của Lâm Tuấn Hùng khẽ biến đổi, trong lòng có chút tức giận, chiêu này hắn đã dùng vô số lần, hôm nay sao lại thất bại được?
- Đúng là tôi thiếu tiền nhưng mà tôi là một người thuần khiết cho nên những chuyện xấu xa như đem lão bà bán đi thì tôi sẽ không làm.
Đường Kim nói một cách chân thật.
- Thuần khiết? Đường Kim, con mja nó, đây là cậu nói chuyện cười sao?
Rốt cuộc Lâm Tuấn Hùng cũng phát hỏa:
- Đệt con mja nhà mày, lão tử nói chuyện làm ăn với mày là tôn trọng mày, mày thật sự cho rằng mày là người tốt phải không? Tao nói cho mày biết, ở trong mắt của lão tử thì mày không là cây đinh gì gì hết… Ách…
Lời nói của Lâm Tuấn Hùng còn chưa dứt thì đột nhiên hắn thét lên một tiếng thảm thiết. Một quyền của Đường Kim đập trúng vào mũi của hắn, kết quả là Lâm Tuấn Hùng cũng theo Vương Phi, đều là lỗ mũi ăn trầu.
- Kỳ thật thì ở trong mắt tôi thì anh cũng không phải là cái gì cả.
Đường Kim ung dung nói, sau đó thở dài, vẻ mặt tự trách:
- Tôi thật sự là một người không thích sử dụng bạo lực a, đáng tiếc là tôi lại nhịn không được. Vì cái gì mà đến cuối cùng lại phải gặp loại người thèm ăn đòn như vậy? Cho nên, lỗi này không phải là lỗi của tôi, cái sai ở đây chính là do chính anh cần phải ăn đòn.
- Đường Kim, mày dám đánh tao?
Lâm Tuấn Hùng bịt mũi lại, giọng nói có chút quái dị, hai mắt của hắn vô cùng phẫn nộ, còn có chút khó tin nữa.
Đường Kim lại tung ra một quyền, nói:
- Tôi đương nhiên là dám đánh anh rồi.
- A…A…A
Lâm Tuấn Hùng lại hét lên những tiếng kêu thảm, sau đó oán độc nhìn chằm chằm vào Đường Kim:
- Tao cho mày biết tên tiểu tử kia, con mja mày, mày chết chắc rồi.
- Haizz, cần gì mà anh phải tỏ ra ngạc nhiên như thế?
Đường Kim lắc lắc đầu, sau đó lấy tay tìm một lát, cuối cùng cầm lấy cái bao tiền kia lên rồi nói:
- Kỳ thật thì tôi cũng chính là một con người thuần khiết, đáng tiếc là tâm hồn trong sáng của tôi lại bị anh đầu độc cho nên anh cần phải bồi thường cho tôi. Mười vạn đồng này của anh coi như là tiền bồi thường cho tâm hồn bị tổn thương của tôi đi.
- Đậu…Đậu xanh nhà mày, nói cho đến cùng thì con mja mày, mày không phải là muốn tiền sao?
Lâm Tuấn Hùng tức giận không thôi.
- Tôi là một thiếu niên thuần khiết, ít nhất là cách đây vài phút.
Đường Kim lại nhìn vào bản mặt của Lâm Tuấn Hùng, nói:
- Đáng tiếc là tâm hồn trong sáng của tôi đã bị anh đầu độc, cho nên sau này có lẽ là không thể nào trong sáng nữa. Tôi nói cho anh biết nè Lâm Tuấn Hùng, nếu có một ngày bản thân tôi trở thành một tên lưu manh thì anh đừng quên nói cho người khác biết rằng..kỳ thật…thì tôi vẫn đã từng là một con người thuần khiết.
- Đệt con mja.. A..A…
Lâm Tuấn Hùng nhịn không được mà mắng lần nữa nhưng mà đợi khi hắn nói ra 3 chữ thì hắn liền thấy một nắm đấm nhắm ngay mặt của hắn. Rất nhanh nắm đấm liền tiếp xúc với khuôn mặt của hắn, khiến hắn kêu thảm một tiếng rồi liền ngất đi.
- Nói nhiều với anh như vậy thật là vô nghĩa, bản thân tôi là người nghe cũng thấy mệt rồi.
Đường Kim thì thào tự nhủ, sau đó liền cầm lấy bao tiền rồi mở cửa xe, đi xuống xe, giống như là mọi chuyện xảy ra trên xe không liên quan gì đến hắn.
Đi dạo được một lát, Đường Kim đột nhiên dừng lại, sau đó hắn thì thầm tự nói:
- Thoạt nhìn thì dường như có rất nhiều người đánh chủ ý vào Tần Thủy Dao, Lâm Tuấn Hùng tên này hiển nhiên là không định dùng thủ đoạn đàng hoàng, tính toán với hắn còn thiếu một chút. Ta có nên đi nhắc nhở Tần Thủy Dao phải chú ý một chút không đây?
Mặc dù trong lòng Đường Kim muốn từ hôn với Tần Thủy Dao, có thể vấn đề là ở chỗ hiện tại từ hôn vẫn còn chưa thành công. Hiện giờ Tần Thủy Dao vẫn còn là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, nếu thực sự như Tần Thủy Dao bị tên đê tiện Lâm Tuấn Hùng này làm đắc thủ thì vị hôn phu của Tần Thủy Dao là hắn chẳng khác nào bị cho đội nón xanh trên đầu sao?
Nếu là hắn đã từ hôn cùng Tần Thủy Dao, vậy hắn tự nhiên có thể mặc kệ chuyện của Tần Thủy Dao. Nhưng mà hiện tại hắn cảm giác bản thân mình cần phải có trách nhiệm bảo vệ Tần Thủy Dao một chút.
- Thôi cứ về đi học trước đã.
Đường Kim lập tức đưa ra quyết định, xoay người đi về phía trường học.
Mấy phút sau, Đường Kim đã trở lại Ninh Sơn Nhị Trung. Hắn về chỗ ở của mình một chuyến, đem số tiền hôm nay kiếm được cất vào trong phòng, hắn chỉ để trong túi khoảng hai ngàn đồng thôi. Sau đó đợi cho tiết học thứ 2 kết thúc thì hắn mới đi vào phòng học.
- Anh bạn, lúc nãy cậu đi dạo ở đâu thế?
Thấy Đường Kim thì Trương Tiểu Bàn có chút hâm mộ hỏi:
- Có một tin tốt và một tin xấu, cậu muốn nghe tin gì trước đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...