Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường

Chương 11: Bỗng nhiên một nhát cắt làm hai.

- Bài post của Tần Thủy Dao nói rằng, mặc kệ người nào dùng phương thức gì cũng được, miễn sao đánh bại cậu thì nàng liền mời người đó dùng cơm. Vì thế cho nên hiện tại có hơn một ngàn nam sinh đang lập kế hoạch để tìm cách đánh bại cậu.
Trương Tiểu Bàn trả lời.
Đường Kim liền lắc lắc đầu:
- Tần Thủy Dao này thật là quá nhỏ mọn rồi.
- Này anh bạn, cậu đứng trước mặt nhiều người nói từ hôn với nàng ta, khiến cho nàng ta mất mặt, bây giờ nàng ta muốn trả thù cậu cũng là một chuyện rất bình thường. Tại sao cậu lại nói nàng ta nhỏ mọn được?
Hiển nhiên là Trương Tiểu Bàn không ủng hộ cách nhìn của Đường Kim.
- Trương Tiểu Bàn a, Tần Thủy Dao rõ ràng là người có nhiều tiền nhưng nàng ta lại luyến tiếc không mời người khác dùng một bữa cơm, chẳng lẽ đây không phải là keo kiệt sao?
Đường Kim nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, hiển nhiên so với lý giải của Trương Tiểu Bàn lại là một chuyện khác:
- Nàng biết không có người nào có thể đánh bại tôi, đã còn đằng bài post lên, như thế không phải rõ ràng là không muốn mời người ta ăn cơm sao? Cho nên nói, nàng thật sự là rất nhỏ mon, một người hào phóng như tôi đây thật sự không có cách nào gần nàng được, nhất định phải từ hôn a.
Trương Tiểu Bàn lại là một trận im lặng, không nói gì, thằng này mà hào phóng ư? Hắn như thế nào mà ta đây lại không nhìn ra được?
Càng làm cho Trương Tiểu Bàn không nói cái gì chính là thằng gia hỏa này lại vô cùng tự tin. Không ai có thể đánh bại được hắn sao? Tuy rằng hắn biết Đường Kim là một tên đánh nhau rất lợi hại, một người có thể quật ngã đến sáu người, có thể chuyện này thì mọi người đều biết. Nên muốn đánh bại được Đường Kim thì hơn phân nửa mọi người sẽ không tìm hắn để đánh nhau mà mọi người sẽ tìm một cách khác.
- Cậu xem, cậu cũng cảm thấy Tần Thủy Dao là một người keo kiệt chứ?
Thấy Trương Tiểu Bàn không nói lời nào thì Đường Kim có chút đắc ý, hắn lại thuyết phục được một người nữa. Tài ăn nói của hắn quả thật có thể so sánh với Tô Tần a.
Trương Tiểu Bàn nhìn vào Đường Kim, yếu ớt nói một câu:

- Cậu đã hào phóng như vậy thì buổi trưa hôm nay có thể mời tôi đi ăn cơm không?
- Cậu là mỹ nữ à?
Đường Kim nhìn vào Trương Tiểu Bàn, hỏi.
Trương Tiểu Bàn lắc lắc đầu. Đương nhiên là hắn không phải là mỹ nữ rồi, ngay cả mỹ nam thì cũng không phải.
Đường Kim lắc đầu, vẻ mặt đồng tình nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Tôi hào phóng như vậy mà cậu cũng không hiểu. Chỉ cần tôi yêu thích mỹ nữ nào thì tôi sẽ mở vòng tay của mình ra, làm bến cảng để bảo vệ an toàn cho các nàng. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy tôi thật sự vô cùng hào phóng sao?
- Ghê tởm.
Nữ sinh ngồi ở đằng trước kia cuối cùng không nhịn được nữa, nàng thấp giọng mắng một câu.
Đường Kim liếc nhìn nữ sinh này một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Bàn, nhỏ giọng hỏi:
- Cậu biết cô ta sao?
- Biết a, cô ta gọi là Lưu Hiểu Yến.
Trương Tiểu Bàn đáp.
- Haiz. Trách không được.
Đường Kim làm ra một bộ dạng tỉnh ngộ:
- Cô ta cảm thấy ghê tởm thì hơn phân nửa là cô ta mang thai rồi, là tác phẩm của cậu à?

- Hả?
Nhất thời thì Trương Tiểu Bàn liền choáng váng.
- Đường Kim, cậu là một tên lưu manh.
Lưu Hiểu Yến tức giận nhìn vào Đường Kim, làm ra một bộ dạng muốn cùng Đường Kim liều mạng.
“ Reng..Reng..Reng”
Đúng vào lúc này, tiếng chuông vào học lại vang lên.
Nguyên bản cả phòng học vốn đang ồn ào, trong nháy mắt bỗng trở nên yên lặng trở lại. Mỗi người đều ngồi nghiêm chỉnh ngay cả Đường Kim cũng ngồi có quy củ. Tuy rằng giờ phút này Lưu Hiểu Yến vô cùng tức giận nhưng mà nàng cũng chỉ có thể áp chế cơn giận ở trong lòng, xoay người lên, chào đón giáo viên vào lớp.
“Cộc…Cộc…Cộc”
Nương theo những tiếng giày cao gót, một mỹ nữ mặc váy đi vào phòng học. Mỹ nữ này đúng là Tô Vân Phỉ rồi, hôm nay có tiết Anh Văn.
Rất nhanh, Tô Vân Phỉ đã đi lên bục giảng, đối mặt với các học sinh trong lớp thì nàng lộ ra nụ cười ôn hòa:
- Good morning boys anhd girls.
Tất cả học sinh đều đứng dậy mà ngay cả Đường Kim cũng đứng lên nhưng mà ngay khi trong lớp mọi người dùng tiếng Anh để chào với giáo viên thì hắn lại hướng về Trương Tiểu Bàn, nói:
- Rốt cuộc thì tôi biết vì sao cô Tô lại không có bạn trai rồi.
- Vì cái gì?

Trương Tiểu Bàn nhịn không được mà hỏi.
Thấy mọi người bắt đầu ngồi xuống thì Đường Kim cũng ngồi xuống theo, sau đó hướng về Trương Tiểu Bàn, nói:
- Cậu không nghe mới lúc này cô Tô mới nói cái gì à?
Trương Tiểu Bàn có chút buồn bực:
- Vừa rồi cô Tô có nói cái gì sao?
- Trương Tiểu Bàn, lỗ tai của cậu không được tốt cho lắm a.
Đường Kim có chút đồng tình nhìn vào Trương Tiểu Bàn:
- Cậu không nghe cô Tô vừa nói cái gì sao? Nàng nói, cô nương sờ vào ngươi, đột nhiên ta muốn cắt đi cái ấy của ngươi. Cậu không biết là yêu cầu của cô Tô đối với bạn trai của mình thật là quá cao đi sao? Để một mỹ nữ đi sờ người ta cũng không cho người ta có phản ứng, người ta có phản ứng rồi thì lại muốn thiến người ta. Như thế thì có ai còn dám làm bạn trai của nàng a?
Trương Tiểu Bàn trợn mắt há hốc mồm, nhân tài, con mja nó tên gia hỏa này quả thật là một nhân tài. Sống đến bây giờ rồi thì đây là lần đầu tiên mà hắn nghe được giải thích câu Anh văn như vậy.
- Anh bạn, cậu rất là ngưu.
Trương Tiểu Bàn hướng về Đường Kim giơ ngón tay cái lên. Lúc này đây thì bản thân Trương Tiểu Bàn hắn có chút sùng bái Đường Kim rồi.
- Đường Kim, Trương Lỗi, đang là giờ học không nên nói chuyện ở trong lớp.
Lúc này giọng nói của Tô Vân Phỉ vang lên, phòng học cũng không lớn lắm. Tuy rằng giọng nói của Đường Kim và Trương Tiểu Bàn không tính là lớn nhưng mà vẫn khiến cho Tô Vân Phỉ chú ý. Đương nhiên là Tô Vân Phỉ cũng không nghe rõ những lời của Đường Kim nói rồi.
Đường Kim cùng Trương Tiểu Bàn đều nghe lời, cả 2 đều im lặng không dám nói cái gì.
Nhưng đúng vào lúc này, nữ sinh ngồi ở phía trước Đường Kim gọi là Lưu Hiểu Yến liền giơ tay lên:
- Cô Tô.
- Lưu Hiểu Yến, có chuyện gì?
Tô Vân Phỉ hỏi.

- Thưa cô, bạn Đường Kim đùa giỡn lưu manh với em.
Lưu Hiểu Yến nói.
- Cái gì?
Tô Vân Phỉ nhíu mày, dường như có chút khó tin.
Lưu Hiểu Yến lấy từ dưới bàn ra một cái điện thoại đi động, sau đó bắt đầu bấm vào nút ghi âm. May là nàng sớm có chuẩn bị, nàng đã thu âm được cuộc nói chuyện giữa Trương Tiểu Bàn và Đường Kim.
Vài giây đồng hồ sau.
Mọi người trong phòng học đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là câu cắt quả trứng kia, câu này đã làm cho đám nam sinh phải bội phục còn đám nữ sinh thì đỏ mặt. Mà Tô Vân Phỉ ở trên bục giảng thì tức giận đến mức mặt của nàng xanh mét, thân thể mềm mại của nàng run nhè nhẹ, một bộ dạng tùy vào lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Mọi người bắt đầu chờ mong Tô Vân Phỉ phát tác, chờ mong Đường Kim bị trừng phạt nhưng mà vài giây đồng hồ sau, bọn hắn lại thất vọng rồi. Tô Vân Phỉ lại có thể áp chế cơn giận ở trong lồng xuống, nàng không có bùng nổ tại đương trường mà là trừng mắt nhìn vài Đường Kim, mở miệng nói:
- Đường Kim, em ra ngoài đứng đi, tiết này em không cần nghe giảng nữa.
Nghe được Tô Vân Phỉ nói như thế thì Đường Kim không tỏ ra ủ rũ, ngược lại hắn tỏ ra bộ dạng cao hứng, hắn đứng lên hướng về phía Tô Vân Phỉ cười hì hì:
- Cảm ơn cô giáo, cô Tô hẹn gặp lại.
Nói xong mấy chữ này thì Đường Kim liền mở cửa phòng học ra rồi đi ra ngoài, nhưng mà hắn cũng không có đứng ở trước cửa mà liền lập tức rời khỏi đây.
Phản ứng của Đường Kim làm cho Tô Vân Phỉ càng thêm tức giận, giờ phút này trong lòng nàng không khỏi bắt đầu oán hận lên hiệu trưởng, như thế nào lại an bài một học sinh như vậy đến lớp của nàng đây?
Mà Đường Kim cùng Tô Vân Phỉ cũng không biết là vài giờ sau đó, trên form của trường Ninh Sơn Nhị Trung lại xuất hiện một topic, tiêu đề của topic này chính là “ Giáo viên gặp được nam học sinh lưu manh”
Đột nhiên câu thành ngữ “ Cắt đi …” liền dùng tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài. Chỉ sợ ngay cả Đường Kim cũng không nghĩ tới chính là từ đó về sau trong Ninh Sơn Nhị Trung không còn có giáo viên dạy Anh Văn nào dùng những câu đó để chào hỏi với các học sinh vào lúc bắt đầu vô tiết.
Mà giờ phút này, Đường Kim lại một lần nữa đi ra khỏi cánh cửa trường Ninh Sơn Nhị Trung. Sau đó hắn nhắm về quá thịt dê kia tới đi nhưng mà hắn không phải đi ăn cơm mà là đi đòi nợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui