Lãng Quên- Diễn Đàn
“Được rồi! Không nói đến chuyện này nữa!”
Lúc này ông cụ lại thay đổi sắc mặt, giống như không muốn tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa, không muốn nói đến người không cần quan tâm đến.
“Chuyện của chú ba mày do chính nó quyết định. Không phải chuyện mày có thể quản được. Chuyện này…”
Chuyện này dù sao cũng là ân oán của đời trước.
Không muốn lại nói đến đề tài này nữa, ông cụ cũng không nhắc nhở sâu thêm, bỗng chốc trở nên im lặng.
Một lúc lâu sau, Nam Thế Dương mới từ từ mở miệng:
“Con mặc kệ thế nào, chú ba đã trở lại. Con muốn ở cùng với chú ba. Con muốn thay em họ gánh vác trách nhiệm. Con không thể nào lại để cho chú ba tiếp tục lưu lạc bên ngoài nữa. ”
Ông cụ ngược lại không nghĩ tới Nam Thế Dương biết chuyện lão tam lưu lạc bên ngoài.
Nhiều năm qua, ông là người rõ nhất tình huống của lão tam. Nhưng cho dù biết rõ, việc ông cụ có thể làm cũng chỉ bí mật giúp đỡ, không thể để người trong nhà biết được những chuyện của lão tam. Nhất là không cho Nam Thế Dương biết.
Chuyện của lão tam đối với thằng nhóc xấu xa này mà nói, đều là chuyện lớn.
Giống như hiện tại, biết được tình huống của lão tam, tính nết thằng nhóc xấu này so với con nhóc Văn Đình Tâm đều ngang ngược cứng đầu như nhau.
“Chú ba mày đã không còn là người của Nam gia. Năm đó nó cố ý rời khỏi Nam gia, là nó không muốn ở lại vì mày, mà nó muốn tự mình đi tìm đứa con trai của mình hơn.”
“Không phải vậy! Là con cầu xin chú ba đi tìm em trai, con hi vọng em ấy có thể trở về! Chú ba….”
Dừng lại hít một hơi dài, trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại chua xót dâng lên, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào:
“Chú ba là người chú tốt, con vẫn luôn xem chú ấy như chính ba ruột của mình.”
Ấn tượng đối với chú ba chỉ dừng lại khi còn rất nhỏ, nhưng đoạn thời gian đó đã đủ khiến cho anh sùng bái người đàn ông này cả đời.
Anh không có ba, chỉ có một người mẹ vô tâm hờ hững với anh, lúc người mẹ vô tâm bỏ anh mà đi, là một nhà chú ba tiếp nhận anh.
Cho dù là chú ba hay mợ ba, hay là đứa em họ chỉ thua anh vài tháng, đều đối xử với anh như người một nhà.
Đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, mợ ba sẽ dẫn anh và em họ về thôn, chuyện này đã được chú ba đặc biệt cho phép, cũng là những ngày tháng mà anh và em mong đợi nhất.
Cho đến bây giờ, Nam Thế Dương vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện,Lãng ##Quên lúc đó em họ anh đã hào hứng thích thú muốn dẫn anh đi ngoài đồng nướng khoai, đi lội ruộng bắt cá, đi lên núi đốn củi, còn có đi theo đàn trâu bò chơi đùa một chỗ….
Người một nhà này trong cảm nhận của anh vô cùng chân thật, vô cùng hoàn mỹ, Nam Thế Dương tuyệt đối không thể nghe ông cụ nói xấu bất kỳ người nào.
Đương nhiên, ông cụ cũng biết tầm quan trọng của Nam Cảnh Sơn đối với Nam Thế Dương, đề tài này, thật sự không muốn nhắc đến.
“Ông biết mày thích ở chung một nhà với lão tam.” Liếc mắt qua, ông cụ tránh đi ánh mắt nóng bỏng của anh:
“Nhưng lão tam không còn là người nhà chúng ta. Mày muốn sống chung một chỗ với nó, người trong nhà sẽ nói như thế nào?”
“Ông nội, ông sẽ để những người khác sao?” Dò xét nhìn lên, Nam Thế Dương híp con mắt bức ép càng gần:
“Không phải ông vẫn thường không để ý lời nói và ánh mắt của người khác sao? Trong nhà chúng ta, quy củ còn không phải do ông đặt? Cho dù muốn thay đổi quy củ, đối với ông mà nói còn phải là chuyện đơn giản sao?”
Tác phong của ông cụ đúng là như vậy không sai….
Bị anh nói không được tự nhiên, ông cụ giở trò ngang ngược:
“Tóm lại ông đây không cho phép mày ở trong nhà Văn Đình Tâm. Cho dù vì lão tam cũng không được! Chỉ cần mày còn có tình ý với con nhóc Văn Đình Tâm, cũng đừng nghĩ muốn gặp mặt hay lui tới với con nhóc đó.”
Xét đến cùng, ngọn nguồn mọi chuyện đều xuất phát từ trên người Văn Đình Tâm, nhắc đến Nam Cảnh Sơn, ông cũng quên mất.
“Nếu nhưng con nói, con buông tay Văn Đình Tâm thì sao?”
Vừa dứt lời, ông cụ nhướng một bên mày, liếc mắt qua.
“Ông nội, Văn Đình Tâm thu nhập và giúp đỡ chú ba, chú ba không chịu theo con cũng không chịu về nhà. Cho nên con mới muốn chuyển qua đó ở.”
Đối với ông cụ, Nam Thế Dương không thuận theo tiếp tục nói:
“Nhưng lần này, con đảm bảo với ông, con đã hết hi vọng đối với Văn Đình Tâm rồi.”
Đương nhiên, lời bảo đảm này của anh hoàn toàn không phải thật.
Ngoài miệng nói thế, trong lòng anh nói ngàn lời xin lỗi với Nam Cảnh Sơn và Văn Đình Tâm.
Vì đối phó với ông nội, nhắc tới Nam Cảnh Sơn, hạ thấp Văn Đình Tâm, trong lòng anh cũng vô cùng áy náy.
Nhưng đôi khi, sức lực của anh còn chưa đủ để chống đối ông cụ, nên phải bất đắc dĩ bỏ đi một số quy tắc.
“Ông đây tin mày, mới là thằng ngốc!”
Ngẩng đầu, cầm gậy gõ vào trán anh một cái, ông cụ nói lớn:
“Muốn lấy chú ba mày ra ngụy trang để được ở một chỗ với con nhóc kia. Thằng nhóc xấu xa, chút tâm tư đó của mày ông còn không nhìn ra được sao?”
Tay giơ lên xoa xoa cái trán đau, Nam Thế Dương bày ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất:
“Vậy phải làm thế nào ông mới tin con? Chẳng lẽ ông có biện pháp khuyên chú ba về nhà sao? Nếu chú ba đồng ý về nhà, con cũng sẽ không chuyển ra ngoài nữa.”
“Thằng nhóc thối, mày chỉnh ông à!”
Vén tay áo lên, ông cụ ngứa tay muốn đánh người:
“Mày biết rõ chú ba mày không có khả năng về nhà, cũng biết ông đây không có khả năng cho nó về. Bây giờ đang uy hiếp ông hay đang ép ông mày hả?”
“Con không có uy hiếp cũng không ép ông nội gì cả, dùng sao con muốn chuyển đến chỗ ở của chú ba. Nếu ông nội lo lắng con với Văn Đình Tâm có chuyện gì, ông sắp xếp người xem mắt cho con đi.”
Ôm đầu quay lại, Nam Thế Dương đầy oán niệm nói nhỏ:
“Con đã nghĩ đến, nếu Văn Đình Tâm đã không để ý đến con kết giao bạn bè với người khác, không có lý do gì con lại không.”
Nói đến đây, ánh mắt chợt nhấp nháy, trong đầu vẫn không ngừng áy náy với Văn Đình Tâm.
Tuyệt đối chỉ vì muốn đối phó với ông nội, chỉ là giả dối mà thôi!
“Thật sao?”
Nhướng cao lông mày, ánh mắt ông cụ mang theo vẻ xem thường để sát lại:
“Mày nghĩ thông suốt rồi?”
“Đương nhiên, con vẫn chán ghét con gái như cũ. Nhưng con cũng muốn thử một lần, xem xem có thay đổi suy nghĩ này được hay không? Nếu không,d!^Nd+n(#Q%*[email protected] lần sau nếu Văn Đình Tâm thật sự kết giao với bạn trai khác, con nhất định sẽ chém chết tên đó.”
Nửa câu nói sau, tuyệt đối là nói thật.
“Cho nên, bây giờ thằng nhóc mày đang đề nghị với ông muốn đi xem mắt?”
Lặp lại một lần nữa, ông cụ đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai:
“Nói lại lần nữa xem, mày muốn xem mắt?”
“Không, không được sao?”
Đầu rụt rụt về phía sau, Nam Thế Dương nói tiếp:
“Không thử một lần, làm sao biết được có phải con thật sự chán ghét con gái. Nói không chừng, bởi vì con chưa từng tiếp xúc với con gái, cho nên mới có cảm giác thích Văn Đình Tâm...A!”
Cho dù nói dối, lời này nói ra cũng vô cùng lo lắng.
Thích Văn Đình Tâm là lẽ tự nhiên, mới không phải bởi vì chưa tiếp xúc với con gái giống lý do cẩu thả lừa gạt kia!
“A, đã vậy còn nghĩ thông suốt rồi à?” Không thể tin được.
“Cho nên, con sẽ đi xem mắt. Nhưng con cũng sẽ dọn đến ở nhà của Văn Đình Tâm. Gần đây chú ba bị thương ở chân, cần người chăm sóc.”
Những lời này vừa nói xong, khóe miệng ông cụ liền kéo xuống.
Nói hồi lâu, thằng nhóc thối này còn không phải suy nghĩ đổi điều kiện này.
Nhưng điều kiện này, ông cụ cảm thấy rất có khả năng.
Thằng nhóc thối đồng ý đi xem mắt, tuyệt đối tốt hơn nhốt nó ở trong phòng, để cho nó tương tư thành bệnh cũng không tốt…
Bây giờ trong lòng thằng nhóc không chỉ nhớ mỗi con nhóc đó thôi, lão tam cũng là chuyện nó nhớ trong lòng..
Nếu thật sự nhốt thằng nhóc ở trong phòng, đến lúc đó bị kiềm nén thành tật xấu gì, hay khiến cho nó càng hận ông hơn, đều không tốt.
Mà thái độ của thằng nhóc bây giờ xem như cũng tốt, giống như hi vọng tìm một cô gái để cân bằng tâm tình của bản thân.
Dưới tình huống này ông sắp xếp cô gái cho nó vẫn tốt hơn ông cứng rắn nhét người đến bên cạnh nó.
Cân nhắc lợi hại trước sau, ông cụ cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện được. Nhưng ông vẫn muốn nắm bắt vài nhược điểm.
“Ông nội, ý của con như thế này. Mặc kệ ông có đồng ý hay không, con nhất định sẽ chuyển đến nhà của Văn Đình Tâm. Vốn dĩ chú ba ở nhà Văn Đình Tâm tại vì cô ấy làm chân chú ba bị thương, cho nên thời gian ở lại không lâu, con phải chuyển nhanh đến đó.”
Nam Thế Dương chặn ngang thúc giục, ông cụ cũng sốt ruột đưa ra quyết đinh:
“Một khi đã vậy, ông đồng ý mày đến chăm sóc cho lão tam. Nhưng mà…”
Gương mặt già đưa tới, nhìn anh chăm chú:
“Buổi tối hai ngày tới bắt đầu đi xem mắt. Một ngày một lần, cho đến khi bằng lòng, mới được chuyển đi.”
“Một ngày một lần?” Điều chỉnh vẻ mặt, Nam Thế Dương mở lòng bàn tay ra:
“Vậy trước đó ông chọn người cho con, con chọn vài người vừa mắt, ông giúp con hẹn, đỡ phải lãng phí thời gian.”
“Thằng nhóc thối, mày cho rằng đang tuyển chọn cuộc thi sắc đẹp sao? Còn có thể để cho mày chọn trước! Con gái nhà người ta cũng cần phải chọn mày, đáng đánh!”
Giơ cây gậy lên, muốn đánh về phía anh.
Nam Thế Dương giơ tay lên, che lấy đầu mình, nhanh chóng nói lại:
“Nếu không một ngày ông sắp xếp hẹn ba bốn người đi, con muốn chọn nhanh, mỗi ngày một lần chọn tới khi nào?”
“Mày đang đăng thông báo tuyển dụng à? Một ngày ba bốn người! Người ta tuyển công nhân còn chưa thường xuyên như vậy?”
Giơ gậy lên, tìm kiếm trên đầu thằng nhóc một lúc vẫn không thấy chỗ thích hợp xuống tay, ông cụ tức giận rút về:
“Được, được, ông đây sẽ tận lực sắp xếp.”
Nam Thế Dương hạ tay xuống, nhìn về phía ông:
“Lát nữa ông cho con những người ông sắp xếp xem mắt. Chờ con xem xong sẽ nói lại với ông. Nhanh đi!”
Thúc dục một tiếng đổi lại một cái vỗ lên đầu của ông cụ:
“Thằng nhóc, mày cứ kiêu ngạo đi! Ỷ vào một phần năng lực của ông đã muốn làm càn! Còn muốn lựa chọn con gái nhà người ta,$#LangQuen%$LQĐ*$ cũng không nghĩ đến bây giờ là niên đại nào, mày cho mày là Đường Bá Hổ tuyển vợ à!”
“Ông đừng lải nhải nữa, đã quyết định thì nhanh đi làm thôi!”
Nam Thế Dương xoay người lại về phía bàn, cầm lấy bút, vẻ mặt đứng đắn nói:
“Con phải làm bài tập rồi. Họp phụ huynh kỳ học này, con muốn để chú ba đi. Không thể để cho chú ấy biết thành tích của con không tốt.”
“A, ông nói thằng nhóc mày, họp phụ huynh muốn để cho lão tam đã hỏi ý kiến ông mày chưa?” Giọng ông cụ có chút ăn giấm.
“Thì ra, chú ba mày vừa tới, mày mới khẩn trương phải không? Thật sự coi lão tam là ba mày à?”
“Ừ.”
Không nghĩ tới thằng nhóc còn có thể “ừ” một tiếng….
“Tiểu tử thối!”
Đứng dậy đẩy đầu anh một cái cũng không nói gì nữa, ông cụ liền đi ra ngoài.
Chờ đến khi phía sau vang lên tiếng “rầm” đóng của lại, độ cung ở khóe miệng Nam Thế Dương càng ngày càng lớn, tay nắm đấm”yeah!” một cái, lập tức cầm điện thoại nhắn tin cho Văn Đình Tâm.
Nói với Văn Đình Tâm hai ngày tới không về được, nói cô chăm sóc tốt cho chú ba.
Đương nhiên, tuyệt đối không thể để cho chú ba biết, anh mượn danh nghĩa chú ba để lấy lý do lừa gạt ông nội được.
Tuy nhiên anh cảm thấy nếu chú ba biết rõ cũng sẽ không nói gì anh, dù sao phương pháp này cũng do chú ba chỉ dạy anh mà.
Sau khi nhắn tin cho Văn Đình Tâm xong, anh liền gửi tin tức cho một tên đàn em.
Nói cho cậu ta biết đã đến lúc chọn cho anh một ứng cử viên phù hợp cho anh.
Nghĩ lại hai ngày tới dùng chút sức lừa gạt ông nội xong, sau đó sẽ chuyển đến nhà Văn Đình Tâm ở, lúc đó anh có thể muốn làm gì thì làm rồi!
Khó khăn lắm mới trở thành người yêu, cậu nhóc cảm thấy bản thân còn có rất nhiều việc để làm.
Hẹn hò, ăn cơm, nắm tay, hôn nhau, còn gì nữa….
A….. Đúng rồi!
Còn có, sớm kết hôn nữa!
Hết Chương 71
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...