Lãng Quên- Diễn Đàn
“Lão gia, đã phân phó xuống dưới.”
Người hầu ngắt điện thoại bước lại, mở miệng bẩm báo cắt đứt dòng suy nghĩ của ông.
“Lão tam kia…” Dừng lại một chút, ông cụ vỗ vỗ bả vai, người hầu nhanh chóng đi lại xoa bóp.
“Lão tam kia, chắc bây giờ vẫn hồ đồ không tốt hả?”
Tuy chính ông cũng biết Nam Cảnh Sơn đã ngu ngốc ra thành cái dạng gì rồi, nhưng nếu không hỏi ra câu này, trong lòng vẫn cứ bồn chồn không yên.
“Lão gia, tiểu nhân không biết rõ.”
Người hầu rất thông minh, tránh đi vấn đề này.
“Tiểu nhân chỉ nghe cấp dưới báo cáo lại, lúc tam gia ở trong nhà Văn Đình Tâm, nhìn qua tinh thần vẫn nhanh nhẹn hoạt bát. Chỉ vì bị thương ở chân, cho nên trước mắt đang ngồi xe lăn.”
Quanh năm suốt tháng lưu lạc, trên người có vết thương cũng bình thường. Ông cụ không cảm thấy có chỗ nào kỳ quái.
“Lão gia, có muốn tiểu nhân đi tìm tam gia không, nói tam gia cách xa Văn Đình Tâm, tránh bị cô ta lợi dụng?”
“Thôi đi. Lão tam là người không phải ông nói là được.”
Khẽ nhắm nửa con mắt, người hầu mát-xa dùng lực vừa phải, khiến cho ông vô cùng thoải mái.
“Con bé kia nuôi lão tam cũng được, miễn cho lão tam suốt ngày chạy loạn, khiến cho bản thân không khác gì một tên ăn mày.”
“Nhưng mà thưa lão gia, nếu cứ để tam tiếp tục nán lại ở đó mà nói, nhị thiếu vẫn tiếp tục chạy tới đó như cũ. Vậy không phải đúng ý của con bé Văn Đình Tâm gian xảo đó sao?” Người hầu nhỏ giọng nhắc nhở.
“Thằng nhóc thối Thế Dương không thể tiếp tục chạy qua bên đó. Mặc kệ là lão tam, hay là con nhóc đó đều không có quan hệ gì với nó, nó không có lý do gì tiếp tục qua đó. Hơn nữa, ngày hôm qua Thế Dương vì con nhóc đó đánh A Kiêu bị thương, lần này, tôi nhất định quản giáo nó thật tốt!”
Mở mắt ra, nét mặt và giọng nói ông cụ nghiêm khắc: “Cho người đi đến trường học chận nó lại, hôm nay sau khi đón nó về trực tiếp cho vào phòng khóa lại, không cho nó ra khỏi cửa vài ngày.”
“Được, lão gia. Tiểu nhân lập tức phân phó xuống dưới.”
Gật đầu trả lời, người hầu lùi về sau hai bước, lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện.
Trong thời gian đó, ông cụ lại bắt đầu cảm thán.
Nghĩ lại Nam Thế Dương đã đi theo ông mười mấy năm, cũng tốn không ít tâm huyết ông bồi dưỡng thành tài.
Đợi anh kết thúc việc học ở trường, sau đó sẽ đem gia tộc truyền cho anh!
Nào biết từ đâu chui ra một con bé nhà quê, mê hoặc khiến anh thất điên bát đảo, điên đảo thần hồn.
Tình huống này, giống với lão tam.
Ông cụ sợ mọi chuyện phát sinh giống như chuyện của lão tam, không cẩn thận đứa nhỏ bị lừa gạt mất rồi. Lãng ##Quên
Dù sao con bé nhà nghèo bước vào cửa, xảy ra bao nhiêu chuyện phiền toái ông đều biết rõ ràng.
Cho nên đối với Nam Thế Dương, ông cảm thấy không thể tiếp tục nuông chiều nữa.
Cho dù chuyện đó khiến cho quan hệ giữa hai ông cháu xấu đi, ông cũng phải ngăn chặn tâm tư bất chính của con bé đó!
Người đứng đầu một gia tộc không dễ làm, lại không có ai có thể hiểu được!
“Lão gia, đã phân phó xuống dưới, tan học sẽ đưa nhị thiếu trở về.” Nghe điện thoại xong, người hầu quay trở lại.
Đưa tay tiếp tục xoa bóp vai cho ông, người hầu mở miệng tiếp tục nói:
“Lão gia, xế chiều đi đón nhị thiếu, lỡ như nhị thiếu không nghe theo thì sao? Tôi nghe cấp dưới nói nhị thiếu cùng với con bé kia tay trong tay nhau bước vào cổng trường, sợ là sẽ không nghe lời.”
“Không nghe cứ cứng rắn với nó. Việc này không cần phải nhân nhượng.”
“Vâng, lão gia.”
Không ai có thể biết, hai ông cháu từng người đang tính kế lẫn nhau. Trong ngày hôm nay, cả hai người đều chuẩn bị việc để làm, d!^Nd+n(#Q%*[email protected] chờ đến buổi tối, đối chiến trực tiếp trong nhà!
Nghe nói nhóc con vô cùng phối hợp, về nhà, trên đường đi không có bất cứ phản kháng nào, khiến ông cụ khó tránh khỏi kinh ngạc.
Sau đó, Nam Thế Dường về đến nhà, ông cụ cũng gặp mặt nói chuyện, sai người trực tiếp đưa anh về phòng.
Sở dĩ ông cụ tránh không gặp mặt anh, thực ra cố ý tránh xung đột với nhóc con, nếu muốn nhẫn tâm, vậy nhất định không được nhìn tới thằng nhóc, nếu không lại mềm lòng gì gì đó vẫn không tránh khỏi.
Nào biết, ông cụ tránh không gặp mặt, Nam Thế Dương ngược lại cho người tìm tới ông cụ.
Lúc người hầu truyền lời đến, ông cụ vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.
Dù sao, tính tình thằng nhóc giống ông đều rất dễ nổi nóng, không có ồn ào, ngược lại còn muốn nói chuyện đàng hoàng, cũng nói rõ thằng nhóc có thay đổi ý nghĩ.
Dựng gậy, ông cụ đi về phía phòng Nam Thế Dương.
Khi đó ở trong phòng, Nam Thế Dương đang nghiêm túc ngồi trên bàn làm bài tập, nhìn qua vô cùng chăm chú.
Sau khi ông cụ đi vào, anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chuyên tâm làm bài tập của mình.
“Nhóc con thối, tìm ta có chuyện gì?” Nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm trang, lúc từng bước đi đến gần Nam Thế Dương, ông cụ cố tình bày cho bản thân tư thái kiêu ngạo, sợ bị anh dắt mũi đi.
Tay dừng bút lại, Nam Thế Dương quay đầu về phía anh, tay vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh nói:
“Ông nội, lại đây ngồi.”
Nhướng cao lông mày, thái độ của thằng nhóc thối này khiến cho ông không hiểu được.
Nghe lời đi đến ngồi xuống, ông cụ khinh thường nhìn về phía anh, gương mặt già cúi xuống, nhìn qua khiến cho người ta sợ hãi.
“Ông nội, con có lời muốn nói với ông.” Để bút trong tay xuống, vẻ mặt Nam Thế Dương nghiêm túc nhìn về phía ông cụ:
“Trước lúc con nói, ông phải đồng ý với con, mặc kệ con nói gì, ông cũng không được tức giận.”
“Làm trò, nên giận ông đây vẫn cứ giận!” Xua tay cự tuyệt, vẻ mặt ông cụ càng kéo dài hơn.
“Sao mày lại đánh phòng ngừa ông đây, nghe được chuyện không tốt, ông vẫn cứ tức giận! Cho dù không tức giận, cũng phải sắp xếp được!”
Nhìn qua thái độ của ông cụ vô cùng cứng rắn, giống như chứng minh quyết tâm của ông.
Loại biểu hiện này, thật khiến cho người ta khó có thể khống chế được.
“Được rồi, ông nội. Trước khi con nói, ông nội có muốn ăn dưa hấu trước không?”
“Đừng có nói qua chuyện khác.”
Vung tay lên, trực tiếp từ chối: “Muốn nói gì thì nói, ấp a ấp úng không phải là tác phong đàn ông của mày.”
Lại còn muốn lấy dưa hấu đến làm qua loa tắc trách với ông, kỹ xảo vụng về này rõ là… Đủ rồi đó!
“Được, con bắt đầu nói đây!”
Xoay người lại, Nam Thế Dương nâng mắt nhìn thẳng chống lại ông cụ:
“Con muốn chuyển đến nhà của Văn Đình Tâm.”
“Mày…” Suýt chút nữa bị tức giận xông lên đầu, nhưng nghĩ lại thằng nhóc có thể nói ra chuyện này một cách đứng đắn, nhất định còn có đoạn phía sau nữa.
Kìm nén lửa giận, xiết chặt cây gậy, ông liếc xéo anh một cái:
“Không cho phép!”
“Chú ba đang ở trong nhà Văn Đình Tâm, con đã đồng ý với chú ba, muốn qua đó ở cùng với chú.” Lý do suy nghĩ cũng rất đầy đủ trọn vẹn.
Lấy chú ba ra nói chuyện, đoán được ông cụ cũng khó phát tác. Nhưng chuyện này về sau để cho chú ba biết nằm cũng trúng đạn mà nói, cũng khó chịu một lúc lâu.
“Mày với chú ba mày có quan hệ gì, chính mày muốn tán gái, đừng có lấy lí do chú ba mày vào đây!” Ông cụ không đồng ý, trực tiếp gạt bỏ.
Bày ra một bộ mặt nghiêm khắc, vẻ mặt của ông cụ không có lúc nào buông lỏng, rõ ràng đã có chuẩn bị mà đến.
Nam Thế Dương biết, trận thay đổi tư tưởng này của anh không dễ làm. Không tệ, anh đã chuẩn bị cả hai tay!
“Ông nội, ngày hôm qua con đã đánh Nam Dư Kiêu.” Dựa người ra phía sau ghế, (%$lê_43quý$*&đôn$#@ hai tay để dưới trốn tránh: “Bởi vì Nam Dư Kiêu có tâm tư với Văn Đình Tâm, con tức giận.”
Mặt ông cụ nhăn lại, ông cụ không thể hiểu được ý thằng nhóc thối này muốn nói gì….
Muốn ngả bài với ông? Lần này thật sự nhìn trúng con nhóc đó rồi.
Tình huống có chút không giống? Nếu là trước đây, nó nhất định sẽ ồn ào ầm ĩ, sẽ đảm bảo, cũng chưa từng thừa nhận mình thích con nhóc đó, bây giờ thừa nhận, vậy không phải là….
“Sau khi đánh xong vẫn chưa hết giận, con lại đi tìm Văn Đình Tâm.”
Nâng mắt liếc nhìn ông cụ một cái, thấy ông không nói lời nào, Nam Thế Dương tiếp tục nói:
“Con muốn Văn Đình Tâm vì con mà giữ khoảng cách với Nam Dư Kiêu, nhưng cô ấy không đồng ý. Cô ấy nói con không có quyền ngăn cản cô ấy kết bạn với người khác.”
Nói loạn một mớ hỗn độn, muốn cho ông cụ an tâm.
Chỉ khiến cho ông cụ an tâm, anh mới có cơ hội.
Đương nhiên, những lời nói bây giờ tuyệt đối không được để cho Văn Đình Tâm biết….
“Cho nên….” Nhìn vẻ mặt anh cô đơn, dáng dấp thảm bại, ông cụ không hiểu sao cảm thấy hết giận: “Con vì con bé đả thương người trong nhà, náo loạn một trận bỏ nhà đi, làm hại ông đây tìm kiếm một ngày trời. Kết quả cuối cùng, con bé kia vẫn không đồng ý tình cảm của con?”
“Ừ.” Giọng nói cố ý buồn phiền, khiến cho chính mình càng ra vẻ mất mát.
“Đáng đời thằng nhóc nhà mày!”
Quả nhiên, ông cụ liền thu lại vẻ mặt nghiêm khắc, ngược lại đối với anh mù quáng lần này lên tiếng cằn nhằn:
“Ông đã sớm cảnh cáo mày rồi, cái loại con bé không tim không phổi đó, thấy nhìn người nào thích hợp liền níu chặt người không buông. Mày nói mày đặt tình cảm lên loại người như con bé vậy, đến lúc gây ra đại hoại, ông đây tuyệt đối không nhìn đến mày!”
Bây giờ tất nhiên vô cùng phù hợp bỏ đá xuống giếng. Thừa dịp anh thất vọng với Văn Đình Tâm, ông cụ muốn nhanh chóng công kích, để cho anh triệt để vứt bỏ Văn Đình Tâm!
“Ông nội, Văn Đình Tâm không phải loại người như vậy.”Yếu ớt phản bác lại một câu, Nam Thế Dương cúi đầu xuống không nhìn ông cụ, thấp giọng lải nhải:
“Từ đầu đến cuối người ta đã không thích con, chỉ tại con tự mình đa tình, cho nên chuyện này cô ấy không có sai.”
“Bây giờ mày nghĩ rõ được như vậy. Sớm nên nghĩ như thế có biết không? Trước đó giống như một người ngu ngốc, nhất định phải thay con bé kia trút giận, kết quả người ta không có một chút hứng thú nào với mày. Nhóc con, mày quả thật đã lau mắt sạch, đừng giống như chú ba của mày, hạ thấp ánh mắt theo đuổi một con bé nhà nghèo, theo đuổi đến mức ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng vứt bỏ.” Ông cụ tiếp tục khuyên bảo Nam Thế Dương.
“Năm đó chú ba mày cũng giống mày như bây giờ. Khi đó đi học gặp một con bé nhà nghèo, mà lúc đó nó là một người nổi tiếng trong trường học! Chậc chậc ài…”
Lắc đầu tiếc nuối, giọng nói mang theo mấy phần ghét bỏ: “Rõ là hạ thấp bản thân theo đuổi lại hại cả đời người! Mày xem chú ba bây giờ của mày đi, mày còn muốn đi theo vết xe đổ của nó sao?”
“Ông nội, chú ba không có bất lực như ông nói. Cũng không liên quan đến mợ ba, chú ba trở thành như bây giờ, có quan hệ rất lớn với con.” Lên tiếng cãi lại, nói đến chuyện của chú ba, đôi mắt Nam Thế Dương hiện lên sự kiên định vô cùng rõ ràng.
“Có quan hệ gì với mày, mày lúc đó chỉ là một tên nhóc con, mọi chuyện đều là lỗi của người lớn!” Gõ gõ cây gậy xuống nền nha vang ra tiếng, cảm xúc ông cụ kích động:
“Nếu không phải do cô ta dẫn mày cùng với em mày đi về vùng thôn quê đó nghỉ hè, sao có thể gặp phải bọn buôn người, sao có thể xảy ra những chuyện tiếp đó, tất cả đều tại cô ta….”
“Không phải lỗi của mợ ba, là lỗi của con! Con đã nói rồi, lúc đó con tận mắt nhìn thấy em trai bị bắt đi!” Nâng cao giọng nói, giống như đang chìm dần với quá khứ.
“Là do người phụ nữ kia! Là người phụ nữ dẫn con trở lại, là do người phụ nữ đó ném con đi, là do người phụ nữ đó!”
Vốn không nghĩ tranh luận với ông cụ những chuyện này, nhưng khi trọng tâm câu chuyện dẫn đến đây, có chút tức giận vẫn không nhịn được.
Gia đình chú ba, một nhà ba người, đều bị anh hủy!
Tuy anh không biết rõ nguyên nhân trong đó, nhưng anh biết rõ, cho dù là em trai anh, hay là chú ba, đều bị anh liên lụy. Kết quả đi qua bao nhiêu năm,#LangQuen%$LQĐ*$ chú ba phiêu bạt ở bên ngoài, anh lại trở thành bảo bối của ông cụ.
Chú ba không có trách anh, ngược lại đối xử với anh trước sau như một.
Ông cụ không có quyền lợi trách cứ chú ba hay là mợ ba, đôi vợ chồng đó, gia đình đó, chân chính bị hủy trong tay ai, anh biết rất rõ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...