Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Nhưng ngay lúc này, Tư Lăng Uyển rốt cục cũng mở miệng.

"Mẹ, không cần hỏi đâu, chuyện mất trộm nhất định không phải nàng làm. Chờ đến khi cha trở về điều tra trong viện một chút, nói không chừng sẽ tìm được tên trộm thật sự."

Triệu di nương không cam lòng phản bác:"Chờ lão gia về làm gì, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, không cần làm phiền ông ấy. Nếu muốn điều tra thì cứ lục soát phòng con bé là được."

Mạch Trục Vân nhướng mày hỏi:"Dựa vào cái gì? Nếu Nhị tiểu thư đã mạnh miệng nói vậy thì sao các ngươi không đi lục soát phòng của nàng đi?"

"Bỏ đi, đều là người một nhà cả, không cần phải làm lớn chuyện như vậy, coi như chưa có gì xảy ra đi. Triệu di nương, đồ đã mất rồi thì cứ việc đến kho chứa châu báu, nếu không đủ nữa thì đến phòng thu chi lĩnh bạc coi như để bồi thường đi." Liễu Thục Mi mở miệng phản đối đề nghị khám phòng.

Nhưng những lời này, trong mắt đại đa số những người chứng kiến ở đây mà nói, đều là đang bao che cho Mạch Trục Vân, vài vị di nương, hơn mười mấy nha hoàn tỳ nữ đều đang đứng trong này, các nàng cũng biết, mấy ngày nay phu nhân đối xử quá bao dung cho vị tiểu thư này.

Thật khiến cho người khác phải ngưỡng mộ a.

"Mẹ, sao có thể nói qua là cho qua dễ dàng vậy được? Kẻ trộm phải điều tra tới cùng, nếu không kim trong bọc sẽ không lòi ra được. Uyển nhi tuyệt đối tin tưởng Vân cô nương vô tội, hay là cứ làm như đề nghị của nàng, trở về lục soát Nhã Chi Viện, còn Toái Ngọc Các, không cần khám xét. Vân cô nương, có điều xin ngươi hãy giải thích một chút mục đích ngươi đến viện hoa sen tối hôm qua là gì được không?"

Những lời của Tư Lăng Uyển khiến cho mọi người ở đây đều thấy rõ được mặt bao dung và độ lượng của nàng, không thể ngờ được, không chỉ không mang tâm tư muốn trả thù Mạch Trục Vân, ngược lại còn giúp nàng nói chuyện.

Nhưng, cách giải quyết này, Mạch Trục Vân sẽ cúi đầu nghe theo sao? Triệu di nương chịu cam lòng giải quyết sao?

"Uyển nhi, dì thấy con lương thiện quá rồi đấy, bị người khác ức hiếp còn suy nghĩ cho kẻ đó nữa. Ở trong phủ nhiều năm, chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra, ấy vậy mà  Vân cô nương mới vào cửa có mấy ngày thôi đã xảy ra không ít chuyện.... Chúng ta đều chứng kiến quá trình trưởng thành của con, hiểu rõ bản tính làm người của con, làm sao có thể lục soát Nhã Chi Viện? Còn, có người sợ chuyện xấu bại lộ nên mới không dám cho người khác lục soát phòng mình."

Mạch Trục Vân cười nói:"Triệu di nương, bà tin rằng, mấy thứ đồ đó đang ở trong phòng của ta, hay là bà đã sớm biết từ trước? Nếu cho bà lục soát, có lẽ ta còn phải suy xét xem, bà có bày mưu vu oan giá họa ta hay không?"

Nói xong, xoay người nói với Liễu Thục Mi:"Phu nhân, xin các người cứ tự nhiên."

Phân phó hạ nhân đem ghế nằm đặt ra bên ngoài thoải mái tắm nắng.

Có lẽ vì cảm thấy đây là một việc làm vô nghĩa nên Tư Lăng Uyển định cùng Tử Lăng chuẩn bị rời đi.

Mạch Trục Vân lại vội vàng lên tiếng nói:"Nhị tiểu thư, không ở lại xem trò hay sao?"

Tư Lăng Uyển dừng bước chân, xoay người đáp lời nàng:"Vân cô nương, mặc dù về chuyện của Phong vương, đúng là ta có chút thành kiến với ngươi, nhưng công ra công, tư ra tư, ta tin ngươi không làm chuyện đó. Nếu ngươi không có cách gì chứng mình sự trong sạch của mình, vậy ta sẽ giúp ngươi nói mấy câu với mẹ ta."

"Ta không ngờ Nhị tiểu thư lại có lòng tốt đến vậy. Nếu ngươi đã tin tưởng ta, vậy ngươi nói ta nghe xem, nếu như có thứ gì đó thật sự tìm thấy ở trong phòng ta, ngươi nghĩ thế nào?"

Tư Lăng Uyển khẽ cười nói:"Chỉ có thể nói một câu, ngươi đắc tội với nhiều người lắm."

"Ha, đúng là không ít, có điều, không biết trong số người đó, có Nhị tiểu thư đây không!" Mạch Trục Vân thay đổi tư thế ngồi khác, đối diện với Tư Lăng Uyển, mang theo ý cười chân thành, nhìn nàng.

"Nếu ta nói không, ngươi sẽ tin sao? Sau lần ở lăng mộ, ta vô cùng cảm kích Mạch công tử đã ra tay tương trợ, tuy ta vẫn luôn yêu mến Phong vương, cũng có lúc ghen tị với ngươi, nhưng ngay khi biết được ngươi chính là Mạch công tử, ta không hề có ý nghĩ gì khác, nhưng, điều đó không đồng nghĩa với việc ta sẽ từ bỏ tình cảm sâu nặng của ta dành cho Phong vương."

Trong lúc đang xem xét xem lời nói của nàng là thật hay giả thì Mạch Trục Vân lại nghe nàng tiếp tục nói:"Yêu một người, không thể nói bỏ là bỏ ngay được, cũng không cách nào khống chế muốn ở bên cạnh người đó, thổ lộ tình cảm tận đáy lòng mình cho họ. Tham lam là vậy, cố chấp là vậy nhưng còn có một loại yêu chỉ cần lặng lẽ đứng nhìn người đó hạnh phúc bên người họ yêu, nguyện cầu chúc hai người họ hạnh phúc, đó mới là tình yêu trong sáng nhất. Uyển nhi cũng không muốn vấy bẩn phần tình yêu đơn thuần của mình dành cho Phong vương cho nên sẽ không ích kỷ tìm cách hại ngươi!"

Nói xong những lời này, Tư Lăng Uyển vội vàng kéo Tử Lăng đang cảm động đỏ mắt đứng ngây người như trời trồng rời đi.

Mạch Trục Vân không nói gì, không phải nàng không tin những lời của Tư Lăng Uyển, chỉ là những lời nàng ta nói, khiến nàng nhớ tới một người khác.

Tổn thương cơ thể, và cơ thể sẽ lành, nhưng làm con tim bị thương thì vết thương sẽ tồn tại cả đời. Cứ nghĩ đến việc nàng vô tình vô tâm còn sống sót đến bây giờ, đúng là vẫn cảm thấy có lỗi với người đó.

Mộ Vũ vẫn đứng bên cạnh Mạch Trục Vân, đương nhiên cũng nghe rõ những lời Tư Lăng Uyển nói, tuy rằng vẫn chưa đủ tuổi để hiểu chuyện yêu nhưng đối với sự rộng lượng của Tư Lăng Uyển, nàng vẫn cảm thấy kính trọng vô cùng.

"Nhị tiểu thư thật vĩ đại!"

"Thật không?" Vậy huynh ấy thì sao?

Nhưng, Mộ Vũ còn chưa trả lời thì đã bị một tiếng thét lên đánh gãy.

"Quả nhiên là ở chỗ này......"


Mộ Vũ biến sắc thầm hô:"Tiểu thư!"

Khóe miệng cong lên, Mạch Trục Vân cũng không nói gì, ngược lại chỉ hờ hững nhắm mắt không quan tâm đến diễn biến xung quanh.

"Nếu tìm thấy đồ rồi, thì tất cả hạ nhân nô tỳ trong phủ, tuyệt đối không bao giờ nhắc đến chuyện này, mãi mãi." Liễu Thục Mi dường như vẫn muốn bảo vệ Mạch Trục Vân.

"Phu nhân, lão gia là người công minh liêm chính, nếu phát hiện có người trộm cắp trong phủ, lẽ nào ông lại để yên không xử lý? Nếu tang chứng vật chứng đều đã lấy được, dù phu nhân có lòng tốt bảo vệ nó đi chăng nữa thì cũng nên giáo huấn nó hai ba câu, nếu không còn gì là quy củ của phủ nữa?"

Không bao lâu, người ở bên trong đều đi ra, đứng xếp thành hàng vây quanh Mạch Trục Vân. Một bên nha hoàn, mang theo mấy bộ trang sức từ trong phòng khám xét được đem ra: vòng tai, trâm cài, vòng cổ,....

Triệu di nương hùng hổ tiến lên, che đi ánh nắng ấm áp trước mặt Mạch Trục Vân, gương mặt sa sầm như mới ngoi lên từ địa ngục, đôi môi tô đỏ chói trông như vừa phết máu tươi lên đó, khủng bố vô cùng. Âm thanh sắc bén của bà vang lên chói tai, mà theo như liên tưởng của toàn bộ các vị chứng kiến ở đây thì, Mạch Trục Vân sắp bị hành hình.

"Vân cô nương, tang chứng thì cũng được tìm thấy trong phòng của ngươi, ngươi giải thích thế nào đây? Với tư cách là một trưởng bối đứng đây nói chuyện với ngươi, ta cho ngươi biết, lão gia và phu nhân đều đối xử với ngươi không tệ, nếu ngươi không có tiền tiêu xài thì cứ trực tiếp đến tìm quản gia thu chi, bọn họ nhất định sẽ giải quyết cho ngươi. Nhưng còn dùng cách này, ngươi có biết bọn họ khổ tâm đến nhường nào không..."

Bà luôn miệng cằn nhằn này nọ nhưng còn người nghe thì vẫn cứ bình chân như vại, không thèm quan tâm tới.

"Di thái thái*, thật sự không phải tiểu thư...là....là nô tỳ trộm......" Nói xong liền quỳ gối xuống trước mặt mọi người.

*Di thái thái: ý chỉ vợ bé, đây là cách gọi cung kính của cấp dưới dành cho mấy bà thiếp.

"Tiện tì!" Một tiếng gầm nhẹ, đồng thời tiếp theo đó là một cái tát rõ đau trên mặt.

Lúc này Mạch Trục Vân mới mở hai mắt, nhìn nha hoàn Mộ Tuyết chật vật ngã nhào trên mặt đất, một tay ôm lấy mặt, một tay chống đỡ thân mình, khóe môi có một vệt máu tươi lăn dài, nàng cắn chặt môi dưới, cố khống chế bản thân mình òa lên khóc, trông rất đáng thương.

Triệu di nương chỉ vào mặt nàng mắng:"Một lũ nghèo kiết xác, to gan dám trộm đồ của ta, nói, là ai sai khiến các ngươi, nếu không, ta sẽ lôi ngươi đi gặp quan!"

Mộ Tuyết gắng gượng quỳ thẳng lưng trả lời:"Là nô tỳ trộm, không có ai sai bảo. Nô tỳ không có bạc, không may là trong phòng tiểu thư cũng không có gì đáng giá, cho nên mới...."

Mạch Trục Vân nhìn thái độ của Mộ Tuyết, ngoài sự khẩn trương và sợ hãi ra thì cũng không có biểu hiện gì khác biệt, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng, mới quen biết các nàng vài ngày mà tiểu nha hoàn đây lại có thể đối xử tốt với mình như vậy.

Mộ Vũ đứng sau lưng Mạch Trục Vân, cả cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run lên, đau lòng quỳ xuống.

Liễu Thục Mi chậm rãi bước xuống từng bậc cầu thang:"Nếu nha hoàn đã ra mặt nhận tội thì cứ việc đưa lên báo quan, chuyện này coi như không có gì xảy ra."

Nhưng câu cuối cùng của bà, lọt vào tai người khác lại thành ra, nha hoàn này là người đang gánh tội thay cho chủ tử mình.

Mộ Tuyết vừa nghe được hai chữ "báo quan" thì nước mắt không khống chế được rơi xuống, tuy rất sợ hãi nhưng cũng không biết phải nói gì.

"Mấy thứ đó không phải nàng trộm, Mộ Vũ, dìu nàng đứng lên!" Rốt cuộc Mạch Trục Vân cũng chịu nói một câu.

"Vâng, thưa tiểu thư!"

Vì thế, Mạch Trục Vân lại trở thành tâm điểm của sự chú ý.

Nụ cười của nàng tựa như gió xuân, nàng tinh nghịch nhảy xuống từ ghế ngồi, đi thẳng đứng trước mặt Triệu di nương.

Triệu di nương chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh đánh úp về phía mình, mặc dù vẫn giữ ý cười đầy chế nhạo nhưng cơ thể lại theo bản năng giật mình run rẩy.

"Ngươi...... ngươi muốn làm gì?" Hoảng sợ lui ra sau hai bước.

"Yên tâm, ta sẽ không đánh bà, đánh bà bẩn tay ta lắm!" Mạch Trục Vân cười nhạt nói thêm:"Có điều, ta sẽ khiến cho bà so với chết còn khó chịu hơn, bà nhớ kỹ cho ta, bổn cô nương, không phải muốn ức hiếp là ức hiếp được đâu!"

Triệu di nương mở to hai mắt, khẽ nhếch miệng nhìn nàng, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ cái gì thì đã thấy cảm giác lạnh ngắt xuyên qua cổ họng, trôi xuống yết hầu, trực tiếp chui tọt vào bụng.

"Ngươi ngươi ngươi...ngươi vừa làm gì ta đó?" Triệu di nương sợ hãi lấy một tay ôm cổ họng, một tay chỉ vào Mạch Trục Vân, sắc mặt khó coi vô cùng.

Mạch Trục Vân nhún vai hờ hững nói:"Vài ngày sau tự nhiên ngươi sẽ biết ngay thôi, nhưng ta khuyên bà tốt nhất trong mấy ngày đó không được phép bước chân đến viện hoa sen, nếu không, có chuyện gì xảy ra, ta không có chịu trách nhiệm đâu."


"Ngươi ngươi ngươi...... trong mắt ngươi có còn coi vương pháp ra gì không hả? Trộm đồ của ta xong đã thế còn dám công khai uy hiếp đe dọa...... ta...ta...ta phải đi nói với lão gia." Bà kinh hoảng đến tột cùng, lắp bắp nói.

Nhưng đúng lúc này, có người đi vào tiểu viện, vỗ tay vui vẻ lên tiếng:"Ha ha, xem ra ta tới thật đúng lúc a!"

Một tên sai vặt chạy vào, vội vàng thông báo:"Phu nhân, Nam trang chủ của Lạc Thủy sơn trang tới chơi!"

Liễu Thục Mi liếc mắt nhìn đám người xung quanh cảnh cáo:" Có khách quý đến, chuyện này coi như bỏ đi, từ nay về sau không ai được phép nhắc lại, càng không được nói cho lão gia!"

Vừa dứt lời thì Nam Truy Nguyệt đã bước chân vào:"Ai, phu nhân, không cần đâu, mọi người cứ tiếp tục, hôm nay ta đến đây chỉ để cười nhạo Mạch Trục Vân thôi."

Chậm rãi đi đến bên cạnh Mạch Trục Vân, bày ra vẻ mặt hèn mọn khinh thường:"Ta nói, càng lúc mắt thẩm mỹ của nàng càng tệ hơn ta nghĩ đấy, bộ trộm mấy thứ đồng thiết này không biết xấu hổ hả?"

Quét mắt nhìn "vật chứng" một hồi mới tiếp tục cười nói:"Mạch Trục Vân, có còn là nàng mà ta biết không vậy, trộm thứ gì không trộm, mặc dù không đến mức quý giá nhưng đồ gì nhìn khó coi thế này, bộ định đi bán rẻ lại cho người ta hả?"

Tuy hắn đang mắng Mạch Trục Vân, nhưng có người lại không khỏi xấu hổ, mặt từ trắng bệch chuyển sang đỏ bừng vì xấu hổ.

Mạch Trục Vân buồn bực thở dài:"Ta còn cách nào khác đâu, ta không có bạc, lại sợ bị người khác phát hiện, nghĩ trộm qua loa mấy món, ai ngờ bị bắt tại trận nhanh như vậy."

Nam Truy Nguyệt không tin lên tiếng:" Nàng nói nàng không có bạc? Hù ai thế hả? Ai chả biết trước khi đi, Phong vương đã chuyển hết quyền sở hữu vương phủ, đất đai, tài sản lại cho nàng..."

Mặc cho đám người há mồm trợn mắt vì ngạc nhiên, thờ ơ nói tiếp:" Hừ, cho dù nàng không muốn động vào số gia tài đó thì phần quà hôm trước ta đưa cho nàng đâu? Ta lấy cả Triều Nguyệt Lâu ra để bù đắp cho nàng, xem nàng còn kêu ca thiếu bạc nữa không? Hừ, cho dù biết nàng thích vật đẹp của lạ, nhưng mấy cái loại bỏ đi này, cũng đủ tư cách lọt vào mắt nàng sao?"

Nói xong liền tức giận vung chân đá lên đống trang sức.

Mạch Trục Vân nhấc chân, ngăn hắn, cười nói:" Này không thể đạp được đâu, là "chứng cứ" được tìm thấy trong phòng ta đó, cho dù có chướng mắt thì ta cũng phải cắn răng giữ lại a."

"Được rồi, muốn giữ thì giữ đi!" Nam Truy Nguyệt đứng ở một bên, trừng mắt nhìn nàng nói:"Mạch Trục Vân, ta nói cho nàng hay, về sau còn dám không đứng đắn trộm mấy thứ đồ bỏ này nữa thì đừng xuất hiện trước mặt ta nữa. Về sau không cho phép nàng bước chân vào kho bạc của Lạc Thủy sơn trang dù chỉ là một bước, không khéo người ta còn tưởng rằng kho vàng của Nam Truy Nguyệt lại chứa mấy loại mặt hàng thấp kém đó."

Triệu di nương xấu hổ đến muốn hộc máu, số trang sức đó đều là những món đồ nàng yêu thích nhất, có giá trị không hề nhỏ, nhưng trong mắt Nam Truy Nguyệt, chúng chỉ đáng là đồ bỏ sao?

Tiểu nha hoàn trong tướng phủ vừa nghe Nam đại trang chủ nói xong thì hai mắt lấp lánh hình trái tim, bày ra bộ mặt ngưỡng mộ không thôi. Bọn họ, ngay cả muốn sở hữu một trong số đó, cũng không có phúc hưởng a.

Cũng đúng thôi, Nam Truy Nguyệt sở hữu số tài sản chiếm hơn một nửa tài sản của Nam Ninh quốc, một người không chỉ lấy bạc lợp ngói mà còn có một gương mặt hấp dẫn đối phương, làm sao có thể khống chế trái tim của những thiếu nữ non nớt kia đập nhộn nhạo được.

Liễu Thục Mi trừng mắt nhìn Triệu di nương, dường như quá mất mặt với cách hành xử của bà, nhưng cũng chỉ cười ngượng với Nam Truy Nguyệt nói:"Nam trang chủ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi. Có điều, những thứ này được tìm thấy trong phòng của Vân nhi, chứng tỏ, có người trong tướng phủ không coi lệnh của lão gia và ta ra gì, nhằm mũi tên hãm hại Vân nhi. Hừ, nếu để ta phát hiện ra ai là thủ phạm, đừng trách ta dùng gia pháp để trừng trị."

Nam Truy Nguyệt nhíu mày lên tiếng:" Hửm? Hiểu lầm sao? Thế ngươi nghĩ gì khi nha hoàn kia bị người khác đánh?"

Đi vào vài bước, nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Tuyết, một bên má đã hằn in năm dấu tay đỏ ửng lên. Hắn khẽ cười, xoay người đi đến bên Mạch Trục Vân, tức giận nhìn nàng:"Mạch Trục Vân, bộ nàng không có tiền đồ đến mức này sao, ngay cả nha hoàn của mình cũng để bị đánh? Đừng nói là nha hoàn này đổ thừa cho nàng, nói nàng trộm này trộm nọ, nên nàng mới thẹn quá hóa giận?"

"Ha ha, thẹn quá thành giận là thật, có điều, đổ thừa thì không có, ngươi nhìn kỹ lại xem, cái móng giò trên mặt nàng, là do ai in lên?"

"Hự......" Triệu di nương tức giận phun một ngụm máu tươi.

"Di thái thái!" Nha hoàn đứng phía sau Triệu di nương vội vàng đỡ lấy bà.

Nam Truy Nguyệt chỉ ngây ngô quay đầu nhìn Triệu di nương, sau đó nhớ lại những lời Mạch Trục Vân, lặng lẽ giơ tay nâng mặt Mộ Tuyết, nhìn chằm chằm năm ngón tay đỏ hồng trên mặt, thở dài lắc đầu, nói:"Ai, tiểu nha đầu đáng thương, mặt đẹp như hoa như ngọc thế này, mà bị heo chà đạp..."

Mộ Tuyết nghe xong cũng vui vẻ hẳn lên, quên mất đau đớn trên mặt mình, đáng yêu cười với Nam Truy Nguyệt.

Không may thay, lại "Hự" một tiếng, Triệu di nương thêm một lần đau, mặt mày càng trở nên khó coi hơn.

Liễu Thục Mi chỉnh khuôn mặt đều nhanh rút, phân phó nha hoàn:"Còn không mau dìu nàng trở về mời đại phu."

"Vâng!" Mọi người thế này mới bắt đầu tán đi.


Mạch Trục Vân nhìn triệu di nương bị nhân nâng rời đi bóng dáng, hảo ý nhắc nhở nói:" Viện hoa sen, nếu trong lòng có quỷ thì tuyệt đối đừng đến đó."

Vết thương của Mộ Tuyết, giao cho Mộ Vũ xử lý, còn Mạch Trục Vân thay một bộ nam trang, cùng Nam Truy Nguyệt đến Triều Nguyệt lâu.

Lầu hai, chỉ có hai người bọn họ.

Nam Truy Nguyệt nhìn nàng hồi lâu, lắc đầu thở dài:"Tà công tử, gần nhất tính tình của ngươi có phải thay đổi rồi không? Lẽ nào Phong vương đi rồi mang theo cả linh hồn ngươi đi luôn sao?"

Mạch Trục Vân bình tĩnh trừng hắn:" Hừ, ở đó mà ngạo mạn đi, chuyện đó chả có gì đang nói cả."

"Ha ha, thì ra nàng cũng có bộ dạng này a. Được, vậy ta hỏi nàng, vì sao lại để người khác leo lên đầu lên cổ ngồi thế, tự nhiên lại tốt tâm tốt tính lên vậy, chỉ để bà ta phun chút máu là xong sao?"

Lúc này nàng với vui vẻ cười nói:"Khà khà, ngươi nghĩ ta tốt đến mức đó sao? Bà ta không xứng để ta tự mình động thủ, có điều, bà ta cũng sống không được bao lâu đâu."

Quả nhiên sắc mặt Nam Truy Nguyệt thay đổi vài phần:" Biết là nàng nhất định có âm mưu gì đó. Liên quan đến Viện hoa sen? Nói như vậy, không phải nàng đang tự chuốc họa vào thân sao?"

Mạch Trục Vân cười hào hứng nói:" Chẳng phải ngươi nói ta là tai họa còn gì? Chút rắc rối ấy, đáng để ta sợ sao?"

Hơn nữa, vì để điều tra cái chết của mẹ mình năm đó, nàng phải làm cho tất cả những kẻ liên quan phải lộ nguyên hình, cho nên đây mới là bước đầu tiên để thực hiện.

"Đúng rồi, ngươi nói sư phụ ta là ân nhân của ngươi, vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngươi gặp sư phụ ta từ lúc nào?" Theo trí nhớ của nàng thì sư phụ vốn rất ít xuống núi, chủ yếu ở trên núi ẩn cư. Nếu Nam Truy Nguyệt gặp được sư phụ, vậy có lẽ nàng sẽ thu thập thêm chút manh mối.

Nam Truy Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói:"Năm đó ta bảy tuổi, trong khi đang theo một đoàn thương nhân ở dưới chân núi lớn thì bất ngờ bị lạc, gặp phải sói hoang, sau đó Công Tôn tiền bối đúng lúc đi ngang qua, đã cứu ta một mạng rồi đưa ta xuống núi......"

Mạch Trục Vân hơi thất vọng thều thào:"Sao lúc đó sư phụ ta không xuất hiện chậm hơn nhỉ?"

Nam Truy Nguyệt híp mắt, trong con ngươi ánh đầy tia lửa giận:"Mạch Trục Vân, sai lầm lớn nhất của Công Tôn tiền bối chính là đã thu nhận nàng làm đồ đệ!"

"Ta cũng biết mà!"

Nam Truy tin chắc rằng, đây vẫn chưa là điểm dừng trong lời nói của nàng.

"Nếu sư phụ và mẹ ta có thể ở cùng nhau thì tốt quá rồi!" Ngữ điệu có chút đau buồn.

Nam Truy Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó trầm mặc nói tiếp:"Nhưng, không phải Công Tôn tiền bối đã có người trong lòng mình sao? Ta nhớ rõ lần đó, ông ấy còn dẫn theo một người phụ nữ bên mình...."

Mạch Trục Vân mở to hai mắt nhìn Nam Truy Nguyệt, một người phụ nữ, nói vậy người đó nhất định là mẹ!

"Bà ấy trông như thế nào?"

"Nhớ không rõ lắm, khi đó bà ta đeo khăn mặt, còn ôm một đứa trẻ con......"

Mạch Trục Vân:"......" Thì ra nàng và Nam Truy Nguyệt đã sớm gặp nhau.

"Đúng rồi, ngươi có nghe tin tức gì về Bạch Lộng Ảnh không?"

Nam Truy Nguyệt:"......" Mạch Trục Vân, lo cũng xa thật đấy!

" Người nàng nên lo lắng lẽ ra là vị hôn phu tương lai kia mới phải, tự dưng đi lo lắng cho hắn làm cái gì?"

Mạch Trục Vân gãi gãi đầu, khó xử nói:" Trong tay Phong có nhiều quân binh, nhưng Bạch Lộng Ảnh chỉ lẻ loi một mình a!"

Nam Truy Nguyệt liếc trắng mắt nhìn nàng:"Không có, ta không thèm quan tâm đến hắn thì sao?"

"Thì ta không quay về Tướng phủ nữa, ở Lạc Thủy sơn trang chờ tin tức!"

"......" Đã hỏi sự đồng ý của hắn chưa?!

"Này, còn ngẩn ngơ ra đó làm gì? Trả tiền đi!"

Sắc mặt Nam Truy Nguyệt càng ngày càng u tối:" Bây giờ nàng là chủ nhân của Triều Nguyệt Lâu, còn muốn ta trả tiền?"

Mạch Trục Vân nở một nụ cười tươi như hoa:"Ta đâu có nói mà muốn mời ngươi!"

Nam Truy Nguyệt:"......"

Bây giờ hắn mới phát hiện ra, ngồi so đo với Mạch Trục Vân thì chỉ có thiệt chứ không có lời.


Mạch Trục Vân ở tạm Lạc Thủy sơn trang được vài hôm thì Tề Cần đã lập tức đến đây. Hơn nữa vì muốn bảo vệ nàng mà hắn cũng ngoan cố đòi ở lại Lạc Thủy sơn trang.

"Vân cô nương, vương gia gởi thư!"

Tuy rằng chỉ có mấy chữ trong thư, nhưng Sở Tùy Phong cũng đã tóm tắt ngắn gọn tình hình của hắn ở biên ải.

Mạch Trục Vân xem xong thư rồi ngửa đầu nhìn bầu trời, dường như đang lo lắng cái gì.

Tề Cần đứng bên cạnh khó hiểu, hỏi:"Vân cô nương, làm sao vậy?"

Nâng tay đưa thư cho hắn, lo lắng hỏi:"Tề Cần, Triệu Nghị tướng quân là người như thế nào? Trong tay có bao nhiêu binh quyền?"

Nàng nhớ lúc cùng Phong ở Sùng Khánh Điện ép ban hôn, Sở Lâm Uyên có đề nghị một thành binh quyền của Phong sẽ do Triệu Nghị tiếp quản, mà bây giờ Sở Lâm Uyên lại phái Triệu Nghị theo cùng Phong ra biên cảnh tụ họp.

Tề Cần lên tiếng giải thích:"Cũng giống như Vương gia cả, hàng năm đều đóng quân ở biên cảnh, có điều hắn ta đóng quân ở biên giới Nam Ninh và Phượng Ảnh quốc, mà vương gia thì đóng quân ở biên giới An Nam và Đại Dục. Trong tay Triệu tướng quân có hai thành binh quyền......"

Mạch Trục Vân càng thêm khó hiểu:" Nói vậy lần trước Sở Lâm Uyên tính kế Phong, vì sao lại phái một người họ Dương tướng quân đi biên cảnh tiếp quản binh quyền mà không phải là Triệu Nghị?"

Tề Cần nở cong khóe môi cười nhạt lên tiếng:"Vân cô nương không biết rồi. Đương kim hoàng thượng là người vốn trời sinh tính đa nghi, ngay cả vương gia hắn còn không tin tưởng, huống chi lại đi tín nhiệm một đại tướng quân nắm hai thành binh quyền của Nam Ninh? Tuy Dương Thiên Dịch có khả năng đánh giặc, nhưng trong tay hắn không có quyền lực cho nên hoàng thượng sẽ không kiêng kị hắn. Nếu Triệu tướng quân lại ra tay tiếp quản binh quyền của vương gia, thì hoàng thượng sẽ rất bất an. Cho nên lần này tuy là bất đắc dĩ nhưng đồng thời cũng là một âm mưu khác."

Mạch Trục Vân dường như đã hiểu ra chút vấn đề:"Ngươi nói, hắn cố tình để Triệu Nghị tiếp quản một thành binh quyền kia là để Phong và hắn có cùng lực lượng và quyền uy, từ đó bọn họ sẽ bị ràng buộc nhau, đấu đá lẫn nhau?"

Tề Cần gật đầu, đó đúng là mưu kế của Sở Lâm Uyên, nhưng đáng tiếc thay, lần này hắn vẫn là người thua cuộc.

"Tề Cần, đừng có bảo với ta, Phong với cái tên Triệu Nghị kia, có quen biết với nhau nhá?"

Tề Cần bật cười, nói:"Không chỉ quen biết đơn giản như vậy đâu!"

Nói trắng ra là, Triệu Nghị chính là thuộc hạ của vương gia!

Mạch Trục Vân cũng hiểu được, tất cả mọi chuyện thì ra là thế!

"Vân cô nương, hay là ngươi vẫn nên trở về Tướng phủ hay Vương phủ đi......" Nếu để Vương gia mà biết được nàng ở tạm tại sơn trang của Nam Truy Nguyệt, sợ rằng ngay cái ngày ngài đắc thắng trở về thì cũng sẽ là ngày ngài trực tiếp mang binh đến san bằng cái Lạc Thủy sơn trang luôn mất.

Mạch Trục Vân lắc đầu nói:"Không cần đâu, cứ để ta chơi ở đây vài hôm, ta muốn đợi tin tức của Bạch Lộng Ảnh!" Hơn nữa, còn chờ người nọ ở Tướng phủ chuẩn bị hết thảy mọi chuyện.

Nghe nàng nhắc tới Bạch Lộng Ảnh, trong đầu hắn bất chợt hiện ra hình ảnh người đàn ông với mái đầu bạc trắng tung bay trong gió.

Thật ra, hắn đối với Bạch Lộng Ảnh, cũng có chút đồng cảm, nhưng phần nhiều là kính nể.

Thử hỏi, trên đời này có bao nhiêu người có thể chấp nhận vứt bỏ hạnh phúc của bản thân, thản nhiên đứng nhìn người con gái mình yêu thương nhất âu yếm cùng với người đàn ông khác?

"Làm sao vậy?" Mạch Trục Vân bắt được giây phút thần người của hắn, tò mò hỏi.

"Không...... Không có gì!" Tề Cần nhanh chóng che giấu tâm tư của mình.

Mạch Trục Vân cũng không hỏi nhiều, tiếp tục trụ lại ở Sơn trang.

Nhưng chưa đợi được tin từ Bạch Lộng Ảnh. Ngày hôm sau trở về phủ Thừa Tướng thì đã phải chứng kiến cảnh tượng hoảng sợ của bao nhiêu người, bởi ngay cái đêm Mạch Trục Vân trở về, cũng là đêm Triệu di nương chết ở Viện hoa sen.

P/s: Bật mí nhỏ cho mấy đứa, chương sau cực kỳ hài hước và hấp dẫn đến tận không ngờ luôn..nhanh nhất là thứ ba có hàng...để ta bắn cho mấy cái tình huống cẩu huyết thả thính mấy nàng hóng chơi...

"Ăn chua! Hơn nữa, ăn càng chua càng tốt a."

"Ngươi nói xem, không phải Vân cô nương đang có chứ?"

"Vân...Vân cô nương mang thai?"

"Không biết khi nào vương gia mới trở về, nếu ngài mà biết tin này, chắc mà mừng như điên ấy."

"Vân cô nương, vương gia thắng...."

"A ha ha ha, ta đã nói rồi, nếu vương gia biết được tin Vân cô nương mang thai thì nhất định sẽ thắng mà...., khì khì, quả nhiên,...."

"Tề Cần, ngươi nói cái gì?"

"Vương phi, cầu xin người, vương gia chỉ nghe lời mỗi mình người thôi, cầu xin người hãy cứu ta với, cứu ta đi mà..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui