Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Hai mắt Mạch Trục Vân trở nên mông lung, bị lửa nhiệt tình của hắn dẫn dắt, hai tay quàng ôm lấy cổ hắn, khó hiểu nhìn hắn, âm thanh so với ban nãy còn mị hoặc hơn vài phần:“Phong......”

Âm thanh kiều mỵ, cả gương mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly, khiến cho nàng toát lên một dáng vẻ quyến rũ mê người khiến cho đối phương không nhịn được mà muốn lập tức thịt nàng.

Cố gắng áp chế dục vọng của mình, hai tay Sở Tùy Phong mạnh mẽ chống người lên, hầu kết quyến rũ trượt lên xuống, nghẹn lời nói:“Vân nhi...... Ta...... Chúng ta không thể......” Ít nhất bây giờ không thể!

Dìu nàng đứng dậy, lấy y phục của nàng mặc vào gọn gàng che lấy mảnh xuân sắc lộ ra, rồi chật vật “trốn” ra ngoài.

Mạch Trục Vân còn chưa kịp phản ứng lại thì nhân vật chính đã đi xa, vì thế bèn tức giận lầm bầm:“Sở Tùy Phong...... chàng...... Hừ!”

Nhưng mà, còn chưa cho nàng một câu trả lời chính đáng thì tiếng đóng cửa vô tình vang lên, cũng không có tiếng bước chân trở về.

Nàng bất mãn khoanh tay trước ngực, sau đó cầm lấy gối đầu ném loạn xạ dưới đất, đó là chưa kể còn thêm âm thanh loảng xoảng của chén sứ rơi tả tơi.

Nghe được tiếng động đầy phẫn nộ vang từ trong phòng ra, bước chân Sở Tùy Phong hơi khựng lại, nhưng không hề quay đầu, vừa nhấc mắt lên thì đã thấy người nào đó với y phục trắng thẳng lưng đứng khoanh tay, nhướng mày nhìn hắn.

“Xem ra ta vẫn còn là trở ngại trong chuyện tình cảm của các ngươi!” Hắn cười nói.

Sở Tùy Phong lạnh nhạt cười:“Vân nhi quá nghịch ngợm!”

Bạch Lộng Ảnh chậm rãi đi sát ngoài biên nói:“Thời gian ta quen biết nàng dài hơn so với ngươi, đương nhiên sẽ hiểu rõ nàng hơn ngươi, chỉ sợ lần này ngươi phải giải thích một phen rõ ràng với nàng thôi!”

Sở Tùy Phong trầm mặc sau một lúc lâu, nhìn mái đầu bạc trắng của hắn, chỉ thấp giọng hỏi:“Sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết chuyện của ngươi, vì sao không nói sớm cho nàng để tránh việc nàng phát hiện ngươi lừa dối nàng.”

“Ta hiểu tính tình của nàng mà, bây giờ nếu nói ra thì chỉ khiến cho nàng thêm khổ sở thôi! Đợi thêm một thời gian nữa, nàng sẽ dần quên chuyện này, nàng sẽ không bận tâm đâu!” Đúng là hắn thật sự rất hiểu nàng.

“Nhưng bây giờ nàng cũng không an tâm!” Hành động ép Bạch Lộng Ảnh hồi kinh đã đủ chứng mình cảm giác của nàng khi đó, nàng không phải loại người vô tình với cố nhân.

Bạch Lộng Ảnh khẽ cười nói:“Cho nên... chỉ có thể nhờ vào ngươi thôi. Nếu đã có ngươi ở bên cạnh nàng thì lo gì chuyện nàng có an tâm hay không. Nhưng mà đột nhiên giờ ngẫm lại, ngươi có muốn đổi người chăm lo nàng không?”

Sở Tùy Phong lập tức biến sắc, ngữ khí cũng cường ngạnh lên:“Không cần!”

“Vậy ngươi còn bận tâm cái gì? Tình cảm ta dành cho nàng chỉ ở mức huynh muội, mái đầu bạc trắng này, cứ coi như là quà đáp lễ vì đã thu nhận được một cô muội muội đầy rắc rối đi.” Hắn bật cười lên tiếng.Sở Tùy Phong trầm mặc.

Bạch Lộng Ảnh nói tiếp:“ Thật ra ta biết ngươi đang nghĩ gì, có phải ngươi đang sợ Mạch Trục Vân yêu ngươi chỉ vì hành động xả thân giúp đỡ không tiếc thân phận cao quý của ngươi nên nàng mới từ chối tình cảm của ta dành cho nàng, ngươi sợ nàng chỉ nhất thời nảy sinh loại cảm kích với ngươi, chứ không phải là loại tình cảm nam nữ nên ngươi sợ nàng về sau sẽ hối hận, đúng không?”

Ba sự “ sợ” liên tục phun ra từ miệng Bạch Lộng Ảnh khiến Sở Tùy Phong cảm thấy như mình đang ở tình thế bị uy hiếp.

“Ha ha, ngươi phải biết chuyện này, ngày ấy ta có hỏi nàng, nếu hôm đó người rơi xuống cùng nàng là ta mà không phải ngươi thì lựa chọn của nàng có thay đổi hay không......” Bạch Lộng Ảnh cười khổ nhìn Sở Tùy Phong, đã thấy trong mắt hắn có chút mong chờ nhìn hắn.

“Câu trả lời của nàng là?”

“Nàng nói xin lỗi! Cho nên, nàng đã yêu người từ sớm rồi!”

Sở Tùy Phong hoàn toàn ngây người với mấy lời cuối cùng của Bạch Lộng Ảnh, thì ra đây là đáp án của nàng. Tự đáy lòng nặng trĩu đã bắt đầu yên ổn, hạnh phúc ngọt ngào bắt đầu lan rộng ngấm dần mỗi tế bào trong cơ thể.

“Lẽ nào ngươi vẫn chưa nhận ra, nàng ghét Tư Lăng Uyển là vì ngươi?” Bạch Lộng Ảnh hơi tò mò, tên vương gia này, có thật sự thông minh như trong truyền thuyết không vậy, ít nhất với chuyện này, hắn phải sớm biết từ lâu rồi chứ?

Sở Tùy Phong mất tự nhiên cười nhạt:“Nàng phủ nhận!”

Bạch Lộng Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu:“ Tính tình của nàng ấy mà, thích là thích, ghét là ghét, mặc dù có đôi lúc mạnh miệng nói những lời trái lòng mình, không chịu thừa nhận, nhưng chỉ cần một cử chỉ, hành động nhỏ của nàng đã nói lên tất cả, cho nên về sau ngươi cần phải chú ý nhiều hơn, đến lúc đó mới biết được nàng nói câu nào là thật, câu nào là giả!”

“Ừ!”

“Còn nữa, tình yêu của nàng có tính chiếm hữu rất lớn, một khi đã là người đàn ông nàng chọn thì có là kẻ nào đi chăng nữa cũng không cho chạm vào, nếu không thì kết cục sẽ rất thảm, cả ngươi cũng vậy, tốt nhất ngươi phải đảm bảo rằng từ nay về sau toàn tâm toàn ý yêu nàng, đừng để nàng phải ghen, nếu không, đừng nói là đệ nhất mỹ nhân Nam Ninh, hay thiên kim công chúa Phượng Ảnh quốc, đến cả ngươi cũng sẽ sống không yên ổn đâu...... Mà ngươi, nếu dám tổn thương nàng, ta sẽ không tha cho ngươi đâu, nhớ lấy!”

“Ừ!” Ánh mắt khẽ híp, hắn ta thật sự rất hiểu nàng!

Dường như Bạch Lộng Ảnh nhìn thấu được tâm tư của hắn bèn có chút khiêu khích nói:“ Ồ, đang ghen tị sao? Ta quen với nàng lâu hơn ngươi cho nên việc hiểu rõ tính tình của nàng cũng là điều hiển nhiên, mà nếu ngươi cảm thấy không cam lòng thì...”

“Bổn vương có thời gian là cả đời!”

Đến phiên Bạch Lộng Ảnh bị đả kích, trong lòng không khỏi chua xót, đúng vậy, vì sao hắn lại quên mất chứ? Trong cuộc tình tay ba, tình yêu không phân biệt người đến trước hay sau, quan trọng là ai sẽ là người cuối cùng ở lại, ai sẽ là người nắm giữ trái tim của người mà họ yêu. Sở Tùy Phong có quãng thời gian là cả đời để ở bên cạnh nàng, mà hắn, chỉ mãi là người đàn ông đứng sau dõi theo bóng lưng nàng.Cong môi cười nhạt một tiếng:“ Thế này đi, ta sẽ đến giải thích nguyên nhân rõ ràng cho nàng, nếu ngươi có việc thì cứ đi trước đi, nàng sẽ không trách ngươi đâu.”

Sở Tùy Phong nhìn hắn, tâm tình đã không còn bất cứ gánh nặng cản trở nữa, bèn thản nhiên lên tiếng:“Ngươi phải đi?”

Bạch Lộng Ảnh thở dài:“Bị nàng ép thôi! Lần này các ngươi trở về kinh, chắc chắn ngày đại hôn cũng sẽ đến rất nhanh, nàng bảo ta phải chuẩn bị cho nàng quà cưới đầy thành ý, haizz, ngươi thử nói xem, ngươi có thiếu cái gì đâu, ta biết phải tặng món quà thế nào mới thành ý? Mạch Trục Vân lại đưa ra một bài toán khó cho ta rồi.”

Tuy trông có vẻ là đang oán giận nhưng lời nói và thái độ đều chứa đựng sự yêu thương và sủng nịch dễ thấy.

Sở Tùy Phong khẽ cười, hiền hoà nói:“Nếu đến tham dự thì phải chuẩn bị quà cưới cho tử tế!”

“Vậy ngươi xác nhận giúp ta đi, lời của hai người các ngươi, cái nào mới hữu dụng, là cần thành ý hay cần tử tế?!” Nói đùa một hồi liền sang sảng cười, tay vươn lên vỗ vai hắn, cười nói:“Không thể phủ nhận rằng mỗi lần ngươi cười đều rất điển trai, khó trách vì sao cô gái nhỏ này lại động tâm với ngươi.”

Sở Tùy Phong thu lại ý cười:“......” Thời điểm nàng rung động với hắn, hắn còn chưa cười với nàng lần nào.

Đợi Sở Tùy Phong đi rồi, hắn xoay người nhìn căn phòng vẫn còn lập lòe ánh nến, trong lòng không ngừng nhói lên đến đau đớn: Mạch Trục Vân, vốn ta định chờ đến khi có đủ năng lực để ở bên cạnh nàng, chăm sóc và bảo vệ nàng cả đời mới nói rõ tình cảm của mình cho nàng, nào ngờ, thời gian lại tàn nhẫn đến mức ấy, chưa lựa chọn thời điểm để thổ lộ thì nàng đã có người khác làm bạn đời.

Bây giờ, điều duy nhất ta có thể làm chính là tạo dựng hạnh phúc cho nàng với người khác......

Đẩy cửa bước vào, Mạch Trục Vân ngồi bực dọc trên giường, vừa nghe tiếng bước chân, nàng liền mở miệng quát:“ Chàng đi ra ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy chàng!”

“Yên tâm, ta vẫn cứ vào, với cả nàng cũng không nhìn thấy ta, cho nên, nàng có thể yên tâm rồi!” Bạch Lộng Ảnh khẽ cười, sải chân bước tới.

Trong tay hắn lư hương có tác dụng an thần, đặt qua một bên châm lửa.

Tức giận trong lòng thoáng vơi đi, Mạch Trục Vân xoay người lại nói với hắn: “Sao huynh lại tới đây?”

Hắn thở dài, sau đó lại tiếp tục đùa nàng:“Aida, biết có người không muốn gặp ta, muốn đuổi ta đi, cho nên mới đến để chào từ biệt a!”

“Huynh muốn đi đâu? Muội không biết là huynh vào nên huynh đừng đi có được không?” Nàng có chút gấp gáp, tay vươn ra muốn kéo hắn lại, hắn không biết người nọ ở đâu, đành quơ quào lung tung trong không khí, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt đầy sợ hãi khiến cho người khác nhìn vào không khỏi đau lòng.

Hắn vội đi về phía trước vài bước, vốn định cản nàng tiếp tục hành động của mình nhưng cuối cùng lại ngừng lại, sững người đứng yên ở đó, nhìn thấy dấu hôn đỏ hồng trên cổ nàng, trong mắt hiện lên một tia đau đớn đầy tổn thương.Là vì đèn trong phòng rất sáng sao? Hắn từ từ nhắm mắt lại, giọng điệu có chút nghẹn ngào, chậm rãi lên tiếng:“ Đừng lộn xộn! Ta đứng ở đây!”

Mạch Trục Vân buông tay xuống, nghiêng mặt hỏi hắn:“ Huynh muốn đi đâu?”

Môi hắn cong một nụ cười cứng ngắc như đang tự chế giễu mình, cho dù bản thân mình có tỏ ra rộng rãi thế nào khi đứng trước mặt Sở Tùy Phong, nhưng làm ơn đừng như vậy, Mạch Trục Vân, chỉ cần đứng trước mặt nàng, có cao thượng, rộng rãi đến mức nào hắn cũng không làm được, tâm từng chút một bị xé rách, Mạch Trục Vân, ta vẫn rất đau, đau đến quặng thắt con tim.

“Đương nhiên là đi chuẩn bị quà cưới cho hai người các ngươi rồi......” Ngắn ngủn khó khăn buông ra mấy chưa.

Mạch Trục Vân vịn tay lên giường, hơi sửng sốt đứng yên một chỗ không nhúc nhích, mở miệng hỏi:“ Trời còn chưa sáng mà, huynh xem đêm nay có người muốn giết muội, huynh đi rồi, nếu muội xảy ra chuyện gì thì biết làm sao bây giờ?”

Hắn chua sót cười:“ Có hắn mà, còn sợ không ai bảo vệ an toàn cho nàng sao? Hơn nữa, Tà công tử là người dễ dàng bị người khác tính kế sao? Ta thấy, ai dám chọc giận nàng thì người đó nhất định phải chết!”

Mạch Trục Vân xấu xa cười, không nói lời nào.

Hắn nói tiếp:“Chẳng phải nàng đã từng nói, ngoại trừ người đàn ông nàng yêu ra thì ra là người thân duy nhất của nàng sao? Nếu ta có một vị trí quan trọng trong lòng nàng đến vậy thì nếu không chuẩn bị quà cưới có thành ý thì chẳng phải ta đã khiến cho nàng mất mặt mũi trước mặt hắn sao?”

Không đợi nàng phản ứng, hắn bèn thở dài một tiếng:“Aida, mấy ngày này, ta phải vắt óc cẩn thận suy nghĩ, không biết một Phong vương quyền khuynh thiên hạ còn thiếu cái gì, một Phong vương phi được Phong vương hết mực sủng ái cần thêm cái gì a?”

Mạch Trục Vân bật cười một tiếng: “Ha, vậy huynh đã biết rõ rồi chứ!”

“Đương nhiên!” Hắn cam đoan.

“Ta vừa mới gặp Sở Tùy Phong, hắn nói hắn còn có việc, nàng cứ ngủ trước đi.”

Mạch Trục Vân giận dỗi quay mặt đi, ấm ức nói:“ Huynh đừng có nhắc đến cái tên đó trước mặt muội!”


Bạch Lộng Ảnh buồn cười lên tiếng: “ Giận thật sao? Hắn mới nói với ta sắp tổ chức buổi thành thân đầy ngọt ngào cho ai đó, còn ta sẽ tự động rút lui. Nhưng mà nhìn bộ dạng của nàng thế này, có phải muốn nói cho ta biết, ta vẫn còn cơ hội không?”

Mạch Trục Vân hậm hực đáp:“ Huynh còn có tâm trạng để đùa muội sao?”

“Được rồi, thật ra, hắn đang khổ tâm chuẩn bị cho nàng một đêm động phòng hoa chúc thật đáng nhớ a......”

Còn chưa nói xong, người nào đó đã trực tiếp hạ lệnh đuổi khách:“ Không phải huynh nói muốn trở về phòng sao?”

Bạch Lộng Ảnh đành bất đắc dĩ lắc đầu:“Vậy nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Nói xong liền cất bước rời đi.

“A, đợi đã, huynh có thể đợi đến khi mắt muội hoàn toàn khôi phục mới rời đi được không?” Nàng vẫn có chút bất an nhíu mày hỏi.Bạch Lộng Ảnh xác định là đang trong tình thế rất bất đắc dĩ, trong lòng nàng vẫn luôn giành một chỗ cho hắn.

“Sao vậy? Nàng muốn nhìn thấy ta rời đi sao? Hay là nàng đang luyến tiếc một đại yêu nghiệt quyến rũ như ta đây, đổi ý không muốn gả cho Sở Tùy Phong nữa?”

Mạch Trục Vân bĩu môi:“Phong nhà muội đẹp hơn huynh, cho nên không có chuyện muội luyến tiếc huynh đâu.”

“Ô, thế đã hết giận người ta rồi à?! Yên tâm đi, hai ngày nữa thôi mắt của nàng sẽ khỏi hẳn, sẽ nhìn thấy mặt đẹp của hắn nhanh thôi. Còn về phần ta bị người thân ghét bỏ, cách tốt nhất vẫn là sớm rời khỏi đây càng xa càng tốt, để không phải tiếp tục nghe những lời đả kích làm tổn thương đến lòng tự tôn của ta.” Bạch Lộng Ảnh vờ bày bộ mặt ủy khuất nói.

Thật ra, mắt của nàng đã sớm khỏi hẳn, nhưng vì hắn kê thêm một vài thành phần thuốc có tác dụng phụ khiến nàng tạm thời không nhìn thấy gì. Chỉ có làm như thế mới không lộ ra việc hắn muốn rời khỏi đây.

Mạch Trục Vân cũng sảng khoái lên tiếng:“Vậy được rồi, huynh nhớ đi sớm về sớm nha.” Nói xong, đứng dậy xuống giường: “Muội tiễn huynh ra ngoài!”

Nói xong, sải một bước chân trên không, nàng đột nhiên quát to một tiếng.

“A......”

“Mạch Trục Vân......” Bạch Lộng Ảnh cả kinh, lắc mình tiến lên, muốn đỡ lấy nàng thì chợt nhận ra một chưởng của người nào đó đang dồn dập đánh tới, hắn xoay người tránh đi, một tay nắm lấy cổ tay nàng, kết quả lại bị một cước đá đến.

“Mạch Trục Vân, nàng thật sự xuống tay?” Hắn khẽ cười, nhưng cũng không nỡ dùng hết toàn lực, chỉ đơn giản tránh mọi đòn tiến công của nàng.

Mọi chiêu Mạch Trục Vân vung ra đều dùng hết toàn lực, Bạch Lộng Ảnh cũng không dám khinh thường, một mặt động tác phải cẩn thận, không thể đả thương đến nàng, dáng người phiêu dật cùng mới mái đầu bạc trắng điểm tô tiêu sái tung bay, chỉ tiếc, người trước mắt lại không nhìn thấy được.

Sau mấy chục chiêu, Mạch Trục Vân lắc tay, ngồi trên giường thở dốc:“ Mệt chết muội rồi, yêu nghiệt nhà huynh, võ công thật sự tiến bộ nha!”

Bạch Lộng Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu:“Nàng phải học cách chấp nhận sự thật đi, võ công của ta chỉ có tiến không có lùi, cho nên, nàng đừng lo lắng nhiều, ta thật sự không có việc gì!”

Mạch Trục Vân lấy tay gãi đầu, trầm mặc không trả lời câu trấn an của hắn.

“Sao vậy? Nghĩ gì thế?”

“Muội chỉ đang nghĩ, người ta thường nói “đại nạn không chết, tất có phúc báo”, huynh thử nghĩ xem, muội bị trúng độc rắn, suýt nữa đã mất mạng, bây giờ lại bị mù, sao giờ còn chưa gặp chuyện tốt? Sư phụ muội chưa có nói cho muội biết ổng giấu cuốn võ công tâm pháp ở đâu, nếu muội tu luyện thành công thì không biết nội lực có thể tăng bao nhiêu nhỉ...... Muội nhất định không thể để vài kẻ ăn nhầm linh đan diệu dược gì đó dễ dàng trở thành đệ nhất võ lâm được......”

Thấy nàng vẫn tiếp tục lải nhải, Bạch Lộng Ảnh đã không thể chịu đựng nổi, bèn khó khăn lấy tay vịn cửa, nhích từng bước ra ngoài.”Này, muội chưa nói xong mà......” Nhưng người đã đi xa rồi.

......

Phủ đại lao, mùi ẩm ướt ủ dột hòa với mùi máu tươi nồng nặc xâm lấn bầu không khí khiến cho người ta không khỏi ghê tởm đến buồn nôn. Âm thanh gào thét đến thê thảm cùng tiếng thở dốc nặng nề không ngừng truyền đến kích thích mấy tên quản ngục. Chỉ cần nghe vài tiếng kêu thét lọt ra ngoài thôi, bọn họ đã mơ hồ đoán được người bên trong bị tra tấn bi thảm đến mức nào.

Không bao lâu sau, một gương mặt tuấn lãng khoác trên người bộ áo đen tiêu sái đi ra, khóe môi thản nhiên cong ý cười, rất ít người khi bị tra tấn tàn nhẫn đến bực này mà dám mạnh miệng không nói sự thật.

Ra khỏi đại lao, hắn phủi lớp tro bụi cùng thứ mùi ẩm mốc trên bộ y phục đen tuyền của mình, lập tức đi về phía người đàn ông mặc áo trắng đang chờ bên ngoài, cung kính bẩm báo:“ Bẩm vương gia, đã tra hỏi ra, là người của Tam Tuyệt Đường, hơn nữa bọn họ còn nói lần trước có người làm giao dịch muốn ám sát ngài.”

Nói xong, hắn ngẩng đầu liếc nhìn vương gia, hy vọng có thể biết được phản ứng của ngài trước tin này.

Sở Tùy Phong gật đầu, làm giao dịch thuê người giết hắn đương nhiên chính là Mạch Trục Vân, chuyện này hắn biết cho nên chỉ hỏi:“Đêm nay là ai?”

Tề Cần hơi sửng sốt, thôi được rồi, vương gia nhà mình cũng không để ý thì hắn cũng không tốn công sức bận tâm làm gì, bèn lên tiếng đáp:“Tạm thời vẫn chưa rõ, bọn họ nói, người nọ chỉ truyền tin đến, không hề trực tiếp đến Tam Tuyệt Đường, cho nên bọn họ cũng không biết.”

Sở Tùy Phong cười lạnh một tiếng:“Giỏi lắm!”

Tề Cần bất chợt cảm thấy rùng mình, bình thường vương gia nói ra hai chữ này, tuyệt đối sẽ có người phải trả giá.

Quả nhiên, đúng như những gì Tề Cần nghĩ, Sở Tùy Phong nói tiếp:“Sau khi hồi kinh, đưa mười hai ám vệ của vương phủ cùng với ba trăm binh tinh nhuệ, tiêu diệt Tam Tuyệt Đường!”

Quả nhiên, vương gia tức giận thật rồi!

“Vương gia, vậy kẻ làm giao dịch trước kia có xử lý không?”

“Không cần!” Sau đó còn bồi thêm một câu:“Tam Tuyệt Đường, một tên cũng không lưu!”

“Vâng!” Ngay cả thẩm vấn cũng không, vương gia, ngài thật bá đạo.

“ Còn mấy tên trong đại lao, phải xử lý thế nào?” Tề Cần hỏi tiếp: “ Giao cho Mạch công tử giải quyết sao?”

“Theo lời của nàng mà làm!”

Tề Cần gật đầu tỏ ý tán thành: Đau đớn, sống không bằng chết, chết đi sống lại, hình phạt như vậy, rất hay, vô cùng hay!

Tề Cần đưa vương gia nhà mình rời đi, trong mắt ánh lên một tia sùng bái và kính nể, chỉ có lúc này hắn mới có thể thấy được sự cường thế và bá khí của vương gia mình.

Hắn thật sự không dám tưởng tượng khi vương gia mình trở về chung phòng với Mạch Trục Vân thì ngài sẽ mang bộ dáng gì, là một tiểu bạch thỏ đơn thuần lương thiện phó mặc cho số phận bị sói làm thịt....?!Sau khi Sở Tùy Phong trở về phòng, một thứ mùi hương dễ chịu thoang thoảng truyền đến, hắn nhìn thoáng qua lọ hương đã cháy được một nửa bèn nhẹ nhàng đi đến bên giường, có vẻ người đã ngủ, chỉ có điều cánh tay không an phận vô thức lộ ra ngoài, bờ vai trắng nõn lõa lồ bên ngoài, lộ ra cảnh xuân đầy quyến rũ.

Trên bờ vai trắng nõn còn có vài vết tím xanh, là dấu tích hắn để lại...dễ dàng thấy được.

Miệng hắn bất giác cong lên, hắn giúp nàng đắp chăn cẩn thận, rồi khẽ khàng cúi người xuống hôn lên môi nàng, cởi bỏ áo ngoại bào ra, leo lên giường ôm nàng vào ngực, sau đó chậm rãi đi vào giấc ngủ.

......

Vừa cảm giác tỉnh lại, dường như không có biến hóa gì lớn, Mạch Trục Vân vươn tay sờ sờ bên giường, không có chút độ ấm, vậy là đêm qua chàng không về đây.

Nhớ tới chuyện tối hôm qua, nàng mang một bụng tức giận, hừ, Sở Tùy Phong, để xem hôm nay chàng mang cái bộ dáng gì đến gặp ta!

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Cửa bị người đẩy ra, Sở Tùy Phong bước vào, thấy nàng đã ngòi ngay ngắn trên giường bèn tự nhiên đi qua, dường như hắn không hề quan tâm đến chuyện ban tối.

“Vân nhi tỉnh rồi?” Nói xong, lấy áo choàng xanh treo một bên chuẩn bị giúp nàng mặc vào.

Mạch Trục Vân không nói lời nào, nghe được động tĩnh, né người sang một bên tránh sự đụng chạm của hắn.

“Trước cầm y phục mặc vào, sẽ bị cảm lạnh!” Hắn kiên nhẫn dỗ dành, thấy nàng không lên tiếng, bèn cầm y phục mặc giúp nàng.

Mạch Trục Vân vẫn là không chịu mặc, tay dùng sức vung lên ngăn tay hắn, tay kia thì nhanh cầm lấy chiếc áo choàng đó mạnh mẽ xé đi, thế là mỗi người một nửa mẩu vải.

Nàng còn tức giận ném mẩu vải trong tay mình xuống đất.

Sở Tùy Phong thấy thế, bất đắc dĩ lắc đầu, một tay ôm lấy nàng, không để ý tới sự giãy dụa của nàng, ở bên tai nàng thấp giọng dụ hoặc nói:“Vân nhi, đợi đến khi hồi kinh rồi, ta sẽ bồi thường cho nàng, ưm?”

Âm mũi cuối cùng ngọt ngào vang lên có sức dụ hoặc khiến cả người Mạch Trục Vân run lên, giống như bị một mũi tên độc mang tên sự quyến rũ của hắn xuyên qua tim.

Nhưng ngẫm lại những lời chàng nói, nàng có phần không vừa ý: Cái gì mà “Bồi thường”? Làm như nàng giống sắc nữ đói khát mà không được chàng cho ăn không bằng.

Bĩu môi nói:“Ta không cần!”

“Vậy Vân nhi muốn cái gì?” Hắn tiếp tục mở miệng, chỉ cần nàng còn nói chuyện với hắn là được rồi.

Mạch Trục Vân dùng sức đẩy hắn ra, duy trì một khoảng cách nhất định:“Ta muốn mặc nữ phục!”


“Được!”

Hắn phân phó hạ nhân đem mấy bộ nữ phục lên, rồi lặng lẽ đứng một bên nhìn ngắm nàng được mấy nha hoàn bao quanh trang điểm, vẽ mi, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại cảm giác ấm áp khó tả thành lời.

Nhìn người con gái trước mắt mình xinh đẹp đến động lòng người, trái tim hắn đập chệch một nhịp, hắn ngẩn người hoảng hốt một chút, sau đó có chút hối hận, lẽ ra hắn không nên đồng ý yêu cầu của nàng. Vẻ đẹp thuần khiết của nàng, chỉ có hắn mới được quyền ngắm.Mạch Trục Vân mỉm cười ngẩng đầu, chậm rãi lướt qua người hắn.

“Ta ôm nàng!” Hắn vội vàng đuổi theo nàng.

“Ta có tay có chân, không nhọc vương gia đại nhân làm vậy đâu!” Nàng giật tay mình ra khỏi tay hắn, ngoan cố không thuận theo hắn.

Sở Tùy Phong đứng lặng một bên, trên gương mặt anh tuấn của hắn dường như không nhìn thấy chút biểu cảm gì.

Ngoài cửa có vài người đứng đợi, nói là vội vàng tới thỉnh an Sở Tùy Phong, thật ra mục đích chính là đến thám thính tình hình xem một căn phòng rộng lớn, cô nam quả “nam” ở một chỗ, trời phật, hy vọng hai người mưa gió thế nào thì cũng đã đến lúc rời giường...

Tề Cần mất tự nhiên ho khan, tối hôm qua vương gia trở về hơi trễ, hắn không dám mở miệng hỏi nhiều, không biết tối qua ngài có ngủ ngon giấc không...... Khụ khụ khụ, ngủ ngon giấc không?

Thấy cánh cửa vừa mở ra, bọn họ đều cổ ngắn cổ dài vươn ra, hoàn toàn ném mấy câu thánh hiền đã dạy như “Phi lễ chớ nhìn” cho chó gặm.

Nhưng kết quả nằm ngoài dự kiến, người đứng cạnh vương gia lẽ ra là Mạch Trục Vân lại được thay thế bởi một cô gái xinh đẹp, hai tay nàng bám trụ vào cạnh cửa, cẩn thận từng bước chân đi ra ngoài, mà ngài, sắc mặt âm trầm mà lạnh lùng, không ai nhìn ra được suy nghĩ của ngài lúc này, nhưng điều có thể nhận ra rõ ràng chính là động tác của ngài, hai tay ngài có chút run run, dường như giơ ra sẳn trong không khí để phòng trường hợp người con gái phía trước vấp ngã, còn có ngài nâng đỡ dậy.

Vẻ mặt của Tri Phủ ngơ ngác không tin vào cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, tối hôm qua người cùng vào với vương gia không phải là một tên nam nhân sao? Chẳng lẽ vương gia muốn giấu diếm không cho người ngoài biết nên mới ra lệnh cho nam sủng của mình cải trang thành nữ nhân? Nhưng nhìn đâu có giống là giả trang?

Rồi sau đó, hắn lại ngơ ngác nhìn Tề Cần, hòng muốn tìm chút manh mối trên người thị vệ trung thành của ngài.

Toàn bộ cơ bắp bắt đầu co giật, Tề Cần hoảng sợ trừng mắt nhìn, người đứng trước cửa là một cô gái, nhưng cô gái này hình như hắn đã gặp ở đâu đó rồi, trong lòng hắn không khỏi cảm thán: Việc này...quả thực không thể nào tin được.

“Vương gia, Bạch công tử đi rồi!” Hắn lợi dụng chuyện này nhanh chân chạy đến lên tiếng bẩm báo, rồi bắt đầu đánh giá nữ nhân bên cạnh. Một lúc lâu, con ngươi hắn mở lớn, thét một tiếng kinh hãi:“Vân cô nương, sao ngươi lại ở đây?”

Tri Phủ càng cảm thấy khó tin, thì ra là người quen cả, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ Phong vương bị vị cô nương này “Bắt kẻ thông dâm tại giường”? Khụ khụ khụ......Thì ra tình huống lại cẩu huyết như thế.

Sở Tùy Phong bày vẻ mặt âm trầm, híp mắt nhìn Tề Cần.

Mạch Trục Vân cười hì hì nói xong, nhưng ngay lập tức nghiêm mặt, có chút cứng nhắc nói:“Tề Cần à, vẫn chưa nhận ra ta sao? Có phải bình thường bản công tử ngụy trang quá tốt không?”

Ba chữ “Bản công tử” vừa thốt ra khiến Tề Cần giống như bị sét đánh trúng đầu: người trước mắt mình lúc này hoàn toàn giống nữ nhân, là Mạch công tử giả trang sao?Đầu óc hắn hoàn toàn hỗn loạn, cái thế giới quái quỷ gì đang quay xung quanh hắn, một chút yêu nghiệt của Bạch Lộng Ảnh đã đủ mất hồn rồi, giờ lại thêm Mạch Trục Vân......

Nhưng, hắn lại tiếp tục mắt mở to, miệng mấp máp giơ tay chỉ trỏ đánh giá Mạch Trục Vân: Người này rõ ràng là Vân cô nương mà hắn quen biết mà..... Đồng tử lại một lần nữa phóng đại:“Á? Ngươi là nữ?”

Nàng nhíu mày:“Đừng có nói với ta bây giờ ngươi mới nhận ra nha? Chẳng lẽ ngươi vẫn nghĩ đến, vương gia nhà ngươi là đoạn tay áo?”

Trên mặt Tề Cần đầy vẻ thống khổ, xấu hổ mếu máo trong lòng: So với chuyện vương gia là đoạn tay áo thì chuyện Tà công tử - Mạch Trục Vân là nữ tử thì hắn càng khó chấp nhận hơn.

Hắn thừa nhận, trăm lần hắn nguyện ý và đã cắn răng nhủ thầm với lòng mình rằng vương gia đã trao thân cho Mạch công tử, còn hơn là hắn tận mắt chứng kiến trường hợp đang xảy ra trước mắt. Gần một tháng ở chung, sao hắn lại không phát hiện được Tà công tử là nữ nhân......

Sở Tùy Phong thật sự muốn đánh một chưởng giết chết cái tên thuộc hạ ngu xuẩn này. Đi theo hắn bao nhiêu năm, bây giờ ngay cả tay hắn nằm ở đâu hắn cũng không biết. Hừ, tướng quân cái gì...... Xem ra cũng có lúc mình nhìn lầm người!

Tri Phủ đứng một bên há mồm trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Aida, thôi được rồi, ta cũng không trách ngươi, chỉ trách bổn cô nương xinh đẹp tuyệt trần, cho dù có là nam trang hay nữ trang thì mặc gì cũng đẹp tất, các ngươi không nhận ra, cũng là chuyện đương nhiên!” Lời này vừa nói ra, nàng cảm thấy tâm trạng của mình tốt lên không ít.

Mạch Trục Vân tiếp tục sờ mó xung quanh đi thẳng về phía trước, Tề Cần chân chó đi theo sau nàng, rồi đột nhiên nàng quay đầu, hỏi:“ Này, ngươi nhìn gì mà nhìn ta mãi thế?”

Tề Cần sửng sốt: Mắt cô nương thật sự chưa khỏi thật chứ? Làm sao nàng biết hắn đang nhìn chăm chú nàng, trong lòng không khỏi lạnh run, lập tức đem suy nghĩ mơ hồ của mình vứt đi:“Khụ khụ khụ, à thì, thuộc hạ muốn hỏi, tối qua Vân cô nương có ngủ ngon giấc không?”

Nhưng mà vừa dứt lời xong, hắn đột nhiên ý thức được, người nào đó đằng sau lưng mình, sát khí đang bủa vây nồng nặc, khí hậu của Bắc Cực nhưng năm giá rét đang tràn về cho dù nắng ấm có không ngừng chiếu vào người hắn.

Nhìn thấy sắc mặt đáng sợ và âm trầm của vương gia, hắn đột nhiên mới giác ngộ: Thảm rồi, bởi vì nhất thời bị đẩy vào thế bí nên vô ý nói những lời tối kỵ.

Cảm giác nóng lạnh cứ thay phiên đang xen khiến hắn không khỏi rùng mình.

Mạch Trục Vân cười ngọt, ngữ khí ôn hòa:“Yên tâm, vương gia nhà ngươi không quẩy đạp lung tung nên đêm qua bổn cô nương ngủ rất tốt!”

Một câu vừa nói ra, Tề Cần cảm thấy như cái chết đang cận kề bên cổ, khó trách vì sao hắn vừa hỏi xong lời này, sắc mặt vương gia nhà mình lại khó coi, cả người lạnh lẽo đến thế...... Vân cô nương, người không nể mặt nể mũi một chút cho vương gia cao quý nhà chúng tôi hay sao? Lại còn cố ý hãm hại ta thế này? Phận làm tướng quân ta thế là hết. AhuhuCó điều, ngay sau đó, trong lòng lại ngẫm đến vấn đề khác: Vương gia thật sự có tật ngủ xấu sao? Khụ khụ khụ...... Hay là cái vị Vân cô nương gan to tày trời kia vì bất mãn gì đó nên mới hờn dỗi với vương gia?

Thì ra, động phải một người phụ nữ đang trong tình trạng “máu nóng lên não” thật sự rất khủng bố a! Toi rồi, tiếng tăm chuẩn mực ngàn năm của vương gia hoàn toàn bị Vân cô nương hủy sạch rồi!

Ngay khi trong lòng hắn không ngừng cân nhắc việc này thì Sở Tùy Phong cuối cùng cũng chịu mở miệng, ngữ khí đạm mạc như có như không:“Tề Cần, biên cảnh thiếu người!”

Tề Cần vừa nghe nói, lập tức vứt bỏ mọi ý nghĩ tà ác trong đầu, lưng thẳng tắp vực dậy, nghiêm mặt nói với Sở Tùy Phong:“Vương gia, thuộc hạ nhớ ra, thuộc hạ còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý, thuộc hạ lui xuống trước đây!”

Nói xong, còn chưa đợi Sở Tùy Phong có đồng ý hay không bèn bấm nút biến nhanh không thấy bóng người.

Biên cảnh lạnh lắm, khủng khiếp lắm, đáng sợ lắm, so với việc đi theo hầu hạ vương gia thì kinh hãi hơn nhiều! Cho nên, nguyện ý phò tá tảng băng ngàn năm không tan nhà mình, hơn nữa, bây giờ bên cạnh vương gia còn có một vị dở hơi biến thái, cười nói không ngừng, thích thì động chân động tay, còn ai có khả năng nhẫn nhịn bằng hắn đây. Hờ hờ hờ...

Tri Phủ còn ngây ngốc sững sờ đứng tại chỗ, cân nhắc câu nói của Mạch Trục Vân.

Vốn muốn nịnh bợ Phong vương từ lâu, chỉ là không có thời cơ, giống như tối hôm qua, một tiếng “Công tử” kia, rồi khi hắn muốn tặng chút quà mọn cho vương gia, kết quả lại bị Tề Cần lên tiếng cản trở. Thế mà giờ, hắn đang tính toán rằng vương gia sủng ái vị cô nương này, vậy thì chi bằng cố gắng nịnh bợ vương gia thì chẳng bằng nịnh nàng ấy.

Ngay khi còn đang tính toán nên nịnh bợ thế nào thì phía trước bỗng vang lên âm thanh khe khẽ của ai đó:“Sở Tùy Phong, chàng buông ra!”

Trong lòng hắn càng thêm xác định tính toán của mình: Dám cả gan mở miệng gọi thẳng tục danh của vương gia, hẳn không phải là người thường, đúng vậy, chỉ có nàng.

Sở Tùy Phong hờ hững như không, một câu cũng không mở miệng, cúi người xuống ôm lấy Mạch Trục Vân, xoay người đi vào phòng.

“Vương gia......” Tri Phủ gân cổ kêu một tiếng.

“Cút!”

Tri Phủ nhất thời điên gan: Vương gia, hạ quan chỉ muốn hỏi ngài, có còn muốn dùng bữa nữa hay không?

Đành phải ủy khuất ôm đầu, mang hạ nhân rời đi.

Không còn cử chỉ động tác thương tiếc của ngày xưa, hai tay của nàng bị hắn nắm chặt đến ửng đỏ, thậm chí còn có chút đau, toàn bộ cơ thể nàng đều bị hắn kiềm kẹp, không thể động đậy, Mạch Trục Vân có muốn thử giãy giụa thoát ra cũng không thể.

“Sở Tùy Phong, có bản lĩnh thì chàng buông ta ra, hai chúng ta một chọi một!”

Hắn không đáp lời nàng, chỉ lẳng lặng ôm nàng để nàng không thể cử động, cũng không quan tâm đến những lời nàng nói, vừa vào phòng, một tay thả nàng xuống giường, một tay giữ chặt tay nàng rồi cả người đè lên.”Chàng......chàng muốn làm gì đó?” Mạch Trục Vân có chút khẩn trương, tự nguyện và ép buộc là hai chuyện khác nhau, nếu chàng dám làm vậy với mình, nàng sẽ lập tức phế luôn chàng.

Sở Tùy Phong vẫn kiệm lời, không hề nói gì, một tay giữ chặt hai cánh tay lộn xộn của nàng lên đỉnh đầu, khiến nàng không thể phản kháng, một tay kia cởi bỏ vạt áo trên người nàng.

“Sở Tùy Phong, chàng...chàng...chàng.....nếu chàng dám cường bạo ta.....ta.. hức, chàng buông......” Rống giận chàng vì chàng không chịu dừng tay, dù vậy nhưng trong lòng vẫn không ngừng run sợ, biết là miệng khóc la, nhưng bản thân vẫn bất lực nhắm chặt mắt, khóc khan.

Nhìn khóe mắt nàng rơm rớm lệ, hắn vừa tức giận vừa buồn cười, tay bên hông bỗng nhiên dừng động tác, hắn bèn mở miệng uy hiếp:“Mạch Trục Vân, nói lại câu vừa rồi thêm một lần nữa xem!”

“Hức, quên rồi!” Mạch Trục Vân chịu thua.

“Bổn vương quẩy đạp lung tung, hửm?”

“Ơ, ta không biết nữa, tối hôm qua ta ngủ ngon lắm......” Thanh âm mềm mại mà vô lực khẽ vang lên.

Tâm hắn cũng mềm đi vài phần vì sự nhu nhược của nàng, trong giọng nói không còn sự uy nghiêm và cảnh cáo nữa:“Vậy hết giận chưa?”


“......” Là chàng đang xin lỗi mình à?

Hai mắt đột nhiên mở lớn, thể hiện rõ ràng nàng phẫn nộ cỡ nào. Đầu nghiêng sang một bên, bĩu môi khinh thường:“Ai bảo tối hôm qua chàng bỏ lại ta một mình như thế mà đi?”

“Được!” Hắn híp mi, ngón tay thon dài khẽ động, đẩy bộ y phục diễm lệ của nàng sang một bên, lộ ra chiếc yếm nhỏ bên trong kết hợp với làn da trắng nõn nà không tì vết.

Đầu vai chợt lạnh, cảm nhận được ánh mắt chàng chợt đỏ rực như khát máu kia, nàng bắt đầu sợ hãi rên lên:“ A,a, ta không dám nữa!”

“Thật sự không dám?” Thanh âm hơi mất tự nhiên.

Còn chưa cho nàng mở miệng đáp thì hắn đã giúp nàng kéo áo lại cẩn thận, che đi cảnh sắc bên trong. Cứ tiếp tục thế này thì hắn nhịn không được mất.

Mạch Trục Vân ủy khuất gật đầu, thật sự không dám nữa, chàng đáng sợ thật.

Hắn mới hài lòng chịu buông tay, sợ vừa rồi dọa nàng sợ, bèn ôm nàng vào ngực an ủi: “Vân nhi, tối hôm qua ta không hề cố ý!”

Mạch Trục Vân ngạc nhiên, chàng thành thật xin lỗi mình sao?

“Ta biết mà, ta không giận chàng, chàng buông ta ra trước được không?” Nàng có thể nói dối mà!

Sở Tùy Phong không hề có ý định buông tha, tiếp tục nói:“ Đợi đến khi chúng ta trở về thành thân, ta sẽ cho nàng danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của ta!”

“Ừm, được rồi, chàng ngồi dậy trước đi có được không hả? Chàng nặng quá......” Nàng nhíu mày lại, cố ý trả lời.

Sở Tùy Phong sửng sốt một chút sau đó thực sự ngồi dậy.

Kết quả, dưới thân một trận gió nhẹ lướt qua, cũng may hắn đã sớm có sự chuẩn bị tốt cho nên chỉ giơ chân ra cản nhẹ, sau đó tiếp tục đè người nào đó xuống, khiến cho người nọ không còn sức để chống cự.”Ai u, a ui, đau quá......” Mạch Trục Vân biết điều chép miệng, vì sao lần nào nàng cũng bị chàng bắt nạt thế nhỉ, ngay cả đánh lén cũng bị chàng phát hiện ra.

“Đau thế nào?” Sở Tùy Phong híp mắt, nha đầu kia tàn nhẫn thật đấy, nếu thật sự bị nàng đá trúng, về sau chẳng phải “tinh phúc của hắn sẽ bị hủy trong tay nàng sao?

“Ta giúp nàng xem!”

“Hức...... Không đau!”

“Vậy chúng ta đi ăn cơm?”

“Ừ!” Bây giờ đánh không lại chàng, tạm nhẫn nhịn, thù này, sẽ có một ngày nàng phải báo! Hừ hừ!

“Vân nhi, không ăn no thì không có sức để báo thù đâu?” Sở Tùy Phong đạm mạc mở miệng cảnh cáo.

Mạch Trục Vân cả kinh, nàng có cảm giác chàng có phép thuật có thể nhìn thấu nàng đang nghĩ gì bèn hoảng hốt la lên:“Ta đói thật mà, còn báo thù thì không dám!”

“Ừm!” Sở Tùy Phong thản nhiên lên tiếng, cẩn thận sửa sang lại y phục cho nàng.

“ Nàng muốn tự đi hay thế nào?”

“Muốn chàng ôm!” Nàng mở hai tay ra giữ chặt cổ hắn.

Khóe miệng chợt co rút, Sở Tùy Phong đứng thẳng người dậy, không nhúc nhích, hỏi:“Nàng có chân có tay!”

Khóe miệng Mạch Trục Vân cũng co rút, thì ra chàng cũng mang thù với nàng! Bèn bĩu môi, thủ thỉ nói:“Đau!”

Tay bị hắn nắm đến đau nhức, chân cũng vì muốn đá “của quý” của hắn mà nào biết cơ thể hắn mình đồng da sắt, ngược lại đau đớn lại là chân mình nhận.

Hắn nhàn nhạt mở miệng:“Ta là vương gia!”

Mạch Trục Vân nhíu mày, vương gia chàng thật keo kiệt a, bèn đơn giản đu lên người hắn.”Chàng là Phong của ta!”

“Vậy vừa rồi nàng gọi ta là cái gì?” Hắn từng bước từng bước đưa nàng vào tròng.

“Phong!”

Lúc này Sở Tùy Phong mới cảm thấy hài lòng bèn nâng tay ôm lấy nàng đi ra ngoài.

Khóe miệng cong lên ý cười hạnh phúc, trong lòng Mạch Trục Vân không khỏi ấm áp hẳn lên, nếu mà để Tề Ân, Tề Cần biết vương gia bọn họ đôi lúc cũng xấu xa như thế này, chỉ sợ bọn họ hận không thể bổ nàng ra làm đôi mất thôi. Há há há, đường đường là một lãnh vương gia mặt lạnh lại bị nàng nắm thóp.

Trước khi đi, Tri Phủ bí mật chuẩn bị một phần quà đặc biệt lớn, không an lòng tặng cho Mạch Trục Vân. Sau khi biết được, Mạch Trục Vân cũng vui vẻ đón nhận, kết quả, sắc mặt Sở Tùy Phong khó coi đến mức không thể khó coi hơn, rõ ràng là mặt trời đang lên cao, thế mà vùng áp thấp nào đột nhiên tập kích mang theo trận gió lạnh đến rùng mình...... Vì thế, kết cục phải nhận chính là Tri Phủ bị đạp xuống ba cấp, phạt đến núi thâm sơn làm khổ sai.

“Ha ha ha, Phong, hay để ta bảo Tề Cần giúp chàng sắc mấy hộp thuốc quý này uống nha?” Mạch Trục Vân vui vẻ cười nói, ôi, tên Tri Phủ kia thật đáng yêu, tặng cho nàng biết bao nhiêu là thuốc bổ thế này.

Người nào đó đen mặt lạnh lùng mở miệng:“ Nàng còn dám cười, hửm?” Có phải sáng nay ta đã quá dung túng cho nàng, dễ dàng tha thứ cho nàng không?Mạch Trục Vân lập tức thu lại ý cười, cúi đầu nhỏ giọng nói:“Ta không cười nữa!”

Có điều, ha ha, chuyện Phong vương không có tật ngủ xấu, sợ là bị tung đến tam phương tứ hướng rồi.

......

Ngay khi bọn họ đang trên đường hồi kinh, sứ thần Phượng Ảnh quốc đã đến Nam Ninh quốc.

Sở Lâm Uyên khẩn cấp triệu kiến Tư Lăng Thanh.

“Thừa tướng, Phượng Ảnh chủ động cầu hòa, nguyện trả lại hai thành tam quan bị chiếm, muốn làm đám hỏi với Nam Ninh quốc, khanh thấy việc này có tin nổi không?”

Tư Lăng Thanh suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói:“Hoàng thượng, nói đến chuyện Phượng Ảnh quốc chủ động cầu hòa, hình như có liên quan đến Phong vương, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, toàn đội quân của Phong vương đã hoàn toàn lấy lại được tam thành thất quan cho nên Phượng Ảnh quốc cũng có hơi kiêng kị...... Nhưng, bẩm hoàng thượng, đây là một cơ hội vô cùng tốt, việc Nam Ninh có liên minh với Phượng Ảnh quốc và nước Đại Dục hay không cũng là chuyện đáng quan tâm, nếu lúc này chúng ta có thể mượn sức mạnh của Phượng Ảnh quốc, chỉ có lợi không có hại.”

Sở Lâm Uyên gật đầu, đồng ý với kế sách của lão, nhưng hắn vẫn không khỏi nhíu mày hỏi:“Có điều, thiên hạ rộng lớn như vậy, biết tìm vị cô nương kia ở đâu đây a!”

Tư Lăng Thanh cũng biết được đây là một trong những vấn đề nan giải, trời đất bao la, tìm một người giữa một biển người không phải chuyện đơn giản, nếu như có người cố tình giấu diếm, điều đó càng bất lợi cho bọn hắn.

“Hoàng thượng có trong tay bức họa của vị cô nương đó, chi bằng hãy công khai tìm người trên bảng hoàng đi.....”

Sở Lâm Uyên im lặng, trầm tư một lúc lâu mới mở miệng đáp: “Thừa tướng có nhớ cái thời điểm trẫm và khanh cùng thương nghị về chuyện lăng mộ ở trấn Oanh Dương, có một vị cô nương lạ mặt nghe lén không?”

Tư Lăng Thanh có chút mất tự nhiên gãi đầu:“Đương nhiên là nhớ rõ......”

Rồi sau đó, con ngươi đột nhiên trừng mở lớn:“Hoàng thượng, là nàng?”

Đây là lần đầu tiên Sở Lâm Uyên nhìn thấy bô dáng kích động của Tư Lăng Thanh liền không khỏi thắc mắc hỏi:“Sao vậy, thừa tướng quen người này sao?”

“Không...... Không biết!”

Sở Lâm Uyên khẽ cười, híp mắt hỏi:“Không biết thì tốt, nếu không, thừa tướng đại nhân lại mang tiếng bất trung, cấu kết với cường đạo......thế nào, thừa tướng?”

Tư Lăng Thanh giả bộ trấn định:“Hoàng thượng, vi thần tuyệt đối một lòng trung thành với hoàng thượng, điều này hoàng thượng là người rõ nhất!”

“Ha ha, trẫm đương nhiên là tin tưởng thừa tướng rồi, ngày mai Phong sẽ hồi kinh, trẫm muốn tổ chức yến tiệc đón hắn trở về ngay đêm mai, đến lúc đó hoàng hậu và Lạc nhi sẽ cùng tham gia.” Sở Lâm Uyên tươi cười nói.

“Hoàng thượng, vi thần nguyện mang binh tìm kiếm vị cô nương này, để giải quyết nỗi ưu phiền cho hoàng thượng!”

“Ha ha, nếu thừa tướng đã trung quân ái quốc như vậy, trẫm ngại gì mà không thành toàn? Được, chuyện này giao cho thừa tướng, trẫm thật sự rất yên tâm, có thừa tướng phò tá bên cạnh, trẫm cũng có thể vô ưu, vô tư!””Hoàng thượng quá khen!”

“Nếu thừa tướng không tìm được vị cô nương ấy, trẫm thấy, một Nam Ninh quốc mỹ nhân nhiều như mây trên trời, Ca Thư Nhược Ly có thể dễ dàng động lòng với người con gái ngay từ lần gặp đầu tiên, vậy thì đối với những người con gái xinh đẹp khác cũng chả khác biệt gì, khanh xem trẫm nói có đúng không?” Sở Lâm Uyên mơ hồ đưa câu chuyện lạc ra xa.

“Hoàng thượng nói chí phải!” Đầu lấm tấm mồ hồi, Tư Lăng Thanh biết, đế vương vô tình, gần vua như gần cọp, chỉ có điều hắn không ngờ ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, hiến không biết bao nhiêu mưu kế cho Sở Lâm Uyên, cúi cùng cũng không nhận lại được sự tín nhiệm của hắn.

“Uyển Nhi cũng đã đến lúc gả chồng, chọn cho nàng một vị hôn phu thật xứng đáng, lúc trước nàng có nói, chọn chồng chỉ chọn Phong hoàng đệ, vậy được, anh hùng mỹ nữ, không tồi!” Một câu hắn vừa nói ra, dường như chả êm tai được câu nào, chỉ là hắn thuận miệng nói ra thôi.

Tư Lăng Thanh lại giơ tay lau mồ hôi lần nữa, quỳ rạp xuống nói:“Hoàng thượng, Uyển nhi còn quá nhỏ, lại không hiểu chuyện, mong hoàng thượng có thể vì mặt mũi hoàng hậu mà tha cho nàng một lần!”

Sở Lâm Uyên bật cười, tay vươn ra nâng lão dậy:“Thừa tướng nói quá lời rồi, trẫm yêu thương Uyển nhi còn không kịp, làm sao có thể chấp nhặt chút chuyện nhỏ ấy? Có điều thừa tướng à, vua của một nước nên lấy đại cuộc làm trọng, nếu không, người làm thần tử như trẫm sao có thể thu phục lòng dân, làm gương cho thiên hạ, có đúng không?”

Tư Lăng Thanh không khỏi lo lắng, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, vốn cứ tưởng rằng hoàng đế Nam Ninh chỉ là một kẻ biết suy nghĩ nông cạn làm sao để giữ được ngai vàng, nào ngờ hắn lại giấu kín tâm cơ thâm sâu của mình đến vậy.

Có điều, cũng là sơ sót của hắn, nhìn thấy người con gái có bộ dáng giống Khê Nhi nhà hắn lại tỏ thái độ kinh ngạc sợ hãi, không biết kiềm chế cảm xúc nên mới nảy sinh tai vạ thế này.

Đương nhiên, so với con gái nhà mình thì rõ ràng hắn phải bảo vệ Uyển nhi.

Ra khỏi hoàng cung, Tư Lăng Thanh không ngừng hối hận, nếu như Uyển nhi không có dại dột trốn thoát ở buổi tuyển phu kia, cũng sẽ không bị đưa tên làm đối tượng gả đến Phượng Ảnh quốc.

Những lời của Sở Lâm Uyên nói, rõ ràng là đang cảnh cáo hắn, nếu không tìm ra được vị cô nương đêm đó, hắn sẽ ép Uyển nhi trở thành vật thay thế gả cho Phượng Ảnh quốc.

Ai mà chấp nhận được chuyện con gái mình gả đến một nước khác xa lạ được! Hắn chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, vị cô nương kia không có quan hệ gì đến Khê Nhi.

......


Bên ngoài kinh thành, Tề Cần tay cầm một bức họa, đi đến trước xe ngựa, cung kính giao cho Sở Tùy Phong:“Vương gia, Tư Lăng thừa tướng mang người ngựa đến đây!”

Sở Tùy Phong sau khi nhìn lướt qua xong liền nhíu mày nghĩ ngợi, đáy mắt là một màu đen sâu không thấy đáy, cả người lộ ra hơi thở nguy hiểm, mang theo vẻ đẹp anh tuấn không ai sánh bằng.Tâm tình Mạch Trục Vân cũng không tốt vào đâu, vừa xuống xe nhìn thấy bức họa, khóe miệng cong lên ý cười lạnh lẽo.

Tề Cần không hề đề cập đến chuyện hoàng thượng muốn cầu hòa với Phượng Ảnh quốc, mà đối tượng đưa sang nước họ lại là Vân cô nương, nhưng liệu vương gia có chấp nhận chuyện này không? Nếu thật sự chống đối hoàng thượng, hơn nữa lại còn bị Đại Dục và Phượng Ảnh kìm kẹp, cho dù có là vương gia thì cũng cảm thấy khó xử.

“Phong, hay là để ta gả đến Phượng Ảnh đi?” Nếu Ca Thư Nhược Ly thật sự dám dùng cái quỷ kế gì, thì cái giá hắn phải trả sẽ đắt vô cùng.

Sở Tùy Phong nhẹ vỗ đầu nàng, nói:“Không có khả năng!”

Nếu ngay cả người mình yêu cũng không bảo vệ được thì hắn còn xứng làm đàn ông cái nỗi gì? Huống chi, nếu thật sự sợ bọn họ thì hắn đã không ngại trực tiếp trở mặt với Sở Lâm Uyên.

“Hì hì, ta biết chàng nhất định có cách mà! Hừ, nếu chàng dám đồng ý, đừng hòng nhìn mặt ta nữa!”

Sở Tùy Phong có chút buồn cười, đời nào hắn đồng ý hả?

Tề Cần:“......” Giờ mà còn có tâm tình đùa giỡn hả, hắn thật sự là bội phục nàng. Có điều, hắn vô cùng ngưỡng mộ sự bình tĩnh và phi thường của vương gia nhà hắn với vị Vân cô nương kia.

Lên xe ngựa, đi được không bao lâu thì xe ngựa từ từ dừng lại, có lẽ người đã đến rồi.

Sở Tùy Phong nắm tay Mạch Trục Vân xuống xe, trông xung quanh, quả nhiên đã bị người ngựa của Tư Lăng Thanh bao vây.

“Hạ quan tham kiến vương gia!”

“Tham kiến vương gia!” Chúng binh lính cũng trăm miệng một lời, khí thế ngợp trời.

“Phong, chàng mới trở về mà có biết bao người nghênh đón như vậy, ngay cả thừa tướng đại nhân cũng tự mình ra mặt đón chàng, chàng thật uy phong nha...... Vui thật, lần sau ta cũng muốn!” Mạch Trục Vân lắc lư ống tay áo hắn, cố tình nói.

Sở Tùy Phong thâm tình nhìn nàng:“ Bây giờ cũng có thể!”

Rồi sau đó, kéo nàng vào lồng ngực mình, nói với Tư Lăng Thanh:“Đây là vương phi của bổn vương!”

Tư Lăng Thanh nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, càng nhận ra nàng với Khê Nhi hoàn toàn giống nhau như hai giọt nước, trong lòng không biết dâng lên loại cảm xúc gì, nghe được một câu của Sở Tùy Phong, cả người hắn lập tức run lên vì sửng sốt.

Tề Cần quát:“Thừa Tướng, thấy vương phi còn không hành lễ?”

Rồi sau đó, ánh mắt sắc bén của hắn quét xung quanh thẳng tắp bắn về phía những tên lính đang cầm vũ khí trong tay, lạnh giọng quát lớn:“Còn không mau bái kiến vương phi?”

Chúng binh lính cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có điều, nếu vương gia đã đích thân mở miệng công nhận người bên cạnh mình là vương phi, bọn họ cũng không hề có ý định chống đối? Vì thế, tất cả đều quỳ rạp xuống cúi người rống to:“Tham kiến vương phi!”

“Vương gia còn chưa rước dâu, thốt ra hai chữ 'Vương phi' lúc này không phải quá sớm sao?!” Tư Lăng Thanh lấy lại tinh thần, mở miệng hỏiSở Tùy Phong thản nhiên trả lời:“ Không sớm thì muộn!”

“Vậy thì, mời vương gia hồi cung, hoàng thượng ở điện chờ đã lâu rồi!” Cho dù có phụng mệnh hành sự thì cũng không dám giáp mặt chống đối Sở Tùy Phong, chỉ đành đến thông báo hắn tiến cung, cùng hoàng thượng nói chuyện rõ ràng.

Mạch Trục Vân đứng một bên nói:“Phong, ta mệt rồi, chúng ta về phủ trước đi, được không?”

“Ừm!”

Nói xong, lỗ mãng với đám người phía sau, lên xe ngựa.

Tề Cần nhìn thấy đám người của Tư Lăng Thanh không có ý đính tránh đường, bèn lớn tiếng nói:“Thừa tướng đại nhân, vương gia và vương phi phải về phủ, mời ông hãy đưa người của mình tránh ra.”

Tư Lăng Thanh nghĩ ngợi một hồi vẫn chịu cúi đầu tránh đường, dù sao, hắn vẫn chưa có đủ năng lực để chống lại Phong vương.

Mạch Trục Vân rầu rĩ không vui tựa vào lòng Sở Tùy Phong, chắc chắn là có chuyện gì đó, nếu không, chỉ dựa vào bản lĩnh của chàng thì sao lại dễ dàng bỏ qua cho Tư Lăng Thanh?

Sở Tùy Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng trấn an, sắc mặt cùng trầm xuống.

Không lâu sau, Mạch Trục Vân đột nhiên mở miệng:“Phong, đến nhà nhớ nói với ta một tiếng!”

“Ừm!”

Dọc đường đi, không ai quấy rầy, bên trong xe vẫn im ắng cho đến khi Sở Tùy Phong nhỏ giọng nhắc nhở nàng đã đến vương phủ.

Mạch Trục Vân mang vẻ mặt hưng phấn, mở cửa xe, nhìn quang cảnh xung quanh Vương phủ.

“Phong, chúng ta xuống thôi.” Nói xong liền lôi kéo hắn xuống xe.

Sở Tùy Phong tò mò nhìn gương mặt vui vẻ của nàng, vô cùng khó hiểu:“Vân nhi, sao vậy?”

Về lý thuyết mà nói, Vương phủ này nàng đi vào cũng rất nhiều lần, lẽ ra phải quen thuộc mới phải.

Mạch Trục Vân ngượng ngùng cười hề hề:“ Cho tới bây giờ ta vẫn chưa lần nào đi qua cổng chính......”

Tề Cần đừng một bên cũng bật cười: Thần trộm tiến vào vương phủ, nếu dám đi cửa chính thì đúng là chuyện lạ rồi. Có điều, giờ không sao nữa rồi, dựa vào sự yêu thương, sủng ái của vương gia dành cho nàng thì đừng nói là đi cửa chính, dù có đập hết cái tường phủ nhà mình để làm cổng cho nàng vào, vương gia cũng sẽ đồng ý.

“Về sau nơi này chính là nhà của nàng!” Sở Tùy Phong chân thành mở miệng nói.

“Ừm, à Phong, thật ra so với hoàng cung, Mao Lư Nhược Nhiên thì ta thích nhất là vương phủ của chàng, muốn biết lý do không?”

Sở Tùy Phong cường điệu một câu:“Là vương phủ của chúng ta!”

Tiếp theo trả lời của nàng vấn đề:“ Thủ vệ canh phòng nghiêm mật khiến cho nàng cảm thấy hưng phấn vì được khiêu chiến?”

Mạch Trục Vân bĩu môi:“Sao cái gì chàng cũng biết thế hả? Có điều, ta thấy càng về sau phủ càng càng nới lỏng phòng vệ, có phải người của chàng đang bắt đầu làm việc tắc trách không hả?”Tề Cần đen mặt, đầu đầy hắc tuyến, thì ra sáng sớm vương gia đã ra lệnh thu người về, là vì Mạch Trục Vân a!

Sở Tùy Phong sủng nịch nhìn nàng, nói:“Nếu nàng thích thì để vương phủ trở lại như cũ.”

Sau đó, phân phó Tề Cần:“Tề Cần!”

“Thuộc hạ hiểu rồi, tuyệt đối không có chuyện để bọn họ thương lượng cho phép vương phi đi bằng cửa sau!”

......

Đi dạo vương phủ một hồi thì đã đến giữa trưa, bởi vì hậu viện đã lâu không có người ở, âm khí quá nặng, hơn nữa với cái tính tình nhỏ nhen của Mạch Trục Vân thì Sở Tùy Phong đành phải bất đắc dĩ an bài cho nàng ở tại Li Tâm Cư.

Sau khi chuẩn bị đâu vào đó, hắn mới mang Mạch Trục Vân tiến vào cung.

Vừa mới bước chân xuống xe ngựa, thì lại gặp mặt người nhà Tư Lăng trước cổng cung.

Mạch Trục Vân âm thầm nguyền rủa:“Âm hồn không tán!”

Ôm cánh tay Sở Tùy Phong, vừa đi vừa đánh giá bốn phía, nếu không nàng sợ cứ tiếp tục rủa thầm thì sẽ ra tay đánh người mất.

Tư Lăng Uyển Tâm mang theo nha hoàn Tử Lăng của mình lại hành lễ:“Tham kiến vương gia!”

Sở Tùy Phong thản nhiên gật đầu, không thèm liếc nhìn các nàng một lần, chỉ hững hờ cùng Mạch Trục Vân tiếp tục đi vào trong.

“Vương gia không có việc gì chứ, Uyển nhi vẫn luôn lo lắng cho sự an nguy của vương gia và Mạch công tử, là quân với sứ mạng cao cả trong người, không thể......”

Ngay khi nàng đang mải luyên huyên cằn nhằn, Mạch Trục Vân tức giận chỉ vào một con quạ đen trên nhánh cây gần đó, nói với Sở Tùy Phong:“Phong, con quạ đen kia thật chướng mắt, kêu éc éc không ngừng khiến ta rất bực mình, chàng cho gọi người đến giết nó đi được không?”

Một bên thị vệ đi ra ngoài, không bao lâu sau trên cây không còn bóng dáng của quạ đen nữa.

Quả nhiên, người bên cạnh cũng im lặng.

Mạch Trục Vân cười vui vẻ:“ Tâm trạng tốt hơn rồi, vừa rồi ồn ào đến nhức cả tai!”

Sắc mặt Tư Lăng Uyển Tâm trở nên trắng bệch, nàng cứ có cảm giác người nọ mắng quạ mà cứ như đang mắng mình thế này? Nhưng, nàng còn chưa kịp mở miệng nói tiếp thì Tử Lăng căm tức nhìn Mạch Trục Vân, quát:“Ngươi là kẻ nào, dám nói chuyện, xử sự với tiểu thư nhà ta thế hả?”

Mạch Trục Vân không thèm để ý nàng, chỉ chu miệng hướng về phía Sở Tùy Phong uất ức nói:“Phong......”

Sở Tùy Phong hiểu ý của nàng bèn khẽ gật đầu:“Nhẹ một chút, đừng để tay bị thương!”

Mọi người khó hiểu ngây ngốc tự hỏi, ý của vương gia là gì?

Nhưng không lâu sau bọn họ liền nhận được câu trả lời.

Mạch Trục Vân vừa nghe vậy liền vui vẻ, ôm cổ hắn cúi thấp xuống, thoải mái hôn lên má hắn một tiếng “chụt” rõ to, cười tủm tỉm nói:“Phong, chàng thật tốt!” Rồi sau đó, xoay người một cái xoay người, chỉ nghe “Chát” một tiếng.

“A......” Tử Lăng ôm gương mặt méo mó của mình, đau đớn la thảm thiết một tiếng, đầu đau như quay cuồng, suýt chút nữa té xuống đất.

P/s: Này là ta đã cố gắng hết sức rồi, máy hỏng, dữ liệu mất....đành phải mượn của người khác để edit tiếp đây....nhưng ta đảm bảo để đền bù cho sự chờ đợi của các nàng, tối thứ bảy đây sẽ có chương mới đầy hài hước và máu chóa cho các nàng vừa đọc vừa cười.... các nàng sẽ không biết Giai chính nhà mình bá đạo và cưng chiều vương phi tương lai của mình đến nhường nào đâu...cái đoạn cuối kìa...là biết ổng sợ bả đau tay nên bảo bả đánh nhẹ thôi kìa....ai chịu được k...à còn gì mà nếu đau quá thì lần sau để người khác ra tay dùm nữa chớ....còn vụ ban hôn nữa....chương sau hứa hẹn hấp dẫn đến k ngờ nha...

Note: vẫn là hơn 10k đó các nàng ạ...ta k hiểu bà Tiểu Đan này bả thích bị ngược đãi hay k muốn chia các phần truyện ra mà mỗi chương là mỗi dài...càng về sau lại càng dài...chắc editor chết mất.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui