Lãnh Vương Sủng Tặc Phi

Phượng Ảnh quốc bốn mùa như xuân, thời tiết hợp lòng người

Trong tòa cung điện kim bích huy hoàng, một thì vui vẻ, một lại lo lắng.

Một cô gái xinh đẹp mang vẻ mặt sầu khổ đưa đôi mắt đầy u buồn nhìn một điểm xa xăm ngoài cửa sổ, rồi chỉ trong giây sau, đáy mắt lóe lên một tia căm phẫn.

Nghe tiếng bước chân vang lên từ phía sau nhưng nàng vẫn chỉ hờ hững ngồi đó, hai mắt trống rỗng vô thần, không chú ý đến người phía sau.

“Công chúa......” Người vào chính là cung nữ của Ca Thư Hàm Tuyết - Mai Hương, bắt gặp bộ dáng ảm đạm, suy nhược của công chúa. Trong lòng nàng cũng không thoải mái, hận không thể giết người nào đó báo thù cho công chúa. Nhưng cũng may, nàng vừa mới nhận được tin tức.

“Công chúa!” Thấy người vẫn không có phản ứng, Mai Hương bèn đến gần dâng thư đưa lên trước mặt: “Công chúa, đây là tin tức đến từ Nam Ninh quốc, nghe nói là có liên quan đến Mạch Trục Vân!”

Quả nhiên, vừa nghe được ba chữ “Mạch Trục Vân” thì Ca Thư Hàm Tuyết lập tức ngẩng đầu, hận ý trong mắt lại bùng lên dữ dội, nàng xoay người tiếp nhận bức thư trong tay Mai Hương. Trên bìa thư không có chữ ký tên, mi mắt nàng càng nhíu chặt khó hiểu, vội vàng mở thư lấy ra ba tờ giấy bên trong, cẩn thận xem xét.

Không biết nội dung bên trong bức thư thế nào, chỉ là khi xem xong, trên mặt không giấu được vẻ khiếp sợ, con ngươi trừng mở lớn không tin vào những gì đã viết trong thư.

Một lúc lâu, nàng cầm hai tờ giấy trên tay, cẩn thận xác nhận chuyện gì đó, rồi đột nhiên điên cuồng xé rách, căm hận vo chúng lại ném trên sàn. Có lẽ bao nhiêu đó cũng chưa đủ nguôi giận, nàng còn nhấc chân lên chà đạp, di đến muốn mòn giày, cảm giác như có người nào đó nàng ghét cay ghét đắng đang ở dưới đế giày nàng.

Bộ dáng như vậy khiến cho Mai Hương hoài nghi, tin tức trong thư chính là người đã biến công chúa thành cái dạng này, là Mạch Trục Vân. Nhưng, nếu là hắn ta thì vì sao công chúa lại phản ứng mãnh liệt đến vậy?

Một loạt hành động thái quá kèm theo những giọt nước mắt ngắn dài lăn dài một đường trên má, Ca Thư Hàm Tuyết vô lực ngồi dưới đất than khóc, mở miệng nói:“Vì sao? Vì sao ngay cả huynh cũng gạt muội?”

Mạch Trục Vân thì có cái gì đáng để một đám người các ngươi phải ra tay che chở cho nàng, thậm chí không tiếc đến cái sinh mạng này của ta?

Nàng khóc thê lương đến phát rồ.

“Công chúa...... Công chúa, người làm sao vậy? Sàn nhà lạnh lắm, người mau đứng lên đi kẻo sinh bệnh......” Mai Hương cũng không biết chữ “huynh” trong miệng nàng là đang ám chỉ ai, chỉ biết việc trước mắt bây giờ là phải nâng Ca Thư Hàm Tuyết dậy. Không ngờ, lại bị nàng dùng sức giãy ra, lập tức bổ nhào xuống trên mặt đất, cái trán nặng nề dập xuống sàn, khi nâng lên, cảm giác vừa đau lại ngứa lập tức ập đến, có lẽ là đã sưng to lên rồi.

Mai Hương không khỏi đau lòng, chần chừ tiến lên, vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Ca Thư Hàm Tuyết, bật khóc nói:“Công chúa, đừng như vậy nữa, hoàng thượng và thái tử điện hạ mà biết được, sẽ rất đau lòng!”Nghe được bốn chữ kia phát ra, Ca Thư Hàm Tuyết lại đột nhiên ngừng khóc, chậm rãi đứng lên, dùng ống tay áo lau nước mắt, dường như đã quyết tâm cái gì, lên tiếng hỏi Mai Hương:“ Thư này, thái tử có biết không?”

Ngữ khí của nàng có mang một chút run rẩy, một màn khóc vừa rồi đã khiến có âm thanh nàng hơi chút khàn khàn.

“Bẩm công chúa, thư này là do người của Nam Ninh quốc đưa đến, chỉ nói là trình lên cho công chúa, không biết trong thư viết cái gì cho nên cũng không có ý định báo lại việc này cho thái tử, vì thế thái tử điện hạ vẫn chưa biết.” Mai Hương khó hiểu trả lời.

“Được lắm, chuyện hôm nay, không được tiết lộ ra ngoài, nếu không, đừng trách bản cung không niệm tình tha thứ!” Ca Thư Hàm Tuyết âm nghiêm mặt, nói.

Cả người Mai Hương run lên, vội vàng quỳ xuống:“Công chúa yên tâm, có cho Mai Hương một trăm lá gan thì cũng không dám đem chuyện công chúa bàn tán bên ngoài!”

“Được lắm, đi ra ngoài gọi ma ma vào đây cho bản cung, hơn nữa, không được để người khác biết!” Nói xong, xoay người vào trong điện, chờ người đến.

Tuy rằng không biết công chúa làm vậy là vì cái gì nhưng Mai Hương vẫn vâng lời làm theo.

Chẳng qua, ngay khi lão ma ma từ cung của công chúa đi ra thì nàng thấy sắc mặt của công chúa trở nên trắng bệch, so với thời điểm phát bệnh ở Nam Ninh quốc còn khó coi hơn.

Mai Hương vô cùng khó hiểu, nhưng không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ nhìn chủ tử mình hồn siêu phách lạc rời khỏi tẩm cung, đi đến cung điện thái tử. Nhìn thấy công chúa gắng gượng thân mình, trông cứ như nếu đi thêm vài bước nữa thì cả người nàng sẽ ngã xuống đất.

Có điều, trên đường trở về cung điện thái tử, công chúa vẫn không gặp chuyện gì không may, ngược lại so với dạo trước thì tốt lên rất nhiều.

Thái tử và công chúa, quả nhiên là huynh muội tình thâm a! Mai Hương trong lòng cảm thán.

......

Còn lúc này, Ca Thư Nhược Ly đang vô cùng lo lắng.

Theo như tin nhận được từ Nam Ninh quốc thì Mạch Trục Vân đã ra khỏi lăng mộ, nhưng người lại bị trúng độc mạnh, còn đang hôn mê bất tỉnh...... Hắn không biết bây giờ tâm trạng mình như thế nào, nhưng có một điều hắn đảm bảo rằng, nếu như nàng ấy thật sự không thể tỉnh lại, kết cục sẽ là Nam Ninh nên chuẩn bị mất nước đi.

Phượng Ảnh quốc còn chưa lập liên minh với Đại Dục mà tình thế bên quân Nam Ninh đã hỗn loạn thì bây giờ hắn sẽ khiến cho Nam Ninh quốc không còn con đường rút lui.

Nếu một khi hai nước thật sự liên minh thì ngay cả Sở Tùy Phong cũng nên bất an đi là vừa.

“Hoàng huynh!” Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

Đối với Ca Thư Hàm Tuyết, hắn thật sự có lỗi với con bé, mỗi ngày đều miễn cưỡng cười với em gái mình cho lấy lệ, tâm can hắn cũng đau đớn không kém. Nhưng vì tình cảm của bản thân, cho đến bây giờ hắn cũng chưa nói thật chân tướng cho muội ấy.”Tuyết Nhi, sao muội lại tới đây? Sức khỏe sao rồi, đỡ hơn chưa?” Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, thân thiết hỏi.

Ca Thư Hàm Tuyết cứng rắn cười trừ một cái, giương mắt nhìn hắn, nói:“Đa tạ hoàng huynh quan tâm, Tuyết Nhi không có việc gì!”

Ca Thư Nhược Ly vươn tay xoa mặt nàng, nhẹ nhàng lau đi lệ nơi khóe mắt, lên tiếng hỏi:“ Đau buồn sao?”

Nàng cũng không che dấu nữa bắt đầu nói thẳng:“Hoàng huynh, hắn hủy đi sự trong sạch của muội, hủy đi cả đời của muội. Muội hận hắn, hoàng huynh, huynh giết hắn báo thù cho muội được không?”

Trong lòng không ngừng lặp lại những lời lão ma ma nói:“Công chúa vẫn còn trinh tiết......”

Ha ha, thật nực cười! Tất cả bọn họ đều biết rõ, chỉ duy nhất mình nàng là chẳng hay biết gì.

Ca Thư Nhược Ly đương nhiên không biết em gái mình đã biết toàn bộ sự thật, hắn chỉ quan tâm một điều, người mà Tuyết Nhi hận, là Mạch Trục Vân khi khoác lên bộ nam trang.

“Tuyết Nhi ngoan, hoàng huynh sẽ giết hắn báo thù cho muội!” Hắn bày vẻ mặt chân thành nói, nhưng trong lòng thì lắm mối tơ vò.

Còn lòng của nàng cũng không thoát khỏi đau nhói, quả nhiên là như vậy, những gì trong thư viết đều là thật, ngay cả một hoàng huynh luôn đứng ra che chở, giúp đỡ nàng cũng nói dối hòng lừa nàng chỉ vì muốn cưới người đó. Thậm chí hoàng huynh còn không tiếc đến việc dùng chính sự trong sạch của mình để trao đổi, chỉ vì để Nam Ninh quốc đồng ý hôn sự của hoàng huynh......

Vì thế, lòng đã hận này càng thêm sâu sắc, Mạch Trục Vân, nếu ta không giết ngươi, ta thề sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Ống tay áo sớm đã bị nàng nắm cho đến nhàu nát, từng móng tay đâm sâu vào da thịt, nàng đau lắm. Nàng thề sẽ khiến cho Mạch Trục Vân phải trả giá gấp trăm lần, ngàn lần, thậm chí vạn lần!

Có điều, nàng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, diễn kịch với nàng sao, lừa dối nàng sao, vậy nàng sẽ phối hợp tới cùng:“ Chỉ có hoàng huynh là thương Tuyết Nhi nhất thôi!”

Ca Thư Nhược Ly cảm thấy câu nói của nàng thật vô cùng châm chọc, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ bình tĩnh vỗ đầu nàng, an ủi.

Thấy hắn không nói gì, Ca Thư Hàm Tuyết lại mở miệng:“Hoàng huynh, trước kia là Tuyết Nhi không hiểu chuyện, làm khó vị cô nương kia. Nếu như hoàng huynh thật sự thích nàng vậy thì Tuyết Nhi sẽ không cố chấp ngăn cản nữa. Hoàng huynh có thể xin phụ hoàng chiếu chỉ ban hôn, làm đám cười giảng hòa với Nam Ninh quốc.”

Hắn không tin vào mắt mình mở to mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của nàng, dường như hắn không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Nhưng rõ ràng, cảm xúc trong đôi mắt của nàng, không hề mang sự chân thật, mà giống như một lớp sương mù phủ lấy sự hoài nghi.

“Tuyết Nhi nói thật chứ?” Hắn thử mở miệng hỏi.

Ca Thư Hàm Tuyết chân thành gật đầu,“Đương nhiên rồi, tuy tướng mạo cô nương đó hơi xấu xí, ăn nói thì thô tục, thân phận thì bẩn thỉu...... Nhưng cũng hơn Mạch Trục Vân.”Nghe được những lời của nàng nói, Ca Thư Nhược Ly hơi nhíu mày, nàng trong mắt muội xấu đến vậy sao? Có điều, nhớ lại khoảng thời gian nàng từng đắc tội với Tuyết Nhi cho nên việc Tuyết Nhi có thành kiến với nàng cũng là chuyện hiển nhiên, vì thế hắn cũng không có để bụng.

“Hơn nữa, nếu có thể làm hoàng huynh hạnh phúc thì Tuyết Nhi cũng rất hạnh phúc.” Ca Thư Hàm Tuyết cúi đầu nhỏ nhẹ nói.

Ca Thư Nhược Ly hài lòng sờ mũi nàng, mỉm cười:“Quả nhiên Tuyết Nhi đã trưởng thành rồi!”

“Nhờ hoàng huynh dạy dỗ mà!” Nàng cười trừ, trong lòng cũng vô cùng đau khổ. Quả nhiên, trong lòng hoàng huynh vẫn một lòng hướng về Mạch Trục Vân.

“Không phải hoàng huynh muốn làm đám hỏi với Nam Ninh quốc, cưới vị cô nương kia làm thái phi sao? Vậy thì về sau nàng ấy chính là đại tẩu của muội rồi, đương nhiên, Tuyết Nhi sẽ phải khiêm tốn một chút, không so đo, gây áp lực cho nàng. À! Hay là chúng ta đến tìm phụ hoàng đi, nói là tạm ngưng chiến với Nam Ninh quốc, bàn bạc chuyện đám hỏi cái đã?”


Ca Thư Nhược Ly hơi khiếp sợ nhìn nàng, vẫn là bộ dáng đó, vẫn là ánh mắt chân thành đó, khiến hắn nhìn vào có chút xấu hổ. Hoàng muội luôn suy nghĩ cho hắn, mà hắn thì đã làm chuyện gì sau lưng muội ấy thế này?

“ Chuyện này không vội, hoàng muội, đã lâu chúng ta chưa tâm sự cùng nhau, hay là đi ra ngoài dạo chút đi?”

Ca Thư Hàm Tuyết ngoan ngoãn trả lời:“Vâng!”

Đang đi vào trong ngự hoa viên hoàng cung, nhìn Ca Thư Hàm Tuyết không còn tự nhốt mình trong phòng nữa, rốt cục hắn mới cảm thấy dễ chịu một chút, áy náy trong lòng cũng dần dần tan biến.

“Hoàng muội, muội thật sự không sao chứ?”

Ca Thư Hàm Tuyết ngẩng đầu, ánh dương đồng thời chiếu rọi lên gương mặt xinh đẹp, toàn bộ biểu cảm trên gương mặt đều lộ rõ ra, là sự thân thiết, gần gũi:“Chỉ cần Mạch Trục Vân chết thì tâm bệnh của Tuyết Nhi mới thật sự chữa khỏi, hoàng huynh yên tâm, sau này Tuyết Nhi sẽ chững chạc hơn, không để cho phụ hoàng với hoàng huynh lo lắng nữa!”

......

Trong xe ngựa, Mạch Trục Vân liên tục đánh vài cái hắt hơi.

Sở Tùy Phong ôn nhu xoa mũi nàng, quan tâm hỏi:“Cảm sao?”

“Không có!” Nàng sụt sùi cái mũi, nhích vào trong lòng hắn, ấm áp như vậy, cảm đâu có dễ?

“Để Bạch Lộng Ảnh đến xem đi!” Sở Tùy Phong nhẹ nhàng đẩy nàng ra nàng đẩy ra, đang muốn xuống xe, lại bị nàng giữ chặt.

“Không cần đâu...... Phong, ta hỏi chàng, khi chưa gặp ta, chàng có mấy người phụ nữ bên cạnh?” Nàng nghiêm mặt hỏi, hoàn toàn không còn dáng vẻ trêu chọc ngày thường.

Sở Tùy Phong mạnh mẽ ôm chặt nàng, nhẹ nhàng gối cắm lên bờ vai nàng, thành thật nói:“Không có!”

“Gạt người!” Mạch Trục Vân mới không tin:“Vậy thì vì sao chàng đối xử tốt với ta như vậy? Cách chàng chăm sóc người chu đáo thế kia, nhất định là trước kia đã từng trải qua...... à, đúng rồi, chắc chắn là vì chàng từng bị tổn thương về mặt tình cảm cho nên tính cách thay đổi, không còn tình ý gì với bất cứ nữ nhân nào, không gần sắc nữ, cho nên mọi người mới cho rằng chàng có bệnh yếu sinh lý không tiện nói ra, hoặc là đoạn tay áo.”Sở Tùy Phong đen mặt nhíu mày nói:“Nàng nghĩ nhiều rồi!”

“Nhất định là như vậy, trực giác của ta mách bảo chàng CÓ như vậy!” Mạch Trục Vân kiên định nói: “Nếu không thì sao cái gì chàng cũng biết rõ thế hả? Chàng nhớ lại đi, lần đầu tiên chúng ta dạo phố, chàng tỏ ra rất ôn nhu quan tâm đến ta, còn lần ở dưới lăng mộ, chàng cũng ân cần chăm lo cho ta cực tốt, muốn cái gì chàng đều cho ta cái đó, hành động rất chi là tự nhiên, chàng còn dám chối là chưa từng yêu ai đi?”

Sở Tùy Phong không có lập tức trả lời, chỉ hờ hững nói:“Vân nhi, ngọc lưu ly còn ở trên người nàng không?”

Mạch Trục Vân gật đầu, lấy từ trong lòng ra đưa cho hắn xem nhưng rồi lập tức thu về, như thể đang lo sợ Sở Tùy Phong sẽ đổi ý đòi lại.

“Yên tâm, nó là của nàng!” Hắn cẩn thận nhìn thấu tâm tư nàng, nhẹ nhàng nói, rồi sau đó cầm lấy ngọc đặt lên lòng bàn tay cẩn thận vuốt ve.

Tuy không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn động tác của nàng, có lẽ chàng rất quý trọng khối ngọc bội bèn nhẹ nhàng thấp giọng gọi:“Phong?”

Hắn rút một bàn tay đưa lên vuốt ve một bên mặt nàng, thấp giọng nói:“Đây là di vật mà mẫu phi ta để lại, từ sau khi bà ấy qua đời, vì bị phụ hoàng ghét bỏ nên khi xương cốt của bà còn chưa được chôn cất, ta đã bị ông ấy đưa đến quân doanh......”

Cảm thấy đề tài này có chút nghiêm trọng, hắn mới làm vẻ thoải mái, nói:“Từ nhỏ đến lớn ta được nuôi ở trong quân đội, không tiếp xúc qua nữ nhân thì làm sao có chuyện từng yêu ai đó được? Nàng là người phụ nữ đầu tiên, cũng là người cuối cùng mà Sở Tùy Phong này trao trọn trái tim!”

Mạch Trục Vân chỉ cảm thấy bàn tay đang vuốt ve bên má mình dần dần nóng lên bèn vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to lớn của hắn, đem khối ngọc bội áp lên ngực, cười hề hề chuyển đề tài:“Vậy chàng nói cho ta biết, mấy cái đó chàng học được từ đâu? Kỹ xảo đều thuần thục như vậy, nhất là......” Hôn môi.

Nàng đỏ mặt, không nói hết câu.

“Hửm? Nhất là cái gì?” Nhìn thấy hai gò má của nàng ửng hồng, hắn liền đoán được trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, cố ý trêu chọc hỏi tiếp.

Hơi thở nóng rực vây lấy gương mặt ửng hồng của cô khiến nàng càng thêm kiều mị hơn bình thường.

Sở Tùy Phong cảm thấy miệng lưỡi bắt đầu khô nóng, nhớ tới hương vị ngọt ngào của nàng liền không khỏi nhích sát lại gần. Mùi hương trên người nàng không ngừng bao phủ lấy chóp mũi hắn khiến hơi thở của hắn mỗi lúc một gấp gáp, nương theo mùi hương trên thân thể nàng, hơi thở của hắn càng lúc càng nóng bỏng, nóng đến mức có thể đem nàng hoà tan vào đó. hắn toàn thân tế bào đều bị kích thích đứng lên, vì thế dựa vào càng gần.

“Vân nhi......” Âm thanh khàn khàn, ngữ khí không còn trầm ổn như mọi khi nghe vô cùng êm tai.

Mạch Trục Vân đỏ mặt, lên tiếng: “Ân!”

“Đó là bản năng của đàn ông, vì trong lòng chỉ nghĩ đến nàng, chỉ muốn đem lại những điều tốt đẹp nhất cho nàng, nên mọi hành động đều xuất phát từ bản năng.”Hắn giải bày tình cảm của mình cho nàng, ánh mắt hắn điềm tĩnh nhưng tận sâu trong nó rung động giống như những con sóng ngầm dữ dội mãnh liệt.

Hắn nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, trực tiếp chạm phải môi nàng. Không biết là ai quyến rũ ai trước, ai chủ động ai trước. Vào thời khắc hai môi chạm vào nhau, họ đều cảm thấy đối phương có chút run lên, giống như những ánh lửa bập bùng, le lói, vừa thoải mái, lại vừa khiến máu nóng trong người trở nên sôi trào, cuối cùng là hãm sâu trong đó, không thể thoát ra được.

Gắn bó trao hơi thở và xúc cảm cho nhau khiến cho ai trong hai người bọn họ cũng không muốn tách ra. Cho đến khi hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề, lồng ngực cảm nhận được sự đau đớn vì thiếu khí, bọn họ mới chịu buông nhau ra.

Bầu không khí trong xe ngựa dần trở nên nóng hơn, thậm chí còn có chút ái muội.

Mạch Trục Vân cảm thấy cả người mình khô nóng, khó chịu. Nàng chỉ biết ôm chặt lấy thắt lưng hắn, thân thể nàng lúc này có muốn động cũng không thể, chỉ muốn khảm sâu vào hơi thở nóng rực đó.

Sở Tùy Phong cũng không khác nàng là bao, hô hấp của hắn trở nên đục ngầu, nét ám muội trong mắt giờ ánh lên một tia nóng bỏng, hơn nữa người con gái trong lòng dịu dàng như ngọc, hương thơm mê hoặc lòng người, không biết sống chết mà giữ chặt hắn, cơ thể không ngừng vặn vẹo khiến cho nhiệt tình của hắn càng trở nên mãnh liệt.

“Vân nhi, đừng cử động, ngoan!” Âm thanh hắn đầy mị hoặc.

“Nhưng mà ta rất nóng!”

Hắn cũng rất nóng, trong lòng vẫn cố kiềm chế cô nàng không an phận kia, vì thế, hắn lập tức buông nàng ra, nói:“Vân nhi, ta lấy thuốc cho nàng!”

Cố gắng áp chế suy nghĩ ái muội trong lòng, nhanh chóng tìm một cái cớ cho mình, hăng hái tinh thần chạy ra khỏi xe ngựa.

Nếu không xuống xe, hắn thật sự không biết bản thân mình sẽ làm loại chuyện gì với nàng mất.

Thứ không khí dịu nhẹ khoan khoái bên ngoài khiến cho lửa nóng trong người hắn dần dần nguội đi. Nhưng ngay khi mắt hắn chạm đến mái đầu bạc trắng tung bay trước gió kia, tâm hắn mới hoàn toàn trấn định, ngay cả hơi thể trên người cũng bắt đầu trở nên lạnh lẽo, quay trở lại là một Phong vương lạnh lùng ác liệt.

Bạch Lộng Ảnh đưa lưng về phía xe ngựa, tuy rằng khoảng cách thực sự rất xa, không nhìn thấy rõ nét mặt của hắn nhưng nương theo bóng lưng cô tịch đầy thương cảm kia, trong lòng hắn biết bây giờ tâm trạng của Bạch Lộng Ảnh không được tốt.

Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy một đầu tóc bạc của Bạch Lộng Ảnh, hắn đều cảm thấy vô cùng chói mắt, trong lòng cảm thấy không thoải mái, giống như, sợ sẽ mất thứ gì đó quý giá.

Còn lại Mạch Trục Vân một mình trong xe oán giận khoanh tay trước ngực, đột nhiên mất đi nguồn nhiệt đầy ấm áp khiến cho nàng không khỏi hờn giận, hừ, chỉ ôm chàng một lát thôi mà, còn chàng thì lợi dụng thời cơ hôn nàng nhiều lần, nàng còn chưa tính sổ nữa, hừ, quỷ hẹp hòi......Mạch Trục Vân không ngừng mắng vị vương gia nào đó không có tế bào phong tình.Ở xa xa, Tề Cần đang khổ sở hầm thuốc, thấy vương gia khó khăn bước xuống xe ngựa, trong lòng càng trở nên bất an: Vương gia à, ngài và Mạch công tử, làm ơn có thể quan tâm đối xử bình đẳng với nam nhân như chúng thuộc hạ được không ạ? Từ đây cách kinh thành khoảng chừng vài ngày nữa lận đó.

......

Đường trở về kinh cũng vô cùng xa xôi, bởi vì sức khỏe của Mạch Trục Vân vẫn còn chưa phục hồi hoàn toàn cho nên Sở Tùy Phong hạ lệnh cho xe ngựa đi chậm lại. Vì thế, qua năm ngày, bọn họ mới đến được một cái thôn lớn, mà cái thôn này chính là nơi bọn họ đã gặp Tư Lăng Uyển.

Không giống như lần trước, lần này, Sở Tùy Phong mang bọn họ vào thẳng đến ở tại Tri Phủ.

Việc tiếp đón vương gia vào ở, Tri Phủ cảm giác vô cùng vinh hạnh, đồng thời, cũng có chút lo lắng cho cái đầu của mình, dù sao, lúc trước là kẻ nào dám ở trước mặt vương gia mạnh miệng hỏi: “Công tử nhà ngươi là tên nào? To hơn cả thừa tướng đại nhân không?”

Bây giờ thì biết rõ rồi, quyền lực của Phong vương so với Thừa tướng thì còn lớn hơn nhiều.

Nhưng, lo lắng ban đầu của hắn xem ra chỉ bằng thừa, Sở Tùy Phong vẫn mang một mặt lãnh đạm, ngoại trừ tỏ vẻ dịu dàng trước mặt Mạch Trục Vân, còn những người khác đều một mực xa cách.

“Hạ quan tham kiến vương gia!” Tri Phủ quỳ xuống nghênh đón, dùng áo choàng lau mồ hôi, không dám ngẩng đầu nhìn người nọ phản ứng:“Vương gia đi đường mệt nhọc, không thể nghênh đón từ xa, là hạ quan thất trách!”

Tề Cần thay mặt Sở Tùy Phong ra lệnh:“Vương gia hồi kinh, đêm nay ở nhờ quý phủ của ngươi, nhưng việc này không cần đàng hoàng, cũng không nhất thiết phải phô trương, ngươi nghe có hiểu không?”

“Vâng! Vâng! Vâng!” Hắn gật đầu như búa bổ đồng ý: “Hạ quan nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, xin vương gia hãy yên tâm. Vậy...mời vương gia đi bên này!”


Nói xong, tiếng bước chân phía trước vững vàng vang lên, trực tiếp lướt qua người hắn đi vào bên trong phủ.

“Phong, đêm nay ta ở đâu?” Mạch Trục Vân nghiêm mặt hỏi hắn, cho dù có ngẩng đầu cao thế nào, nàng vẫn không thể nào thấy được biểu cảm của hắn lúc này. Nhưng nàng vẫn thích ảo tưởng, người đàn ông với gương mặt lãnh khốc xuất hiện ở nàng trước mặt, có bày ra biểu cảm gì cũng đẹp trai hết.

Sở Tùy Phong ôn nhu nói một câu:“Sẽ có người sắp xếp!”

Tri Phủ lập tức đuổi kịp, cúi đầu khom lưng:“Đúng thế, tiểu nhân nhất định sẽ thu xếp thật tốt......”

Rồi hắn chợt nhận ra một vấn đề, hắn biết xưng hô với người vừa mới lên tiếng thế nào đây?

Hắn bèn ngẩng đầu, đang chuẩn bị đánh giá người đó một chút thì chợt thấy một thân ảnh cao lớn vĩ đại đứng chắn trước mặt hắn,......

Thì ra Phong vương đang ôm người vào ngực mình, nói vậy hẳn đây là vị cô nương rất được vương gia sủng ái. Hắn biết, cho đến bây giờ Phong vương vẫn chưa cưới vợ, nếu vậy, người này lẽ nào là “Vương phi”.Nghĩ sao nói vậy, hắn bèn lên tiếng:“ Phòng của cô nương, tiểu nhân nhất định......”

Lời còn chưa nói xong thì Tề Cần đã thấp giọng ho một tiếng, tỏ ý nhắc nhở.

Trong lòng Tề Cần không khỏi bất đắc dĩ than ngắn thở dài: Vương gia, ngài mang Mạch công tử ở tạm tại Tri Phủ, đây không phải này gián tiếp công bố với thiên hạ chuyện ngài là long dương chi phích là sự thật sao?

• Long dương chi phích: là câu ghép nói về 2 điển tích “Đoạn tụ chi phích” và “Long dương chi hảo”

Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ“. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

Mạch Trục Vân bụm miệng bật cười, máu nóng bắt đầu dâng lên, tay kéo vạt áo Sở Tùy Phong, ý bảo hắn dừng lại, sau đó cười nói:“Cẩu đại nhân thật đúng là có mắt nhìn, ngươi nhìn kỹ lại xem, ta là cô nương sao?”

Rõ ràng là trang phục của nam tử!

Hai mắt Tri Phủ trợn ngược lên, cảm giác bất an dần dần xâm chiếm lấy người hắn, vừa ngẩng đầu lên là gương mặt thanh tú của vị nam tử đó. Hắn lập tức biến sắc, chân không chủ động mà lùi về phía sau...... thì ra Phong vương yêu nam nhân?

Đúng rồi, bảo sao lần gặp đầu tiên ở khách trọ, bên người Phong vương lại có bốn nam nhân đồng hành...... Hơn nữa mấy lời đồn bên ngoài...hôm nay hắn đã được kiểm nghiệm tận mắt.

“Ha ha ha!” Mạch Trục Vân nghe không ít âm thanh hít vào đầy kinh ngạc của đám người xung quanh bèn cười to vài tiếng, tay bắt đầu không an phận sờ mũi Sở Tùy Phong, đáng yêu nói:“Hì hì, lúc trước là chàng nói, ta nói thế nào thì chính là thế ấy!”

Sở Tùy Phong bất đắc dĩ nhìn nàng bằng đôi mắt đầy sủng nịch, gật đầu lên tiếng:“Ừm!”

Thanh danh của hắn, haizzz, hoàn toàn bị hủy sạch.

Đứng ở sau lưng bọn họ, Bạch Lộng Ảnh cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, nếu cứ tiếp tục thế này thì cái tai tiếng Phong vương “Đoạn tay áo” này sẽ khiến cho toàn bộ khuê nữ tiểu thư khắp Nam Ninh khóc ròng khóc rã, đau đớn đến từng khúc ruột mất.

Tề Cần cảm thấy lạnh lòng, mặt mày tái mét: Vương gia thực sự thích nam nhân! Nhưng, còn vị Vân cô nương trước kia thì sao đây?Nói thật, trong lòng hắn hy vọng Vân cô nương có thể làm vương phi của bọn hắn, coi như đủ chứng minh rằng vương gia nhà hắn là người đàn ông bình thường! Còn bây giờ, trời phật ơi, hình tượng vương gia ở trong lòng hắn a, lên thì không lên mà dần dần đi xuống thế này, rối mù hết cả rồi.

Trăng đã lên đỉnh đầu, ấy vậy mà Mạch Trục Vân vẫn không chịu trở về phòng, lôi kéo người ở lại tám chuyện phiếm, trong đó còn có vị xấu số Tri Phủ cũng tham gia.

“Cẩu đại nhân a, lúc trước ở đây các ngươi có từng xảy ra vụ mất cắp nào không?” Nàng biết rõ mà còn cố hỏi.

Một trận gió lạnh thổi tới, Tri Phủ chỉ cảm thấy lông tơ dựng thẳng đứng, vị công tử à, rốt cuộc ngươi tới đây để tìm hiểu tình hình hay là vạch trần tình hình đó hả? “Khụ khụ, người ở đây ăn ở rất lương thiện, an ninh rất đảm bảo cho nên chưa từng xảy ra vụ trộm cắp nào. Nhà nhà có thể yên tâm nghỉ ngơi mà không cần đóng cửa, người người đều chấc phác......”

Hắn không hề mở miệng đề cập tới vụ trộm cướp ngày đó, bắt đầu khoe khoang chiến tích bản thân.

“Ồ, vậy là tốt rồi!” Mạch Trục Vân đáp, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào kỹ thuật ăn trộm của bản công tử thuần thục đến mức không có ai phát hiện có bảo vật từng bị mất trộm sao?

Tri Phủ giương mắt, nhìn thoáng qua vị vương gia ngồi trên ghế, thấy sắc mặt ngài vẫn không thay đổi, tâm trạng thấp thỏm cũng vơi đi không ít, lựa chọn trả lời như thế vẫn an toàn nhất!

“Cẩu đại nhân à, ở đây các ngươi có món bảo bối nào quý giá không?” Nàng vô thức chà xát hai tay, hứng thú hỏi.

Sở Tùy Phong nhíu mày cầm lấy tay nàng, lên tiếng nói:“ Sức khỏe của nàng còn rất yếu!”

Tề Cần:“......”

Vương gia, ý của ngài...có phải là nếu sức khỏe của Mạch công tử tốt lên thì có thể đi trộm sao? Khụ khụ khụ, bây giờ hắn mới được mở rộng tầm mắt với một mặt khác của vương gia mình, vương gia cũng có thể dung túng cho người mình yêu đến mức này sao?

Bạch Lộng Ảnh vẫn như trước không nói gì, bản tính của Mạch Trục Vân vẫn khó sửa a. Có điều, từ nay về sau nàng đã có một người đàn ông đứng đằng sau giúp nàng dọn đường, là chỗ dựa vững chắc cho nàng. Một thần trộm có khuynh quyền dưới sự bảo vệ của một chiến thần vương gia của một nước, rõ ràng không có gì phải để người khác lo lắng nữa rồi.

“Có, có, có, hạ quan sẽ chuẩn bị......đưa cho công tử.” Hắn thật sự không biết nên xưng hô thế nào với Mạch Trục Vân,“Công tử” chỉ là bắt chước cách xưng hô của Tề Cần.

Mạch Trục Vân cũng vội ho một tiếng:“Khụ khụ, không cần đâu, chỉ là bản công tử quan tâm...quan tâm thôi.”

Thứ đồ nàng muốn, còn cần người khác đưa tới tận tay sao? Nàng chỉ là quan tâm đến địa điểm chứa bảo bối thôi.

“Đúng thế, đa tạ công tử đã quan tâm!” Tri Phủ đương nhiên không biết ý đồ của nàng, cứ nghĩ rằng nàng đang khách khí.

Tề Cần lắc đầu chính nghĩa nói:“Tri Phủ cẩu đại nhân, ngài làm như vậy sẽ khiến cho người khác hiểu lầm rằng vương gia nhà ta với Mạch công tử đang thu nhận đồ hối lộ a.”Thật ra, trong lời của hắn còn có ý nhắc nhở Mạch Trục Vân: Mạch công tử, ngươi có thể quan tâm một chút đến danh dự của vương gia nhà chúng ta có được hay không? Công khai vơ vét tài sản thế này, nếu như tin này mà truyền ra ngoài, danh dự của vương gia thật sự sẽ bị dập nát mất.

Vương gia ơi là vương gia, cho dù ngài có sủng ái Mạch công tử đến mức nào thì cũng không thể để mặc hắn làm xằng bậy một cách bừa bãi như thế.

“A? Hạ quan vô ý quá, xin vương gia thứ tội!” Tri Phủ như một kẻ tỉnh mộng vội vàng nói xong, cúi người quỳ xuống cung kính dập đầu tạ tội với Sở Tùy Phong.

Mọi hưng phấn của Mạch Trục Vân đều bị một lời của Tề Cần đánh gãy, nghe mấy lời phiền não của Tri Phủ, nàng chỉ lười biếng cong thắt lưng, ngáp một cái rõ to.

“Đứng lên đi, Mạch công tử mệt rồi, dẫn đường đi!” Nhìn thấy thái độ của Mạch Trục Vân, Tề Cần bèn lên tiếng nói.

“Vâng vâng vâng!” Tri Phủ nhanh chân chạy lên trước dẫn đường.

Sở Tùy Phong bình thản ôm nàng, đi theo Tri Phủ hướng đến gian phòng.

“Không biết công tử có muốn ở cùng một phòng với vương gia.....” Tri Phủ nói có chút không ra hơi, đó có phải là vấn đề mình nên hỏi không?

Phía sau bước chân mấy người kia có hơi chững lại, Mạch Trục Vân cũng không biết phải làm sao, ở cùng với chàng, nàng chưa từng nghĩ tới. Cho dù là mấy ngày trước ở trên xe ngựa, là chàng ôm mình ngủ, nhưng giới hạn cũng chỉ có thế.

“Phong?” Nàng lên tiếng hỏi ý kiến hắn.

“Một mình ở tiểu viện yên tĩnh!” Sở Tùy Phong bình tĩnh nói.

Hai chữ “Một mình” đập vào tai đã nói ra đáp án của hắn.

“Vâng, thưa vương gia, mời bên này!” Tri Phủ khúm núm, tiếp tục dẫn đường phía trước, hắn sợ nếu đáp án của ngài là ở cùng một chỗ thì bằng không, đánh chết hắn tại chỗ đi.

Mạch Trục Vân đứng đó nghiêm mặt lại, bực thật, không biết bây giờ sắc mặt chàng thế nào? Nàng không biết khi chàng nói ra những lời này, chàng đã biểu tình ra sao? Bọn họ đã ở cùng một chỗ lâu như vậy, mà nàng đã quen với mỗi cái ôm ấm áp của chàng, thế chàng còn đang sợ cái gì?


Tiểu viện cũng không đến nổi quá hẻo lánh, ở trong góc phủ phía Tây Nam, có điều hơi xa so với Sở Tùy Phong.

Thấy mọi thứ xung quanh tạm thời xem như cũng tráng lệ, hắn mới an tâm đặt nàng trên giường.

“Đêm nay ngoan ngoãn ngủ ở tạm ở đây, sáng mai ta tới đón nàng, ân?” Thấy nàng dường như có chút giận hờn, hắn bèn kiên nhẫn dặn dò nói.

“Ờ!” Mạch Trục Vân chau mày bật hơi trả lời ứng phó một tiếng.

Hắn vươn tay vuốt nhẹ mái tóc hắn, lại ra lệnh cho Tri Phủ chuẩn bị phòng cho hộ vệ sau đó mới rời đi.

Sở Tùy Phong và Bạch Lộng Ảnh cũng tự trở về phòng của bọn họ.

Cho đến khi sắp xếp chỗ ở cho tất cả mọi người, một tiểu nha sai bên cạnh Tri Phủ mới khó hiểu lên tiếng hỏi:“Đại nhân, vì sao bọn họ lại gọi ngài là 'Cẩu đại nhân'?” Tri phủ đại nhân rõ ràng họ Chu mà!Tri Phủ tức giận đáp trở về một tiếng:“Bản quan đâu biết?”

Đương nhiên hắn biết rõ, lần trước vị Mạch công tử này ở trước mặt hắn nói hắn kêu rất giống tiếng chó, có điều, nếu là người mà vương gia coi trọng, có oan ức cũng không dám kêu ca a.

Dù sao, chó với heo gì cũng giống nhau, đâu khác gì nhau, dù sao việc bị người khác cười nhạo đã lập thành thói quen với hắn rồi, chi bằng cứ giả ngu đi cho lành mệnh.

......

Vạn thứ lại lâm vào một mảng thanh tịch.

Mạch Trục Vân buồn chán nằm trên giường, từng chút một hồi tưởng mấy hôm nay Sở Tùy Phong có thái độ xa cách với nàng.

Kể từ lần trước ở trong xe ngựa hôn nàng, về sau không thấy chàng chủ động tiếp xúc với nàng, nhiều lắm thì cũng chỉ ôm nàng trong chốc lát rồi sau đó xuống xe, rất lâu mới chịu trở về, rồi lại ôm, chưa được bao lâu thì lại tiếp tục xuống xe...... Cứ lặp lại nhiều lần như vậy khiến tâm tư nàng không khỏi rối bời: Chẳng lẽ nàng bị rắn độc cắn khiến chàng phải tránh né?

Trên người chợt lạnh, nàng ấm ức quấn chăn lên người mình, nhưng vẫn lạnh, thật muốn gọi chàng tới nhưng lại phát hiện chàng nào có ở bên cạnh mình, hơn nữa nàng cũng biết, phòng của chàng cách rất xa phòng mình, có lớn tiếng kêu chàng cũng không nghe được.

Nhưng nàng không cam tâm, rõ ràng chàng có cảm giác với mình, vì sao lại không chịu hôn nàng? Hừ, lần sau nhất định phải chủ động, để cho hắn chịu trói đầu hàng.

Nghĩ đến tình huống cường bạo đó xảy ra, nàng thầm bụm miệng cười xấu xa, khà khà, lần sau nhất định phải làm thế......Đúng, nhất định là chàng chỉ thích ăn mềm mà không thích ăn cứng.

Không biết đã cười ngây ngô bao lâu, mà nàng cũng không có khái niệm về thời gian cho nên mặc kệ mọi thứ vẫn cứ trợn tròn mắt, cho dù tầm nhìn chỉ là một mảng tối đen vô tận......

Nhưng bên tai chợt động, nàng lập tức trở nên cảnh giác, bàn tay đưa về phía ngoài miệng ống tay áo, lấy mấy hạt châu thủy tinh phòng thân ra, sau đó, cố gắng ngừng thở, im lặng nghiêng người nằm trên giường.

Không lâu sau, tiếng gió bắt đầu sắc bén, nàng đã hoàn toàn chắc chắn phán đoán của mình, có người đang ẩn nấp trong viện, hơn nữa số lượng lại không hề ít. Còn đám người bọn họ, không mảy may hay biết rằng hành tung của bọn họ đã bị nàng phát giác.

Xem ra hộ vệ trong nha môn đều đã bị giết hại, có điều, nàng không nghĩ ra được rốt cuộc những người này là nhằm vào nàng hay là Sở Tùy Phong.

Trước mắt vấn đề này không quan trọng, nếu đã đến đây rồi, vậy thì không cần phải nghĩ nữa.

Trong mắt không nhìn thấy gì nhưng con ngươi vẫn theo bản năng co rút nhanh chóng.

Tiếp đó, một thứ âm thanh khí thổi vang lên, trong lòng nàng âm thầm cười nhạo: Phun loại khói gây mê khiến đối phương hít phải rơi vào trạng thái hôn mê sâu mà trong giấc ngủ người khác làm gì họ cũng không hề hay biết...chậc chậc bây giờ vẫn còn dùng sao? Bản công tử hành tẩu giang hồ bao năm, dựa vào chút này xem như cũng có bản lĩnh.Khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, tay hướng về nơi âm thanh phát ra bắn ra một viên châu thủy tinh, đánh thẳng đường khói mê tiến vào yết hầu của người nọ. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nuốt một ngụm nước bọt, lập tức hôn mê bất tỉnh.

“Không xong, bị phát hiện rồi!” Ngoài cửa có người khẽ quát một tiếng, những người còn lại không chút chần chừ, trực tiếp vọt vào.

Và những người đó không những không thể tránh đi hướng bay của viên thủy tinh nàng bắn ra, ngược lại còn bị nàng điểm trúng huyệt đạo, ngã nhào xuống đất.

“Cùng nhau động thủ, giết hắn!” Mạch Trục Vân còn chưa thả tóc cho nên bọn họ vẫn nghĩ nàng là nam nhân.

Thì ra là sát thủ, vậy chắc chắn đám người này đang nhằm vào nàng.

Mạch Trục Vân híp mắt, nhanh nhẹn khoác áo ngoại bào, xoay người một vòng xuống giường tránh đi đường dao sắp chặt lấy đầu mình, đánh kia vung lên đánh trả, tận dụng độ dài của cánh tay quấn lấy cổ tay người nọ sau đó dùng lực, loảng xoảng một tiếng vang lên, thanh đao lớn trong tay người nọ rơi xuống đất, rồi nàng lại dùng sức vung lên, người nọ bị nàng khống chế bèn nằm úp sấp trên bàn trà.

Chỉ trong phút chốc đã giải quyết sạch một tên sát thủ, tốc độ của nàng khiến đám áo đen bọn họ phải lè lưỡi thở dốc.

Lại thêm mấy tên tiến lên, dựa vào đôi thính giác vô cùng tốt cùng khinh công, nàng linh hoạt luồn lách tránh đường kiếm chém tới, rồi cố tìm ra sơ hở tìm cách phản công.

“Dám động thủ ở Tri Phủ, các ngươi thật to gan!” Miệng nàng cong lên ý cười mỉa mai.

Một trong số đám người cầm kiếm đâm tới, cười lạnh nói:“ Dù có ở hoàng cung, bọn ta cũng dám động thủ!”

Nàng biết người vừa lên tiếng võ công rất cao cường, hẳn là có chút tiếng tăm nhưng hoàng cung thì tính là gì, có lá gan thì đột nhập vào Phong vương phủ ấy.

“Các ngươi là ai?” Nàng vung tay làm một chiêu chí mạng.

Người nọ đáp trả về một câu, linh hoạt né tránh, từng bước ép sát:“ Là người đến giết ngươi!”

Mạch Trục Vân khẽ cười:“A, là giết thuê đúng không, chi bằng như thế này, ta đưa cho các người gấp ba số tiền ban đầu, cũng tha mạng cho các ngươi, đổi lấy mạng của người đứng sau làm giao dịch với các người, thế nào?”

Giao dịch này quá lời rồi còn gì!

Người nọ cũng bật cười nói:“Quả nhiên ngươi là loại người gian xảo, có điều, sự sống chết của ngươi không phải do bọn ta định đoạt!”

“À, đúng là không phải do các ngươi định đoạt, mạng của bản công tử, các ngươi không có quyền để lấy!” Nói xong, lực trong tay càng tăng thêm, vải manh trong ống tay áo không ngừng tung ra quấn lấy bọn họ như con rắn độc.

Những người còn lại không phải hạng võ công hời hợt, lợi hại tung kiếm lượn một vòng, đồng lòng nhất trí, tập trung tấn công vũ khí trong tay nàng. Vải manh tuy cứng rắn nhưng cũng không phải đối thủ của kiếm. Chẳng bao lâu sau, Mạch Trục Vân cảm nhận được rõ ràng, vải manh nơi ống tay áo đang dần bị cắt thành từng mảng nhỏ.Mạch Trục Vân cắn răng, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết trong tay của đám sát thủ ngay tại nơi này sao? Trong lòng nàng thầm mắng Sở Tùy Phong, nếu chàng còn không đến, từ nay hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa.

Thất thần trong lúc đánh nhau là một trong những điều tối kỵ nhất của người nhà võ không nên có. Ấy vậy mà Mạch Trục Vân lại chính là người phạm phải. Cho đến khi tỉnh táo tinh thần, một đường kiếm thẳng tắp đi tới, lần này, thật sự là không còn quan hệ gì với chàng rồi.

Nhưng, không có đau đớn như trong tưởng tượng, nàng chỉ cảm thấy, một cơn gió lạnh quét qua, mình thì bị người nào đó ôm chặt lấy, hơn nữa cái ôm ấm áp của người đó thật sự rất quen thuộc, chóp mũi chỉ là mùi thơm dịu nhẹ thoang thoảng khiến tâm nàng trở nên an tâm không ít.

Tiếp đó, một loạt âm thanh va chạm sắc bén của kiếm vang lên, có điều âm thanh của vài tên nặng nề ngã rạp xuống đất ngày càng nhiều, có mấy người thậm chí cả rên rỉ cũng không có cơ hội, đã ngã nhào ra đất không đứng dậy nổi.

Không bao lâu, tiếng bước chân bên ngoài rầm rập truyền đến, hai bên giằng co chiến đấu trong chốc lát liền quay trở về vẻ yên tĩnh vốn có ban đầu.

Lập tức nàng bị người nào đó bế đứng lên, trên người còn khoác thêm áo ngoại bào của hắn. Lo sợ bắt đầu dâng lên, nàng vươn tay ôm chặt lấy cổ hắn, đầu từa vào vai hắn.

“Vương gia, bắt sống ba người, số còn lại hoặc là cắn thuốc độc tự sát, hoặc là bị giết chết!” Là âm thanh của Tề Cần.

Sở Tùy Phong lạnh giọng lên tiếng:“Nghiêm hình bức cung!” Vừa nói xong liền ôn nhu vươn tay lau mồ hôi trên trán Mạch Trục Vân.

“Vâng!” Tề Cần rời khỏi phòng.

“Ai, đợi chút, còn có một tên bị trúng khói mê bất tỉnh bên ngoài!” Mạch Trục Vân cười nói.

Tề Cần cả kinh, nhưng lập tức khôi phục lại bộ dáng thường ngày, bước đi ra ngoài, phân phó người bắt trói hắn lại, sau đó cưỡng chế ba tên còn lại chưa kịp cắn lưỡi tự sát lôi xuống đến thẩm tra.

Tri Phủ quỳ xuống nhận tội:“Vương gia...... Hạ quan đáng chết, lại để cho đám sát thủ vào đây suýt chút nữa hại chết công tử, hạ quan thất trách......”

Sở Tùy Phong trầm mặc hồi lâu mới mở lời vàng ngọc nói:“Xá ngươi vô tội!”

Mắt hắn khẽ nhíu, đôi mắt sâu sa, u ám lại lóe ra sự lãnh khốc không ai bì nổi. Dám ám sát nàng trước mắt hắn, hừ, nếu kẻ này không muốn sống nữa thì hắn có thể thành toàn!

“Phong, chàng muốn giết người?” Mạch Trục Vân hỏi, nàng cảm nhận được hơi thở trên người hắn đang dần trở nên sắc bén, lạnh lẽo.

“Ừm!” Hắn không che dấu đi cảm xúc của mình.

“Được, vậy chàng tuyệt đối không được xuống tay lưu tình, nếu không nghĩ ra được cách chỉnh người thì cứ giao cho ta đi, ta sẽ khiến cho bọn họ phải thống khổ, sống không bằng chết, chết đi sống lại!” Nàng vừa nói vừa nắm chặt tay, các khớp xương bắt đầu biểu tình kêu lên “răng rắc“.Tri Phủ:“......” Là kẻ nào không có mắt tự mình dâng thức ăn cho hổ dữ, may là không có liên quan gì đến hắn. Nhưng mà phải công nhận vị công tử này thật may mắn, kịp lúc thoát một mạng!

“Phong, làm sao chàng biết ta đang gặp nguy hiểm?”

Sở Tùy Phong không chút kiêng kị mở miệng:“Lo lắng cho nàng!”

Mạch Trục Vân bĩu môi, bất mãn oán giận:“Vậy sao chàng còn vứt ta một mình một cõi ở căn phòng xa xôi hẻo lánh hả? Ta không cần biết, đêm nay ta muốn ngủ cùng chàng!”


Nói xong, hai tay dùng sức ôm lấy cổ hắn không chịu buông ra, đầu nàng cố chấp chui vào lòng hắn, giống như đang xấu tính làm nũng.

Sở Tùy Phong trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý:“Thôi được!”

Nói xong, ôm nàng xoay người rời đi.

Tề Cần nhìn thấy người nào đó cười một trận vui vẻ bèn không khỏi cảm thấy lo lắng cho tấm thân trong trắng của vương gia nhà mình: Vương gia ở cùng phòng với Mạch công tử, chỉ sợ trong sạch khó lòng giữ được, vương gia đáng thương nhà bọn họ thủ thân hai mươi năm trời để cuối cùng bị hủy trong tay một tên nam nhân?

Nhìn tấm lưng vững chải của ngài từ từ xa dần, dù có nhìn ở góc độ nào thì Tề Cần hắn cứ cảm thấy vương gia nhà mình như con thỏ trắng đang bị tiểu sói xám nào đó cưỡng bức lợi dụng, bất lực ôm Mạch Trục Vân về phòng, sau đó ngài sẽ bị ăn cả thịt lẫn xương.

Nghĩ đến đây, hắn chợt rùng mình một cái, muốn bỏ cái loại tưởng tượng ghê sợ này khỏi đầu mình. Chỉ tiếc, nó lỡ bám trong đầu rồi, có muốn thoát cũng không được.

Hắn đành phải tự an ủi mình: Quả nhiên, ở cùng với Mạch công tử, này gọi là gần mực thì đen, nên suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên xấu xa, khụ khụ!

“Vương vương vương......” Tri Phủ không ngừng lắp bắp nói không xong hai chữ “Vương gia”, chỉ vì đang tỏ ra khiếp sợ với cảnh tượng trước mắt.

“Cẩu đại nhân, vương gia đã đi rồi......” Lão già, ông cũng không cần phải giống chó nhà vẫy đuôi mừng chủ đâu!

......

“Đúng rồi, Phong, sao ta không thấy Bạch Lộng Ảnh đâu? Đúng là không có nghĩa khí mà, ta suýt chút bị người giết chết, ấy vậy mà cũng không thấy hắn đến cứu ta!” Mạch Trục Vân bất mãn oán giận.

“Không được nói bậy, có ta ở đây, ai cũng không dám động đến nàng!” Sở Tùy Phong nặng nề ngắt lời, sau đó, trả lời vấn đề của nàng:“Hắn tránh mặt vì sợ hiểu lầm!”

“Hiểu cái gì mà lầm a? Hắn là người thân của ta, tránh mặt cái gì, dù sao chàng cũng không để ý, đúng không?” Mạch Trục Vân vô tư lên tiếng.

“Nhưng hắn lại để tâm!”

Nàng hơi sửng sốt một chút, không biết phải nói cái gì, nàng luôn coi Bạch Lộng Ảnh như người huynh trưởng luôn ở bên cạnh nàng, luôn theo dõi từng bước trưởng thành của nàng, luôn thấu hiểu nàng. Nhưng còn nàng thì sao, lúc nào cũng vô tâm thờ ơ đến cảm xúc của hắn, hắn muốn làm gì, không muốn làm gì, nàng đã có từng quan tâm tới chưa? Vì nàng sợ hắn xảy ra chuyện gì cho nên mới cố ý làm nũng hắn một mực đòi hắn cùng về kinh với nàng, vậy mà nàng có nghĩ đến cảm nhận của hắn lúc đó hay không?”Hờ, đúng là ta thực sự sợ bị hiểu lầm, sợ phá hoại tình cảm giữa hai người các ngươi, nhưng bây giờ xem ra, là ta lo xa rồi!” Một câu đầy rộng lượng của ai đó theo làn gió nhẹ trong vắt trong bóng đêm truyền đến.

Bạch Lộng Ảnh tựa người vào cây cột nhà gần đó, trên mặt vẫn là nụ cười đầy sáng lạn, vẫn là vẻ đẹp tà mị quyến rũ với mái đầu bạc trắng tinh nghịch đón gió,.

Sở Tùy Phong đem buông nàng xuống, nắm nàng nàng đi qua.

Mạch Trục Vân quơ quào nắm lấy y phục Bạch Lộng Ảnh, cười ngây ngô nói: “Hì hì, muội biết huynh là người tốt mà, nhất định sẽ không bỏ mặc muội!”

Bạch Lộng Ảnh khẽ cười, tay giơ lên xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “ Nàng nói xem, nếu hiểu lầm xảy ra, đã biết võ công ta không bằng hắn, nàng còn cố tình hãm hại ta, đẩy ta vào con đường chết?”

Mạch Trục Vân tiếp tục đùa giỡn hắn:“Chàng ấy biết chúng ta là người một nhà cho nên sẽ không hiểu lầm đâu.”

“Nàng không sao chứ? Có bị thương đâu không?” Hắn vẫn không nhịn được mở miệng hỏi câu này.

Mạch Trục Vân đáp:“À, không sao. Hừ, vài tên khỉ con thiếu kinh nghiệm đó làm sao có thể đánh thương muội được? Nếu không phải tầm nhìn của bản công tử bị hạn chế, nhất định sẽ đánh cho bọn chúng tơi bời hoa lá luôn.” Nói xong liền dùng sức kéo áo hắn, suýt chút nữa xé rách ngoại bào Bạch Lộng Ảnh.

Bạch Lộng Ảnh nhướng mày, cười nhạt đáp:“Biết nàng lợi hại cho nên ta mới không đi cứu nàng. Để màn anh hùng cứu mỹ nhân đó cho vương gia đi!”

“Hì hì, những lời này muội thích nghe!”

“Này? Còn kéo à? Cứ kéo thế này thì cảnh xuân sẽ lộ ra ngoài mất......” Bạch Lộng Ảnh tươi cười nhìn tay nàng, cũng không có ý định ngăn cản.

Mạch Trục Vân đùa cợt hắn:“Hơ, cảnh xuân cái gì, huynh có sao? Dù sao ở đây cũng chỉ có ba người, mà muội đâu có nhìn thấy.”

Bạch Lộng Ảnh:“......” Nàng không nhìn thấy không có nghĩa rằng ta không có......”cảnh xuân”

“Được rồi, không phải mệt rồi sao? Ta đưa nàng về phòng!” Sở Tùy Phong nhìn thấy y phục Bạch Lộng Ảnh sắp bị nàng kéo xuống không còn mảnh che thân đành phải lên tiếng, ra tay ngăn cản.

“Vậy chàng ôm ta!” Mạch Trục Vân bĩu môi làm nũng, ôm lấy hắn, bây giờ nàng mới biết cảm giác không nhìn thấy gì thật sự sung sướng biết bao.

Bạch Lộng Ảnh và Sở Tùy Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, đúng là trẻ con mà.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Bạch Lộng Ảnh nhẹ nhàng lấy tay ôm lấy ngực mình, giống như, đã không còn đau như trước nữa. Thì ra nhìn thấy nàng hạnh phúc như vậy khiến cho bản thân một kẻ đơn phương như hắn cũng thoải mái lên không ít.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặc gió đưa những ký ức tràn về.

......

Trở lại phòng, Mạch Trục Vân vẫn một mực ôm lấy Sở Tùy Phong không buông, những lời vừa rồi của Bạch Lộng Ảnh khiến cảm giác nặng trĩu trong lòng nàng tan biến đi, mà thứ nàng đang nghĩ tới chính là mấy điều nàng đã âm mưu cách đây vài giờ.”Vân nhi, buồn ngủ thì mau buông tay!” Sở Tùy Phong ngửa đầu ra, không cho người nào đó thực hiện được mưu kế.

Mạch Trục Vân cố ý tiếp xúc gần với gương mặt anh tuấn của hắn, ngây ngốc hỏi:“ Ngủ ở đâu? Giường đâu? Chàng ôm ta lên giường đi rồi ta mới buông!”

Có lẽ vì biết rõ ý đồ của nàng nên hắn bèn cố ý kích nàng:“Giữ lời đó!”

Hắn vẫn ngửa đầu như cũ, cổ đều bị nàng ôm chặt đến mức sắp kìa khỏi cơ thể nhưng vẫn chưa đủ thành ý để nàng chịu thỏa hiệp.

“Ừm!” Mạch Trục Vân ngoài miệng đồng ý, trong lòng thì thầm nghĩ: Ta không phải thuộc hạng người chính nhân quân tử, làm sao có thể giữ lời được? Cho dù có chơi xấu chàng thì chàng nghĩ chàng làm gì được ta? Khà khà...

Đến bên giường, nhẹ nhàng đặt nàng xuống, nàng còn chưa buông tay thì Sở Tùy Phong hơi nhướng mày khó hiểu, nàng không biết làm vậy là rất nguy hiểm sao?

Rút một bàn tay về, vòng ra phía sau nhẹ nhàng vỗ về lưng dỗ dành:“Vân nhi, ngủ đi!”

Mạch Trục Vân vòng tay ôm hắn, muốn kéo hắn về phía mình nhưng so với thể lực của hắn thì nàng còn thua xa, bởi vậy nàng mới cau mày, thầm nghĩ: Nếu cứng rắn không được thì đành....

“Phong......”

Một thứ âm thanh mềm mại, nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai hắn, vừa yêu kiều dễ nghe, vừa dụ hoặc phong tình vạn chủng khiến cho bất cứ ai nghe xong phải mềm nhũng ra. Mà nàng thì ngây ngô không biết rằng một tiếng của mình phát ra lại kiều mỵ đến mức đó.

Con ngươi đen sẫm khẽ nheo lại, ánh mắt đầy mê muội nhìn chằm chằm vào nàng. Nương theo tiếng gọi mê người của nàng văng vẳng bên tai khiến cho máu trong người hắn như muốn sôi lên, lửa nóng không ngừng điên cuồng tăng vọt, cổ họng càng thêm khô cháy, đầu óc trở nên trống rỗng. Không ngờ hắn chưa đánh đã muốn chào thua nàng. Thất thần một hồi, bất ngờ hắn không kịp phòng, cả người bị nàng đẩy ngã ra sau, nằm thẳng trên giường, còn chưa kịp đứng dậy thì cả người đã bị một cơ thể mềm mại nào đó bao vây.

Tư thế nàng ở trên chàng ở dưới kia, mặc dù có chút không tự nhiên, nhưng nhớ tới âm thanh thực mê người nàng vừa rồi gọi hắn thì hô hấp đã bắt đầu nặng nề, hắn không cầm cự được nữa cộng thêm cả cao ngạo của đàn ông - để nàng chủ động “đè”hắn, ai mà chịu đả kích này cho được.

“Vân nhi, đừng đùa nữa, mau tránh ra!” Hắn kiên nhẫn thuyết phục nàng, một tay cầm hai vành tai mềm của nàng, muốn nàng đứng dậy. Nhưng hắn chợt nhận ra, hành động vô thức của mình đã vô tình bùng lên ngọn lửa ham muốn. Xúc cảm mềm mại nơi đầu con tay khiến tâm thần hắn như lạc vào miền xa lạ, thanh âm trở nên trầm thấp mà dễ nghe, mê hoặc lòng người.

“Vân nhi, mau đứng lên!” Hô hấp của hắn dần mất khống chế.

“Không đứng lên thì thế nào? Lần trước chẳng phải chàng cũng đè ta thế này còn gì, hì hì, ta muốn trả thù!” Giơ tay sờ lên gương mắt tuấn tú của hắn, từ hàng lông mày tuyệt vời, đến sống mũi cao, rồi đến đôi môi mỏng hơi mím này, còn cả yếu hầu đầy khêi gợi nữa.

Mỗi khi tay nàng trước xuống một bộ phận, hô hấp hắn càng nặng hơn một phần, ý nghĩ muốn đẩy nàng trong đầu bỗng chốc tiêu tan. Mỗi một động tác của nàng đều đã vô tình động đến tâm hắn, khống chế hoàn toàn đầu óc của hắn khiến chút lý trí lập tức bị dục vọng nguyên thủy đốt cháy.

“Chàng còn hôn ta mấy lần, ta cũng muốn...trả thù!” Mạch Trục Vân có hơi kích động với lời tuyên bố của mình, sau đó trực tiếp cúi thấp người hướng đến môi hắn hôn lên.

Sở Tùy Phong nhướng mày, con ngươi thâm thúy co rụt lại: Biện pháp báo thù của nàng, chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao.

Lưỡi đinh hương của nàng nhẹ liếm khéo môi hắn, sau đó trực tiếp tấn công vào miệng hắn, dụ dỗ đầu lưỡi hắn vươn ra, thấy hắn lại chẳng có phản ứng gì đặc biệt bèn kiên nhẫn hấp duẫn, chiếc lưỡi bất nhã quấn lấy khoang miệng thơm ngát của hắn.

Một lát sau, Sở Tùy Phong lấy lại quyền chủ động, đôi môi điên cuồng cùng nóng bỏng của hắn bao phủ cánh môi nàng, dùng sức mút lấy đôi môi ngọt ngào nàng.

Một cỗ nhiệt nóng rực đột ngột đánh úp lại, Mạch Trục Vân vừa hưởng thụ lại vừa cảm thấy khó chịu, không khỏi rên rỉ ra tiếng. Cơ mà nàng nào biết, một tiếng rên khẽ của mình lại vô tình tác động đến dục vọng của người nào đó. Dùng sức xoay người, hai người lập tức đổi vị trí, chàng trên nàng dưới, giống như cái đêm nàng trộm đồ của hắn mà bị phát hiện......

Chờ đến khi nàng lấy lại chút lý trí thì đã muộn rồi, toàn thân nàng hoàn toàn vô lực, chỉ biết vươn tay mượn lực ôm lấy cổ hắn.

Rồi không biết tự khi nào, bàn tay đặt lên lưng hắn thâm nhập vào áo hắn, xoa lưng hắn, cảm nhận được nhiệt độ thân thể của hắn. Nàng hoàn toàn lâm vào trạng thái loạn ý tình mê.

Sở Tùy Phong nhẹ nhàng gặm nhẹ vành tai phấn nộn của nàng, cảm nhận cơ thể nàng run rẫy nhè nhẹ, hắn bèn một tay ôm lấy nàng, tay còn lại đặt lên sườn thắt lưng, ngón tay thon dài di chuyển, đai lưng tháo ra, rơi xuống mặt đất.

Mà nụ hôn của hắn, lại dần dần trượt xuống, hắn đặt môi xuống bả vai nàng, là một nụ hôn kéo dài tại nơi khúc quanh, rồi lại đột ngột đến xương quai xanh......

Chỉ có điều, không biết vì sao, nhìn thấy cơ thể trắng nõn lõa lồ trước mặt hắn, bức tranh đơn độc với mái đầu trắng xóa lại hiện ra, dục hỏa trong mắt nhanh chóng thối lui, hóa thành từng mảng từng mảng.

P/s: Hơn mười ngàn chữ đó mấy nàng....+ đi nghỉ hè với gia đình nên...xin lỗi vì sự chậm trễ....đảm bảo chương sau sẽ không giờ cao su như vầy đây....Mà có nàng nào đoán ra được nỗi khổ của Phong không?....Chương sau sẽ giải đáp tất cả....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui