Màn che bị xốc lên, ánh sáng le lói của nên bên ngoài đột ngột chiếu vào khiến Ca Thư Hàm Tuyết ý thức được có người đang nhìn mình. Đồng tử mở rộng, có chút hoảng sợ nhìn người đàn ông áo xanh đang đứng ở bên giường.
Người đàn ông này trông không cao to, lực lưỡng nhưng rất thanh tú tuấn dật, ý cười xấu xa hiện hữu trên gương mặt có chút quen thuộc, hắn cười dài nhìn chằm chằm nàng, đáy mắt hắn lóe sáng di chuyển từ gương mặt nàng sau đó dần dần hạ thấp xuống, dừng ngay trước ngực......
Nhưng người này xông vào phòng nàng bằng cách nào?
Sau khi chớp mắt ngây người lấy lại tinh thần, Ca Thư Hàm Tuyết thất thanh kêu to:“A...... Ngươi là ai? Hoàng huynh cứu muội......” Nhưng nàng đột nhiên phát hiện miệng nàng không thể phát ra âm thanh, cổ họng dường như tê liệt, chỉ có thể theo khẩu hình miệng mà gào không ra tiếng.
Trên người bắt đầu lạnh đi, chăn phủ gấm không biết khi nào đã bị xốc lên, áo ngủ màu trắng hoàn toàn bại lộ trước mắt người đàn ông đó. Nàng khẽ run lên, trước ngực nàng như đang có cái gì đó di chuyển, cảm giác ngứa cảm khiến nàng không tránh được rùng mình.
Người này không chỉ điểm huyệt nói của nàng mà còn điểm cả huyệt động khiến nàng không những không nói được mà còn không thể nhúc nhích, còn...... hắn còn không coi nàng ra gì.
Trong đôi mắt đẹp của Ca Thư Hàm Tuyết thoáng lấp lánh ánh nước, môi cắn chặt, quật cường trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ bị bất kỳ ai vũ nhục mình như thế này, đợi đến khi tôi giải được huyệt đạo, tôi thề, nhất định sẽ lăng trì anh, xử tử anh.
Mạch Trục Vân cười xấu xa tới gần, hai tay chậm rãi chạy dọc theo rãnh ngực hoàn mỹ trắng nõn sau đó tay chuyển lên cổ trắng nõn nà, cảm nhận được sự run rẩy sợ hãi của nàng.
Đây là lần đầu tiên Mạch Trục Vân nàng làm loại chuyện xấu hổ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Trục Vân vì xấu hổ mà ửng đỏ, đầu ngón tay run nhè nhẹ,nhưng cảm giác được dáng vẻ sợ hãi của Ca Thư Hàm Tuyết, nhìn thấy gương mặt giận quá hóa thẹn với hốc mắt đỏ ửng, trong lòng nàng sảng khoái không thôi.
Công chúa ngoại quốc, muốn đấu với bản công tử? Cô còn kém xa lắm!
Môi Ca Thư Hàm Tuyết khẽ run, hô hấp không thông, khóe mắt có lệ chảy qua gò má, nàng bị một người đàn ông lạ mặt áo lam đè dưới thân. Hoàng huynh, huynh ở đâu? Dâm tặc chết tiệt, chút ngay cho bản cung!
Nhìn thấy bộ dáng ủy khuất của cô ta, trong lòng Mạch Trục Vân dâng lên một sự sung sướng, sảng khoái, xoay người ngồi trên giường, tay trái đặt lên ngực lướt qua y phục nàng, tay phải tiếp tục nhẹ vỗ về làn da bóng loáng trên khuôn mặt nàng, không ngừng trêu ghẹo.
Mùi hương hoa hồng thơm ngát xông vào chóp mũi, Mạch Trục Vân cố ý bày ra bộ mặt hưởng thụ, ngửa đầu lên nhẹ nhàng hít sâu, tay phải chậm rãi trượt lên mặt nàng.
Vì bị Mạch Trục Vân khiêu khích nên làn da trắng nõn của Ca Thư Hàm Tuyết dần dần chuyển thành hồng phấn, vừa tức vừa thẹn, gương mặt đỏ bừng.”Ồ, Phượng Ảnh công chúa không hổ danh là 'Thiên nữ' nha, khuôn mặt này, xúc cảm này...... Chậc chậc, làm sao bây giờ? Bản công tử yêu thích đến mức không nỡ buông tay!” Mạch Trục Vân cúi người chôn đầu mình nơi gáy trắng tuyết của nàng, hơi thở nóng rực phun lên cổ nàng, quá mức ái muội.
Ca Thư Hàm Tuyết cảm thấy toàn thân run rẩy, nàng bất giác rùng mình, sợ rằng người đàn ông trước mắt sẽ giở trò xấu xa với mình.
Không thể trách nàng nghĩ sâu xa, vì tình cảnh trước mắt nàng đây là cảnh tượng một người đàn ông lạ mặt ôm một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc trong lòng, làm mấy động tác ái muội không cần thiết kia, không cần hỏi cũng biết nó biểu thị ý gì.
Ca Thư Hàm Tuyết không phải con ngốc, cả người run lên từng đợt, nước mắt to nhỏ lần lượt rơi xuống đưa mắt nhìn Mạch Trục Vân, ánh mắt bất lực nhưng sắc bén, nàng vẫn chưa từ bỏ ý định “Nói”, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng động đậy.
“Công chúa muốn nói gì?” Mạch Trục Vân từ từ cười, hàm răng hơi lộ ra, cười xấu xa nói:“Ơ, quên mất công chúa không thể nói chuyện, ha ha, bản công tử sẽ giải huyệt nói cho nàng!”
Vừa nói vừa động thủ, tay trái nhanh chóng điểm hai lực đạo trên người, huyệt đạo được hóa giải.
“Người đâu......” Ca Thư Hàm Tuyết bắt đầu thả lỏng, giãy dụa ra khỏi người đàn ông, cố gắng hô to, đồng thời, tay cũng không ngừng tàn nhẫn đánh lên người Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân khẽ cười, một chút trò của cô mà cũng dám đùa giỡn trước mặt tôi? Mấy chiêu thức mèo vờn chuột đó mà cô cũng dám ra tay đánh tôi?
Một tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mềm của nàng,cánh tay còn lại nắm lấy thắt lưng nàng, nhẹ nhàng kéo về phía mình để mỹ nhân nằm gọn trong lồng ngực. Nàng dùng lực giữ chặt không cho nàng kháng cự, tay phải tà ác đặt lên ngực nàng, kéo áo lót của nàng.
“Cứu......” Thấy tình cảnh thế, Ca Thư Hàm Tuyết tức giận đến mức nói không thành lời, dùng sức nuốt xuống đi, nước mắt lưng tròng nhìn Mạch Trục Vân.
Mạch Trục Vân tà mị nhíu mày, bĩu môi cười uy hiếp:“Sao không kêu nữa? Cô nói xem, người bên ngoài nhanh chân hơn hay bản công tử nhanh tay hơn?”
Ý muốn nói chỉ cần cô ta dám gân cổ lên kêu người đến, nàng sẽ lập tức xé rách y phục nàng, để cho mọi người thấy toàn bộ thân thể vàng ngọc của nàng.
Đường đường là công chúa của một quốc gia nếu để cho đám thị vệ nhìn thấy hết cơ thể mình......Vậy nàng cũng không muốn sống nữa! Phận con gái như nàng lấy chữ trong sạch làm trọng, sao có thể sống với nỗi nhục nhã như thế.
Ca Thư Hàm Tuyết oán hận trừng mắt nhìn Mạch Trục Vân, thấp giọng quát:“Ngươi là ai, sao có thể dám đối xử với bản cung như vậy? Ngươi không sợ...... Không sợ nếu Phong vương biết được, sẽ ngũ mã phanh thây ngươi?”
Nghĩ đến việc bây giờ nàng đang ở Nam Ninh quốc, không thể dựa vào thế lực của Phượng Ảnh quốc mà uy hiếp cho nên chỉ có thể lôi danh tiếng của phu quân trong lòng nàng -- Phong vương – ra để làm bình phong, nàng hy vọng có thể khiến cho tên hái hoa tặc này khiếp sợ buông tha mình.”Ha ha, Phong vương!” Mạch Trục Vân thoải mái bật cười, tay vươn ra nâng cằm nàng lên:“Công chúa có từng nghe qua câu? Nhạn đến không tiếng động, mây vờn tựa vô ngân!”
Từng chữ một chậm rãi vang lên, Mạch Trục Vân thỏa mãn nhìn sắc mặt cực kỳ tái nhợt của Ca Thư Hàm Tuyết, nàng quên luôn cả khóc, nước mắt lưng tròng, không rơi xuống được.
“Mạch Trục Vân?”
Tuy Ca Thư Hàm Tuyết là người Phượng Ảnh quốc nhưng dọc đường đi đến Nam Ninh đã có nghe được nhiều thông tin liên quan đến quốc gia này, có tin liên quan đến Phong vương đương nhiên một chút cũng không sót, và cũng bao gồm bộ tứ đại công tử.
Theo nàng biết, Mạch Trục Vân từng trộm ngọc bội của Phong vương, bị Phong vương bắt được nhưng không quá một canh giờ thì để phạm nhân chạy thoát khỏi Phong vương phủ. Rồi sau đó quay trở lại đại náo Phong vương phủ một lần nữa, có điều từ sau hôm đó đến nay, Phong vương không có ra lệnh đi bắt Mạch Trục Vân.
Nhưng theo nguồn tin gần đây cho biết Phong vương và Mạch Trục Vân là kẻ thù đối địch nhau.
Kẻ thù đối địch? Nghĩ vậy, Ca Thư Hàm Tuyết âm thầm cắn lưỡi, chết tiệt, nói như vậy, người đàn ông trước mặt nàng đây có thù oán với Phong vương, chẳng may hắn ta giận chó đánh mèo đến đây hủy hoại nàng? Sớm biết như vậy, nàng đã không lấy uy quyền của Phong vương ra uy hiếp tên dâm tặc này rồi!
Trong lòng hối hận không thôi cảnh giác nhìn Mạch Trục Vân.
“Ừ, bản công tử chính là Mạch Trục Vân! Nếu công chúa đã biết, vậy hẳn cũng biết đến ân oán giữa bản công tử và Phong vương thế nào rồi nhỉ? Vậy, cô nói thử xem, ta sẽ sợ hắn sao?” Nhẹ nhàng thở ra một hơi, cố ý đưa hơi thở của mình quét qua mặt nàng, cảm nhận cơ thể căng cứng của nàng có chút phản ứng.
“Ngươi.....Ngươi muốn làm gì?” Âm thanh của nàng vừa run run vừa sợ hãi, thậm chí còn tìm cách dịch ra xa người Mạch Trục Vân, muốn cách xa nàng:“Nếu ngươi muốn bảo vật, hoàng huynh ta sẽ cho ngươi......nếu ngươi......dám bất kính với bản cung, hoàng huynh ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nàng không ngừng lo lắng, ngay khi nói ra những lời này, nàng hoảng sợ nuốt nước bọt.
Mạch Trục Vân chỉ lặng lẽ cười, nhìn động tác của cô nàng, chậm rãi nói:“Ơ!? Nàng nói, bản công tử muốn làm gì đây?” Ánh mắt dò xét nơi ngực nàng, dừng lại, đầu lưỡi khẽ liếm qua môi đỏ mọng, làm vẻ như muốn ăn thịt giai nhân trước mặt ngay tức khắc.
“Hoàng huynh của nàng lương thiện hơn nàng, hắn sẽ không dễ dàng giết người, đúng không? Còn về phần Phong vương......”
Nàng cố ý dừng lại, cười xấu xa, thấy cô nàng có chút chờ mong, có chút kinh hoảng sợ hãi, sau đó mới nói tiếp:“Nàng nói xem, nếu trở thành người phụ nữ của bản công tử, Phong vương còn muốn nàng nữa không?”
“Phong vương còn muốn nàng......” Những lời này giống như ngòi nổ có sức công phá lớn đến màng nhĩ Ca Thư Hàm Tuyết, mặt mày nàng tái mét, giống như bị ma quỷ nhập, quên sợ hãi,tim đập nhanh hơn mức bình thường.
Ngay từ đầu Phong vương đã không thích mình, chưa từng để mình trong mắt, nếu bản thân mình...... thân thể mình không còn trinh tiết, chàng ấy sẽ càng không thích mình nữa. Nhưng nàng thật sự rất thích chàng ấy, muốn gả cho chàng ấy......
Mạch Trục Vân thấy cô nàng thật sự bị dọa đến ngây người, bèn vươn tay huơ huơ trước mặt nàng, mà nàng không có chút phản ứng. Nàng khẽ cười khinh thường: Không phải chứ, chỉ mới bắt đầu thôi mà, bị dọa đến ngẩn người thế sao?
Được lắm, bản công tử tiếp tục dọa cô, dọa đến khi nào cô tỉnh táo hẳn mới thôi!
Và Mạch Trục Vân trực tiếp vươn tay cởi vạt áo bên hông của nàng ta.
Ca Thư Hàm Tuyết nháy mắt hoàn hồn, dùng sức đẩy tay Mạch Trục Vân ra.
“Ngươi..ngươi..ngươi....” Ca Thư Hàm Tuyết run run hướng lui về phía sau, đụng nói lắp ba nói xong:“Mạch...... Mạch Trục Vân chỉ là một tên trộm, bản cung nghe nói hắn chỉ yêu thích đồ cổ, đồ quý, hắn sẽ không...... Sẽ không......” Nàng sợ hãi giơ tay nắm chặt áo lót mình, không cho Mạch Trục Vân có cơ hội nhòm ngó.
Nàng ngập ngừng không biết phải kết thúc câu thế nào, dù sao, nàng cũng không có chút thông tin về tên Mạch Trục Vân này. Những tin cơ bản mà nàng nghe được chỉ là mấy tin đồn dạo.
Mạch Trục Vân nhếch miệng cười, nhìn động tác rõ buồn cười của cô nàng, cố ý bày ra bộ dáng không hài lòng, khẽ híp mắt, cúi gần tới gương mặt nàng, hỏi:“Sẽ không gì? Không chạm vào phụ nữ?”
Nhìn Ca Thư Hàm Tuyết run lên, nàng nói tiếp:“Bản công tử cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vàng bạc châu báu..hừ..những thứ đó bản công tử chơi ngấy rồi, cho nên, thần trộm đổi nghề bây giờ làm...... Hái hoa tặc!”
P/s: Màn hấp dẫn còn phía sau...
Ca Thư Nhược Ly khẩn trương đập cửa:“Tuyết Nhi? Tuyết Nhi? Mai Hương, Lan Nhã, mở cửa!”
“Thuộc hạ không thể tìm ra được danh tính vị cô nương kia, không hoàn thành nhiệm vụ, xin điện hạ trách phạt!”
Mạch Trục Vân? Tà công tử? Cô gái mảnh mai, yếu đuối?
Hai khuôn mặt dần dần khớp nhau hiện ra trong đầu hắn, tròng mắt hắn mở to rối lóe lên: Cùng một người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...