Tiếu Mặc trong vòng nửa tháng, huy động toàn bộ nhân lực trinh sát của Lan Nhược phường, vẫn không cách nào tìm thấy tung tích của Vũ Quân.
Vân Phương chết rồi, Mạc Kỳ Phong cũng chết rồi, y tính cách của nha đầu này, chỉ sợ sẽ nghĩ quẩn.
Ở nơi khác, người của Mạc Kỳ Phong cũng bị Diệp Minh lôi ra toàn bộ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, huống hồ, hắn cũng không tin Mạc Kỳ Phong sẽ đơn giản mà chết đi như vậy.
Sáu tháng sau, Ân Tiếu Mặc đến Cảnh quốc tìm Vũ Quân, có tin báo nhìn thấy người ở đó.
“Tiếu Tiếu?”
Tiếu Mặc có chút khó tiêu nhìn người trước mặt.
Vẫn là vạt áo trắng không chút bụi trần, nhưng là người gầy đi một vòng.
Còn có cái bụng lớn nhô lên.
“Thực tốt.
Ta tính nửa tháng nữa đi tìm các ngươi.”
“Mẹ nó! Sao ngươi không đi chết đi? Còn chơi trò mất tích?” Tiếu Mặc nhìn nữ tử, vừa đau lòng vừa giận, muốn vung tay đánh nàng một cái, lại đau lòng nhìn khuôn mặt đã gầy đến khó coi của nữ tử.
Cả người đều không tốt, duy chỉ có cái bụng lớn một cách bất thường, cho dù mang thai bảy tháng, bụng cũng không nên lớn như vậy.
“Vũ Nhi, ngươi gầy!” Bàn tay giơ lên trở thành đau lòng xoa gò má gầy guộc của Vũ Quân.
“Bọn chúng thật ngoan!” Nữ tử dịu dàng xoa cái bụng lớn vượt mặt, cả người toát ra hương vị mẫu tính.
“Bọn chúng?...Ngươi…”
“Ừ, là song thai.” Từ lúc năm tháng bắt mạch cảm thấy, nàng luôn cảm thấy như giấc mơ.
Cũng cảm thấy ông trời thực sự biết chơi đùa, lấy đi của nàng hai người, lại trả cho nàng hai đứa trẻ, ông cho rằng như vậy công bằng sao?
“Tiếu Tiếu, chúng luôn thật ngoan.”
Tiếu Mặc trầm mặc nhìn nữ tử áo trắng, khóe môi nàng vẫn cong cong dịu dàng, nhưng là đáy mắt không dấu được bi thương.
Hai người ở lại thành thị biên giới Cảnh quốc này thêm nửa tháng, Vũ Quân có chút lưu luyến nơi này.
Cũng không trở về Mạc quốc, Vũ Quân về Lạc Nhạn lâu nơi đó.
Tính toán, khoảng một tháng nữa sẽ sinh.
Tiếu Mặc tuy mạnh miệng nói không quan tâm đứa nhỏ của nàng và Diệp Minh, nhưng nói luôn dễ hơn làm, đôi chân vẫn không nghe lời chạy đi nơi nào đó.
Vô tình, xao nhãng Vũ Quân.
Chuyện này làm nàng sau đó hối hận không thôi.
“Vũ Nhi, ngươi đang làm gì?”
Vũ Quân nghe tiếng động, vội vàng giấu thứ gì đó, lại cố tình bị Tiếu Mặc lấy được.
“Ngươi đây là…”
“Tiếu Tiếu, hai đứa trẻ, sau này nhờ ngươi…”
“Mẹ nó! Im miệng!”
“Tiếu…” Vũ Quân giữ lấy cánh tay của người nọ, ánh mắt này, vừa yếu ớt, lại quật cường khiến Tiếu Mặc muốn nói lời độc ác cũng bị nghẹn lại.
“Cái này…” Vũ Quân lôi ra một xấp thư thật dày, ánh mắt cầu xin nọ, là lần đầu Tiếu Mặc nhìn thấy.
“Sau này, mỗi năm vào sinh thần, hãy đọc cho chúng giúp ta.
Riêng lá thư này, mười năm sau, hãy đưa cho chúng.”
“Ngươi điên rồi!” Tiếu Mặc nhìn người nọ hèn mọn, phẫn nộ mà nói.
“Ta điên rồi! Ta sắp điên rồi!”
“Tiếu Tiếu, ta rất nhớ hắn! Ta nhớ hắn phát điên rồi!”
Thoáng chốc, bi thương luôn giấu trong mắt tràn ra theo hàng nước mắt, nữ tử trút xuống lớp ngụy tranh lạnh nhạt, lộ ra linh hồn yếu ớt sớm đã thương tích đầy mình.
“Hài tử, con đã mười tuổi rồi.
Xin lỗi đã không cùng con lớn lên.
Con có luyện chữ chăm chỉ không? Có yêu thích luyện công không? Đừng ép buộc chính mình làm gì đó con không thích.
Đừng vì ai đó mà miễn cưỡng mình làm gì.
Con phải là một đứa trẻ mạnh mẽ, sống một cuộc đời theo ý mình.”
“Hài tử, con đã lớn rồi.
Mười lăm tuổi, nữ nhi nhà người ta đã thành thê thành mẫu, nam hài nhà quyền quý không chừng đã đầy phòng thiếp thất, con cũng nên trưởng thành rồi.
Nương chưa bao giờ dám hỏi, con có oán hận nương hay không? Nương thực sự sợ con sẽ hận nương.
Vì trước kia nương từng oán hận, từng ôm oán hận mà sống qua ngày.
Cha cùng nương thực vô dụng, đã khiến các con không có tuổi thơ xinh đẹp, nhưng tin tưởng nương, cha cùng nương thực thương con.
Một ngày, con sẽ gặp một người khiến trái tim con rung động, khiến con mất đi lý trí, nếu gặp một người như vậy, tin tưởng đó là người sẽ khiến con cả đời không quên được.
Yêu một người có thể, yêu đến hèn mọn cũng có thể, nhưng đừng vì yêu mà khiến trái tim con nhuốm màu.
Cũng đừng miễn cưỡng tình yêu, tình yêu như vậy thật đáng sợ.
Đây là lá thư cuối cùng nương viết cho con.
Sau này, cuộc sống của con do chính mình quyết định, mỗi suy nghĩ, hành động của con không chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà cả những người xung quanh con nữa.
Vì thế, đừng trở thành người xấu, có được không? Nương không mong con trở thành người lòng mang thiên hạ, như vậy thật mệt mỏi.
Nhưng nương càng không mong con là người ích kỷ, vì bản thân mình mà thương tổn người khác.
Hài tử, nương cùng cha con có lỗi với con.
Mong con cuộc đời này vui vẻ hạnh phúc.”
Càng gần đến ngày sinh, Vũ Quân càng suy yếu, chút ý chí sinh tồn sau cùng cũng đang dần lụi tắt.
Tiếu Mặc càng hoảng hốt, cứ như vậy, chỉ e thực sự sẽ có chuyện.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện.” Giọng nói thanh thúy, nhẹ nhàng mang chút lười biếng không dễ nhận ra.
“Lão sư, câu này nghĩa là gì vậy?”
“Câu này…”
Vũ Quân ôm cái bụng tròn vo, lười nhác tựa vào gốc cây, có chút phức tạp nhìn nữ tử trong lớp học.
Thiếu nữ năm nào nhìn nàng luôn không vừa mắt, ánh mắt nhìn nàng luôn mang theo giận dữ và thù hằn giờ đây bình lặng như nước, cả người toát ra khí chất thanh đạm, không thể không nói, nàng ta dường như xinh đẹp hơn trước vài phần.
“Lão sư…người kia…cứ nhìn lén người.”
Nữ hài tử thực thích lão sư.
Lão sư thực xinh đẹp, giọng nói lại dễ nghe, hơn nữa, người thật dịu dàng.
Ba tháng trước, lão sư đến nơi này, các ca ca, thúc thúc trong trấn đều thực thích nhìn lén lão sư, khiến các bà, các mẹ nói lão sư là người không tốt.
Nhưng bây giờ, ai cũng nói lão sư là người tốt hết.
Bởi vì lão sư dạy nữ hài tử các nàng học chữ nha.
Trấn nhỏ rất nghèo, nam hài muốn đi học đã thật khó khăn, nói gì đến nữ hài các nàng.
Lão sư không những dạy chữ cho các nàng, đôi khi còn cho thêm gạo mang về nhà.
Lão sư nói, nữ tử biết chữ sau này có thể gả nơi tốt.
Đã ba tháng, nam nhân trong trấn không còn đến nhìn lén lão sư nữa.
Hôm nay thế nào lại có người nhìn lén? Hơn nữa còn là nữ nhân?
Gió cuối thu man mác buồn, dưới tán cây trơ trọi, hai bóng dáng một xanh một trắng đứng song song.
“Vân…Vũ Quân..”
Vũ Quân kéo nhẹ khóe môi.
“Ngươi bây giờ, giống như thật vui vẻ.”
“Đúng vậy.
Tự do tự tại.” Vân Như Nguyệt xếp lại tà áo, khóe môi vô thức cong lên dịu dàng.
Cuộc sống như bây giờ thật tốt.
Tuy không là cẩm y ngọc thực, nhưng tinh thần thật thoải mái, nhẹ nhàng.
“Là con của Huyền Vương sao?”
Vân Như Nguyệt vô thức vươn tay muốn chạm vào cái bụng lớn của ai kia, thoáng chốc như nhớ ra điều gì đó, bàn tay ngượng ngùng dừng lại giữa không trung.
“Sau này chúng phải gọi ngươi một tiếng tiểu di đâu.” Vũ Quân kéo bàn tay của người nọ, đặt trên bụng mình.
Quá khứ, liền để cho nó qua đi.
“Vũ Quân…”
“Cha cũng không mong chúng ta nhìn nhau oán hận.
Ông ấy đi rồi, đừng khiến ông ấy lo lắng.”
Vân Như Nguyệt bật cười thành tiếng, hoàn toàn không còn chút phong phạm của Vân nhị tiểu thư trước kia.
“Ngươi trước kia không hiểu chuyện như vậy.”
“Ngươi…”
Vân Như Nguyệt chưa bao giờ biết, thì ra Vân Vũ Quân là một nha đầu hiểu chuyện như vậy.
Nàng ta sống trong Vân phủ, nhưng chưa từng đặt bất kỳ ai, hay điều gì ở Vân phủ vào mắt, cự người ngàn dặm, thực sự khiến người ta ngứa mắt.
“Ngươi…sau này có dự tính gì?”
“Đám hài tử này thực sự rất ngoan.
Ta nghĩ ở lại đây dạy học.”
“Vậy còn…”
Ba chữ Mạc Kỳ Thanh nghẹn lại trong cổ họng Vũ Quân, đến cuối cùng, chung thân đại sự của nàng ấy vẫn bị lôi vào tranh đấu chính trị.
“Ta bây giờ không muốn nghĩ về chuyện đó nữa.
Ta khi đó thực mệt mỏi.”
Vân Như Nguyệt cười trừ.
Trên đời này thực sự có tình yêu, nhưng là, nàng không có cơ hội gặp gỡ nó.
Nàng cũng không dám đem tình cảm của mình ra đánh cược lần nữa.
Trước kia nàng luôn nghĩ, nương bao nhiêu năm âm thầm ở phía sau ủng hộ cha, chống đỡ Vân phủ, là vì tình yêu.
Nhưng thì ra, tình yêu, cũng không thể tin tưởng.
Nương có yêu cha, nhưng tình yêu có không thắng nổi những âm mưu được sắp đặt trước.
Yêu, thì ra mạo hiểm như vậy.
“Đừng nói về ta nữa.
Ngươi chừng nào thì sinh?”
“Sang đầu đông sẽ sinh.
Sau này còn phải nhờ ngươi quan tâm chúng.” Dù là nam hay nữ, Vũ Quân đều thực sợ hãi sẽ xuất hiện thêm bất kỳ bản Ân Tiếu Mặc nào nữa.
Đùa giỡn con nhà lành, trêu chọc lão nhân, bắt nạt lừa gạt trẻ nhỏ, nàng thắc mắc còn điều gì mà tên kia chưa làm nữa.
“Đến lúc đó, nhất định đến thăm các ngươi.”
Bông tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, giọt tuyết buồn, xinh đẹp cao quý lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Tiếu…Tiếu…Ta sắp sinh!”
Cứ như vậy, một đám người chộn rộn hết cả lên.
Nước nóng, khăn ấm nườm nượp ra vào.
Vũ Quân chịu đựng cơn đau, đứng dậy bước ra cửa.
Bầu trời ngày đông u ám không một vệt nắng, những bông tuyết thi nhau rơi xuống, hài tử, nương xin lỗi.
Quãng đường sau này đi thế nào, đành tùy thuộc hoàn toàn vào các con thôi.
“Ngươi còn đứng đó.” Ân Tiếu Mặc hai mắt nổi lửa, trợn mắt quát lớn.
“Mau đi vào” Nói xong dứt khoát đỡ Vũ Quân vào.
Vũ Quân xoa bụng, khóe môi kéo lên nụ cười bi ai.
Phong, đợi ta.
“Vũ Nhi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...