Mục Thiếu Thần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Sở Kiều Linh, mâu quang chợt lóe, nói:
“Ta thấy hắn luôn dây dưa với nàng, sợ hắn có ác tâm với nàng thôi mà.”
“Vương gia lo lắng nhiều, dù tất cả mọi người có ác tâm với ta nhưng riêng Dung ca ca sẽ không bao giờ như thế.”
Sở Kiều Linh nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ kẻ luôn dây dưa mãi là Thần Vương Điện Hạ này mới đúng, còn muốn trả đũa lại nữa chứ.
Sở Kiều Linh nói ra nhưng trong lòng lại nghĩ khác, Mục Thiếu Thần đương nhiên nghe hiểu, nhưng hắn chỉ không biết Sở Kiều Linh rốt cuộc là nghĩ cái gì thôi, hắn cũng không muốn tiếp tục rối rắm như thế, liền đối với Sở Kiều Linh nói:
“Tiểu Kiều, chúng ta nhanh ra trạch viện ăn cơm đi.”
Sở Kiều Linh cũng không có cự tuyệt, đi theo Mục Thiếu Thần đến trạch viện.
Bữa sáng trôi qua, Mục Thiếu Thần vào hoàng cung, Sở Kiều Linh ra khỏi tiểu lâu Duyệt Lai đi đến phủ Thừa tướng.
Sở Kiều Linh còn chưa tới đại môn phủ Thừa tướng, xa xa liền nhìn thấy Dung ma ma đứng ở đại môn lo lắng kiễng chân nhìn qua nhìn lại, lúc thấy bóng dáng Sở Kiều Linh, mặt tràn đầy vui sướng, nhanh đi đến gần Sở Kiều Linh, sau đó lại nghe thấy bà thở dốc nói:
“Tiểu… Sở tiểu thư, người đã tới.”
Sở Kiều Linh thấy Dung ma ma trước mặt, biết nàng là nhũ mẫu Dung Tích, bà chứng kiến cảnh lúc nàng sinh ra, đương nhiên biết nàng là nữ nhi thân sinh của vợ chồng Thừa tướng.
Sở Kiều Linh gật đầu, tùy ý để Dung ma ma dắt vào trong phủ. Phủ Thừa tướng cùng phủ Tướng Quân tuy rằng chỉ cách nhau có một bức tường, nhưng từ lúc Sở Kiều Linh sinh ra cho đến lúc bốn tuổi, ngay cả một lần nàng vẫn chưa hề bước vào phủ Thừa tướng, lúc ấy vẫn còn là con nít nàng không thể tìm ra lý do để đi gặp phụ mẫu thân sinh của nàng, nhưng thật ra mẫu thân Dung Tích luôn đến phủ Tướng Quân thăm nàng.
Sở Kiều Linh theo Dung ma ma đi đến hậu viện, vào sân, liền thấy phụ thân Cốc Thâm Chi, mẫu thân Dung Tích cùng ca ca Cốc Dung đều đứng trước cửa, hiển nhiên là đã chờ rất lâu.
Khi Dung Tích nhìn thấy Sở Kiều Linh, trong lòng không kìm nén được, nước mắt ứa ra, muốn nói lại chẳng biết nói gì.
Bởi vì lúc Sở Kiều Linh đến thăm Dung Tích là ban đêm, Sở Kiều Linh cũng chưa có nhìn rõ dung mạo của Dung Tích, mà lúc nàng nhìn thấy mẫu thân trước mặt, chỉ thấy được một khuôn mặt gầy yếu, lã chã sắp khóc, một bộ dáng suy nhược, khiến trong lòng Sở Kiều Linh đau đớn không thôi, sớm biết như thế, nàng nên nói với bọn họ là nàng còn sống mới đúng.
“Lão gia phu nhân, các ngươi cùng Sở tiểu thư vào phòng nói chuyện đi, ta ở ngoài canh cửa .”
Dung ma ma thấy Dung Tích chậm chạp không chịu mở miệng, liền đối với Cốc Thâm Chi cùng Dung Tích nói.
Cốc Thâm Chi cũng nhìn nữ nhi trước mặt thật lâu, đối với Dung Tích nói:
“Đi vào trong rồi nói.”
Sau đó nhanh chóng đỡ Dung Tích vào sương phòng.
Dung Tích dựa vào người trượng phu vào trong nhà, sau đó quay đầu nhìn Sở Kiều Linh, sợ nàng đột nhiên lại biến mất.
Sở Kiều Linh thấy bộ dáng mẫu thân lo được lo mất, hai mắt bắt đầu chua xót, phảng phấy thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nàng cũng đi theo Cốc Dung vào sương phòng, Cốc Dung trở tay đóng cửa lại.
Cốc Thâm Chi giúp đỡ Dung Tích ngồi xuống giường, rồi đắp chăn cho nàng, bản thân cũng ngồi ở mép giường, quay đầu nhìn Sở Kiều Linh phía sau.
Sở Kiều Linh nhanh chóng đi đến trước giường, bùm một tiếng quỳ xuống.
Dung Tích thấy thế, vội vàng hô:
“Linh Nhi!”
Tay nhanh chóng đem Sở Kiều Linh kéo lên.
“Mẫu thân, trước tiên hãy để Linh Nhi dập đầu trước mẹ cùng phụ thân ba cái.”
Sở Kiều Linh nói xong, liền cúi thấp người, quỳ trước Cốc Thâm Chi cùng Dung Tích dập đầu lạy ba cái.
Sở Kiều Linh xưng hô như thế khiến cho Dung Tích lệ rơi đầy mặt, Cốc Thâm Chi càng thêm giật mình, Cốc Dung càng vui sướng.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người sinh ra con, con nên sớm đến dập đầu trước hai người, nhưng hiện tại mới đến quả thật là đã chậm.”
Sở Kiều Linh nói tiếp.
Dung Tích thấy Sở Kiều Linh dập đầu, lại vươn tay, nói:
“Linh Nhi, đứng lên rồi nói.”
Sở Kiều Linh nắm lấy tay mẫu thân, thuận thế đứng lên, ngồi vào mép giường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...