Về chuyện của tứ vương gia, Cố Vân Sương cùng Ninh Tử Hàn cũng không có nhắc lại nữa, Lăng Nhi được Cố Vân Sương mời ở lại trong hoàng cung chơi mấy ngày, sau đó để tránh bóng đưa cô bé trở về Nam Cương, tứ vương gia đã chết, tử y giáo cũng nên giải tán đi. Trước đó Ninh Tử Hàn đã tặng Lăng Nhi ngàn lượng bạc trắng, để cô bé cùng tỷ tỷ sinh sống cho tốt.
Sau khi giải quyết hết tất cả mọi thứ, thời gian trôi qua thật nhanh, mùa thu năm nay khoa cử dự thi sẽ do Tần Song cùng Cảnh Minh chủ trì, Lại bộ ở bên tương trợ, ngược lại lại chọn ra được một đám người mới, Ninh Tử Hàn cũng rất vui sướng. Thái Hậu thường xuyên ôm tiểu tôn tử của mình, tiểu Dực Nhi cũng vô cùng thích hoàng nãi nãi của bé, vì Thái Hậu trong lòng vui vẻ nên bệnh cũng thuyên giảm rất nhiều.
Thu đi đông đến, tiểu Dực Nhi cũng đã đầy một tuổi, hoàng đế lại tổ chức tiệc thôi nôi cho bé, lễ thôi nôi ắt không thể thiếu tiết mục chính là chọn đồ vật đoán tương lai.
Cẩm dịch bên cạnh hồ đã đóng một lớp tuyết dày, tiểu Dực Nhi mặc áo mạ vàng, cái yếm đỏ ngồi cắn ngón tay, đối với tật xấu này của bé, Cố Vân Sương cũng rất là đau đầu, nhưng nếu ngươi cầm ngón tay từ miệng nó rút ra, đứa nhỏ này liền khóc lớn không thôi. Vừa thấy hài tử khóc là Vân Sương cũng không nỡ làm tiếp nữa.
Không thể không nói tiểu Dực Nhi này ánh mắt bộ dạng càng ngày càng giống Ninh Tử Hàn, phượng mâu hơi nhướn, sóng mắt lưu chuyển, bé xíu nhưng trên người đã có thể nhìn ra được vô hạn phong tình, giờ phút này bé đang mở to hai mắt đánh giá cẩn thận những người chung quanh, bên này xem xong rồi lại đánh mắt qua bên kia. Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp chớp, trên mặt còn có chút phúng phính, ai cũng muốn tới nựng má bé một cái. Đương nhiên chuyện này trừ hoàng đế, thái hậu cùng hoàng hậu ra thì không ai dám làm.
Ninh Tử Hàn “vớt” tiểu Dực Nhi lên, nhéo nhéo hai má phính của bé, tiểu oa nhi được nựng cười khanh khách, Ninh Tử Hàn lại hôn hôn mắt xinh, sau đó đặt bé vào giữa tấm thảm.
Xung quanh tấm thảm là kim ngân châu báu, giấy và bút mực, tinh trang thư bổn, Cố Vân Sương lấy trên người y xuống một miếng ngọc bội, là một miếng ngọc bội trân quý, bên trên còn phiếm chút bóng loáng, nhưng khiến người ta chú ý nhất là bên trên đó có viết một chữ “Dực”, Ninh Tử Hàn tất nhiên biết đây là tên tự của Cố Vân Sương nên hắn liền quay đàu hỏi,“Đây là chính ngươi làm sao?”
Cố Vân Sương cười cười,“Trong cung cũng không thiếu lúc để học khắc ngọc.”
Ninh Tử Hàn cũng cười cười, thấy các vị vương công đại thần đều nhìn chằm chằm bọn họ, Ninh Tử Hàn liền chuyển qua nhìn tiểu Dực Nhi, sau đó An Hỉ lấy ra một vật đặt vào trong thảm. Thấy vật này, mọi người đều vô cùng cả kinh — đây chính là ngọc tỷ.
Advertisement / Quảng cáo
Đừng nói những người khác, ngay cả Cố Vân Sương cũng rất kinh ngạc,“Hoàng Thượng, Dực Nhi mới một tuổi, việc này vạn vạn không thể được đâu.”
Ninh Tử Hàn gần sát Cố Vân Sương nói,“Không để Dực Nhi đảm đương chức thái tử này, chẳng lẽ ngươi còn muốn sinh cho ta một hoàng nhi nữa hay sao?”
Sau đó không đợi Cố Vân Sương phản ứng, Ninh Tử Hàn đã trực tiếp nói với các chư vị thần tử “Hôm nay là ngày hoàng nhi của trẫm tròn 1 tuổi, trẫm đem ngọc tỷ truyền quốc đặt ở nơi này, phong hoàng nhi của trẫm làm Thái Tử, chỉ cần hoàng nhi đức hạnh vô biên, biết chăm lo việc nước, vậy thì nó sẽ là thiên tử tương lai của Đại Hạ ta.”
Quan lại phía dưới cẩn thận suy nghĩ, đứa nhỏ này là trưởng tử, tất nhiên sẽ là thái tử cũng chẳng sai, tuy rằng tuổi nhỏ liền được phong làm thái tử thì có chút gấp gáp, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận.
Mọi người lặng im một lúc lâu rồi có người quỳ xuống nói,“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” (Sao tôi cứ ngửi thấy mùi nịnh hót từ ông này thế nhỉ? =)))
Tiếp đó toàn bộ quan lại đều quỳ xuống đồng dạng lặp lại mấy lời kia, Ninh Tử Hàn cười, nói,“Tất cả đều đứng lên đi!”
Sau khi chúng thần đứng dậy, tiết mục chọn đồ vật đoán tương lai liền được bắt đầu. Tiểu Dực Nhi bò đến chỗ châu báu trước mặt, chọn viên dạ minh châu nhỏ nhất đặt ở trong tay chơi chơi một chút rồi sẽ thả vào cái túi nhỏ trước yếm của mình, sau đó lại xoay người đem một cái bút nhỏ bỏ vào túi vải.
Ninh Tử Hàn quay đầu hỏi Cố Vân Sương,“Cái yếm này là ai chuẩn bị cho nó?”
Cố Vân Sương nhẹ nhàng nở nụ cười,“Là mẫu hậu tự may cho nó.”
Tiểu Dực Nhi bò đến chỗ phụ hoàng cùng phụ hậu của nó, một phen chộp lấy ngọc bội Cố Vân Sương cho nó, cuối cùng ôm lấy ngọc tỷ truyền quốc không buông tay.
Cố Vân Sương dở khóc dở cười nhìn nhi tử nhà mình chọn đồ vật, Ninh Tử Hàn thì lại cao giọng cười to ôm lấy tiểu Dực Nhi nói,“Dực Nhi của trẫm quả thật có trời ủng hộ cho ôm hoài bão lớn.”
Ninh Tử Hàn xoay người ra hiệu cho An Hỉ, An Hỉ liền lấy ra thánh chỉ đã chuẩn bị chu đáo trước đó ra để đọc:
Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết,
Từ xưa đế vương kế thiên lập cực, tất thành lập nguyên trữ, lấy cố quốc làm gốc, làm sao cho xã tắc ấm no, đích tử Cảnh Dực, thiên tư thông tuệ, nay lập thành hoàng thái tử, chính vị ở Đông cung, lấy trọng vạn năm chi thống, lấy hệ tứ hải chi tâm. Cẩn cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc.
Khâm thử.
Thánh chỉ đã hạ, vương công đại thần lại bái, tiểu Dực Nhi quá nhỏ nên Cố Vân Sương đại diện cho con lên nhận đạo thánh chỉ này. Ninh Cảnh Dực trở thành đế vương phong thái tử sớm nhất lịch sử.
_______________
Trẻ con khó nuôi dạy (nhất)
Hai năm trôi qua trong nháy mắt, tiểu Dực Nhi cũng dần dần lớn lên, tỉ lệ thuận với độ nghịch ngợm của bé.
Trẻ con ba tuổi quả nhiên là vô pháp vô thiên, toàn bộ Ngự Hoa viên đều bị nó biến thành chướng khí mù mịt. Nhưng nó lại là Thái Tử gia được Hoàng Thượng đặt lên trên hết để yêu thương, Thái Hậu cũng cực kì yêu chiều nó, kết quả cuối cùng chính là tất cả mọi người đều không có biện pháp đối với nó.
Đến mức này thì An Hỉ đành phải bẩm báo tới hoàng đế: “Hoàng Thượng, tiểu thái tử đốt hết hoa hồng ở Ngự Hoa viên.”
Ninh Tử Hàn ngẩng đầu lên, buông bút son xuống, nói,“Trẫm nhớ rõ phía sau còn có một khu hoa hồng nữa, để nó đốt luôn đi. Bảo người hầu hạ nó cẩn thận một chút, đừng làm nó bị thương, nếu Dực Nhi có vấn đề gì thì trẫm chỉ hỏi tội bọn họ.”
An Hỉ vâng dạ rồi lui ra, cảm thán rằng về sau những việc như này nói với hoàng hậu thì tốt hơn, Hoàng Thượng rất sủng ái đứa con này của hắn.
An Thanh tất nhiên cũng sẽ đem việc này nói cho Cố Vân Sương, Cố Vân Sương thầm than một tiếng, theo An Thanh đến Ngự Hoa viên để xem tiểu tổ tông này.
Advertisement / Quảng cáo
Tiểu Dực Nhi vừa thấy Cố Vân Sương liền vội vàng chạy tới ôm lấy chân Cố Vân Sương, dùng giọng nói ngọt ngào nhu nhu kêu một tiếng phụ hậu. Cố Vân Sương lắc đầu, mỗi lần nó gọi như vậy đều có thể khiến tin gan như muốn nhũn cả ra. Hơi cúi người xuống ôm lấy tiểu gia hỏa đang cười rạng rỡ, Cố Vân Sương nhẹ nhàng nhéo mũi nó một cái rồi mắng,“Sao lại đốt trụi hoa ở Ngự Hoa viên?”
Tiểu Dực Nhi nghe phụ hậu đặt câu hỏi, cái miệng nhỏ nhắn xẹp xuống một chút, nói,“Phụ hậu thích ăn bánh hoa hồng do Ngự Thiện phòng làm, nhi thần nghĩ dù sao cũng phải nấu hoa hồng lên, vậy thì đốt luôn là có thể ăn ngay được rồi…..”
“Cho nên ngươi đi đốt hết hoa ở đây?”
Tiểu Dực Nhi cúi đầu không nói lời nào, Cố Vân Sương thở dài, sờ sờ tóc mềm của tiểu hài nhi rồi nói,“Về sau đừng làm như vậy, Dực Nhi bị nóng sẽ đau, hoa hồng bị thiêu cũng sẽ đau. Biết chưa?”
Tiểu Dực Nhi ngẩng đầu lên dạ một tiếng, sau đó từ trong lòng Cố Vân Sương nhảy xuống, hạ thấp người nói với đám hoa hồng bị đốt trụi,“Hoa hồng, ta xin lỗi các ngươi, các ngươi yên tâm, ta về sau nhất định sẽ đối xử tốt với các ngươi, giống như…. ừm… giống như là phụ hậu đối xử tốt với ta.”
Cố Vân Sương “······”
Sao ngươi đối với hoa hồng lại có thể giống được ta đối với ngươi.
Khi Tiểu Dực Nhi bốn tuổi, Ninh Tử Hàn mời Thái Phó tới dạy học vấn cho nó.
Tiểu Dực Nhi nghiêm túc nghe lời lên lớp học tập. Thái Phó cảm giác vui mừng vô cùng, Đại Hạ ta đã có người kế tục a.
Tiểu Dực Nhi nghiêm túc lên lớp, nhưng lại không có học tập, Thái Phó thầm nghĩ, tiểu hài tử mà, mải chơi cũng bình thường thôi.
Thái Phó đợi một canh giờ ở thư phòng cũng không thấy tiểu thái tử đến, đành phải chính mình đi tìm, kết quả tìm thấy hài tử này đang nghịch bùn đất ở Ngự Hoa Viên.
Mọi người xung quanh khuyên răn dụ dỗ thế nào nó cũng không đi. Thấy thầy giáo của mình tới, tiểu Dực Nhi liền hơi hơi cúi lưng hành lễ một cái. Thái Phó gật đầu xem như đáp lễ lại. Tiểu Dực Nhi thừa dịp này liền đập một bàn tay đầy bùn lên vạt trước áo của thái phó, thái phó đáng thương nay lại mặc áo trắng thêu hoa văn vân cẩm, cứ như vậy bị vấy bẩn bởi bàn tay của tiểu hài nhi.
Tiểu Dực Nhi đổ mực nước lên ghế của lão thái phó.
Tiểu Dực Nhi thả giun đất vào cuốn bài tập về nhà để giao lên cho thái phó.
Ngày thứ sáu, tiểu Dực Nhi đã làm cho thái phó có hai quầng thâm thật sâu dưới mắt.
Ngày thứ bảy, tiểu Dực Nhi liền thắt bím tóc cho Thái Phó, Thái Phó rốt cuộc nổi giận, thậm chí còn không thèm gỡ bím tóc ra đã tới Vị Ương cung, lại bị bậc thềm cao ở Vị Ương cung làm té một cái.
Lúc Cố Vân Sương từ trong điện đi ra, đập vào mắt chính là hình ảnh vị thái phó già đang giãy dụa từ mặt đất đứng lên, Cố Vân Sương liền sai An Thanh tiến lại đỡ thái phó dậy.
Vào cửa, y ban ghế rồi rót trà mời thái phó rồi mới hỏi nói,“Lão thái phó hôm nay đến đây là có chuyện gì, có phải Thái Tử lại nghịch ngợm hay không?”
Lão thái phó cạn lời, chỉ đơn giản đem bím tóc của mình kéo qua cho Cố Vân Sương xem, Cố Vân Sương thấy liền khẳng định lại là nhi tử mình gây chuyện. Y xoay người phân phó An Thanh tìm tiểu Dực Nhi đến, lại nói với lão thái phó “Dực Nhi đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, đã để lão thái phó phải bận tâm.”
Lão thái phó nghe hoàng hậu nói chuyện kiểu vậy với mình, cục tức trong lòng cuối cùng cũng vơi đi chút, liền đứng dậy chắp tay nói với Cố Vân Sương,“Thái Tử trời sinh trí tuệ, năng lực lĩnh ngộ cao, chỉ là thiên tính nghịch ngợm, lão thần vô dụng, thật sự không có cách nào, hi vọng hoàng hậu nương nương tuyển người khác.”
Cố Vân Sương thở dài, cũng biết đứa nhỏ này thật sự là khó dạy dỗ, ngay cả chính mình cũng bó tay với nó chứ huống chi là người ngoài, lão thái phó có thể kiên trì đến lúc này cũng coi như là không dễ dàng rồi.
Lúc này An Thanh tới báo Thái Tử đang ở Ngự Thư phòng. Cố Vân Sương sau khi nghe xong liền nói với lão thái phó,“Lão thái phó, ngươi đi về trước đi, chuyện này chờ ta cùng Hoàng Thượng thương nghị xong rồi sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Ngươi trước tiên ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày đi.”
Lão thái phó vừa nghe xong liền vội vàng quỳ xuống tạ ơn, có trời mới biết hắn muốn về nhà ngủ như thế nào a.
sau khi Thái Phó rời đi, Cố Vân Sương liền sửa sang lại quần áo rồi mang theo An Thanh đi Ngự Thư phòng.
Advertisement / Quảng cáo
Khi tới nơi, Cố Vân Sương thấy Dực Nhi đang được Ninh Tử Hàn ôm vào trong ngực, còn cùng Ninh Tử Hàn đọc tấu chương, Cố Vân Sương nhíu nhíu mày đi tới, nói,“Hoàng Thượng, tấu chương là quốc gia cơ mật, Dực Nhi còn nhỏ, ngươi không nên để nó xem những thứ này.”
Ninh Tử Hàn cười cười nói,“Dực Nhi là hoàng thái tử, tương lai sẽ là Thiên Tử, hiện tại để nó xem mấy cái này cũng chẳng có gì sai, huống chi ta chỉ đang dạy nó đọc chữ thôi a.”
Cố Vân Sương không nói gì chỉ nhìn Ninh Tử Hàn, tiểu Dực Nhi thấy phụ hậu là không ưng nằm trong lòng phụ hoàng nữa, nó liền nhảy nhảy lên, tiểu Dực Nhi đã đến trước mặt Cố Vân Sương,“Phụ hậu, ôm một cái.”
Cố Vân Sương hơi hơi lui lại phía sau một chút, hạ thấp người xuống, nói,“Dực Nhi, nói cho phụ hậu nghe, ngươi bắt nạt Thái Phó như thế nào?”
Dực Nhi cúi đầu, vươn tay ra chậm rãi nói,“Ta làm bẩn quần áo mới của Thái Phó, đổ mực lên ghế của Thái Phó, bắt giun đất đến dọa Thái Phó, còn vẽ linh tinh lên mặt Thái Phó. Đúng rồi, ta còn thắt bím tóc cho ông.” Một ngón tay lại một ngón tay chìa ra, vừa vặn là năm sự kiện, tiểu Dực Nhi ngẩng đầu lên cười đến sáng lạn, nói,“Tổng cộng là năm chuyện.”
Cố Vân Sương cắn cắn môi dưới, nhịn xuống cảm giác muốn đánh toét mông tiểu tử này, hỏi,“Cửa ở Vị Ương cung có phải ngươi sai người làm cho cao lên?”
Tiểu Dực Nhi gật gật đầu,“Ta biết Thái Phó nhất định sẽ tìm phụ hậu để cáo trạng, cho nên liền sai người nâng cửa lên.”
Ninh Tử Hàn nghe nhi tử của hắn nói xong liền vui vẻ nói,“Dực Nhi, lão thái phó cũng là thầy của phụ hoàng, mấy chuyện mà ngươi làm, phụ hoàng cũng đã sớm muốn làm đó, chỉ là thời điểm đó có đại hoàng thúc của ngươi ngăn cản, phụ hoàng mới không có làm nhưu thế, hiện tại ngươi lại hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng. Ha ha ha….” (thằng con trời đánh, thằng cha cà chớn =___=)
Cố Vân Sương,“……..”, ta rốt cuộc cũng biết được Dực Nhi tại sao lại bướng bỉnh như vậy rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...