Lãnh Thu


“Tớ không biết.

” Từ Gia ngậm miêng thịt bò khô trong miệng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ thời kỳ phản nghịch của tớ đến muộn??”

Đó là thời kỳ phản nghịch chứ không phải kỳ kinh nguyệt, nói muộn là muộn sao?!

Tô Thanh Vũ trợn mắt, gấp chăn thành từng miếng đậu hũ, quay đầu nhìn về phía Từ Gia, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu, “Cậu muốn về tìm cha à?”

Tô Thanh Vũ và Từ Gia chỉ là bạn hồi tiểu học nhưng vẫn thường xuyên liên lạc, cô ấy biết rất rõ về gia đình Từ Gia.


“Không phải.

” Từ Gia vội vàng phủ nhận, “Đây là thành phố nơi tớ sinh ta, tớ thích nơi này không phải điều rất bình thường sao?”


Những người xung quanh đều cho rằng  với thành tích nổi bật của Từ Gia thì cô nên vào một trường đại học hàng đầu trong nước, khi mẹ biết cô muốn về Cảnh Thị học, bà đã nổi cơn thịnh nộ, thậm chí còn doạ sẽ cắt đứt liên lạc với cô, để cô tự sinh tự diệt.


Dù vậy nhưng Từ Gia vẫn quay về, cô đã 18 tuổi, đã trưởng thành, cô có thể chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình.


“Nhưng cha cậu là phó hiệu trưởng trường đại học A, hai người sẽ gặp nhau nhiều lần, chú ấy có biết chuyện cậu học trường đại học A không?”

Từ Gia lắc đầu, “Tớ không rõ lắm.



Kể từ khi tốt nghiệp tiểu học, bị mẹ đưa đến Nghi Thị, cha liền biến mất khỏi thế giới của cô, không có tin tức nào cả.


6 năm, có lẽ cha đã có gia đình mới, hoặc có thể đã hoàn toàn quên mất cô.



Trong trí nhớ của Từ Gia, dáng người cao lớn nắm tay cô, đưa cô đi học cũng dần trở nên mờ đi theo thời gian.


Có lẽ lúc đó Từ Gia quá trầm tĩnh, không hoạt bát dễ thương giốmg như những đứa trẻ bình thường, không làm người lớn vui nên mới bị cha bỏ rơi.


Nhìn biểu cảm buồn bực của Từ Gia, Tô Thanh Vũ nói sang chuyện khác nói: “Cậu có muốn ra ngoài đi dạo không? Lâu rồi cậu không ở đây, Cảnh Thị thay đổi rất nhiều, không kém gì các đô thị hạng nhất.



Từ Gia gật đầu, khóe miệng con lên, lộ ra hai núm đồng tiền nhàn nhạt.


“Cậu chờ tớ thay quần áo đã.

” Từ Gia nói.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận