Lãnh Thiếu Truy Thê

Chiều nay, Chúc Nhan vô cùng nhiệt tình, An Ninh mấy lần cảm giác cô sắp bị dục vọng rừng rực này thiêu đốt đến thương tích đầy mình.
Khi An Ninh tỉnh lại, Chúc Nhan đã ra cửa rồi.

Nằm ở trên giường để
người giúp việc đấm bóp rồi nửa giờ sau An Ninh tắm rửa đổi y phục.

Nếu
Chúc Nhan không ở nhà, thì An Ninh dặn dò đầu bếp không cần làm cơm cho
mình.

Mùa hè cô luôn luôn không muốn ăn, hơn nữa trong khoảng thời gian
này cơ hồ mỗi ngày phải cùng Chúc Nhan thân mật, có cảm giác tiêu hao
bao nhiêu thể lực.
Trước kia ngại Chúc Nhan, An Ninh ít nhiều gì cũng sẽ ăn một ít.

Thật vất vả thiếu đi giám sát, An Ninhu khó được tùy ý một lần.
Nhưng mà, cô không nghĩ tới Chúc Nhan trở lại ăn cơm trưa.

Đầu bếp
đương nhiên cũng không có nghĩ.

Thật ra thì, hôm nay Trầm Khinh đã điện
thoại cho phòng bếp nói hôm nay không trở lại ăn cơm.

Bây giờ, Chúc Nhan xuất hiện, khiến tất cả mọi người ứng phó không kịp.
Chúc Nhan sau khi biết được tình huống sắc mặt thật không tốt, người giúp việc và đầu bếp cũng thất kinh hồn vía, An Ninh cái khó ló cái
khôn mở miệng nói:
“Hôm nay em tính tự mình ra tay làm chút gì ăn, sẽ không để phòng
bếp ra tay.

Anh không ngại, chờ một lát là thức ăn có thể lên bàn.”

“Em có thể làm cơm?”

Lực chú ý của Chúc Nhan bị dời đi.
“Một lát anh nếm thử sẽ biết.”

An Ninh khoác cánh tay Chúc Nhan, đem anh lôi về phía thang lầu.
“Anh lên trước đi tắm rửa đổi lại quần áo trên người rồi xuống dùng cơm.”

An Ninh vỗ vỗ bả vai Chúc Nhan.
Chúc Nhan thật cũng không có so đo, lên lầu.
Thấy thân ảnh Chúc Nhan biến mất ở lầu hai, trong phòng khách mọi
người thở phào nhẹ nhỏm sau đó chạy tán loạn, sao có thể ở trong thời
gian nhanh nhất chuẩn bị một bàn thức ăn cho tốt?!
“Tôi tự mình làm là được rồi!”

An Ninh cự tuyệt trợ giúp của đầu bếp cùng người giúp việc, tự giam mình ở trong phòng bếp chơi đùa mãi một
trận.

Bây giờ bất kể đang vội thế nào, cũng không thể nhân lúc Chúc Nhan tắm rửa xong mà làm ra một bàn thức ăn.

Nếu thời gian không cho phép,
dứt khoát ngay khi đã có thành ý rồi.

Nói với anh là mình phải làm cơm,
dứt khoát hoàn toàn tự mình động thủ.
Chúc Nhan thấy người giúp việc cùng đầu bếp đứng một hàng ở khu vực cửa phòng bếp, có chút không rõ.
“Một mình An tiểu thư nấu cơm ở trong phòng bếp.”

Trầm Khinh đúng lúc giải thích nghi hoặc.
Chúc Nhan không nói gì, lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế sa lon xem tạp chí.
Không bao lâu sau, cửa phòng bếp mở ra, An Ninh mặc tạp dề màu trắng gương mặt đỏ bừng , nhìn Chúc Nhan nói:
“Ăn cơm thôi.”


Chúc Nhan không có ăn cơm, trước tiên ôm An Ninh gặm một lúc mới lưu luyến không rời buông ra.

Trong phòng khách những người không có nhiệm
vụ rất có ăn ý nhanh chóng biến mất.
“Ăn cơm trước, xem em đến tột cùng có thể nấu cơm hay không.”

An
Ninh nhẹ nhàng đẩy Chúc Nhan hơi động tình ra.

Còn miệt mài ham muốn như vậy, cô thật sự ăn không tiêu .
Trên bàn ăn bốn món ăn một súp, rau trộn dưa leo, bí đao tôm bóc vỏ, đậu cô-ve xào, mà ba món trứng cà chua canh súp.

Đều là món ăn thường
ngày, đặt trên bàn ăn vào mùa hè là đặt biệt thích hợp.

Hơn nữa, căn cứ
quan sát nhiều ngày như vậy, An Ninh phát hiện khẩu vị Chúc Nhan tương
đối nhẹ, đối với thịt cũng không phải là cảm thấy hứng thú.
Chúc Nhan ở trên bàn ăn chưa bao giờ nói chuyện, cho nên An Ninh
cũng không có mở miệng hỏi anh mùi vị thế nào.

Nhưng từ vẻ mặt cũng có
thể thấy được, lần này làm rất thành công.

An Ninh theo bên cạnh bà nội, mặc dù không có điều kiện kinh tế như những đứa trẻ khác nhưng được
hướng dẫn ăn đủ loại, lại đem chế độ ăn uống cùng kỹ năng sống hàng ngày cần phải học vô cùng nhuần nhuyễn.

Bà nội thường nói, nấu cơm là thiên
chức của phụ nữ.

Một cô gái tối kỵ thứ nhất là không thể sinh com, tối
kỵ thứ hai chắc là không biết nấu cơm.

Có thể làm cơm, cũng không phải
là chỉ là có ý nghĩa đem thức ăn bình thường quen thuộc mà làm, mà là
làm tốt, màu sắc, hương vị và hương vị.

Cho nên, An Ninh đối với tài nấu nướng của mình là tương đối có tự tin .
Chúc Nhan thật cao hứng, anh mặc dù không có nói, nhưng An Ninh cảm giác được.

Lúc hoàng hôn, Chúc Nhan thậm chí hỏi An Ninh:
“Có muốn đi ra ngoài đi một chút hay không?”

Kể từ lần cùng một nhà ba người Vương Anh ăn cơm ở bên ngoài, An Ninh chưa từng ra khỏi cửa lớn.
Chúc Nhan gọi là đi ra ngoài đi một chút, thật sự chính là đi ra
ngoài đi một chút.

Chúc Nhan nắm tay An Ninh đi thẳng tới phía trong khu hoa viên khu nhỏ, trên thực tế tổng cộng ở mười mấy gia đình.

Bởi vì
mỗi nhà chiếm diện tích cũng rất lớn, cho nên tổng diện tích khu nhỏ
cũng không nhỏ.

Hai người đi một vòng quanh khu nhỏ, cho nên dùng gần
một canh giờ.

An Ninh cảm thấy mấy người cận vệ đi theo phía sau cảm
giác rất kỳ quái, nhưng mà Chúc Nhan giống như đã quen, ngay cả trên
đường gặp người cũng không quá mức ngạc nhiên.

An Ninh mới ý thức tới
nơi này và vị trí hoàn cảnh mình trước kia cơ hồ hoàn toàn không phải là một thế giới.
Ven đường một thiếu phụ có vẻ trẻ tuổi trong tay cô gái cầm lấy một
miếng thịt khô, cười híp mắt mà đùa với chó quý ngẩng đầu mong đợi.


Chỉ
thấy con chó kia phe phẩy cái đuôi ngửa đầu, ánh mắt chuyên chú theo sát miếng thịt trong tay thiếu phụ.
“Bối Bối, lăn một cái thì có thịt thịt nha~”

Thiếu phụ lắc lắc thịt khô trong tay.
Quả nhiên, chó quý rất nghe lời lăn một vòng, thiếu phụ nhìn bộ dạng nó chổng vó, cười đến cong người xuống, cuối cùng lấy thịt khô trong
tay thưởng cho con chó này.

Chó quý nhảy dựng lên dùng miệng tiếp được
thịt khô, cũng không giống như chó hoang bên ngoài một miếng nuốt trọn,
mà rất có kiềm chế đem thịt khô đặt ở trên mặt đất, nuốt vào từng miếng
từng miếng.

Sau khi ăn xong thịt khô, chó quý lè lưỡi, giống như lấy
lòng liếm liếm lòng bàn tay thiếu phụ, lại khiến cho thiếu phụ cười
duyên một trận.
An Ninh cảm giác mình giống như là con chó cưng kia, mỗi ngày lấy
lòng chủ nhân, đôi mắt trông mong mà mong đợi anh ban cho mình được tự
do.
Hôm sau, An Ninh đang xem sách, người giúp việc tới gõ cửa nói là
thiếu gia sai người tới tặng đồ.

An Ninh không giải thích được mà xuống
lầu, thấy cận vệ cao cường tráng ôm trước ngực một con chó nhỏ trắng
cùng tác phong anh ta cực kỳ không phù hợp.
“An tiểu thư, con chó này là thiếu gia đưa tới.

Ngài ấy còn có chút
chuyện, buổi tối mới trở về.”

Cận vệ hồi hộp mà đem con chó nhỏ đưa tới
trước mặt An Ninh.
An Ninh nhìn ánh mắt con chó nhỏ kia không nơi nương tựa, có chút hốt hoảng mà quay mặt đi, không nhìn nữa.
“An tiểu thư?”

Cận vệ không rõ vì sao.
“Tôi không muốn nó…… Anh đem đi!”

An Ninh xoay người, có chút lảo đảo mà chạy về phòng ngủ trên lầu.
An Ninh tựa vào trên cửa, lấy tay mà che miệng lại thật chặc, rốt
cục không tiếng động mà khóc ra.

Trước kia mặc kệ tình cảnh của cô bất
lực cùng khó xử cở nào, An Ninh đều có quyết tâm tiếp tục sống.

Nhưng
mà, bây giờ cô thậm chí biến thành sủng vật của người khác.

Phản kháng
không được, cự tuyệt không được, ngay cả chút tia hy vọng cũng nhìn
không thấy.
Dưới lầu trước tiên cận vệ gọi điện thoại cho Chúc Nhan, báo cáo
tình hình bên này.

Lúc Chúc Nhan trở lại, cảm xúc của An Ninh đã bình
tĩnh trở lại.
“Không thích nó?”

Chúc Chan có chút không rõ vì sao, anh rõ ràng
nhìn thấy cô ngày đó si mê như vậy.


Rõ ràng là cùng giống một màu sắc,
chẳng qua là ít đi một chút mà thôi, tại sao cô phải có loại biểu hiện
này?
“Thật xin lỗi, em không thích động vật nhỏ.”

An Ninh cố gắng khống chế mình không nhìn tới con chó nhỏ.
“Không thích cũng không muốn, em khóc cái gì?”

Chúc Nhan dùng ngón cái vuốt ve một chút ánh mắt hơi có chút sưng đỏ của An Ninh.
“……”

An Ninh cúi đầu, không nói thêm gì nữa, Chúc Nhan cũng không hỏi.
Hôm sau vào buổi trưa, cận vệ lại đưa đến một máy vi tính xách tay
IBM cái khu nhỏ này có thể lên net, An Ninh tóm máy vi tính trước tiên
download cài đặt một cái phần mềm máy tính QQ.

Điện thoại di động của An Ninh ở ngày thứ nhất khi cô tỉnh ngủ đã không thấy tăm hơi, Chúc Nhan
không có nói ra chuyện này, An Ninh cũng không có mở miệng hỏi.

Cô hiểu
Chúc Nhan không muốn cho cô liên lạc cùng bên ngoài.

Bây giờ ý Chúc Nhan đưa máy tính xách tay trở lại, chắc là ngầm đồng ý đi!
Mang tâm tình kích động sau khi cài đặt được QQ, An Ninh nhìn chim
cánh cụt nhỏ chớp động không ngừng, ngây ngẩn cả người.

Cô muốn cùng bạn bè hàn huyên những gì? Bộ dạng cô bây giờ, còn có thể cùng bạn bè hàn
huyên những thứ gì?
An Ninh nhìn các tin nhắn bạn bè để lại, dạo gần đây bận rộn cái gì, thế nào liên lạc không được, đến khi nào trở về trường học vân vân.

Mỗi một vấn đề, hình như cũng là châm chọc tình cảnh của cô bây giờ.

An
Ninh dứt khoát tắt máy vi tính, giống như một trận gió chạy đến dưới
lầu, tóm được một người giúp việc hỏi:
“Cô có thể đi ra ngoài giúp tôi mua chút đồ hay không?”

“Tôi hỏi thiếu gia một chút.”

Người nọ không hỏi muốn mua thứ gì, nghiêm chỉnh mà đi gọi điện thoại cho Chúc Nhan.
“Bỏ đi! Tôi không muốn mua!”

An Ninh thấy cô cầm lấy điện thoại
trong nháy mắt mở miệng ngăn lại.

Cô chỉ là một sủng vật mà thôi, tại
sao có thể yêu cầu xa vời một người chủ chưa từng có hứa hẹn gì đó?
Buổi tối sau khi Chúc Nhan trở về, người giúp việc rất thành thực
rất trung thực mà chuyển đạt không sai một chút cho anh.

Chúc Nhan sau
khi nghe xong cũng bình tĩnh không có hỏi An Ninh rốt cuộc muốn mua cái
gì.
Qua hai ngày, Chúc Nhan nhàn rỗi lần nữa.
“Hôm nay anh có thời gian, dẫn em đi ra ngoài đi dạo.”

Chúc Nhan để
An Ninh mang vào váy và giầy anh mang về hai ngày trước.

An Ninh dựa
theo phân phó, nhất nhất tuân thủ.
“Có đặc biệt muốn đi nơi nào hay không?”

Ở trên xe, Chúc Nhan để An
Ninh tựa vào trên bả vai anh.

Theo góc nhìn của anh có thể thấy An Ninh
vốn là xương quai xanh nhô ra so với một thời gian ngắn trước càng thêm
rõ ràng.
“Anh dẫn em đi nơi nào, em liền đi nơi đó.”

An Ninh biết điều mà cầm tay Chúc Nhan dừng lại ở trên xương quai xanh của cô.
“A tì địa ngục, em đi sao?”

Chúc Nhan đỡ An Ninh dậy, để cho cô mặt đối mặt với mình.

“……”

An Ninh khẽ mở môi, nhưng không dám đem cái chữ đơn giản kia
nói ra miệng.

Bởi vì, giờ khắc này, ánh mắt Chúc Nhan quá chăm chú.

An
Ninh có một loại ảo giác, nếu như cô thật sự gật đầu vào lúc này, nói
vâng, đời này thật sự sẽ phải cùng Chúc Nhan cùng nhau rơi vào a tì địa
ngục, vĩnh viễn không siêu sinh.
Trong xe không khí bỗng cứng lại.
“Thiếu gia, chúng ta đi nơi nào?”

Tài xế biết rõ lúc này không thể
tìm phiền toái cho mình, nhưng mà không có cách nào, xe đã lái tới mười
phút đồng hồ rồi, ngay cả mục đích mà cũng không biết.

Tài xế như anh
đây thật sự bất đắc dĩ.

Chúc Nhan không nói gì, chỉ nhìn An Ninh.
“Hôm nay em muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, bọn anh đi theo em.”

Chúc Nhan vỗ vỗ An Ninh đang không biết làm sao.
Nghe được anh nói như vậy, cuối cùng An Ninh hiểu ý tứ hôm nay của
Chúc Nhan là mang cô ra ngoài.

Ở địa bàn của anh, có chuyện gì có thể
dấu diếm anh? Nếu anh đã biết chuyện ngày đó cô muốn đi ra ngoài mua đồ, An Ninh cũng không dấu diếm nữa, thẳng thắn nói:
“Em muốn mua một bộ dụng cụ vẽ tranh.”

Tài xế rất nhanh đem xe lái đến một cửa tiệm đồ dùng mỹ thuật tạo
hình của khu vực học viện mỹ thuật tạo hình, ngồi ở vị trí kế bên tài xế cận vệ Tịch và tài xế xuống xe trước mở cửa xe cho An Ninh và Chúc
Nhan.

Phía sau một chiếc xe có mấy người cận vệ ở thời điểm bọn họ xuống xe đã sớm đợi ở ngoài xe.
“Các người chờ ở bên ngoài.”

Chúc Nhan dặn dò những người bên cạnh
sau đó kéo An Ninh đi vào trong cửa tiệm, do nghỉ hè nên trong cửa tiệm
buôn bán tương đối vắng vẻ, mấy người nữ bán hàng trẻ tuổi đang ghé vào
quầy thu ngân vui vẻ mà trò chuyện.

Thấy Chúc Nhan đến, hai mắt các cô
tỏa sáng, thế nhưng tức khắc ngượng ngùng đứng lên.

Nhưng mà Chúc Nhan
căn bản là không có thấy bọn họ, ngược lại An Ninh nhìn một màn rõ ràng
này ở trong mắt.
An Ninh chọn lấy một bộ tranh sơn dầu công cụ cùng một bộ hoạ công
cụ.

Cô ở trường học chuyên ngành tranh sơn dầu, chọn môn học hoạ, hai
loại tranh mà cô rất thích, thậm chí một lần muốn xin hai học vị.

Tiếc
rằng thời gian luôn là không đủ dùng, cuối cùng cũng chỉ có thể mắc cạn.
Lúc tính tiền, là Chúc Nhan quét thẻ.

Đồ quá nhiều, không đợi Chúc
Nhan gọi cận vệ đi vào hỗ trợ, mấy người nhìn qua người bán hàng yểu
điệu chủ động ra tay cầm đồ giúp bọn họ.

An Ninh không khỏi không cảm
khái, trên thế giới này người bị Nhan khống chế thật không ít.
Có đôi khi, An Ninh nghĩ, nếu như lúc ấy mình không có bị bóng lưng
Chúc Nhan hấp dẫn, nếu như cô không đi ra sân bay cùng Chúc Nhan, nếu
như cô không có lên tiếng nhắc nhở Chúc Nhan rơi đồ, nếu như…… Có phải
hết thảy cũng không giống nhau hay không? Thậm chí An Ninh còn muốn nếu
như lúc ấy vé máy bay không có giảm đến hai lần, cô sẽ theo lẽ thường
ngồi xe lửa về nhà, cô cũng sẽ không gặp phải Chúc Nhan, cũng sẽ không
có trải qua như bây giờ? Nhưng mà, thực tế trong thế giới, không có nếu
như.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui