“Anh đã như vậy, ta đây liền nói thẳng sự việc, không thể nào. Ta chết cũng sẽ không đồng ý .” Bị cận vệ đè lại bả vai ngồi ở trên ghế sa lon lòng An Ninh tràn đầy ủy khuất. Đã biết trêu chọc đến ai thì rước lấy?
“Em có chỗ nào không hài lòng?” Chúc Nhan nhìn An Ninh, suy tư trong chốc lát, hỏi.
“Chỗ nào cũng không hài lòng.” An Ninh trả lời vô cùng dứt khoát.
“Vậy em cũng chậm chậm mà quen đi!” Chúc Nhan đứng dậy, ngồi vào bên cạnh An Ninh, ý bảo cận vệ đi xuống.
An Ninh nhân cơ hội muốn chạy đi, lại bị Chúc Nhan ôm lấy từ phía sau lưng.
“Anh buông!!” An Ninh cơ hồ là thét chói tai. Bất kỳ một cô gái nào đối mặt tình trạng bây giờ, e rằng cũng sẽ có loại biểu hiện này đồng thời phát ra sợ hãi từ trong lòng.
“Ngồi xuống, nói chuyện một chút cho tốt.” Chúc Nhan thanh âm không có phập phồng từ phía sau lưng truyền tới trong lổ tai An Ninh.
“Anh đừng đụng đến ta.”
Hai người lần nữa mặt đối mặt ngồi ở trên ghế sa lon.
Chúc Nhan nhìn An Ninh, nhịn không được liếm liếm khóe miệng. Anh đói, từ sâu trong nội tâm phát ra mà cảm giác được không thể ức chế đói bụng, loại cảm giác là ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy An Ninh. Cảm giác chạy vội mà xa lạ, giống như là nước lũ cuồn cuộn, ở trong lòng cùng sinh lý hai phương diện lăn qua lăn lại, hai mươi năm nay chưa từng thể nghiệm.
“Ta sẽ không làm người tình của người khác, cũng sẽ không cùng người không thích ở cùng nhau.” Ta cũng không thích anh, cũng không muốn làm tình nhân của anh. Nhưng mà, An Ninh đau khổ đã muốn nói trắng ra cự tuyệt rồi, chỉ có thể uyển chuyển nói.
“Anh đã ra quyết định, chưa từng có thu hồi lại.” Chúc Nhan cầm lấy ly trà, nhàn nhã mà uống một hớp.
Nghe thấy được hương trà nhàn nhạt, sáng sớm chỉ ăn hai miếng bánh bao An Ninh cảm giác được có chút miệng đắng lưỡi khô, cũng cầm lấy cái chén trước mặt, hung hăng uống hai hớp. Chén trà rất tinh sảo, cũng rất nhỏ, cho nên căn bản không giải khát được.
“Muốn uống gì, để phục vụ sinh đi lấy.” Chúc Nhan kịp thời mở miệng.
Vừa lúc đó, có người gõ cửa ghế lô.
“Nhan thiếu, đại hồng bào mới có, tôi đưa tới trước cho ngài nếm thử.” Phía ngoài một người đàn ông thanh âm hơi có chút nịnh nọt truyền đến.
“Mở cửa.” Chúc Nhan phân phó phục vụ sinh.
“Nhan thiếu ngài nếm thử, vật này hiếm lạ, hàng năm là có thể có một chút.” Mặc dù thanh âm có vài phần nịnh nọt, cảm giác người đàn ông này bộ dạng có chút tiên phong đạo cốt.(phong cách người tu tiên)
Chỉ thấy người kia cùng cô gái giống như một đôi tay nhỏ trắng non mịn tinh xảo như phượng hoàng đầu, vì An Ninh cùng Chúc Nhan rót một ly trà.
“Có cần gì xin ngài cứ việc phân phó, tôi đi ra bên ngoài .” Người đàn ông cũng hoàn trà, rất thức thời lui ra ngoài.
An Ninh mặc dù không hiểu trà lắm, cũng nghe được từ trong trà tản mát ra một trận mùi thơm ngát thật là cùng người khác bất đồng. Nếu như bây giờ không phải là loại tình huống khó xử này, cô thật là có thể ngồi xuống từ từ nhấm nháp một phen. Bất quá, cô bây giờ có thể nói là cấp hỏa công tâm (tâm nóng như lửa), một lòng nghĩ thế nào trốn khỏi Chúc Nhan, làm gì có tâm tư mà bình phẩm trà a? Chỉ kém liều mạng chút. Thổi lung tung hai cái, cô uống một hơi tưới xuống, phảng phất nghĩ giống nhau dập tắt lửa giận trong lòng.
“Chúc tiên sinh, nói như thế nào đây? Chúng ta mỗi người đều có một lý tưởng, sau đó chúng ta mỗi ngày đều ở vì lý tưởng này mà phấn đấu. Có lúc đi thẳng, có lúc đi đường quanh co, hoặc mau hoặc chậm một chút đi đến điểm cuối. Lý tưởng của ta, chính là thuận thuận lợi lợi tốt nghiệp đại học, tìm một phần công tác ổn định, sẽ tìm một người chồng bình thường thành thật, có thể nói, sinh hai đứa con trai nhỏ, sống bình an. Ngài…… Hiểu ý của ta không?” Cứng rắn không được thì mềm , văn không được thì võ . Thiên hạ, cũng vẫn là có vương pháp .
“Tại sao là hai đứa con trai?” Vấn đề của Chúc Nhan làm An Ninh muốn hộc máu.
“Ta cảm thấy được, trọng điểm không phải là ở chỗ mấy đứa con.” An Ninh cảm thấy cô giống như là tú tài gặp phải binh.
“Kia, tại sao muốn chỉ có hai đứa con trai đi?” Chúc Nhan hỏi rất chân thành.
“Một đứa mà nói, là quá cô độc.” Thương cảm trong nháy mắt chợt lóe lên lướt qua đầu óc của An Ninh. Cái loại cảm giác này, phảng phất làm cho người ta không thở nổi. Màu trắng đen, hiện ra ảm đạm, tái nhợt mà tuyệt vọng.
Cũng không biết uống bao nhiêu trà quý, đàm phán đã lâu mà không có kết quả.
“Chúc tiên sinh, còn như vậy nữa cũng không phải là biện pháp. Ta còn muốn đi vẽ tranh…… Anh xem……” Bỏ qua cho ta đi!
“Em cần tiền?” Thanh âm Chúc Nhan hơi có chút kích động, giống như là tìm được một bước đột phá.
“Ta cần gì, ta còn có hai tay để mà thực hiện.” An Ninh trả lời như đinh chém sắt.
“Cùng nhau ăn cơm trưa.” Chúc Nhan nói chuyện đồng thời quan sát phục vụ sinh đã đem hai phần thực đơn tinh xảo chia ra đặt ở trước mặt hai người.
“Nơi này cơm ta ăn không nổi.” An Ninh còn không có chú ý tới, cũng là trước chú ý tới phía sau người mà kéo mấy cái. Thần a ~ làm cho ta ngất đi!
“Anh mời.” Chúc Nhan trả lời rất kiên quyết.
Dù sao biết không có sự cho phép của Chúc Nhan, cô cũng đi không được, An Ninh chỉ có thể biết điều một chút mà ăn cơm. Sau khi cơm nước no nê , Chúc Nhan coi như tương đối phân rõ phải trái mà đem cô đưa đến câu lạc bộ.
An Ninh cao hứng, xem khuôn mặt Trương Khôn khổ sở sắp khóc đi ra. Bởi vì, An Ninh trở về, Chúc Nhan cũng giữ lại Trương Khôn cũng không kịp đuổi tiến độ, chẳng qua là phân phó những người chế tạo tạp âm xây cất kia trước dừng lại. Nhan Thiếu yêu thích yên tĩnh, đây là chuyện mọi người đều biết. Cùng so với tâm tình Nhan thiếu, tiến độ chỉ là cộng lông a!
Bởi vì Chúc Nhan, lãng phí thời gian một cách vô ích gần nữa ngày, cuối cùng thời điểm kết thúc, An Ninh chỉ vẽ một nửa bức. Vốn là quy định ra, nếu chỉ có nửa bức, tiền lương coi là trong hai ngày. Nhưng mà An Ninh là ai a? Có thể làm cho Nhan thiếu, đi cùng con gái cả ngày a! Trên cái thế giới này tuyệt không có người thứ hai Trương Khôn cũng thật sớm đã phân phó bộ tài vụ, như cũ giá tiền cho hai bức họa.
Làm cho trong lòng An Ninh nghẹn uất, rồi lại không thể đi tìm Chúc Nhan vì lầm công phí. Cô thậm chí do dự ngày mai có nên hay không tới đây. Mặc dù cho nhiều tiền, nhưng mà đây là địa bàn của người ta, đầm rồng hang hổ a!
Cầm tiền, An Ninh cố ý quên Chúc Nhan đứng cách đó không xa, trực tiếp đi hướng cửa lớn. Bất quá, ngay khi An Ninh nhàn rỗi chờ xe bus, một đám người chờ xe ồn ào một trận nho nhỏ, một chiếc màu xám bạc Porche đứng tại trước mặt cô.
“Lên xe.” Cửa sổ xe mở xuống, lộ ra một khuôn mặt làm cho An Ninh căm thù đến tận xương tuỷ.
Bên kia tài xế đã xuống tới mở cửa xe. An Ninh nhìn một chút hướng nơi xe bus đang lái tới, nhìn lại phía sau trên chiếc xe Porche kia bọn cận vệ đang rục rịch, cuối cùng vẫn là khẽ cắn môi, một hơi chạy hướng xe bus.
Khi xe bus thắng xe chói tai, truyền đến thanh âm hổn hển của tài xế. Bất quá, An Ninh cũng không có dừng lại, mà là bỏ qua xe bus tiếp tục chạy về phía trước, kịp thời ngăn cản theo sát xe bus phía sau, đồng dạng phát ra tiếng thắng xe chói tai của xe taxi.
Làm đám cận vê kia đuổi theo tới được thì, An Ninh đã cách cửa sổ xe mà hướng bọn họ phất phất tay, không mang theo một đám mây.
Thả chim bồ câu Chúc Nhan, nói cách khác, ngày mai không thể lại đi câu lạc bộ làm.
“Chị ~” Cơm nước xong, cục cưng vẫn không có cơ hội thân cận với An Ninh thừa dịp Vương Anh cùng Trần Tuấn trong thư phòng đàm luận chuyện, len lén chạy đến phòng bếp, từ phía sau ôm lấy chân An Ninh.
“Ngoan ~ chị một lát cùng chơi với cưng ~” An Ninh quay đầu lại nhìn em trai một cái, tiếp tục rửa chén.
“Chị, ba ba cùng mẹ mẹ cũng thật kỳ quái…… Buồn bã ……” Đều nói đứa nhỏ là mẫn cảm nhất, quả nhiên không tệ.
An Ninh bằng nhanh nhất tốc độ thu thập xong, một phen ôm lấy em trai tâm tình có chút xuống thấp, ngắt khuôn mặt nhỏ bé nhiều thịt của nó.
“Thế giới người lớn rất phiền toái, chúng ta nghĩ cũng không thông. Chú cùng mẹ mẹ có thể gặp phải chuyện gì đó không hài lòng, hai ngày nữa sẽ không việc gì. Giống như cục cưng đau răng, đau một chút thì tốt liền.” An Ninh mặc dù an ủi em trai như vậy, nhưng mà trong lòng cũng có một số nghi ngờ. Mặc dù sau khi cô trở về ở nhà chưa được vài ngày, nhưng cũng cảm giác được hai người bọn họ không khí có chút kỳ quái.
“A? Thì ra là ba ba mẹ mẹ đau răng nha! Vậy có cần phải nhổ rằng ra hay không a?” Cục cưng đáng thương từ nhỏ đã thích ăn kẹo cùng chocolate, được Vương Anh cùng Trần Tuấn hết sức làm thỏa mãn nguyện vọng của con. Kết quả, cục cưng nhỏ mới vừa răng mọc ra không bao lâu thì có côn trùng đục răng, phải đi ra phòng răng nhổ răng ra. Từ đó về sau, tiểu tử thấy kẹo muốn chảy nước miếng, nói gì cũng không dám ăn.
“Ha ha ~ cục cưng em đáng yêu quá ~ mỗ a!”
“Mỗ a ~”
Hai người em một ngụm chị một ngụm hôn mà không dứt, thời điểm Vương Anh xuống lầu la cục cưng lên giường ngủ.
“Chị ngũ ngon ~ mỗ a ~” Cậu bé lưu luyến không rời mà hôn thêm một cái, mới run rẩy đi lên lầu.
“Cục cưng ngũ ngon ~”
Nếu hạ quyết tâm không đi câu lạc bộ rồi, An Ninh ngày thứ hai cũng không có đặc biệt đi sớm, sau khi làm điểm tâm liền đứng lên.
Có thể cô không nghĩ tới Vương Anh thậm chí đã ở phòng bếp.
“Mẹ…… Làm sao người đã thức?” Nghỉ đông và nghỉ hè, chỉ cần là An Ninh ở nhà, Vương Anh không cần dậy sớm nấu cơm , đây là Vương Anh cùng An Ninh hai mẹ con có làm rõ ước định.
“Ta ngủ không được……” Vương Anh như có như không nói một câu.
“Mẹ, trong nhà có phải hay không…… Đã xảy ra chuyện gì?” An Ninh do dự một chút, vẫn là hỏi cho rõ.
“…… Ai! Công ty của chú con…… hình như xảy ra chút việc.” Vương Anh ậm ờ nói, An Ninh cũng không có hỏi nữa.
“Chờ trận này đi qua, có thể sẽ khá hơn một chút ! Mẹ cũng đừng quá lo lắng, thân thể quan trọng hơn.” Bây giờ trên ti vi một mực đưa tin gió lốc tài chính. Mặc dù không rành về kinh tế, nhưng An Ninh cũng có hiểu một chút. Trần Tuấn vốn là chính là lập ra bất động sản, tuy nói cũng có giao thiệp với những lĩnh vực khác, nhưng chỉ là đánh nhỏ. Mà lần này trong nguy cơ về tài chính, trước hết bị đả kích chính là bất động sản.
Ăn xong điểm tâm, An Ninh cầm lấy tin tức thông báo tuyển dụng ra xem thật lâu, cuối cùng vẫn là ngồi xe bus đi câu lạc bộ. Những công tác khác tiền lương cùng nơi này so sánh thật là khác biệt một trời một vực. Buổi sáng nghe lời của Vương Anh, An Ninh đã hạ quyết tâm năm nay không lấy tiền từ trong nhà nữa. Lớp tốt nghiệp tiêu xài so với hai năm trước nhiều hơn nhiều, ngắn ngủn nghỉ không được hai tháng, sao có thể gom đủ? Ít nhất, trước mắt câu lạc bộ này công tác là không thể buông tha cho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...