[2]
Tiểu Lý ngồi ở trên giường bên cạnh xem ti vi, An Ninh lật xem một quyển bức tranh phong cảnh mới mang tới, vừa lật hai trang mới nhớ tới Chúc Nhan, vội vội vàng vàng kêu Tiểu Lý lấy điện thoại qua gọi cho anh.
“Alô?” Giọng nói của Chúc Nhan buồn ngủ, hơi khàn khàn.
“Đang ngủ?” An Ninh hơi kinh ngạc, Chúc Nhan là một người có cuộc sống khá quy tắc, bất kể buổi tối ngủ trễ thế nào, sáng sớm anh cũng sẽ đúng giờ mà tỉnh. Nhưng mà nếu như có buổi tối nào đó ngủ quá muộn, sau khi anh tỉnh lại còn có thể cảm thấy ngủ nướng lại, cũng chỉ giới hạn trong buổi sáng, xế chiều anh ngủ rất ít.
“Ừ…… Tối ngày hôm qua công ty Lục Sâm xảy ra chút vấn đề, anh đi qua hỗ trợ, bận đến buổi trưa mới trở về.” Chúc Nhan nhéo mũi, cố gắng làm cho mình thanh tĩnh một chút.
“Vậy anh ngủ trước đi, đến lúc có thời gian em lại gọi điện thoại. Chính là em muốn báo cho anh biết một tiếng, chúng em đã dàn xếp thỏa đáng rồi.” Nhưng thật ra An Ninh hơi lo lắng công ty Lục Sâm đến tột cùng xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng mà, cô biết Chúc Nhan không thích cô quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Lục Sâm.
“Ừ, tốt……” Chúc Nhan ngoài miệng nói như vậy, nhưng cũng không cúp điện thoại. An Ninh lẳng lặng đợi một lát, nghe được bên kia truyền đến tiếng hít thở dài.
An Ninh cúp điện thoại lại gọi điện thoại cho phòng người giúp việc, dặn dò thím Diệp đi qua phòng xem Chúc Nhan, mới nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Buổi tối Nhâm Vũ Văn tới gõ cửa nói muốn hẹn An Ninh cùng đi ra ngoài một chút, cảnh đêm ở đây không tệ. Bị An Ninh lấy lý do thân thể khó chịu mà cự tuyệt.
Bên cạnh không biết con nhà ai đang luyện đàn dương cầm, tiếng thỉnh thoảng thô ráp thỉnh thoảng chói tai, An Ninh nghe nghe lại ngủ thiếp đi lần nữa.
Sáng hôm sau An Ninh tỉnh rất sớm, từng có ba năm kinh nghiệm vẽ vật thực, cô biết ở nơi này vẽ vật thực hấp dẫn nhất khu vực, nếu như muốn tìm một chỗ để vẽ, hãy ra tay trước. Tiểu Lý thừa dịp An Ninh rửa mặt đi quan bên cạnh đánh thức Tương Sinh, ba người đi ra phía ngoài, thấy mặt trời vừa mới lên đường chân trời, ngôi nhà nhỏ tràn đầy phong cách cổ, nước sông màu xanh xuyên suốt trấn nhỏ cùng với thuyền ô bồng trên mặt sông, phong cảnh xinh đẹp khiến cho người ta không nỡ nháy mắt.
An Ninh nắm chặc thời gian chụp mấy tấm hình không tệ, mang theo hai người dọc đường tìm kiếm chỗ vẽ tranh thích hợp. Ba người đi nửa giờ, lúc đi ngang qua một cái cầu đá, An Ninh rốt cục chọn trúng một miếng đất bằng phẳng bên cạnh cầu đá. Tiểu Lý đem ghết xếp đặt ở nơi đó, An Ninh nhìn một lát, nói:
“Chính là chỗ này rồi!”
Thừa dịp Tiểu Lý và Tương Sinh đặt đồ, An Ninh ở chung quanh chụp mấy tấm hình mới ngồi xuống thật sự nghiêm túc mà vẽ tranh. Tiểu Lý và Tương Sinh hai người lấy ra một bộ cờ vây thô sơ, vui vẻ chơi. Trước kia ở nhà cũng như vậy, chuyện của An Ninh tương đối ít, người đi theo bên người cô cả ngày cũng không có việc gì. Tiểu Lý và Tương Sinh cũng cảm thấy hứng thú với cờ vây, hai người trong lúc rãnh rỗi sẽ ngồi xuống đánh một bàn.
Tiểu Lý đem máy âm nhạc PSP (âm nhạc không gian) mở tiếng rất lớn, hỏi An Ninh ầm ĩ hay không, An Ninh lắc đầu. PSP là Chúc Nhan mua về, Chúc Nhan và An Ninh rất ít dùng. Tiểu Lý cũng thỉnh thoảng có cầm lên chơi trò chơi một chút, hoặc là nghe nhạc một chút. Nhưng thật ra có đôi khi hoài nghi An Ninh giống như Chúc Nhan vậy, căn bản là không biết PSP đến tột cùng có lợi gì, chẳng qua là nhàn rỗi không có chuyện gì thì mua về mà thôi……
Lúc gần trưa, Tương Sinh đi mua thức ăn, Tiểu Lý ngồi ở bên cạnh An Ninh xem cô vẽ tranh. Nhưng mà, Tương Sinh còn chưa trở về, Nhâm Vũ Văn cùng phụ tá của anh tùy tiện mà đi tới.
“Vị trí này thật đúng là không tệ……” Nhâm Vũ Văn hai tay cũng chen vào, đứng ở phía sau An Ninh nhìn phần gáy trắng noãn mềm mịn của cô.
An Ninh và Tiểu Lý rất ăn ý không có mở miệng, Nhâm Vũ Văn cũng không thấy khó xử, nói tiếp:
“Tôi mới vừa rồi phát hiện một quán ăn đặc sắc phong cách không tệ, An Ninh bạn có muốn đi qua xem hay không?” Nhâm Vũ Văn cúi người xuống, bằng một loại tư thế gần như mập mờ đứng ở bên cạnh An Ninh.
“Tương Sinh đã đi mua cơm, chúng tôi sẽ đi ra ngoài ăn.” An Ninh im lặng mà đứng lên, lui về phía sau hai bước, bộ dạng làm bộ như nhìn thấy quấy rầy của Nhâm Vũ Văn mà rời đi.
“Bạn không đi thật là đáng tiếc, trước khi đến tôi còn lên mạng điều tra, tiệm này là nhóm Lư Hữu đề cử, đánh giá tương đối cao. Nghe nói món ăn Hồ Nam làm rất chuẩn.” Nhâm Vũ Văn sờ sờ mũi, lần nữa tiến tới trước mặt An Ninh.
“Tôi dị ứng với ớt, ăn không được món ăn Hồ Nam.” Có chút khoa trương, chẳng qua là An Ninh không thích ăn ớt, hơn nữa mỗi lần ăn ớt xong cũng sẽ tiêu chảy.
“Đáng tiếc……” Nhâm Vũ Văn nhíu mày, không nghĩ tới An Ninh thẳng thắn cự tuyệt như vậy.
An Ninh và Tiểu Lý cũng cho là sau khi Nhâm Vũ Văn đụng cái đinh sẽ biết điều một chút mà rời đi, ai biết da hắn dầy như thế, thậm chí ngồi cách An Ninh không xa bày ra dụng cụ vẽ tranh, chuẩn bị vẽ tranh. An Ninh tới sớm, chiếm vị trí tốt. Sau lục tục mấy người nữa tới vẽ tranh, cũng không nhận ra, hẳn là học sinh trường học khác, tất cả mọi người tỏa ra ở chung quanh không làm phiền nhau mà vẽ tranh. Bây giờ Nhâm Vũ Văn ngồi ở chỗ nầy, An Ninh cũng không thể nói gì. Chỗ của nhà nước, ai muốn tới mà chẳng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...