[1]
“Ừ, tôi hiểu .” An Ninh nhận lấy giấy phác hoạ và bàn vẽ trong tay Tiểu Lý, hai người cũng tới giúp đỡ dùng đinh mũ cố định chắc.
“Được rồi, các người đi ra ngoài đi! Buổi trưa tới đây đón tôi là được!” An Ninh đã nhận thấy vài ánh mắt chung quanh khác nhau. Cô thật sự không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Tương Sinh và Tiểu Lý liếc nhìn nhau, cả hai cùng rời khỏi.
Chờ mọi người dọn dẹp đồ đạc xong thì, thầy giáo cũng dọn sắp xếp tư thế người mẫu xong, sau bắt đầu giải thích yêu cầu chương trình học lần này, mục đích căn bản của trường học. Sau khi chờ thầy giáo giải thích xong, An Ninh đã lâu chưa có vẽ vật thực gần như không thể đợi nữa bắt đầu vẽ tranh.
Chỉ có điều, trong tiếng bút chì cọ trên giấy phát ra xoạt xoạt của mọi người có xen lẫn tiếng nho nhỏ của hai nữ sinh nói chuyện với nhau.
“Người vừa rồi, là Chúc Nhan sao? Mình không có nhìn lầm chứ?”
“Nhìn khắp thành phố A, có thể tìm ra được mấy người ức chế ham muốn mà có khí chất lạnh lùng dễ nhìn như vậy?”
“Cô gái …..kia…… An Ninh……” Kế tiếp tiếng hai người thảo luận càng nhỏ đi, An Ninh nghe không rõ, cũng không muốn nghe. Cô cố gắng tập trung mà đem tinh thần đặt ở trên hình tượng. Chờ đến mười một giờ, một ông cụ phong cách như ông tiên tóc hoa râm, mặc một bộ sa tanh chiếc áo len màu xanh đi đến. An Ninh biết người này, trên căn bản ở trong nước xem như là ngôi sao sáng trong giới vẽ tranh . Cô không nghĩ tới người hướng dẫn ở tiết học thứ nhất lại chính là giáo sư Trần Hân, trong lòng đột nhiên có chút xúc động nho nhỏ. Bởi vì, ngay từ thời trung học, Trần Hân chính là một trong các thần tượng của cô. Tranh sơn dầu trong nước ở trên quốc tế đánh giá cũng không cao, cũng không có mấy người có bằng cấp bậc thầy, Trần Hân ở trong mấy người này, cũng coi như là người dẫn đầu.
Trần Hân đến, làm cho phòng vẽ tranh vốn là có chút hỗn loạn trong nháy mắt yên tĩnh. Ông chắp tay sau lưng dạo một vòng trong lớp học, cuối cùng dừng lại ở bên cạnh An Ninh. An Ninh ngẩng đầu cung kính mà hô:
“Chào thầy.”
Tiếp đó lui về phía sau để cho Trần Hân dễ dàng nhìn toàn bộ tác phẩm của cô.
“Trước kia…… Chưa từng thấy em thì phải?” Trần Hân có chút bối rối, ông nhớ lớp học tạo hình không có bạn học có nền tảng vững chắc như vậy.
“Em là sinh viên trao đổi mới chuyển tới, An Ninh.” An Ninh ngượng ngùng cười cười, ở trong lòng cảm kích Chúc Nhan cho mình làm sinh viên trao đổi mà không phải là sinh viên bổ túc.
“Từ trường nào tới?” Trần Hân không cố kỵ đang ở trong phòng vẽ tranh mà châm cái tẩu (cái tẩu thuốc), bắt đầu rít nhả khói.
“Học viện mỹ thuật.”
Lực chú ý của bạn cùng lớp sớm đã bị đối thoại của hai người thu hút toàn bộ, cũng không có ai đem tâm tư đặt ở trên bức tranh.
Trần Hân phun ra một vòng nồng đậm, tay trái chống nạnh tay phải cầm cái tẩu chỉ vào bức tranh của An Ninh, chỉ ra mấy khuyết điểm sau không có nhìn bức tranh của người khác, rồi rời đi.
Chờ sau khi Trần Hân đi, tất cả mọi người tò mò tới nhìn bức tranh của An Ninh một chút đến tột cùng có chỗ nào tốt, có thể hấp dẫn sự chú ý của Trần Hân. Đến cuối cùng, cũng không ai có thể nhìn ra cái gì. Chẳng qua là An Ninh vẽ tranh hơi nhanh chút.
Nhưng thật ra An Ninh biết là xảy ra chuyện gì, bởi vì trong bản thảo cô phác hoạ ngoài các tạo hình yêu cầu nghiêm khắc của bức tranh thì còn có yếu tố mực ở bên trong quốc hoạ (Tranh truyền thống của trung Quốc). Mới vừa rồi Trần Hân vạch sai lầm trong đó nói rất rõ ràng cho An Ninh, yếu tố quốc hoạ cùng yếu tố tranh sơn dầu hòa hợp không thỏa đáng. Trần Hân sở dĩ có thể trở thành bậc thầy, chính là bởi vì ông vẫn tìm kiếm trên tấm hình yếu tố màu sắc phong cách của Trung Quốc, chứ không phải là ngõ cụt trong ấn tượng hoặc là chủ nghĩa hiện thực của Phương Tây.
An Ninh đang cố gắng để vượt qua tạo hình giới hạn quốc hoạ cùng tranh sơn dầu, mà bản chất của nó, thật ra là giống nhau.
An Ninh là người bên cạnh Nhan thiếu, mà chuyện nhỏ này lan truyền nhanh chóng ở trường học, đi trên đường An Ninh cũng có thể cảm giác ánh mắt những người khác không giống như vậy. Có đôi khi cô chịu đựng người khác chỉ trỏ ở sau lưng, trong lòng rất hận Chúc Nhan, là anh ta ép buộc đeo gông xiềng lên trên người cô, khiến cho cô đi tới chỗ nào cũng không như người bình thường, và không thích hợp với những người khác.
Bởi vì mối quan hệ này với Chúc Nhan, An Ninh và bạn cùng lớp cũng không thân thiết. Có điều mọi người cũng là nể mặt Chúc Nhan, thấy An Ninh cũng sẽ khách khí mà chào hỏi với cô. An Ninh cũng hiểu, xã hội này, cười bần không cười xướng (cười người nghèo không cười gái mại dâm). Mọi người dùng ánh mắt dị thường nhìn cô cũng không phải là vì xem thường cô. Mà là tò mò, là tìm tòi nghiên cứu, mọi người không đến gần được Chúc Nhan một kiểu tồn tại truyền thuyết, chỉ có thể từ người thân bên cạnh mà ra tay. An Ninh đều hiểu .
Mỗi buổi sáng đi học, buổi trưa tan lớp trở về nhà, sinh hoạt của An Ninh theo quy luật đi qua hai đường. Cô rất ít cùng người khác trao đổi, chẳng qua là thỉnh thoảng có nghe các bạn học cùng ở chung một chỗ tán gẫu và tin đồn về thầy giáo, tán gẫu kia chuyên về hàng lại giảm giá. Có đôi khi cô lắng nghe nghe liền mê, trước kia ở trong lớp cô cũng là như vậy. Nhưng mà, cô bây giờ, chỉ có thể là một người đứng xem.
Hôm nay An Ninh đang đứng ở phía xa nhìn hiệu quả của bức tranh, đột nhiên một cô bé gái bộ dạng quyến rũ xinh đẹp cười híp mắt mà tiến tới trước mặt cô.
“Xin chào,“Ừ, vâng.” An Ninh gật đầu, không để ý tới nữa. Cô không có tính cùng bất luận kẻ nào có quan hệ, bây giờ thân phận cô không cho phép.
“Chúc nhan là anh họ tôi.” Ngô San San cười híp mắt mà đánh ra đòn sát thủ, giết được An Ninh ứng phó không kịp, sững sờ mà nhìn cô ấy. An Ninh cẩn thận đánh giá Ngô San San một phen, cho nên phát hiện thật sự bộ dạng cô ấy cùng Chúc Nhan có ba phần giống nhau. Ngô San San dường như biết An Ninh đang suy nghĩ gì, mở miệng nói:
“Tôi cùng anh họ Chúc Nhan tôi không giống, bộ dạng em trai của tôi Ngô Băng và anh ấy giống hơn, quả thực chính là phiên bản của anh. Trước kia còn có người gọi nó là Nhan thiếu nhỏ đó!” Ngô San San nói đến tên em trai này, có mấy phần đắc ý.
“Phải không?” Kinh ngạc lúc ban đầu qua đi, An Ninh cũng tỉnh táo lại, cho dù là ngừơi thân của Chúc Nhan, cô cũng không có nghĩa vụ càng không cần thiết để biết.
Ngô San San là một người có thể đoán ý qua lời nói sắc mặt, cô rất nhanh liền phát hiện thân phận của cô vốn không hấp dẫn nổi chú ý của An Ninh, thấy An Ninh vẫn nhìn bức tranh của cô ấy, liền chuyển đề tài nói:
“Phác hoạ của cô, làm cho người ta có một loại cảm giác thủy mặc đầy vui vẻ.” Nói tới vẽ tranh, cô cũng là gãi đúng chỗ ngứa. Người thân của Chúc gia, điều kiện gia đình nhất định không tệ. Ngô San San từ nhỏ đi học hội họa, sau khi lớn không có bất kỳ nghi ngờ nào mà thi đậu trường cao đẳng nghệ thuật đứng đầu trong nước. Cô cũng là không có lý tưởng gì lớn, ở học viện mỹ thuật cũng chỉ là vì bồi dưỡng khí chất, lúc học mỹ thuật tạo hình thì cô còn học thêm âm nhạc và học tiếng nhật, là con gái nhà giàu bồi dưỡng văn hóa là cần thiết.
“Ừ, tôi thích cảm giác thủy mặc thoải mái.” An Ninh đáp lời, tay cầm bút chì cũng không có dừng lại.
“Ừ, nói về cô cũng là nhắc nhở tôi. Lúc tôi đang tự do vẽ tranh có thể thêm vào nguyên tố ở bên trong của một số bức tranh?” Ngô San San nhíu mày, bộ dạng làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
“Cô là khoa quốc hoạ ?” An Ninh ngẩng đầu nhìn Ngô San San.
“Ừ đúng vậy! Phòng học chúng tôi ở ngay dưới lầu, có thời gian cô có thể đi tìm tôi! Được rồi, tôi phải trở về lớp! Có thời gian tán gẫu tiếp ~” Ngô San San phất tay một cái, nhẹ nhàng bước đi ra ngoài, thuận tiện mang đi ánh mắt mất hồn của mấy anh chàng trong lớp.
Khiến An Ninh bất ngờ chính là, ngày thứ hai thật sự Ngô San San lại mang theo một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi rất giống Chúc Nhan đến tìm cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...