Diệp Lãnh nằm mơ, mơ thấy mình bị chó đuổi.
Ban đầu con chó kia được buộc vào một cái cây trong tiểu khu, nhe răng sủa liên tục, trông rất hung dữ, nhưng không gây nguy hiểm cho người khác.
Diệp Lãnh cũng nuôi chó, tất nhiên không thấy sợ con chó này.
Cậu định trêu chó, không ngờ nó đột nhiên thoát khỏi dây thừng, chạy về phía cậu.
Diệp Lãnh nhận ra tình hình không ổn, cậu nhẩm tính sức lực chiến đấu hiện tại của mình, cảm thấy bản thân không đánh lại được chó điên.
Nên cậu giơ chân chạy về phía trước, chạy hồi lâu mà chó vẫn chưa dừng lại, bỗng nhìn thấy Cố Bạc Tình.
Diệp Lãnh không nói gì, vội đứng sau lưng Cố Bạc Tình.
Muốn cắn thì đi mà cắn hắn!!
Cậu nghĩ như vậy, thấy con chó kia đang đánh hơi tìm dấu vết, nhưng nó lại tránh Cố Bạc Tình, há cái miệng to dính đầy máu tấn công về phía cậu.
Cậu hoảng hốt giật mình, sau đó cảm thấy cánh tay tê rần, cơn đau đột ngột khiến cậu choàng tỉnh.
Diệp Lãnh mờ mịt ngồi trên sàn nhà, phát hiện mình vừa giãy giụa, lăn từ trên giường xuống đất, áp vào cánh tay bị thương.
Cơn đau vẫn lan ra, cũng may trên sàn có trải một tấm thảm, làm giảm va đập, nên miệng vết thương không vỡ.
Cậu chống cánh tay không bị thương đỡ cơ thể đứng dậy, nhẹ nhàng kêu một tiếng “A –”
Đau thật đấy, thời buổi này làm anh hùng thật sự không dễ gì.
Diệp Lãnh ngồi trên giường, nhìn căn nhà hiu quạnh, thở dài cứ như đã già lắm rồi.
Lò vi sóng bỗng kêu “Đinh –” một tiếng, đánh tan hơi thở dài khó chịu.
Diệp Lãnh cố chịu đau, gắng gượng cơ thể suy yếu đi tới phòng bếp, thấy một bát cháo nóng và chút thức ăn nhẹ thích hợp với người bệnh.
Cố Bạc Tình không ở nhà, chắc đã ra ngoài đi làm.
Cậu nhớ lại những gì nghe được trước khi ngủ, hắn bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ về cậu, Diệp Lãnh kinh ngạc phát hiện hóa ra là sự thật.
Diệp Lãnh đánh răng xong, sau đó đặt cơm trưa lên bàn.
Cậu vừa cho thìa cháo vào cái miệng nhỏ, vừa lôi chiếc điện thoại chỉ còn 10% pin vì tối qua quên sạc.
Cậu ngủ say như chết đến 3 giờ chiều, điện thoại cũng nhận được vài tin nhắn.
Cắm điện thoại vào cục sác, đầu tiên Diệp Lãnh mở khung chat của Cố Bạc Tình.
Chỉ có vài tin nhắn được gửi từ mười phút trước, xem ra Cố Bạc Tình đi chưa được bao lâu:
【Nuôi Trong Chuồng Heo: Hạ sốt rồi đấy.】
【Nuôi Trong Chuồng Heo: Tôi phải làm việc, có cháo trong lò vi sóng, cậu dậy thì lấy ra ăn.】
Diệp Lãnh sờ trán, quả nhiên đã hết nóng.
Không ngờ tên hâm này lại chờ tình hình cậu tốt lên rồi mới đi làm, không biết có lỡ vị khách hàng quan trọng kia không.
Cậu bỗng không biết nên nói lời cảm ơn với Cố Bạc Tình như nào.
Quan hệ giữa cậu và hắn từ đối thủ một mất một còn bất giác biến thành bạn cùng phòng plastic, rồi lại từ bạn cùng phòng plastic biến thành…
Bạn bè? Gọi như vậy được không?
Hồi trước mỗi khi Diệp Lãnh nghĩ tới Cố Bạc Tình, cậu đều muốn đạp hắn xuống dưới chân.
Bây giờ lại hoàn toàn khác, rất nhiều cảm xúc phức tạp đan xen lẫn nhau, tuy vẫn muốn đạp hắn, nhưng ngoài suy nghĩ phân thắng thua này, còn có cảm giác tin cậy và cảm kích.
【Nỗ Lực Vươn Lên: Cảm ơn anh, tôi khá hơn nhiều rồi.】
【Nuôi Trong Chuồng Heo: Dậy rồi?】
【Nỗ Lực Vươn Lên: Ừm, cháo ngon lắm.】
Diệp Lãnh cầm điện thoại đợi một lúc, không thấy Cố Bạc Tình trả lời, chắc hắn đang có việc.
Cậu gõ bàn phím, viết một đoạn văn cảm ơn rồi cuối cùng lại xóa, đây không phải phong cách của cậu, chắc Cố Bạc Tình cũng không cần kiểu cảm ơn mơ hồ như này.
Sau khi Diệp Lãnh chắc chắn Cố Bạc Tình không trả lời, cậu mới mở khung chat của người khác.
Trên cùng là nickname của Địch Húc Nghiêu, hắn chỉ gửi một câu thăm hỏi ngắn gọn.
【Tên Nhóc Nghịch Ngợm: Anh Lãnh, anh khỏe không? Bác bảo anh bị bệnh, đúng là hôm qua anh nên nghe lời em, đừng làm việc tiếp, nếu không bệnh anh đã không nặng như vậy rồi.】
Rõ ràng đây là những lời quan tâm, nhưng Diệp Lãnh lại cảm thấy như đang chế giễu cậu.
Diệp Lãnh suy nghĩ một chút, quyết định đổi nickname của hắn thành “Perses”.
Xảy ra chuyện hôm qua, cậu cảm thấy Địch Húc Nghiêu đã vượt qua phạm trù của một đứa nhóc nghịch ngợm, thậm chí gọi hắn là tiểu ma vương cũng không đủ để hình dung.
Perses là thần hủy diệt trong thần thoại Hy Lạp, Diệp Lãnh bỗng nghĩ ra cái tên này, cảm thấy đặt thành nickname cho Địch Húc Nghiêu thật sự rất hợp.
Sửa lại nickname, cậu không trả lời Địch Húc Nghiêu ngay, mà mở khung chat của Chu Vận Y trước.
Đập vào mắt cậu là hàng loạt câu hỏi:
【Y Y: Sao lại bị bệnh? Hôm qua xảy ra chuyện gì? Địch Húc Nghiêu về muộn, còn nói mấy câu khó hiểu trên bàn cơm, đã có chuyện gì đúng không?】
Diệp Lãnh sờ cằm, nghĩ xem nên kể lại cho Chu Vận Y không.
【Nỗ Lực Vươn Lên: Mấy câu khó hiểu là gì?】
【Y Y: … Quả nhiên đã xảy ra chuyện.】
【Y Y: Hắn… Hầy, hắn nói gì không quan trọng, em mau kể lại cho chị đã xảy ra chuyện gì.】
Chu Vận Y nhạy bén ngoài dự đoán, Diệp Lãnh nghe giọng cũng nhận ra cô sắp mưa gió bão bùng.
Cậu chưa từng ở vị trí “Trưởng bối” bao giờ, bỗng không biết nên trả lời như nào.
Nhớ tới cuộc nói chuyện tối qua, cậu đắn đo có nên giữ bí mật giúp Địch Húc Nghiêu không.
Cuối cùng Diệp Lãnh vẫn quyết định giữ bí mật giúp Địch Húc Nghiêu.
Thành niên chưa được bao lâu, trong đầu cậu vẫn đầy nghĩa khí.
Diệp Lãnh cảm thấy nếu đã hứa với Địch Húc Nghiêu, thì không được đổi ý.
Tên nhóc kia vốn rất nổi loạn, nếu cậu mách lẻo, không chừng đối phương lại càng mất niềm tin giữa người với người.
Do đó, Diệp Lãnh – người chưa từng làm trưởng bối, đã đưa ra quyết định cực kỳ sai lầm:
— cậu quyết định tự mình giúp chỉnh lại tam quan cho Địch Húc Nghiêu.
Tên nhóc còn nhỏ tuổi sao có thể bạo lực như vậy?
Diệp Lãnh thầm nghĩ, cậu làm trùm trường mấy năm nhưng đều vì trị ác giúp thiện, không bao giờ đánh nặng tay.
【Nỗ Lực Vươn Lên: Không có chuyện gì, bọn em tích cực làm việc nghĩa thôi.】
【Nỗ Lực Vươn Lên: Tán đả của hắn không vô dụng chút nào.】
【Y Y: Thật sao? Chỉ vậy thôi?】
【Nỗ Lực Vươn Lên: Là thế này, chú cảnh sát chưa gọi cho ông sao?】
【Y Y: Hình như gọi cho ba mẹ hắn, nhưng không nói cụ thể, mà chị vẫn thấy có chút bất an, nếu thật sự xảy ra chuyện thì em đừng giấu chị đấy nhé.】
Diệp Lãnh do dự một chút, gật đầu.
Cậu viết toàn bộ những chuyện xảy ra hôm qua vào ghi chú trong điện thoại, rồi sao lưu thêm một bản.
Ngoại trừ việc này, cậu còn chụp hai bức ảnh vết thương trên cánh tay, và miêu tả rõ ràng.
Nếu cậu không trị được Địch Húc Nghiêu, vậy phải dựa vào phụ huynh của hắn để xử lý.
Bận rộn một lúc, Diệp Lãnh cảm thấy cánh tay mình hơi đau.
Đột nhiên cậu thấy rất nhớ nhà, ở nhà không phải gặp nhiều chuyện sốt ruột như vậy, dù mệt mỏi cỡ nào, mọi người đều cung phụng vị thiếu gia nhỏ là cậu.
Nhưng, sau khi Diệp Lãnh hồi tỉnh lại.
Cậu nhận ra mình còn có việc cần làm, là phải tính xem nên cảm ơn Cố Bạc Tình như nào.
Cuộc sống này thật là kích thích, không ngờ sẽ có một ngày cậu lâm vào cảnh bối rối không biết cảm ơn Cố Bạc Tình ra sao.
Cậu lăn lộn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định làm bữa tối tình yêu cho Cố Bạc Tình.
Do đó, Diệp Lãnh hưng phấn tìm video trên mạng, dùng những nguyên liệu còn lại trong nhà để nấu ăn.
Hôm nay tối muộn Cố Bạc Tình mới trở về.
Bữa tối “Tình yêu” của Diệp Lãnh chỉ có cơm chiên trứng, hâm nóng trong lò vi sóng ba bốn lần nhưng vẫn lạnh.
Cậu định gọi cho Cố Bạc Tình, nhưng điện thoại lại sập nguồn, chắc do hết pin.
Ngồi bên bàn ăn, Diệp Lãnh nhìn cục trứng mềm oặt, ăn thử một miếng, cảm thấy hơi mặn, cuối cùng quyết định đổ đi.
Nợ ân thì rất nhanh, nhưng trả ân lại không dễ gì.
Lần đầu tiên cậu đợi người về nhà như vậy, cảm thấy mình giống chú cún nhỏ tội nghiệp, ngồi xổm trước cửa nhà chờ chủ nhân về.
Bị suy nghĩ này khiến cho hoảng sợ, Diệp Lãnh nhảy bật lên ghế.
Không được, cậu phải tìm cách khác trả ơn Cố Bạc Tình.
Ví dụ như bao giờ tới Tết Trung Thu, cậu sẽ mua quà cho hắn.
Vậy cậu phải chăm chỉ làm việc!
Lúc Diệp Lãnh đang múa tay giữa không trung để động viên bản thân, cửa bỗng nhiên mở ra.
Cố Bạc Tình đứng ở cửa, mặt vô cảm nhìn cậu, bên cạnh là đồng nghiệp đang làm vẻ mặt như đưa đám.
Diệp Lãnh: …
Cậu nhanh nhẹn ngồi ngay ngắn trên ghế, đặt tay lên bàn, động tác trơn tru tựa nước chảy mây trôi, nếu không do cử động tay rồi bị đau đến xây xẩm mặt mày, mọi thứ đều trông rất hoàn mỹ.
Cậu nhe răng nhếch miệng ngồi trên ghế, Cố Bạc Tình rất muốn vờ như không quen cậu, nhưng vẫn ném tập file tài liệu xuống, bước tới, không nhịn được kéo cánh tay Diệp Lãnh, liếc mắt: “Muốn làm miệng vết thương vỡ ra rồi nghỉ thêm mấy ngày sao?”
Diệp Lãnh thấy mặt hắn thì quên luôn ý định muốn báo đáp, bực bội giận dỗi nói: “Miệng chó không phun được ngà voi.”*¹
Cố Bạc Tình bình thản liếc mắt nhìn miệng cậu một cái, đáp trả: “Đúng thật, chỉ thấy bốn chiếc răng nanh.”*²
Diệp Lãnh vừa nghe tới chữ “Răng nanh” thì nghĩ đến giấc mơ hồi sáng, cơn đau trên cánh tay bỗng lập tức biến mất.
Cậu rút tay lại, rầu rĩ đáp: “Đó là răng nanh của anh mày!”*³
Hai người nói chuyện với nhau, hoàn toàn quên sạch sự tồn tại của anh đồng nghiệp.
Nhìn qua trông lớn hơn Cố Bạc Tình năm sáu tuổi, có vẻ đang rất buồn bực, gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Ê này, tôi vẫn còn ở đây, hai người chú ý một chút đi.”
Diệp Lãnh không biết đây là anh đồng nghiệp đã vô tình nhìn thấy tin nhắn “Bảo bối” mà cậu gửi cho Cố Bạc Tình, thầm lẩm bẩm bọn tôi chỉ nói chuyện chút, có gì mà phải chú ý.
Tính cậu cũng thân thiện, tuy không phải kiểu hiếu khách, nhưng không khó nói chuyện, huống chi đây còn là đồng nghiệp của Cố Bạc Tình.
Cậu tự nhận bản thân đã thoát khỏi con người ngang ngược trước kia, còn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nên nghiêng đầu nhìn anh đồng nghiệp, hỏi: “Anh bạn, có chuyện gì vậy?”
Tuy ngữ khí của Diệp Lãnh không hẳn là ôn hòa, nhưng cũng không đáng sợ.
Cậu nào ngờ vị đồng nghiệp này lại tặng luôn một món quà lớn từ ngay lần đầu gặp mặt, cậu vừa mở miệng, anh đã “Ruỳnh” một tiếng, quỳ gối xuống đất, khiến Diệp Lãnh hoảng sợ.
Anh không thèm để ý tới vẻ mặt của cậu, hô to hai chữ “Em dâu”, sau đó nói: “Xin ngài! Nhận tôi ở lại một đêm!”
Diệp Lãnh: …
Cố Bạc Tình: …
Diệp Lãnh bỗng không biết nên chửi chết mẹ hai chữ “Em dâu” đinh tai nhức óc đấy, hay nên trả lời câu hỏi “Nhận ở lại”.
Cậu bị dọa sặc nước miếng, ho dữ dội.
Mà có vẻ Cố Bạc Tình đang sát khí nồng nặc, không thoải mái khi nhìn thấy cảnh này, vỗ mạnh lên lưng cậu hai cái, suýt chút nữa khiến cơm tối trong bụng…
Ấy không, cậu còn chưa được ăn cơm tối.
Diệp Lãnh nhìn căn nhà nhỏ hẹp của mình: “Nhà tôi chỉ có một chiếc giường.”
Anh đồng nghiệp vội đáp: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.”
Anh lấy mấy nút bịt tai từ trong túi, nhét vào lỗ tai: “Hai người muốn làm gì thì làm, tôi đảm bảo sẽ không nghe thấy gì cả.”
Diệp Lãnh: …
Cậu liếc nhìn Cố Bạc Tình một cái: “Đồng nghiệp của anh… Đều như này sao?”
Cố Bạc Tình quyết đoán lùi về sau một bước: “Bọn tôi không thân.”
Anh đồng nghiệp không vui: “Tiểu Cố à, sao cậu lại nói vậy? Hôm qua tôi còn chia bánh quy do vợ làm cho cậu ăn đấy!”
Cố Bạc Tình và Diệp Lãnh đồng thời quay đầu: “Không phải anh không nghe thấy gì à?”
Anh đồng nghiệp: …
Anh cười khổ tháo nút bịt tai ra: “Thì, tôi vẫn nghe được một chút.”
Diệp Lãnh nhìn đồng hồ, cũng sắp 11 giờ, ngoài trời tối đen như mực.
Trước mặt là người đàn ông cao lớn, tuy vẫn đứng ở cửa chưa tiến vào, nhưng tất nhiên không có ý định đi.
Trước nay cậu luôn nhẹ nhàng nói chuyện, bây giờ lại đi thẳng vào vấn đề, nói trúng tim đen: “Anh không có nhà để về sao?”
Anh đồng nghiệp bỗng chốc nản lòng, nụ cười cũng dần xịu xuống, mệt mỏi xoa mắt, thở dài: “Tôi cãi nhau với vợ…”
Thấy anh chuẩn bị bắt đầu thao thao bất tuyệt, Cố Bạc Tình thẳng thừng xoay người, cầm khăn đi tắm.
Còn lại một mình Diệp Lãnh ngồi trên ghế, xoa cái bụng rỗng tuếch, nghiêm túc đề nghị: “Anh đi nấu cơm không? Nếu không làm gì để ăn thì sao nói chuyện tiếp được?”
Anh đồng nghiệp: …
Sao cặp chồng chồng này lại phũ phàng và không có tình người như vậy?
Anh đồng nghiệp tên là Trương Thùy, tuy tên nghe hơi lạ, nhưng lại rất dễ mến.
Năm nay anh 32 tuổi, đã kết hôn được hai năm, từ đó tới nay hai vợ chồng luôn rất hạnh phúc, đến khi bắt đầu lấn vào chuyện đẻ con thì lại bất đồng quan điểm.
Anh bị đuổi ra khỏi nhà, vì đang tích tiền mua nhà nên không nỡ móc chút tiền trong túi vào khách sạn, chỉ có thể kiếm chỗ ngủ nhờ một đêm.
Đây là lí do anh xuất hiện ở nhà Diệp Lãnh.
Diệp Lãnh vừa ăn cơm do Trương Thùy nấu, vừa nghe anh kể lại mọi chuyện.
Cố Bạc Tình tắm không quá mười phút đã xong, cùng lúc đó Diệp Lãnh cũng nói chuyện vui vẻ với Trương Thùy, chỉ thiếu mỗi việc kết nghĩa anh em.
Hắn khẽ nhăn mày, chuyện đưa Trương Thùy về là ngoài ý muốn, người này cứ mặt dày đi theo, rồi còn bị các đồng nghiệp khác nhìn ngó.
Cố Bạc Tình vốn cảm thấy tính khí nóng nảy của Diệp Lãnh có thể đuổi người khác đi, còn hắn thì không muốn đắc tội người ta một cách trực tiếp.
Thân là một nhân viên không có người chống lưng, mà năng lực làm việc của Cố Bạc Tình rất mạnh, nhưng hắn cũng phải đề phòng không để người khác lừa.
Hắn không cảm thấy bản thân lợi dụng Diệp Lãnh như vậy là sai, hôm nay không biết não hắn chập mạch kiểu gì mà lại chăm sóc cậu cả buổi sáng, khiến công việc bị chậm trễ, bây giờ nhờ sự giúp đỡ một chút từ đối phương cũng chẳng sao.
Huống chi chuyện này không hề ảnh hưởng đến Diệp Lãnh.
Nhưng Cố Bạc Tình không ngờ rằng, Diệp Lãnh lại ngồi tám chuyện với Trương Thùy, còn ăn đồ ăn người ta nấu.
Đã nhận của người ta như vậy, sao có thể đuổi ra khỏi nhà.
Kế hoạch của hắn hoàn toàn thất bại, chẳng những không đuổi được người đi, còn khiến hai tên hâm ồn ào túm tụm lại với nhau.
Mặt hắn vô cảm bước tới chiếc bàn trà nhỏ, nhận ra không còn chỗ cho mình ngồi.
Được lắm, đến cả chỗ ngồi cho hắn cũng không có.
Cố Bạc Tình nhìn Diệp Lãnh đang vô tâm nói chuyện vui vẻ với người khác, biết cậu sẽ không nhường chỗ cho mình.
Cũng may lúc này Trương Thùy đang “Ăn nhờ ở đậu”, nên phải “Nhìn sắc mặt người khác”, vội vàng nhường chỗ.
Nhưng anh chỉ dịch một chút, không đứng dậy hẳn, mà đẩy sô pha về phía hắn, sau đó lại ngồi xuống ngay ngắn, cả quá trình miệng vẫn không ngừng tám chuyện với Diệp Lãnh.
Lúc này đôi lông mày đang nhăn của Cố Bạc Tình mới được thả lỏng, cảm giác khó chịu luẩn quẩn trong lòng cũng bị hắn dẹp sang bên.
Hắn gắp miếng thịt cuối cùng trên đĩa, đang định nuốt xuống, bỗng nghe thấy Trương Thùy nói: “Hai người cứ thoải mái đi, không phải lo lắng chuyện có con.”
Diệp Lãnh: …
Cố Bạc Tình: …
Hai người liếc nhìn nhau, suýt nữa đã nôn ra.
Diệp Lãnh vỗ xuống ngực cho xuôi cơm, nói: “Anh Trương à, anh lo cho mình trước đi, bọn tôi chỉ, gọi là gì nhỉ, ở chung mà thôi.”
Mặt Cố Bạc Tình tối sầm, thấy cậu dùng từ không đúng, vội sửa lại: “Thuê chung nhà.”
“Rồi rồi, góp tiền cùng thuê nhà.” Diệp Lãnh sảng khoái sửa lời.
Trương Thùy hết nhìn Cố Bạc Tình rồi lại nhìn Diệp Lãnh, không biết nên tin hay không.
Anh im lặng hồi lâu mới phản ứng lại, kinh ngạc nói: “Vậy sao ban nãy cậu cho tôi gọi là em dâu?”
Diệp Lãnh suýt nữa thì lật bàn: “Đậu mầm, anh cho tôi cơ hội giải thích sao?”
Trương Thùy “Ồ –” một tiếng thật dài, không những không dập lửa, mà còn đổ thêm đầy dầu.
Tình bạn hữu nghị nhỏ bé nói lật là lật, Diệp Lãnh vừa kề vai sát cánh với Trương Thùy, tất nhiên không hài lòng với câu trả lời của anh, thái độ chuyển phắt sang lạnh lùng, như nhét bánh mì vừa nướng chín vào tủ lạnh.
Cậu không trả lời Trương Thùy, nhưng cũng không đuổi anh đi.
Diệp Lãnh kết thúc cuộc nói chuyện với Trương Thùy, mới nhớ tới công việc hôm nay của Cố Bạc Tình.
Cậu nhẹ nhàng đá chân Cố Bạc Tình dưới gầm bàn, hắng giọng, lúng túng nói: “À thì, hôm nay… Khách hàng thế nào rồi?”
Cố Bạc Tình uống một ngụm nước, sắc mặt không thay đổi: “Thành công rồi.”
“Thành công rồi?” Diệp Lãnh vừa vui vừa shock, cảm thấy bản thân thiếu nợ Cố Bạc Tình: “Không hổ là anh, Cố tổng.”
Cố Bạc Tình liếc nhìn vẻ mặt “Hóa ra hai người toàn gọi như này” của Trương Thùy, cảm thấy muốn trả lời Diệp Lãnh.
Nhưng Trương Thùy đang ở đây, không thể giữ bí mật chuyện này, anh quay đầu nói với Diệp Lãnh: “Vị khách kia cũng đến muộn, nghe nói vợ khách cũng bị bệnh! Thấy Tiểu Cố của chúng ta cũng như vậy thì đồng cảm, nên mới thành công.”
Diệp Lãnh: …
Sao phải dùng “cũng”?
Nhưng cậu không phiền lòng vì mấy chuyện nhỏ nhặt như này, mà hưng phấn hỏi: “Chậc chậc, anh có nghĩ đây là hào quang nhân vật chính không?”
Không đợi Cố Bạc Tình trả lời, cậu đã quay đầu, không vừa lòng mà “Xì” một tiếng: “Sao anh lại nói vậy, tôi nào có bị gì, gần đây chỉ phát sốt với bị thương, rồi uống nước lạnh nên nghẹt mũi thôi, anh cũng đâu phải hồ ly tái sinh đi hút cạn tinh khí của tôi đúng không?”
Trương Thùy nghe những lời này, cười không khép được miệng.
Cứ như tên hâm kia đang nhìn thấy hiện trường ngoại tình vậy.
Cố Bạc Tình thở hắt ra, hận chỉ muốn gọi 108 vệ sĩ của mình đưa Diệp Lãnh đến nơi thâm sơn cùng cốc để học tập nói chuyện… Tuy bây giờ anh không có vệ sĩ nữa.
Bỗng thấy mặt Diệp Lãnh đỏ lên bất thường, hắn có dự cảm khác: “Cậu lại phát sốt đúng không?”
Diệp Lãnh sờ tay lên trán: “Hình như hơi sốt một chút.”
Đã ăn uống no say, cơn buồn ngủ ập đến, cậu đá văng ghế ra, cầm bát của mình tới phòng bếp rửa sạch, sau đó đi vào phòng ngủ: “Anh Trương gì gì đó Thùy ơi, hôm nay anh ngủ ngoài sô pha nhé.
Cơm tối ngon lắm, cảm ơn.”
Trương Thùy nhoẻn miệng cười, anh nhìn ra được, tuy tính cách Diệp Lãnh và Cố Bạc Tình đều kì lạ, nhưng không phải người xấu.
Anh dựa vào sô pha, nhắn tin thông báo cho vợ, sau đó cũng cầm bát của mình đi rửa.
Tất nhiên ngủ trên sô pha không hề thoải mái, nhưng chỗ này đồng ý nhận anh ở lại một đêm, trong lòng rất cảm kích, nên không thể kén cá chọn canh.
Cố Bạc Tình cũng đi rửa bát của mình.
Từ ngày đầu tiên hắn và Diệp Lãnh cùng chia tiền thuê nhà, đã ra điều kiện việc nhà ai người ấy làm, không gây phiền phức cho đối phương.
Đáng lẽ hôm nay tới phiên Diệp Lãnh vứt rác, nhưng với tình hình hiện tại thì cậu không thể đi.
Cố Bạc Tình đang tính xem nên xử lý khoản này như nào, bỗng ngửi được mùi “thơm” nức mũi của cơm chiên trong túi rác.
Cố Bạc Tình: …
Hắn bỗng cảm thấy vui mừng vì Trương Thùy đã đến.
Nếu không hắn không biết tối nay mình có phải ăn mấy món này không.
Nhưng Diệp Lãnh lại nấu cơm chờ hắn về ăn, thật là kì lạ.
Tưởng tượng đến cảnh một chàng trai cao to mặc trang phục hầu gái, khiến cả người Cố Bạc Tình nổi da gà.
Hắn khó chịu đi vứt rác, lúc về nhà lại thấy vẻ mặt “bà tám” của Trương Thùy.
“Thật ra, tuy em dâu không biết nấu ăn, nhưng có lòng như vậy là tốt rồi.” Trương Thùy vươn tay định vỗ vào người Cố Bạc Tình, hắn lại né ra.
Trương Thùy xấu hổ thu tay lại, tận tình khuyên bảo: “Vợ chồng son sống với nhau phải biết nhường nhịn.”
“Bọn tôi giống vợ chồng son chỗ nào?” Cố Bạc Tình cảm thấy rất khó hiểu.
“Lúc nhắn tin gọi nhau là “Bảo bối” mà không phải vợ chồng son?” Tất nhiên Trương Thùy không quan tâm lời giải thích ban nãy của Diệp Lãnh, cười hớn hở nói: “Em dâu đã thẹn thùng, cậu cũng thẹn thùng luôn sao?”
Cố Bạc Tình cảm thấy thay vì giải thích với anh thì thà cất giữ sự thật trong lòng còn hơn.
Hắn chuẩn bị bước vào phòng ngủ, bỗng nghe thấy Trương Thùy nói: “Lần đầu tiên gặp cậu ấy tôi cũng giật mình, sau khi nói chuyện mới thấy hai ngươi rất hợp đôi.
Cãi nhau thì cãi nhau, em dâu còn nhỏ tuổi, cậu nên nhường nhịn nhiều hơn một chút.”
Cố Bạc Tình: “Cậu ấy là nam, sao lại gọi em dâu?”
Trương Thùy vui vẻ đáp: “Vậy gọi chồng của em trai sao? Cũng không được, hay gọi em rể?”
Cố Bạc Tình nhìn anh bằng con mắt hình viên đạn, không muốn tiếp tục chủ đề “nói kiểu gì não ổng cũng không thông” này với anh.
Trương Thùy nhìn Cố Bạc Tình bước vào phòng ngủ, anh cầm nút bịt tai lên: “Cậu yên tâm, tôi thật sự không nghe thấy gì.”
Cố Bạc Tình: …
Anh không nghe thấy gì hết.
Mặc kệ Trương Thùy nghĩ gì trong đầu, Cố Bạc Tình vừa bước qua cách cửa, lòng đã trở nên thanh tịnh hơn nhiều.
Cũng không thể nói là thanh tịnh, vì trên giường đang có người nằm trong chăn lặng lẽ chơi đấu địa chủ.*⁴
“Vương tạc!”*⁵ Diệp Lãnh hét lên hai từ, ném điện thoại sang một bên.
Cố Bạc Tình nhìn dòng chữ “Địa chủ chiến thắng” trên màn hình điện thoại, và dòng “Dân thường” ngay cạnh tên tiểu nhân Diệp Lãnh, không hiểu cậu hưng phấn vì cái quỷ gì.
Đồng đội dân thường ném liên tiếp mấy quả cà chua và trứng thúi vào Diệp Lãnh để thể hiện sự bất mãn, tất nhiên là nhờ bàn tay mạ vàng của cậu đã khiến hai người bọn họ thua sạch banh.
Loại người chơi đấu địa chủ gà mờ như này sao có thể xứng với hắn.
Cố Bạc Tình nghĩ vậy.
Nếu muốn hỏi Cố Bạc Tình thích kiểu người gì, có lẽ là người làm việc thành công về mảng cổ phiếu.
Trong lòng hắn có hai thứ quan trọng nhất: Tiền tài và địa vị, những cái khác gác lại một bên.
Từ một góc độ nào đó, hắn chính là kiểu “người lớn” tâm tư dơ bẩn, trong mắt chỉ có tiền theo lời Diệp Lãnh.
“Nhìn gì đấy.” Để ý ánh mắt hắn, Diệp Lãnh khó chịu khịt mũi: “Chưa thấy đấu địa chủ bao giờ à?”
“Chưa thấy tay chơi nào đánh bài “giỏi” như vậy.” Cố Bạc Tình ngồi xuống giường, đưa nhiệt kế cho cậu: “Tự đo đi.”
Diệp Lãnh cũng cảm thấy bản thân không phát huy được tốt lắm, nhưng chỉ còn lại một nghìn đậu hạnh phúc, nên không dám mở ván tiếp theo.
— nhỡ ra thua tiếp, thì cái mặt già này có thể ném đi thật rồi.
Cậu nhận lấy nhiệt kế, không ngờ đây không phải loại chỉ cần “Tích” một tiếng đã có thể đo độ, mà là loại kẹp nách cổ lỗ sĩ.
Diệp Lãnh biết phải kẹp năm phút mới đo được nhiệt độ cơ thể chính xác, nên đi đặt đồng hồ báo thức.
Hình như người cậu đang nóng lên, nhưng lại rất yên lặng, ôm điện thoại ngây ngốc nhìn chằm chằm đồng hồ.
Cố Bạc Tình ngồi đầu bên kia giường, cầm điện thoại từ chỗ Diệp Lãnh: “Đừng nhìn, mở xem đậu hạnh phúc đi.”
Suýt nữa Diệp Lãnh đã đập đầu hắn đến mức nở hoa.
Cậu ngồi đó, càng nghĩ càng khó chịu, trầm mặc một lúc, cảm thấy thật ra mình chẳng có gì phải chịu đựng.
Cơn giận bùng lên, ai nói cũng không ngăn lại được, cậu lấy nhiệt kế còn chưa đo xong đặt vào chiếc hộp nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
Tuy bây giờ phát sốt khiến cậu yếu hơn bình thường một chút, nhưng chỉ vì đậu hạnh phúc mà vong ân bội nghĩa, thẳng tay tặng một quyền cho Cố Bạc Tình.
Ân tình thì để lát nữa nói, bây giờ cậu chỉ muốn tới công chuyện vốn đã định làm từ lâu.
Cố Bạc Tình đột nhiên bị đánh không kịp phòng ngừa:?
Hắn né rất nhanh, đánh trả lại càng nhanh.
Xuyên qua lâu như vậy, tất nhiên phải có mâu thuẫn và cãi nhau, nhưng đây là lần đầu hai người động thủ.
Tất cả cảm xúc dồn nén lâu nay giờ đã hoàn toàn bùng phát, ân tình chưa kịp báo đáp cũng bị Diệp Lãnh ném ra sau đầu, dưới sự điều khiển của cảm xúc, lần này không đánh bọn họ không phải đàn ông.
Hai người đánh nhau ra tay rất tàn nhẫn, cánh tay Diệp Lãnh bị thương, lại còn sốt, nhưng không hề chần chừ, ban đầu Cố Bạc Tình cũng nương tay, sau đó hoàn toàn mất kiểm soát, động tác càng ngày càng mạnh.
Tình hữu nghị giữa hai người đàn ông cũng có lúc đánh nhau, chẳng qua người khác tìm chỗ trống trải để đánh cho dễ, còn bọn họ thay vì đánh dưới đất, lại đứng hẳn lên giường ẩu đả.
Chiếc giường cũ kĩ bị những cơn chấn động của hai người khiến liên tục phát ra tiếng vang, Diệp Lãnh bị Cố Bạc Tình đánh một quyền nhưng không kịp né, tức giận đến mức kêu hừ hừ, không ngừng la hét, dùng tất cả khí lực tiếp tục ra quyền, đấm vào mặt Cố Bạc Tình.
Trương Thùy nghe tiếng động trong phòng ngủ, đỏ mặt đeo tai nghe lên.
Hai tụi bay cứ tỏ ra mình là chính nhân quân tử, vậy mà chưa tới nửa đêm đã làm một trận ầm ĩ như này.
Trận này đánh thật sự rất kịch liệt, nhưng sau khi giằng co mấy phút, vì đang bệnh lại còn bị thương nên sức Diệp Lãnh không chịu được nữa, bắt đầu yếu thế, bị Cố Bạc Tình ấn thẳng xuống giường.
Cố Bạc Tình đang định đánh một quyền xuống mặt cậu, bỗng tiếng đồng hồ báo thức vang lên, gọi hồn hắn trở về.
Động tác của hắn dừng lại, nhìn Diệp Lãnh cũng đang thở hổn hển, cứ thế bốn mắt nhìn nhau.
Từ góc độ này có thể thấy nửa người Diệp Lãnh vùi trong chăn, thiếu đi vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Trông cậu có vẻ rất bất mãn, giống như “Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh”*⁶, nhưng không biết mình chỉ là chó con, còn đi chọc tức hổ già, bị đánh trả khiến miệng vết thương trên cánh tay vỡ ra.
Nghịch cái gì mà nghịch.
Cố Bạc Tình cảm giác bản thân đã mất kiểm soát trong khoảng thời gian ngắn.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nhưng đôi mắt không thể rời khỏi khuôn mặt kia.
Gương mặt thật sự rất đẹp.
Dáng người cũng cân đối.
Cố Bạc Tình không kìm được mà nghĩ.
Hồi trước nói cậu muốn mặt mũi nhưng không có mặt mũi, muốn dáng người nhưng không có dáng người, xem ra là sai thật rồi.
“Kẹp nhiệt kế rồi đi ngủ.” Cố Bạc Tình ép bản thân dừng suy nghĩ đấy lại, mở miệng nói.
Diệp Lãnh lăn long lóc bò dậy, cánh tay lại bắt đầu đau.
Nhưng cậu không hề tức giận, mà còn cảm thấy vui sướng tràn trề.
Tuy trận này Diệp Lãnh thua, nhưng Cố Bạc Tình lại không làm gì cậu.
Khiến Diệp Lãnh cảm nhận được hắn là một người đàn ông đính thực, càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Cậu nghĩ nếu ban đầu Cố Bạc Tình không đối chọi gay gắt với mình, có lẽ bọn họ đã sống chung trong hòa bình.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu cảm thấy những mâu thuẫn trước đây đã hoàn toàn biến mất nhờ mấy cú đấm ban nãy, nếu bây giờ xin lỗi Cố Bạc Tình cậu cũng thành tâm hơn nhiều: “Tối qua thật sự rất cảm ơn anh.”
Cố Bạc Tình khẽ vuốt ve bàn tay đang co thành nắm đấm của cậu: “Đây là cách cậu thể hiện sự biết ơn?”
“Thật ra có một bát cơm chiên trứng trong thùng rác ở phòng bếp, không biết anh đã thấy chưa.” Diệp Lãnh hơi chột dạ.
Cố Bạc Tình: …
Lần đầu tiên hắn cảm thấy việc giả ngu trở nên hữu dụng: “Không thấy.”
Diệp Lãnh tiếc nuối: “Tiếc thế.”
Cậu không nói tiếp chủ đề này nữa, cầm cồn iod do Cố Bạc Tình mua, đổ lên miệng vết thương một chút, đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Cố Bạc Tình cảm thấy sớm hay muộn bản thân cũng bị cậu làm cho tức chết, tuy không tình nguyện nhưng để tránh việc tự quăng mình vào chỗ chết, hắn quyết định thay băng giúp cậu.
“Ban nãy làm gì đấy?” Lúc đánh nhau Cố Bạc Tình thấy cậu không rên lên tiếng nào vì đau, nhưng bây giờ mặt lại nhăn như khỉ, trông rất khó tin.
“Chơi đấu địa chủ.” Diệp Lãnh trả lời hợp tình hợp lý.
Cố Bạc Tình cười lạnh một tiếng: “Đấu đến mức thông báo phá sản luôn sao?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy.” Diệp Lãnh khiêm tốn phủi tay: “Tôi còn nhận được ba chậu nước lạnh, hai quả trứng thúi, và một đống cà chua, đồng đội có vẻ rất quý tôi, luôn nhắm lên đầu tôi rồi ném.”
Cố Bạc Tình: …
Hắn bỗng không phân biệt được rốt cuộc Diệp Lãnh đang chế giễu bản thân hay nói nghiêm túc.
Nhưng Cố Bạc Tình có biện pháp đối phó kiểu người mặt dày như Diệp Lãnh, hắn gõ vào điện thoại: “Đủ đậu để chơi ván mới chưa?”
Diệp Lãnh bỗng ủ rũ, kẹp nhiệt kế, xoay người rúc vào trong chăn.
Cố Bạc Tình có rất nhiều biện pháp trị cậu, mở giao diện nhiệm vụ, phát hiện một ngày nhận được gần bốn mươi nghìn viên đậu.
Trong vòng hai mươi mà đã thua hết, không hổ là cậu.
Hắn ghét bỏ liếc nhìn Diệp Lãnh một cái, giật giật ngón tay, bắt đầu ấn vào nút chơi.
Nghe thấy tiếng động, Diệp Lãnh lén lút rướn người nhìn thoáng qua.
Cố Bạc Tình là tổng tài bá đạo, tất nhiên không thể chơi đấu địa chủ.
Tổng tài bá đạo phải mặc một bộ vest cao cấp, ngồi làm việc trong văn phòng ở tầng cao nhất của toà điều hành “Trời lạnh rồi, để Vương thị phá sản thôi”, thay vì mặc áo ngủ và quần sà lỏn, ngồi chơi đấu địa chủ trên chiếc giường nhỏ chỉ rộng 1 mét 3.
Diệp Lãnh đến gần cúi đầu xem.
Ồ, vậy mà lại không gọi địa chủ, chỉ chơi dân thường đấu với địa chủ.
Thật sự rất hiếm thấy, lòng hiếu kỳ đã ép Diệp Lãnh xem hết một ván.
Hồi trước Cố Bạc Tình chưa từng chơi đấu địa chủ, vì trong thế giới tiểu thuyết, dù hắn đồng ý mà tác giả không đồng ý thì chỉ có ăn cứt.
Hắn không giống Diệp Lãnh – từng chơi đủ thể loại game trên thị trường, nhưng hắn có chỉ số thông minh siêu quần, rất nhạy cảm với những thứ liên quan đến tiền, đậu hạnh phúc cũng không ngoại lệ.
Diệp Lãnh đơ người nhìn hắn dẫn dắt dân thường khống chế thành công, tên địa chủ tự cho bản thân giỏi hơn người khác cũng bị đánh sạch banh không còn gì.
Cố Bạc Tình thắng một ván, cảm thấy chơi cái này cũng hay ho, nên lại mở ván tiếp theo.
Hắn không gọi địa chủ lần nào, dù gọi địa chủ có thể khiến mình thắng nhưng hắn vẫn không gọi.
Tuy không có hào quang nhân vật chính, thỉnh thoảng hắn còn xui xẻo rút phải bài xấu, nhưng tỷ lệ thắng lên tới 90%, khiến tài khoản Diệp Lãnh kiếm được đống tiền.
Diệp Lãnh kinh ngạc đến mức rớt cả cằm.
“Cố tổng, anh thật là trâu bò.” Cậu đã quên việc ban nãy Cố Bạc Tình cà khịa mình, đúng chuẩn kiểu người không giữ được cảm xúc trong lòng quá ba phút, vui vẻ khen ngợi: “Bội phục bội phục.”
Dù những lời này có ẩn ý gì đi chăng nữa, Cố Bạc Tình cảm thấy rất sảng khoái khi được khen.
Hắn như lấy lại cảm giác hồi còn là tổng tài, vì cả ngày hôm nay phải lấy lòng khách nên đã chịu rất nhiều uất ức.
Lúc này Cố Bạc Tình mới để ý thời gian, có khi nhiệt kế đã chín rục trong nách Diệp Lãnh, hắn lấy nhiệt kế ra xem, gần 40 độ.
Diệp Lãnh không biết thứ này chính xác không, nhưng sau khi đo xong, cậu lập tức nằm xuống.
Vừa mới đánh nhau lăn lộn một hồi, dưới sự tác động của tâm lý, khiến đầu óc cậu bắt đầu trở nên mơ hồ.
Cậu cảm thấy hoa hết cả mắt, suýt nữa đã không thể viết di chúc ngay tại chỗ.
Cố Bạc Tình: …
Tôi không thấy cậu bệnh nghiêm trọng như vậy.
Nhưng để tránh bị nhiễm trùng.
Cố Bạc Tình vẫn bảo Diệp Lãnh ngày mai đến bệnh viện khám.
Nếu bây giờ định tiết kiệm tiền không đi, vậy có thể sau này phải chi thêm rất nhiều tiền thuốc men.
Dù sao với tình hình hiện tại, Diệp Lãnh chưa thể đi làm, nên cậu rất sảng khoái đồng ý.
Không giống những nam chính Mary Sue khác, Diệp Lãnh là kiểu người thường thấy trong phòng khám, cậu không sợ áo blouse trắng, không ngất vì máu, cũng không sợ tiêm.
Cậu rất gan dạ về phương diện này.
Nhưng gan như nào thì gan, bây giờ cậu đang nằm trên giường, đôi mắt đờ đẫn.
Cố Bạc Tình bắt cậu rời giường đánh răng rất nhiều lần, mà lần nào cậu cũng giả ngủ không chịu đi.
Cố • có thói ở sạch • Bạc Tình nhận xét: Không thể để như này được.
Hắn nhất quyết không cho Diệp Lãnh cứ để vậy nằm ngủ, hôm qua Diệp Lãnh sốt đến mức mơ mơ màng màng cũng bị hắn bắt tự đi đánh răng.
Đúng lúc đến giờ Diệp Lãnh phải uống thuốc hạ sốt, hắn vội đưa ly nước cho cậu.
Diệp Lãnh uống thuốc, cảm nhận được vị đắng lan khắp khoang miệng, nếu không đi đánh răng thì không ngủ nổi.
Lúc này cậu mới bừng tỉnh nhận ra bản thân bị “Trúng kế”, nhưng chỉ có thể bò dậy đánh răng.
Trương Thùy đang đọc câu thần thú “Không nhìn không nghe không nói” trong phòng khách, anh khẽ hé mắt xem đồng hồ.
Anh bỗng hoang mang trong lòng, vừa kịch liệt như vậy, sao bây giờ Diệp Lãnh lại khỏe mạnh bước ra thế này, ngoại trừ khuôn mặt hơi đỏ vì sốt, thì không hề thấy cậu bị đau eo.
Lăn lộn hơn một giờ đống hồ mà vẫn có thể xuống giường, chắc chắn không phải do Cố Bạc Tình bất lực, mà là vì Diệp Lãnh quá trâu bò!
Hay là do…
Ánh sáng của đảng lóe lên trong đầu anh, như đã tìm được câu trả lời.
Chẳng lẽ cậu thật sự không phải em dâu, mà lại là em rể?
Vẻ mặt anh bỗng chốc trở nên kì lạ.
Nghĩ lại, tuy Diệp Lãnh lùn hơn Cố Bạc Tình, da trông cũng mịn màng, nhưng tính cách không giống một tên top nhún.
Tuy Cố Bạc Tình không giống kiểu người đồng ý bị đè, nhưng nhỡ đâu hắn lại chấp nhận tất cả vì tình yêu thì sao?
Trương Thùy càng nghĩ càng thấy hợp lý, cuối cùng vẫn không nhịn được, tò mò chạy tới trước cửa nhà vệ sinh.
Diệp Lãnh vừa đánh răng xong, anh do dự một lát rồi đặt tay lên bả vai cậu: “Cậu nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Cố nhà chúng ta, cậu xem, cậu nện hắn đến mức không xuống nổi giường.”
Diệp Lãnh buồn ngủ đến nỗi sắp gục luôn tại chỗ: …
Cố Bạc Tình “Bị nện đến mức không xuống nổi giường” vừa đi rót nước uống: …
Diệp Lãnh choáng váng, nhưng radar bắt tần số nguy hiểm của cậu vẫn rất nhạy bén.
Cậu đặt tay lên vai Trương Thùy, cười nhắc nhở: “Anh bạn à, mong ngày mai anh có thể bước được ra khỏi nhà tôi.”
Sau đó ngáp một cái rồi quay về phòng, để lại Trương Thùy và Cố Bạc Tình bốn mắt nhìn nhau, bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Oe oe oe, lần sau không lo chuyện bao đồng nhà người khác nữa, vậy rốt cuộc hai người này là như thế nào oa oe oe.
—
Tác giả có lời muốn nói:
【Thành tựu giải khóa hôm nay: Diệp Lãnh khen! 】
Trương Thùy: Tiểu Cố, oe oe oe, tôi còn tưởng cậu là công!
Cố tổng: (yêu ma quỷ kiếm.jpg)
TIPS: Nếu sau này mọi người gặp loại người giống Địch Húc Nghiêu, nếu không chắc chắn thì đừng tự mình giải quyết như Diệp Lãnh.
Mấy đứa ranh ma như vậy phải giao cho phụ huynh!
Chân tướng sẽ từ từ được hé lộ.
—
*¹.
Miệng chó không phun được ngà voi: Kẻ xấu không nói được mấy lời tử tế.
*².
4 chiếc răng nanh: ý nói Diệp Lãnh là chó, đáp trả lại câu “Miệng chó không phun được ngà voi”, đánh đồng việc Diệp Lãnh cũng không nói được mấy lời tử tế.
*³.
Răng nanh của anh mày: ý bảo là răng người chứ không phải răng chó.
*⁴.
Đấu địa chủ: game đánh bài
*⁵.
Vương tạc: lá bài lớn nhất trong đấu địa chủ.
*⁶.
Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh: hổ ở trên rừng chuyên ẩn nấp để săn mồi, xuống đồng bằng trống trải làm nó mất đi lợi thế nên đến chó cũng có thể bắt nạt hổ.
—
Đôi lời editor:
Giờ tui vẫn dùng kiểu kẹp nách cổ lỗ sĩ =)))
Ông đồng nghiệp thiếu sáng vl=))
Cố Bạc Tình là ông thần đánh bài mẹ rồi =)))
Chỗ “chồng của em trai” và “em rể” bản convert là “đệ tế” và “muội phu”.
Đệ tế là chồng của em trai, muội phu là chồng của em gái.
Chung chung thì đều là em rể hết nhưng để phân biệt thì tui ghi rõ ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...