Phiêu bạc diệc như nhân mệnh bạc
Không khiển quyển thuyết phong lưu
“Nói! Nói! Ta nói còn không được sao? Khách quan, ngài buông ra trước đã! Ôi! Ôi! Ngài buông ra đã!”
“Nói!” Lãnh Thanh nhẹ buông chưởng quầy xương cốt như nhũn ra xuống bàn.
“Vị, vị khách quan kia vừa rồi quả thật vẫn ngồi ở đó. Bất quá không biết từ đâu toát ra vài người, đã kéo vị khách quan đó đi rồi.” Chưởng quầy sợ hãi vì mình không ra tay ngăn cản mà bị Lãnh Thanh trách phạt, lui vào góc bàn không dám nhúc nhích.
“Là người nào?”
“Người nào……” Chưởng quầy nghiêng đầu tự hỏi, vừa nhìn thấy sắc mặt Lãnh Thanh thêm âm trầm lập tức nhớ ra,“Bọn họ là người nào ta không biết, nhưng họ đều mặc một thân hắc y hơn nữa đều biết công phu, còn là người bên ngoài.”
“Ngươi xác định?”
“Xác định. Tiểu nhân xác định.”
Tin tức tuy rằng không nhiều lắm nhưng đối Lãnh Thanh như vậy đã đủ rồi. Xoay người ra khỏi trà quán, Lãnh Thanh trở về trang an bài người đi tìm Triệu Phỉ Khanh.
Cơn đau thống khổ như bị tê toái, toàn thân mỗi một phiến tấc đều đang thét gà, ý thức thanh tỉnh nhưng thân thể lại không còn chút sức lực để tỉnh táo. Có thứ gì đó chạm vài miệng vết thương trên môi, sau đó chính là một chất lỏng cay đắng chảy ra, xộc vào xoang mũi.
Gian nan mở mắt, Triệu Phỉ Khanh nhìn thấy một gương mặt nam nhân ngày xưa rất quen thuộc, nhưng hiện tại lại rất xa lạ.
“Phỉ Khanh, ngươi cuối cùng tỉnh lại, làm ta lo lắng muốn chết.” Nam nhân thoải mái cười tựa như một đại nam hài.
“Phỉ Khanh, thành thành thật thật nói cho ta ngươi cần gì phải chịu khổ như vậy? Dù sao ta vẫn còn thương ngươi mà ……” Nam nhân cười, vỗ về hai má bầm tím của Triệu Phỉ Khanh nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu muốn hôn lên.
“Phanh!” Một tiếng vang thật lớn truyền đến, ngay sau đó là một phiến cửa văng ra.
“Người nào?!” Khói bụi ngập cả gian phòng, nam nhân quát to một tiếng ngồi dậy. Đúng lúc này một cỗ kình phong đánh thẳng vào ngực hắn, vừa ngoan lại đầy sát khí. Đợi cho nam nhân ý thức được nguy hiểm cũng đã chậm. Tuy rằng tránh được chưởng kia đánh vào đại huyệt trước ngực nhưng nó vẫn lướt qua đầu vai hắn. Không nghĩ tới đối phương công lực cao như vậy, nam nhân phun ra một búng máu, sau đó gục ở góc tường hôn mê bất tỉnh.
Mà người ra tay không phải ai khác chính là Lãnh Thanh, cậu vốn đang định tặng cho tên cầm thú đó thêm mấy chưởng. Nhưng phụ thân lại dùng thanh âm khốn khổ gọi cậu.
Đi đến bên giường, Lãnh Thanh nhìn thấy cảnh tượng làm cậu cơ hồ tức đến hộc máu. Thân thể Triệu Phỉ Khanh trần trụi nằm trên giường, hai tay bởi vì một thời gian dài bị trói đến đầu giường mà ngón tay phát tím, thân thể xích lỏa che kín vết thương, một số còn đang sấm huyết, bạch trọc uế vật vấy trên đùi càng làm y thêm thê thảm.
“Trang chủ, chúng ta……”
“Đứng ở bên ngoài!” Lãnh Thanh nhanh tay cỏi trói cho Triệu Phỉ Khanh, ngay sau đó cởi ngoại bào của mình ra.
“A?”
“Kẻ nào dám trái lệnh, giết không tha!”
“Tuân mệnh!”
Tận lực cẩn thận bọc Triệu Phỉ Khanh vào lớp y phục, nhưng vẫn chạm vào vết thương của y. Hiện tại Triệu Phỉ Khanh ngay cả nói cũng nói không nỏi, chỉ có thân thể y vẫn không ngừng run run mới lộ ra y đang thống khổ bao nhiêu.
“……” Triệu Phỉ Khanh há mồm, nhưng cổ họng khàn khàn của y lại không phát ra được một am tiết nào.
“Phụ thân, có chuyện gì, qua mấy ngày nữa rồi nói sau.” Lãnh Thanh ôm y vào trong lòng, sốt ruột muốn mang y về.
“…… Không……” Mi nhíu chặt lại, phượng mâu của Triệu Phỉ Khanh cơ hồ muốn chảy ra lệ.
“Không?”
“Giết…… Hắn……” Cơ hồ là dùng thanh âm hệt như rên rỉ, từ trong miệng Triệu Phỉ Khanh buột ra.
“Yên tâm, ta sẽ giết tên hỗn đản đó! ngươi muốn ta giết hắn ngay bây giờ?” Trong lòng có chút hiểu được, Lãnh Thanh đang định đặt Triệu Phỉ Khanh lên giường lại.
“Không…………” Triệu Phỉ Khanh rõ ràng càng lo lắng, chịu đựng thống khổ trên thân cố gắng cầm lấy y phục của Lãnh Thanh không chịu buông ra,“Đừng…… Đừng…… giết…… Ngươi…… Không thể…… Giết hắn……”
“Ngươi không cho ta giết hắn?!” Không tin nổi lỗ tai mình, khó mà tưởng tưởng nổi một người bị thương tổn nhiều như vậy mà vẫn có thể thay kẻ thương tổn mình cầu tình.
“Đúng……” Trên mặt Triệu Phỉ Khanh xuất hiện mỉm cười, sau đó liền ngất đi.
Lãnh Thanh cả đời cũng quên không được, ánh mắt thoải mái cùng kiên định trước khi ngất đi của Triệu Phỉ Khanh……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...