Lãnh Thanh

Thân vô thái phượng song phi dực

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông

Ngày hôm sau, lúc Lãnh Thanh tỉnh lại mới chính thức hiểu được tối qua Triệu Phỉ Khanh rốt cuộc trả giá bao nhiêu. Máu tươi nhiễm đỏ điệm giường, hơn nữa Triệu Phỉ Khanh còn sốt cao.

“Ta đi lấy dược cho ngươi!” Lãnh Thanh giúp Triệu Phỉ Khanh đắp chăn lại, chỉ mặc quần dài bỏ chạy ra ngoài.

Thật đúng lúc, Lãnh Thanh vừa ra khỏi cửa liền thấy Mạnh Anh Úy — hơn nữa đối phương cũng chỉ mặc một cái quần dài. Hai người đối diện, phi thường ăn ý bỏ qua xấu hổ, dù sao bây giờ tình nhân quan trọng, mặt mũi thứ yếu. (cảnh tượng thật… sáng sơm hai tiểu công chỉ mặc quần chạy đi tìm thuốc cho tiểu thụ =)))))

Cùng nhau chạy tới mục đích của họ — lều trại của Âu Dương Hàm Phương, hai người vừa vén mành cửa lên lập tức nói,“Hàm Phương! Nhanh cho ta thuốc trị thương cùng thuốc hạ sốt!”

Âu Dương Hàm Phương vừa thấy bọn họ đã bật cười,“Ta đang muốn gọi người đi tìm các ngươi, dược ta đều đã chuẩn bị tốt. Nhưng còn một phong thư muốn các ngươi xem.”

Hai người nhìn nhau, kỳ thật không phải họ chỉ có thể đến tìm Âu Dương Hàm Phương để lấy dược, chính là, Âu Dương Hàm Phương có – vẻ – có kinh nghiệm (trên giường =))), mà dược của hắn lại có – vẻ đúng bệnh hốt thuốc hơn…… nhưng mà bây giờ còn phải tốn thời gian nhìn thư?!


“Trước sau gì cũng vậy thôi, các ngươi không xem thư cũng có thể lấy dược. Trên thực tế, các ngươi nhìn thư sẽ hối hận, không nhìn lại càng hối hận.” Phóng thư qua, Âu Dương Hàm Phương một bộ các ngươi chọn đi.

Lãnh Thanh cùng Mạnh Anh Úy cuối cùng lựa chọn lãng phí chút thời gian xem thư.

“Âu Dương Hàm Phương, Mạnh Anh Úy, Lãnh Thanh thân ái:

Lúc các ngươi nhìn thấy phong thư này, thì ta cùng Cô Hồng đang trên đường đến Tây Vực, ta đáp ứng cùng y đi con đường tơ lụa nhìn người ngoại quốc tóc đỏ, mắt xanh.

Âu Dương Hàm Phương, ta giúp ngươi tìm về kiều gia đệ đệ — ngươi thiếu ta nhân tình.

Mạnh Anh Úy, ta giúp ngươi giải băng cổ của Thiều Vận — ngươi thiếu ta nhân tình.

Lãnh Thanh, đừng tưởng rằng không có chuyện của ngươi, ta giúp ngươi cuối cùng cũng ăn được lão ba của ngươi– ngươi thiếu ta nhân tình.

Cho nên, bởi vì các ngươi đều thiếu ta nhân tình, U Minh Sơn trang đành nhờ các ngươi vậy.


Tiêu Tư Trinh thượng

Chú: Ta mười hai mươi năm sau lại trở về, nếu U Minh Sơn trang có chuyện gì…… Ha ha…… Cẩn thận ta trả thù!

“……”

“……”

“Như thế nào? Xem xong chưa?”

Hai người gật đầu.

“Như vậy, các ngươi quyết định thế nào?”

Ba người nhìn nhau,“Hiện tại, lập tức, bắt hắn về!!!!”

..Hoàn đệ nhị bộ./.

+*+Toàn văn hoàn+*+


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui