Lãnh Tâm Tổng Tài Cưng Vợ Tận Xương


"Con thật sự làm như vậy! Nếu như bị phát hiện, con sẽ phải ngồi tù!" Bà Dung đau lòng ôm đầu nói.

Dung Khiết không dám nói với bà ta, chính là sợ bà ta sẽ có suy nghĩ như vậy.

Cô ta thở dài, đi tới trước mặt bà Dung.

"Mẹ, con không có lựa chọn khác.

Bây giờ chuyện này cũng chỉ có hai người chúng ta biết.

Nếu như mẹ không muốn con gái mẹ ngồi tù, mẹ cứ dựa theo lời con nói mà làm!"
Bà Dung nhìn con gái mình trước mặt, đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng bây giờ đi tới bước này rồi, cô ta cũng không có đường lui.

Bà ta nhắm mắt lại, giống như là rốt cuộc thỏa hiệp vậy.

"Mẹ biết, con yên tâm đi, chuyện này mẹ sẽ không nói ra đâu!"
Dung Khiết cũng biết mẹ cô ta sẽ đồng ý.

Dung Khiết nắm tay bà: "Mẹ, mẹ yên tâm, con đã nghĩ xong đối sách, cảnh sát sẽ không nghi ngờ con đâu."
Bà Dung nhìn cô ta tự tin như vậy, trong lòng lại cảm thấy hết sức bất an: "Con vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng."
"Con biết rồi mẹ.

Con sẽ không có việc gì đâu!"
Nếu cô ta đã đi trên con đường này rồi, cũng không còn chỗ để mà hối hận.


Hứa Minh Lâm cũng hết sức phiền não, không biết đến tột cùng là ai muốn hãm hại anh ta.

Anh ta căn bản cũng không có đắc tội với bất kỳ người nào.

Lúc này, trong đầu của anh ta đột nhiên nghĩ tới mấy lời Dung Khiết nói trong bữa tiệc ngày hôm đó.

Trong đầu đột nhiên có một suy đoán ra, sẽ không phải là Dung Khiết làm đó chứ?
Nhưng bây giờ anh ta không có chứng cớ, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

Hoắc Minh Vân nhìn anh ta ngẩn người, bưng một ly nước hoa quả đi tới.

"Đang suy nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy?" Hoắc Minh Vân đi tới, dịu dàng hỏi.

Hứa Minh Lâm thấy là cô ấy, liền kéo cô ấy vào trong ngực: "Anh đang không biết, là ai muốn hãm hại anh.

Mấy ngày nay cũng khổ cực cho em nhiều rồi.

Ông nội chắc chắn rất không hài lòng về anh đúng không?"
Nhắc tới ông Hoắc, con ngươi của Hoắc Minh Vân liền rũ xuống.

"Em cũng không biết ông nội nghĩ như thế nào, có điều em có thể nhìn ra được, ông nội thật ra rất quan tâm đến anh.

Nếu không cũng sẽ không để cho luật sư tới giúp anh."
Hứa Minh Lâm biết, cô ấy nói như vậy thật ra là không muốn để cho anh ta lo lắng.

Anh ta nắm tay của Hoắc Minh Vân, ôn nhu an ủi: "Không có chuyện gì, hết thảy cũng sẽ qua thôi."
Đỗ Minh Nguyệt cũng để ý đến tiến triển trong câu chuyện của nhà Hoắc Minh Vân, nhưng không biết tại sao, vẫn không có phát hiện gì mới, nghĩ đến là chỗ nào có vấn đề.

Cô sợ Hoắc Minh Vân sẽ nghĩ bậy, vì vậy liền hẹn cô ấy ra ngoài, định cho cô ấy giải sầu một chút!
Lúc gọi điện thoại, Hứa Minh Lâm cũng vừa hay đang ở bên cạnh, nghe được cô nói như vậy, cũng cảm thấy cô ấy phải cùng Đỗ Minh Nguyệt đi ra ngoài.

Mấy ngày gần đây, mặc dù cô ấy không nói, nhưng Hứa Minh Lâm vẫn biết, thật ra thì trong lòng cô ấy vẫn luôn rất lo lắng.

"Em đi đi, cùng Nguyệt đi ra ngoài dạo chơi một chút cũng tốt!"
Hoắc Minh Vân có chút do dự: "Nhưng hôm nay đúng lúc có luật sư tới, một mình anh có được không?"
Hứa Minh Lâm nghe thấy, có chút bất đắc dĩ nhìn cô ấy: "Minh Vân, anh cũng không phải là trẻ nít.

Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý tốt những chuyện này."
Đỗ Minh Nguyệt ở đầu dây điện thoại bên kia, nghe bọn họ nói chuyện, luôn cảm giác mình là người xấu vậy.

Cô trấn an một chút nỗi lòng bị tổn thương, sau đó liền nghe được Hoắc Minh Vân trả lời: "Được, chúng ta đi ra ngoài một chút đi!"
Đỗ Minh Nguyệt thấy cô ấy đồng ý, cũng đành nuốt xuống mấy câu vừa định nói!
"Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhé!"
Cúp điện thoại, Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy, chuyện Hứa Minh Lâm này đây, không có đơn giản như vậy.

Buổi tối, Đỗ Minh Nguyệt cho Vũ Thần uống sữa.

Bé con bây giờ càng ngày càng mập, Đỗ Minh Nguyệt có chút bế không nổi cậu bé nữa.


Có điều, cái này cũng làm cho Đỗ Minh Nguyệt cảm thấy vui mừng, dẫu sao bác sĩ nói thân thể bé con yếu đuối, vốn đang lo lắng có khi nào cứ gầy yếu mãi không.

Bây giờ nhìn lại, sau này hẳn sẽ là một cậu nhóc mập mạp.

Bây giờ bé con đã biết nói chuyện, đưa tay hướng về phía cô, vừa cười, vừa kêu “mẹ”, “mẹ”.

Đỗ Minh Nguyệt nhìn bé con như vậy, trong lòng sớm bị tan chảy.

Cô chọc cậu bé: "Nhóc Vũ Thần, Vũ Thần..."
Vũ Thần dường như nghe hiểu cô đang gọi mình, cười đến là vui vẻ, bi ba bi bô, dường như đang nhái lại tên cảu mình.

Lâm Hoàng Phong trở lại liền thấy Đỗ Minh Nguyệt đang chọc Vũ Thần, anh ta nới lỏng cà vạt của mình một chút, lộ ra xương quai xanh hấp dẫn, trên gương mặt còn hiện vẻ khổ sở vì nhẫn nhịn.

Lúc thấy Vũ Thần, lập tức lộ ra dáng vẻ dịu dàng.

Sau đó, ôm lấy Vũ Thần từ trong tay Đỗ Minh Nguyệt.

Vũ Thần thấy Lâm Hoàng Phong, cười càng vui vẻ: "Ba, ba..."
Mấy tiếng gọi “ba” này làm cho Lâm Hoàng Phong mặt mày hớn hở: "Con trai ngoan, gọi thêm mấy tiếng đi."
Vũ Thần cười khanh khách, lại kêu anh thêm mấy tiếng “ba” nữa.

Gần đây Vũ Thần gọi “ba” càng lúc càng thuận miệng dễ dàng.

Lâm Hoàng Phong cũng thích bé con như vậy, lần nào cũng sẽ chọc cho bé con cười thích chí.

Cũng không biết khi đó, là ai nói chờ nhóc con này ra đời sẽ dạy dỗ một trận hẳn hòi nữa.

Vũ Thần chơi mệt, liền ngủ.

Đỗ Minh Nguyệt ôm anh ta trở về phòng, thận trọng đặt ở trong giường dành cho trẻ em.

Sau đó ngây ngẩn một hồi liền trở lại trong phòng, Lâm Hoàng Phong đã tắm xong, ngồi ở trên giường, đang lau tóc.

Thấy Đỗ Minh Nguyệt đi vào, ngẩng đầu nhìn cô một cái.


"Qua đây!" Giọng nói của anh hấp dẫn, lại rất có sức hút!
Đỗ Minh Nguyệt không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới!
Sau khi tới gần, Lâm Hoàng Phong liền đem khăn lông nhét vào trong tay cô, sau đó đưa đầu tới.

Đỗ Minh Nguyệt cầm khăn lông, nhìn động tác này của anh có chút dở khóc dở cười, có điều cũng biết anh có ý gì.

Nhìn mái tóc ướt sũng của anh, Đỗ Minh Nguyệt liền thuần thục lau tóc cho anh.

"Ngày mai em định cùng Minh Vân đi ra ngoài giải khuây một chút.

Gần đây Minh Lâm gặp chuyện, cô ấy chắc lo lắng lắm!"
Lâm Hoàng Phong nhắm mắt lại, có vẻ như là đang hưởng thụ vậy, nghe được lời cô nói, ánh mắt cũng không có mở ra, nhàn nhạt nói một chữ “Ừ”.

Sau liền không nói gì nữa, Đỗ Minh Nguyệt im lặng một hồi, rồi mở miệng nói: "Bên cảnh sát có điều tra ra cái gì nữa hay không? Lâu như vậy rồi, vẫn không có động tĩnh gì, có phải là có người cố ý không muốn điều tra vụ án này hay không?"
Lâm Hoàng Phong nghe thế mới mở hai mắt ra: "Nghe nói có tiếp tục điều tra.

Nhưng có điều tra cũng không tra được gì.

Ngay cả điện thoại di động của người phụ nữ kia cũng không tìm được!"
Đỗ Minh Nguyệt rơi vào trầm tư, xem ra hung thủ đó rất cẩn thận, hơn nữa rất có mục đích, chính là vì giá họa cho Hứa Minh Lâm.

Nhưng là ai chứ? Phí tâm tư như thế này!
Đỗ Minh Nguyệt suy tính trong đầu, cũng không chú ý tới khí lực trên tay mình, Lâm Hoàng Phong thấy cô phân tâm, cũng biết cô ta là đang suy nghĩ chuyện của Hứa Minh Lâm, không kìm được có chút mất hứng.

Anh cầm tay cô, hơi dùng lực một chút, người phụ nữ trước mặt này liền ngã vào trong ngực anh.

Đỗ Minh Nguyệt tỉnh táo lại, giật mình, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, nói: "Làm gì vậy chứ? Hù chết em!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận